*Action 1
Đại học năm thứ ba, hoàn thành khu nhà trọ Z được trang trí xa hoa lộng lẫy.
Nghe nói khu nhà trọ đó rất tư bản, năm người một phòng xép, một phòng hai người, một phòng ba người, nhà vệ sinh chung, có máy nước nóng, còn suốt đếm không tắt đèn.
Tôi và Trác Trác đầu tiên xin đổi phòng.
Tôi cùng Trác Trác dọn sạch phòng ngủ kia, xuống khu nhà Z thì gặp phải bạn học tiểu Trình, hắn gọi tới mấy nam sinh gọn gàng khác tới phụ giúp dọn phòng, cái này gọi là một người vồn vã, một chút cũng không sợ bản thân bị phiền.
Sau khi giúp Trác Trác dọn dẹp mấy thứ đồ lặt vặt xong, hắn còn thuận miệng hỏi tôi có cần giúp không.
Tôi thẳng thừng từ chối: "Không cần! Tôi đã tìm người giúp rồi!"
Tôi vừa mới nói xong thì người đồng hương anh tuấn nhã nhặn xuất hiện, ra sức giúp tôi dọn dẹp đống đồ đạc tạp nham của mình.
Người đồng hương nhã nhặn anh tuấn học nghiên cứu ở một trường nào đó, hơn tôi bốn tuổi. Bởi vì bị mẹ tôi nhờ vả nên mới phá lệ giúp tôi, lần này nghe nói tôi muốn chuyển phòng liền bay nhanh tới giúp.
Tôi liếc mắt nhìn bạn học tiểu Trình một cái, ý là: Ngươi tưởng chị đây IQ thấy thì không có người đến xum xuê bợ đỡ sao?
Hắn dường như lĩnh ngộ được ánh mắt của tôi, xoay người tiếp tục giúp Trác Trác dọn dẹp đồ đạc này nọ, hai người bọn họ trò chuyện tán gẫu hết sức vui vẻ.
Tôi lờ mờ nghe thấy hắn hình như hỏi một câu: "Đó là bạn trai cô ấy sao?"
Trác Trác nhìn tôi một cái, cười lớn đáp: "Bây giờ thì không phải nhưng rất nhanh sẽ phải!"
Tôi ngẩn người, quay đầu nhìn người đồng hương nhã nhặn, hắn từ lúc nào đã gần trở thành bạn trai của tôi? Có ai cho tôi biết chuyện này là gì không?
Chỉ có điều, bất quá nếu tôi cẩn thận chu đáo với vị đồng hương này, tôi cảm thấy cũng không phải không có khả năng.
Dù sao nhà hắn cũng là dòng dõi Nho học, cha mẹ tính tình ôn hòa, hắn ũng thực sự siêng năng, biết phấn đấu, hoàn toàn phù hợp với thẩm mĩ quan của tôi.
Tôi có thể suy nghĩ một chút.
*Action 2
Khu nhà trọ Z của trường Đại học T chúng tôi rất có tiếng là khu trọ "tình yêu", bởi vì Đại học T đã trút bỏ cái chế độ phong kiến, xây dựng một hệ thống nhà trọ Đại học hiếm thấy cho nam nữ ở chung.
Ấy, đương nhiên không thật sự là nam nữ ở chung. Nam sinh trọ từ lầu ba trở xuống, nữ sinh trọ từ lầu ba trở lên, ở giữa không có chướng ngại ngăn cách.
Tôi và Trác Trác trọ ở phòng 615, tiểu Trình cùng hai người đồng hương trọ ở phòng 310.
Từ khi chuyển vào khu trọ Z, tôi và bạn học tiểu Trình không còn chiến tranh lạnh nữa, bởi vì -- bà con xa không bằng láng giềng gần.
Mọi người đều biết, đời sống của sinh viên rất nhàm chán, từ những ngày tháng dài đằng đẵng lúc trên giảng đường, có một đạo lý chính là yêu nhau phải ở chung với nhau, chiến tranh lạnh cái gì cũng chỉ là phù vân.
