"Là ta! Ko nghĩ chúng ta lại có thể nhanh chóng gặp lại" Hướng Nhật ko thể ko cảm thán, hắn cùng cây gậy trúc đó thật sự hữu duyên, ngay cả bị gọi vào phòng chủ nhiệm để giáo huấn mà cũng gặp. Từ từ, nàng vừa gọi cô giáo Trần là gì, tựa hồ như là " Mẹ? Ko thể nghe lầm được. "
"2 đứa biết nhau?" Trần Tiểu Phân cũng có ý hỏi, thân là lão sư thì cũng nên có những hành động đúng nghĩa đối với người trẻ tuổi đang đứng trước mặt, nhưng nhìn kỹ thì các nàng có hình dáng rất quen thuộc.
"Gặp qua 2 lần " Nhâm Quân sắc mặt có chút mất tự nhiên, đột nhiên nghĩ đến chuyện trọng yếu, mở miệng hỏi: "Mẹ, có chuyện con. Thiếu chút nữa quên, hắn là học trò của mẹ àh?" Ngón tay chỉ vào lưu manh.
"Đúng vậy, có chuyện gì àh?" Thấy con gái có biểu hiện khác thường, trong đầu nghĩ tới sự tình một hồi, rồi nhìn sang tên học trò có vẻ lương thiện.
"Là hắn, theo như mẹ nói buổi sáng chính là chuyện đó? Cái tên họ Mã. "
"Quân Quân, việc này Tiểu Hướng đã nói với ta rõ ràng, hiện tại ta cũng biết, chẳng qua ngươi nhìn xem ngươi đi, ko có 1 điểm gì ra dáng 1 thiếu nữ cả" Nhâm mẫu lớn tiếng, sau đó chuyển hướng sang lưu manh " Tiểu Hướng a, ngươi đừng nghĩ Quân Quân bị điên, kỳ thật nó rất là điềm tĩnh, chẳng qua là đang lo lắng sự việc nào đó nên mới có thái độ như vậy. " Ngữ khí nhấn mạnh cụm từ " sự việc nào đó ", dụng ý muốn nói là ko phải do bản thân của nàng mà ra. Kỳ thật Nhâm mẫu cũng ko khỏi hiểu lầm, con gái của nàng trước giờ ko giao du với con trai, mà bây giờ lại đi lo lắng về vấn đề của nam sinh khác, thậm chí ko cần suy nghĩ đến những lời đàm tiếu bên ngoài. Với lại, nàng cũng hài lòng với chàng trai trẻ này, chỉ vì muốn giúp con gái mình mà ko ngại gì cả.
Im lặng, im lặng và im lặng.
Hướng Nhật ánh mắt nhất thời trở nên cổ quái, tình huống này tựa hồ như đã gặp ở đâu rồi
"Mẹ nói cái gì đâu ko àh " Nhâm Quân mặt đỏ bừng
Nhâm mẫu trừng mắt nhìn nàng " Như thế nào? Phê bình ngươi 2 câu mà ngươi còn dám mở miệng àh"
"Nào có " Nhâm quản lý ủy khuất, cái miệng nhỏ xinh xắn trở nên méo xẹo
"Ko có là tốt. tốt lắm " Nhâm mẫu gật gật đầu ra vẻ hài lòng, đột nhiên thần sắc trở nên nghiêm túc " Chẳng qua mẹ có chuyện phải nói với 2 con, buổi sáng. là giờ đi học, 2 đứa chạy vào lùm cây. mẹ ko phải nói các con ko đúng nhưng cũng ko nên lấn qua thời gian học tập, bây giờ việc học là quan trọng nhất. với lại con và nó cũng sẽ ở chung, hơn nữa mỗi tuần đều có 2 ngày nghỉ. "
"Mẹ. " Nhâm Quân thấy mẹ nói ra những lời như thế, hận trên mặt đất ko có lỗ nào để nàng chui xuống
"Tốt lắm tốt lắm, ta cũng ko nói nữa, dù sao 2 đứa cũng ko còn nhỏ nữa, ta muốn quản cũng ko được, phải tự do. " Hai chữ chưa kịp ra khỏi miệng đã bị lưu manh ho nhẹ 1 tiếng. Sự thật là lưu manh bây giờ cũng có chút xấu hổ, bị mẹ nàng hiểu lầm mình là bạn trai của nàng, nhưng cũng ko sao, với da mặt dày cực độ đinh đóng ko thủng thì việc nhỏ nhặt này ko đáng là bao. Nhưng hôm nay, buổi sáng vừa có ý đồ xấu xa với nàng ta thì buổi chiều đã ngang nhiên trở thành con rể nhà nàng, thấy chuyển biến của sự việc có vẻ ko tự nhiên, Hướng Nhật lên tiếng: "Thưa cô, nếu ko có chuyện gì con đi trước. con còn phải đi học nữa"
Trần Tiểu Phân còn tưởng hắn thẹn thùng, chẳng qua cũng khó trách, chỉ là chính mình còn bị những lời nói ấy làm cho xấu hổ, mĩm cười gật gật đầu: "Ùhm, con đến lớp đi"
Hướng Nhật xoay người, chưa kịp bước đi chợt nghe Nhâm mẫu nói theo: "Đúng rồi, Tiểu Hướng, sau này nếu có thời gian thì tới nhà của ta ngồi chơi, ta sẽ gọi Quân Quân ra tiếp đãi ngươi"
Hướng Nhật mồ hôi lạnh chạy dài trên trán, quay người lại trả lời 1 tiếng rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng giáo viên.
