Truyện tranh >> Đó Là, Yêu >>Chương 2: Sự xuất hiện của “Phiền Nhân”

Đó Là, Yêu - Chương 2: Sự xuất hiện của “Phiền Nhân”

Có người hỏi tôi:

- Sao cậu lại gọi hắn là Phiền Nhân? Có phải có nội hàm gì không?

Tôi kiên định lắc đầu:

- Không có nội hàm gì cả, là ý nghĩa bề mặt đó.

- Rốt cuộc hắn phiền chỗ nào, sao tớ không nhìn ra?

- Đó là bởi vì, hắn chỉ làm phiền mỗi tớ….

- Ví dụ?

Những ví dụ như vậy nhiều vô cùng, tôi có thể viết ra một cuốn sách 50 nghìn chữ cũng được, chắc chắn có thể viết ra, nhưng mà giấy có hạn, tôi chỉ có thể nói ra mấy chuyện không làm mất hình tượng của hắn lắm thôi.

Action 1

Châm ngôn sống của Phiền Nhân là:

- Chuyện có thể nhờ người khác, tuyệt đối không làm khổ bản thân.

Yêu đương với hắn 12 năm, kết hôn 8 năm, phương châm sống của hắn luôn luôn ứng trên người tôi.

Có một ngày, tôi đang đánh máy đến độ linh cảm bùng phát, nam nữ chính đang trùng phùng sau một thời gian dài xa cách.

Đột nhiên Phiền Nhân hét lên:

- Vợ, nhanh đến giúp anh, mau giúp anh lấy cái điều khiển ti vi đến đây!

- Ờ, em đến đây!

Tôi theo tiếng gọi chạy vào phòng ngủ, vừa vào đến nơi liền thấy hắn đang dựa người ở đầu giường, còn điều khiển đang nằm ở cuối giường.

Tôi giơ tay nhéo hắn:

- Anh đổi tư thế là có thể lấy được, lại còn gọi em đến giúp, anh có thể lười hơn được không?

Hắn cười hì hì gỡ tay tôi ra:

- Anh lười, nhưng mà không phải anh lười lấy điều khiển, mà là anh muốn nhìn em một cái nhưng anh ngại xuống giường tìm em!

- Anh …

Con người này thật quá phiền!

ACTION 2:

Có một ngày, tôi và Phiền Nhân xem một Chương trình truyền hình đang rất hot, một người con trai trông có vẻ không tệ lại không được ai chọn, MC rất cảm khái, tôi cũng vô cùng cảm khái.

Tôi nói ra kiến giải của mình:

- Em thấy con gái đối với con trai không cần quá kén chọn, đẹp trai hay không đẹp trai, điều kiện kinh tế có tốt hay không, có tiền đồ hay không, tất cả đều không quan trọng, quan trọng nhất là đối tốt với mình!

Phiền Nhân lạnh lùng liếc tôi một cái:

- Nói thật đi!

Tôi nhất thời không phản ứng lại được:

- Hả? những cái em nói đều là lời thật lòng mà!

Phiền Nhân ném cho tôi một ánh mắt cảnh cáo, tôi lập tức phản ứng lại, vội vàng sửa lại:



- Con người em cái gì cũng tốt, chỉ là lúc chọn bạn trai rất là kén chọn, nhất định phải đẹp trai, có tiền, còn phải có năng lực phi phàm, có tài năng hơn người. Nếu không, ngay cả nhìn em cũng không nhìn một cái...

Phiền Nhân lập tức cười lên:

-Ừ, anh thích nghe em nói những lời thật lòng.

Tôi:...

Con người này, có thể phiền hơn được không?

ACTION 3:

Từ khi có Tiểu Phiền Nhân, tôi bận đến nỗi ngay cả thời gian lên weibo đổi status cũng không có, mệt đến nỗi cả người rã rời.

Tôi nhịn không được oán than với Phiền Nhân:

-Anh có thể tự mình đi chăm sóc tiểu tình nhân kiếp trước của anh không? đừng có đem tất cả tội nợ kiếp trước của anh cho mình em gánh vác.