Hơn nữa, bạn học tiểu Trình là thật lòng thật dạ với Trác Trác, hễ không có việc gì lại đến phòng tâm sự, cắn cắn hột dưa, mượn tay sạc lấy tinh thần gì gì đó. Tôi với tư cách là bạn cùng phòng kiêm bạn học thân thiết của Trác Trác, ít nhiều cũng nên cho Trác Trác chút mặt mũi.
Đêm nào đó tâm tình tôi bình ổn, đang đánh bài ở trên mạng cực kỳ hưng phấn, bạn học tiểu Trình vội tới đưa mẫu đơn cho Trác Trác, tôi khách sáo nói một câu: "Trác Trác đi ra ngoài ăn cơm với bạn học thời trung học rồi, chắc cũng sắp về, cậu có muốn vào phòng ngồi đợi cô ấy về không?"
Ai ngờ hắn đúng là không khách khí, nói một câu: "Được!", thẳng bước vào cửa, có thể thấy được hắn gấp gáp muốn gặp Trác
Trác nhà chúng tôi đến cỡ nào.
Tôi rót cho hắn ly nước, để cho hắn ngồi trên ghế của Trác Trác chờ, bản thân tôi thì quay trở lại ngồi vào máy tính tiếp tục chơi đánh bài.
"Cô cũng thích chơi Máy kéo?" Hắn không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi.
"Đúng vậy, rất vui mà."
Lúc đó ở Đại học T rất thịnh hành kiểu trò chơi "Máy kéo" này, tôi vừa mới học xong, đánh không tốt, lại bị hút vào trong đó không thể tự thoát ra được.
Mong ước lớn nhất mỗi ngày của tôi là "liên minh" vi tích phân chuyển quân phụ làm chính. Nhưng mà, ngày qua ngày, quân phụ của tôi tích càng ngày càng nhiều, tuyên bố chính thức hết hy vọng.
"Chia ra 6, cho K." Bạn học tiểu Trình nói.
"K là phân, ngộ nhỡ nhà đối diện ghê gớm hơn tôi, phân không phải ném ra vô ích sao?"
Hắn kiên định nói cho tôi biết: "Nhà đối diện nhất định lớn, cô cứ yên tâm ra."
Tôi thử một chút, quả nhiên đúng như dự đoán của hắn.
"Làm sao cậu biết?" Tôi hỏi.
"Tính toán."
"Ể? Việc này cũng có thể tính toán sao?"
Hắn im lặng không nói gì liếc tôi một, ánh mắt chứa đầy vẻ bất đắc dĩ.
Tôi vội vàng lấy ghế của Trác Trác đặt xuống cạnh ghế tôi để hắn ngồi bên cạnh chỉ dạy. Có hắn chỉ bảo, hơn nữa chuyển bài của tôi đặc biệt tốt, tích phân một đường thẳng tiến.
Từ lúc bắt đầu, tôi hoàn toàn bị chỉ số thông minh của bạn học tiểu Trình chinh phục.
Tôi thành khẩn nhìn hắn: "Cậu giúp tôi đem quân tích đổi thành quân chính, tôi mời cậu đi ăn, được không?"
Hắn im lặng liếc quân tích của tôi một cái, nói: "Tôi sẽ cố gắng."
*Action 3
Trác Trác trở về sớm hơn tôi dự đoán, hoặc là thời gian trôi qua nhanh hơn so với tôi nghĩ.
Tóm lại Trác vừa vào cửa, bạn học tiểu Trình liền mang mẫu đơn đưa cho cô ấy, nói cô ấy cứ theo mẫu mà viết, viết xong trả lại cho hắn.
Đại khái là không muốn Trác Trác hiểu lầm, hắn nói xong cũng đi luôn, hoàn toàn không đếm xỉa tới tôi đối với ván bài cự kỳ mong đợi.
Ván bài đó tôi thua, thua vô cùng thê thảm, tôi hết hứng muốn rời khỏi trò chơi thì thấy một người chơi cấp bậc cao tương đối bắt mắt tên là "Sa ngã vô tội".
Tôi đang tò mò tại sao đại thần cấp cao lại không chê tôi là phân phụ.