Nhâm Quân cũng len lén bước ra, vừa mở cửa phòng lại bị mẹ nàng gọi lại: "Quân Quân. trước khi đi, mẹ có chuyện muốn hỏi"
Nhâm Quân kêu thảm 1 tiếng " Mẹ, người ko cần hỏi, cái đó con cũng ko biết. " Nói xong ko để ý đến mẹ nàng ở sau lưng quát to, chạy nhanh ra khỏi phòng.
"Đứa nhỏ này. " Trần Tiểu Phân thả tay xuống rồi cầm cây bút máy lên.
Lăng Địa nhìn cửa phòng 1 hồi, một lúc sau lại có nở 1 nụ cười thần bí.
Hướng Nhật ko trực tiếp đến phòng học mà gọi điện cho Sở Sở, biết được các nàng đang ăn trưa, ăn xong rồi lại phải về nhà thay đồ để đi shopping rồi mới đến trường.
Để tránh các nàng đến trường học nghe nói xấu về danh tiếng của mình, Hướng Nhật quyết định đem sự tình nói rõ với 2 nàng.
Quả nhiên, Sở Sở nghe xong lập tức phẫn nộ, tay vỗ mạnh xuống bàn, muốn đi về trường học, nói là xem ai dám khai trừ lưu manh sẽ bị nàng xử lý đẹp mắt. Sau đó đem cả dòng họ, cha mẹ của người đó ra mà mắng, nói hắn là súc sinh, cầm thú ko bằng. Chờ 1 chút
Lưu manh cúp điện thoại, một lần nữa trở lại phòng học. Mọi người nhìn hắn với ánh mắt bất đồng, vừa mới bị chủ nhiệm lớp gọi đi phê bình mà thần sắc vẫn như thường
Hướng Nhật cũng ko thèm để ý đến những ánh mắt đó, tự thân đi đến chỗ ngồi của mình.
"Lão đại, bà chủ nhiệm chỉ hù dọa anh phải ko?" Củ đầu tỏi là người duy nhất trong lớp nói chuyện với hắn
"Sao ngươi biết?" Hướng Nhật tùy ý hỏi 1 câu, nếu là người khác hỏi câu này chắc chắn là có ý châm chọc, nhưng củ đầu tỏi chỉ thuận miệng hỏi, ra vẻ an ủi " "Thật sao?" Vốn chỉ thuận miệng hỏi nhưng những lời nói đó thành sự thật, điều này làm cho củ đầu tỏi trong lòng thật ko dám tin, nhưng mà nhìn thấy trên mặt hắn tươi cười như hoa, lập tức tin là thật. Dù sao người trước mặt cũng làm ra những chuyện bất ngờ, nhìn trước nhìn sau cũng là 1 người bình thường mà có thể trở thành siêu nhân bóng rổ.