Phiền Nhân phân trần:

-Không phải anh không muốn chịu trách nhiệm, anh với nó thực sự không hợp, nó EQ thấp khoong nói, làm việc hoàn toàn không hợp logic, anh với nó thực sự không có chung ngôn ngữ...


Tôi tiện tay thả con gấu winny của Tiểu Phiền Nhân xuống đập vào đầu hắn:

-Nó mới một tuổi, anh không thể tha cho nó một chút được sao! đi, hát cho con nghe một bài hát thiếu nhi, dỗ con ngủ!

Phiền Nhân thấy tôi lại cầm chiếc xe oto đồ chơi quá cỡ của tiểu Phiền Nhân thì lập tức ôm con chạy vào phòng ngủ.

Sau đó, tôi nghe thấy giọng hát từ phòng ngủ vọng ra:

-Mùa xuân ở đâu, mùa xuân ở đâu, mùa xuân ở trên những ngọn núi xanh...mẹ ở đâu? mẹ ở đâu? mẹ ở trong chăn của ba...

Tôi:...

Tiểu Phiền Nhân là con ruột của anh đó, anh có phải không vậy?

Action 4:

Ngày kia, theo Kẻ Đáng Ghét ra ngoài dự buổi tiệc xã giao đến nửa đêm, chúng tôi đánh xe về nhà.

Vừa lên xe, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, tôi hỏi hắn: "Chúng ta đi về nhà anh hay về nhà em?"

Kẻ Đáng Ghét im lặng một lúc, ông anh lái xe dưới ánh mắt nghi ngờ trả lời tôi: "Về nhà em, mẹ của anh bây giờ trở lại rồi."

Anh trai lái xe nhìn khinh bỉ lập tức chuyển hướng xe chạy về hướng nhà tôi, dùng ánh mắt ta đây "tiểu tam" Lăng Trì xử tử.

Ôi! Hắn luôn luôn phối hợp với tôi như vậy đó!

ACTION 5:

Bởi vì làm việc cùng một đơn vị, nên tôi và Phiền Nhân không hẹn mà gặp thường xuyên chạm mặt nhau ở hành lang ký túc xá.

Có một ngày, tôi đang muốn đi đến phòng thí nghiệm, trên đường đi gặp phải Phiền Nhân, chân hắn bước nhanh hơn về phía tôi, thuần thục bắt chuyện: "Mỹ nữ, tối nay có rãnh không?"

Tôi không quay đầu lại, tiếp tục bước về phía trước: " Không rãnh, hôm nay chồng tôi không đi công tác."

"Vậy khi nào chồng em mới đi công tác?"

Thấy hắn không có ý định bỏ giọng điệu trêu đùa, tôi quyết định trả lời lại một chút. Tôi dừng bước, chớp mắt với hắn, cười ngọt ngào, như có như không sờ soạng hông của hắn: "Đừng nóng lòng mà... chờ hắn đi công tác rồi, em nhất định nói cho anh biết, nha!"

Chắc chắn hành động của tôi rất tốt, Phiền Nhân im lặng cả nửa ngày, nói: "Tại sao anh lại có chút hoảng sợ như vậy nhỉ? Xem ra, sau này anh không thể có bất cứ sai sót nào rồi!

Chuyện kể rằng, rõ ràng là hắn đang dẫn trước tôi mà!


ACTION 6:

Mấy ngày sau, tôi lại gặp Phiền Nhân tại góc rẽ hành lang, lần này tôi chủ động đuổi theo, dùng vai huých vào người hắn một cái: "Ngày hôm nay chồng em đi công tác rồi!"

"..." Phiền Nhân quay đầu lại liếc tôi một cái, không nói gì.

Tôi vẫn cười ngọt ngào: "Tối nay tới nhà em nha? Em mới mua một cái áo ngủ, màu tím yêu thích của anh đó..."