Điện thoại phòng ngủ đột nhiên vang lên, tôi thuận tay bắt máy, thanh âm ngắn gọn mạnh mẽ của bạn học tiểu Trình truyền đến: "Tôi đang ở cùng bàn với cô, nói tên QQ cho tôi."
Tôi lập tức nói tên QQ cho hắn.
Đêm đó, tôi liên tục thắng, liên tục cười.
Đương nhiên không phải vì kỹ năng đánh bài cực kì tốt của bạn học tiểu Trình, ma còn vì chúng tôi gặp hai người "Nhị Hóa" kia. Bọn họ ván nào cũng thua, mà thua còn không chịu đi, theo chúng tôi đến chết. Chúng tôi chơi suốt đêm, cuối cùng liên minh của tôi cũng chuyển từ phụ lên chính rồi.
Mãi đến khi sắc trời hơi sáng, tôi vươn vai vặn eo, trong QQ xuất hiện một cái tin nhắn: "Nhớ mời tôi đi ăn!"
Tôi gửi đi một cái mặt cười: "Phạm vi mười dặm, tùy cậu lựa chọn!"
Đương nhiên, khi đó trò chơi liên minh chưa có chức năng thiết lập cấm IP đồng nhất chơi cùng bàn, nếu có tôi nhất định sẽ tìm ra, hai người đối thủ "Nhị Hóa" kia có cùng IP tài khoản với bạn học tiểu Trình.
*Action 4
Bạn học tiểu Trình đã mãnh liệt yêu cầu rồi, tôi phải giữ lời, mời hắn đi ăn ở một quán gần khu trọ Z. Quán cơm rất nhỏ, đồ ăn cũng tương đối ngon miệng.
Vốn dĩ tôi cũng hẹn Trác Trác cùng nhau ăn cơm, vì bạn học tiểu Trình mà tạo cơ hội cho bạn họ, ai ngờ vừa ra đế trước cửa, bạn học cao trung gọi điện cho Trác Trác, hỏi muốn tới Đại học T tìm cô ấy mượn sách.
Trác Trác lập tức quyết định ở lại phòng ngủ chờ hắn, đủ thấy bạn học kia có ý nghĩa rất quan trọng với cô ấy.
Mang theo một chút mất mác cùng một tia mừng thầm, tôi và bạn học tiểu Trình lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau.
Bạn học tiểu Trình nói cũng không nhiều, tôi lại không ưa không khí tẻ nhạt nên luôn tìm một chủ đề nào đó để nói.
Tôi hỏi hắn: "Bài của cậu đánh tốt thật, có bí quyết gì sao?"
Hắn nói: "Rất đơn giản, nhớ kỹ hắn ra những gì, cô chỉ cần, cô có thể tính được trong tay hắn còn lại những gì."
Cái này gọi là "rất đơn giản"?
Tôi ôm loại tình cảm sùng bái trong lòng hỏi: "Lợi hại như vậy! Có phải cậu chưa từng thua đánh bài thu hay không?"
"Dĩ nhiên có thua rồi. Chia bài quá xui xẻo hoặc gặp đồng đội giống như heo cũng sẽ thua, ví dụ như lầ hẹn cô đi xem phim."
"Ồ, cậu không nói tôi cũng quên rồi."
*Action 5
Nói đến chuyện đánh bài, tôi thuận miệng nói câu: "Mấy người trong phòng ngủ của anh thật là Sở khanh, chỉ là đánh bài thua thôi mà, lại phải để nửa đêm nửa hôm gọi điện hẹn nữ sinh đi xem phim... Ồ, đúng rồi, cậu tổng cộng gọi điện cho bao nhiêu người?"
"Chỉ gọi một người." Hắn nhìn tôi một cái, nói, "bởi vì nghiêm phạt nên mới gọi chứ không phải tôi thích tùy tiên hẹn học sinh nữ đi xem phim."
Tôi tỏ vẻ không hiểu: "Tại sao lại là tôi?"
"Mấy người trong phòng ngủ của tôi nhất trí cho rằng: tôi không có khả năng hẹn được cô!"