Phiền Nhân lập tức lên tiếng cắt ngang lời tôi: "Em không phát hiện phía sau em có người à?"

Tôi: "Ấy...Em có việc phải đi trước rồi!"

ACTION 7:

Phiền Nhân thường hay nói với tôi, cuộc đời này mơ ước lớn nhất của hắn là được nuôi tình nhân nhỏ.

Đáng tiếc, nhà của chúng tôi giáo dục quá nghiêm khắc, đừng nói hồng nhan tri kỉ, có là hồng nhan tri kỉ đi chăng nữa, cũng bị tôi bóp chết không thương tiếc.

Thế là, gặp gỡ vào ngày lễ cùng với tình nhân cái gì cơ chứ, chẳng hạn như ngày 14 tháng 2, ngày 21 tháng 5, mồng 7 tháng 7, vân vân, tôi luôn nhận được thông báo chuyển khoản chi trả từ Phiền Nhân, chuyển khoản một số tiền bình thường mà mọi ngày vẫn cho phép.

Thuận tiện kèm theo một câu dặn dò: "Tình nhân nhỏ, mẹ của anh quản lý rất chặt chẽ, ngày hôm nay không thể đi chơi cùng với em rồi, một mình em tùy thích mua chút gì đó, coi như là quà tặng của anh cho em ------ mãi mãi là người yêu của em!"

Tôi: "..."

Tôi bỗng nhiên xúc động có ý nghĩ muốn bóp chết hắn!

Còn có một lần, hắn đang đi công tác ở bên ngoài, bỗng nhiên chuyển cho tôi một số tiền, tôi lật đật dở lịch ra xem, cũng không phải ngày gì đặc biệt.

Tôi gọi điện thoại cho hắn: "Sao lại chuyển tiền cho em?"

Phiền Nhân nói với tôi bằng giọng hết sức buồn bã: "Ừm! Ngày mai anh không về được, nghĩ tới việc ngày mai em đi shopping, rồi quẹt thẻ, nên đừng gọi điện cho anh, kẻo mẹ anh phát hiện,...phải giải thích với bà ấy!"

Hắn đây là, ý nghĩ muốn nuôi tình nhân nhỏ khiến hắn phát điên rồi sao?

ACTION 8:

Về việc chúng tôi nghiêm khắc chuyện dạy kèm tại nhà, Phiền Nhân đã từng nỗ lực đấu tranh, nhưng đều bị tôi phát hiện, có năng lực, có thể trấn áp rồi.

Ví dụ:

Phiền Nhân lời lẽ chính nghĩa nói: "Cô nàng A là bạn học của anh."


Tôi nói: "Ngày trước chúng ta cũng là bạn học."

Phiền Nhân: "..."

Ví dụ:

Phiền Nhân lời lẽ chính nghĩa nói: "Anh và cô B chỉ là bạn bè bình thường mà thôi."

Tôi nói: "Trước kia chúng ta cũng là bạn bè bình thường."

Phiền Nhân: "..."

Ví dụ:

Phiền Nhân lời lẽ chính nghĩa nói: "Cô nàng C là tiểu sư muội của anh."

Tôi nói: "Em học tiến sĩ so với anh chỉ muộn học nữa năm, cũng là tiểu sư muội của anh."

Phiền Nhân: "..."


Ví dụ:

Phiền Nhân lời lẽ chính nghĩa nói: "Quan hệ giữa anh với cô D chỉ là đồng nghiệp bình thường."

Tôi nói: "Chúng ta cũng là quan hệ đồng nghiệp."

"..." Phiền Nhân cuối cùng phản ứng lại, "Chúng ta đã kết hôn rồi."

"Cũng đúng nha. Vậy chúng ta ly hôn đi, anh nhìn xem em có thể chỉ trong vài phút đồng hồ đã vạch trần nắm rõ anh trong lòng bàn tay."