Tôi càng không hiểu: "Tại sao hẹn tôi lại là khó nhất?"
"Bởi vì trong lúc vô tình tôi đã nói những lời không nên nói, cô một năm rồi cũng không thèm nói một câu với tôi."
Ôi! Hắn thực sự đánh giá quá cao trí nhớ của tôi rồi!
Tôi lại nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Nhưng đêm đó tôi nghe điện thoại, rõ ràng cậu nói muốn tìm Trác Trác mà."
Hắn cúi đầu bưng lên chén nước, uống một ngụm: "Buổi chiều hôm đó, tôi nhìn thấy cô ấy thi xong thì về nhà rồi.."
Tôi: "..."
Ôi! Thực ra đầu óc của tôi chỉ dừng lại ở mức độ của học sinh tiểu học, hắn không cần phải nói quanh có như vậy đâu.
*Action 6
Vừa ăn vừa nói chuyện, tôi chợt nhớ tới lý thuyết tình yêu đặc biệt của chị họ: nếu một người đàn ông có một trăm đồng lại chỉ đồng ý cho em xài mười đồng, loại đàn ông này nhất định không gả cho hắn, bởi vì hắn không đủ yêu em; nếu như một người đàn ông trong túi chỉ có mười đồng, nhưng hắn bằng lòng cho em xài hết mười đồng, như vậy hắn rất đáng giá cho em phó thác cả đời.
Vì để nghiệm chứng bạn học tiểu Trình có đáng được Trác Trác phó thác cả đời hay không, tôi nói: "Tôi ra đề tài trắc nghiệm tính cách của cậu, trắc nghiệm cậu có phải người đàn ông tốt hay không."
Hắn để đũa xuống, chăm chú nghe tôi nói.
"Nếu cậu chỉ có một trăm đồng, cậu sẵn lòng lấy ra bao nhiêu tiền cho người phụ nữ cậu thích muốn mua gì thì mua."
Hắn đáp: "Vậy phải xem món đồ cô ấy thích có giá bao nhiêu tiền."
"Mặc kệ bao nhiêu tiền cậu cũng mua sao?"
"Mua. Nếu như không đủ tiền, tôi có thể đi mượn."
"Tại sao?"
Hắn trả lời: "Bởi vì tiền có rất nhiều cơ hội để kiếm, chiều ý người phụ nữ mình thích, cơ hội này không biết bao giờ mới lại có."
Tôi sửng sốt phải nửa ngày không nói ra được lời nào, tôi phát hiện lô-gíc của hắn bao giờ cũng. . .càng nghĩ càng có đạo lý.
"Kết quả trắc nghiệm là gì?" Hắn hỏi, "Rốt cuộc tôi la 2đàn ông tốt sao?"
Tôi trịnh trọng nói cho hắn biết: "Cậu là một người đàn ông phá gia bại sản!"
"Trắc nghiệm đỉnh chuẩn!" Hắn nở nụ cười, cầm thìa lên, mói lên chút thịt và nám bỏ vào rong chén của tôi, "Ăn đi, ăn nhiều một chút."
Tôi chưa kịp cảm động vẻ ôn nhu dịu dàng của hắn liền nghe hắn nói một câu: ". . .bồi bổ não!"
--- khóa thứ năm ---
Muốn lựa chọn một người đàn ông tốt, ngàn vạn lần không nên tin vào cảm giác đầu tiên, bởi vì ánh mắt của bạn không phải tia X quang, không thể nhìn một cái có thể nhìn ra ý nghĩ bản chất. Bản chất của một người, còn phãi thông qua những ngày dài sống chung với nhau, hiểu biết, khai thông mới có thể biết được.
Cho nên, các bạn thân mến, bắt đầu từ bây giờ, hãy thử làm quen nhiều người khác, cho dù tùy tiện tâm sự một chút, ăn một bữa cơm theo kiểu xã gian bình thường, xem một bộ phim hữu nghị thuần khiết, đồng thời cho người ta cơ hội, đồng thời cũng cho bản thân cơ hội đọc hiểu những điểm khác nhau của đàn ông.