Phiền Nhân tưởng thật suy nghĩ một phen: "Quên đi, ly hôn rồi hai ngày sau lại phục hôn, người ta không biết lại tưởng chúng ta mua hai căn hộ đấy, mất mặt!"

Đến tận sau này, Phiền Nhân không xã giao với bất kỳ bạn học nữ nào, không xã giao với bất kỳ bạn nữ nào, không thân mật với đồng nghiệp nữ nào, mọi người đều nói hắn lạnh nhạt với con gái.

Chỉ có tôi biết rằng, trên đời này không có đàn ông đích thực nào lại lạnh nhạt với người con gái đẹp, chỉ có đàn ông sợ vợ!

ACTION 9:

Nhớ rõ thời gian viết , vì để tăng điểm kích dẫn, làm đủ trò tình cảm, đến mức tôi không ngừng vò đầu.

Lật xem mọi loại tài liệu, các thể loại YY đoạn cao trào, không có kết quả, tôi đành phải mặt dày xin Phiền Nhân giúp đỡ.

Mỗi lần sau đó, Phiền Nhân thà bị tôi làm phiền, cũng tuyệt đối không để tôi tìm người khác giúp đỡ.

Hơn nữa, còn bảo đảm dạy không biết mệt, mãi đến khi tôi tìm được cảm hứng mới thôi.

Về sau tôi bắt đầu viết , Giáo sư Dương được gọi là một người nho nhã nhé, được xem là một người lãnh đạm đấy!

Cuối cùng, Phiền Nhân đợi đến mức sốt ruột, không thể chờ hơn được nữa, chạy tới nhìn một chút, và trịnh trọng đề nghị tôi rằng: "Lần sau em đừng viết thể loại đề tài thanh xuân nữa, vẫn là đề tài hắc đạo tốt hơn."

Tôi hỏi: " Sao vậy hả? Em thấy mọi người rất thích mà."

Phiền Nhân giải thích: "Mấu chốt là anh đợi lâu như vậy rồi, cũng không có lúc dùng binh!"

Tôi che mặt: "Đáng ghét, anh sang bên kia chơi một mình đi, đừng làm phiền em viết văn!"

ACTION 10:

Đổi điện thoại mới, tôi lười sao chép danh bạ mới, thẳng tay ném di động cho Phiền Nhân: "Copy danh bạ vào lại điện thoại giúp em đi chứ."

"Không phải em nên tự mình làm sao?"

"Em đây là đang cho anh cơ hội, để cho anh chứng minh mình không phải là người vô dụng đó!"

"...cảm ơn!"

Phiền Nhân giằng co trong chốc lát, rồi ném điện thoại trả lại cho tôi.

Tôi cầm di động tới trước máy tính, màn hình hiện lên một đoạn tin nhắn mới, đến từ: Bé Ngoan.

Tôi nghĩ cả nửa ngày, cũng không nhớ ra người này xuất hiện từ đâu, lập tức chạm mở tin nhắn ra xem thì thấy:

Bé Ngoan: [ Vẫn là xưng hô thế này mới có thể thể hiện tính cách của anh. ]

Con người này đúng là phiền nhất ----- chưa thấy ai tự mình biết rõ mình như vậy!

Vi Vi nghe tôi nói xong, hoàn toàn không tìm được lời bình nào, chỉ khô khốc nói một câu: "Hai người thực sự là trời sinh một đôi!"

Tôi nhấp một ngụm cà phê đầy đau khổ, nói với cô ấy rằng: "Trên đời này không có người nào với người nào là trời sinh một cặp cả, trong hôn nhân toàn bộ là chịu đựng và khoan dung, kiêu hãnh cùng với tầm thường, cho và trả, còn có lặng lẽ hiểu nhau, đều là do hai người chung sống với nhau lâu dài mà ra..."

Hôn nhân vô tình mài bằng những góc cạnh đau khổ đau khổ của đối phương, các bạn đã là một cặp trời sinh rồi đó!

Đó Là, Yêu - Chương 2: Sự xuất hiện của “Phiền Nhân”