Mã Vinh vẻ mặt đắc ý ngồi trên ghế salong trong phòng hiệu trưởng, miệng ko ngừng thả khói, tay cầm 1 điếu thuốc ko ngừng xoay xoay, trông có vẻ buồn cười
"Cữu cữu, người còn ko cho cháu 1 bao nữa đi"
"Nói nhãm " Đối diện ghế sopha, sau bàn làm việc là một gương mặt khoảng 50 tuổi, người này ko có vẻ giận dữ nói: "Mày biết đây là cái gì ko? Đây là thứ của các đại nhân vật, đừng nói là tao, cho dù là cục trưởng cục giáo dục muốn cũng ko được. Tao ngẫu nhiên có được 1 bao, bình thường cũng ko dám hút, mà mày lấy mất 1 điếu. Tao cảnh cáo, lần sau ko có sự đồng ý của tao thì ko được đụng vào đồ của tao, bằng ko đừng trách tao ko nể mặt mẹ mày"
"Biết rồi, cữu cữu, con lần sau sẽ ko làm vậy nữa " Mã Vinh bĩu môi, những lời của người trước mặt hắn 1 điểm cũng ko nghe lọt vào tai.
"Hy vọng mày nói được làm được. Được rồi, chuyện của mày hôm nay tao có xem qua, phải biết rằng trường học ko phải là nơi tùy tiện, đâu phải dễ dàng đuổi một học sinh"
"Cữu cữu, người yên tâm, con tự biết chuyện, chỉ là muốn hù dọa nó mà thôi, con dám cá bây giờ nó đang ngồi viết kiểm điểm, dám làm con thê thảm như vậy, đợi đến lúc công khai xin lỗi, con sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ"
"Bất quá mày có chắc Tống Thu Hằng sẽ ko đem chuyện của mày tiết lộ ra bên ngoài"
"Sẽ ko. cữu cữu, đối với loại đàn bà này, chỉ cần ưu ái 1 chút, nàng sẽ can tâm tùy nguyện mở đùi ra. Khi nào nàng trở lại trường, người chỉ cần cho con " Ủy Cho Dù Trạng " (giống lấy công chuộc tội), con nhất định sẽ làm cho nàng ngoan ngoãn lên giường " Mã Vinh trong mắt tràn đầy dâm dục.
"Thân hình của Tống Thu Hằng cũng ko đến nỗi tệ " Hai mắt người kia sáng rỡ lên, miệng nuốt nước bọt ko ngừng
"Cữu cữu, người cũng muốn thử 1 chút àh?" Mã Vinh sỗ sàng nở nụ cười " Sẽ có cơ hội, chỉ cần nàng bước vào, con ko tin nàng còn có thể bước ra được. Đến lúc đó,. cữu cữu chúng ta 2 người có thể đồng thời. " Câu nói kế tiếp ko được tiếp tục, nhưng liên tiếp những tràn cười quái dị làm người ta cảm giác được sự xấu xa vô cùng.
"Hắc hắc. " thằng già ấy cũng cười lên dâm ô, đang muốn nói gì đó thì chuông điện thoại reo lên
"Uy, xin hỏi ngươi tìm ai?"
"Ta tìm Ngưu Đức Sinh Ngưu hiệu trưởng " Đối phương âm thanh tựa hồ như quen thuộc, đã nghe ở đâu đó.
Lão già nói nhỏ lại: "Chính là ta, xin hỏi ngươi là?"
"Ta là Hoàng Thanh Vân"
Lão già vừa nghe xong, đó chính là cục trưởng cục giáo dục, lập tức ko dám chậm trễ " A, thì ra là Hoàng cục trưởng, xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi ko nhận ra. Xin hỏi ngài tìm ta là?"
"Nghe nói các người muốn đuổi học 1 người"
Lão già thầm nghĩ trong lòng " ko ổn ", vội vàng nói tránh đi: "Việc này ta cũng ko rõ ràng, bất quá là tựa hồ như có chuyện, hình như là một học sinh đánh giáo viên. Nhưng nhà trường cũng ko làm khó dễ, chỉ bắt công khai xin lỗi, và bồi thường tiền viện phí. "
"Trước tiên, đừng nói chuyện này. ta hỏi ngươi có thể bỏ hình phạt với người này hay ko?"
"A?" Lão già sửng sốt, nghe đối phương có chút gấp rút, liền khẩn trương nói " Được được, ko thành vấn đề, ta nghe nói học sinh này bình thường biểu hiện rất tốt, ko phải loại người như vậy. Để đích thân ta cho người xử lý việc này"
"Tốt lắm, ko có việc gì ta cúp " Vừa mới nói xong, chỉ nghe tiếng " cạch" đối phương đã cúp máy.
Lão già trầm lặng hồi lâu
"Cữu cữu, phát sinh chuyện gì vậy? Ai vừa gọi điện thế? Người. "
"Người cái. Cái tên rác rưởi này " Lão già rống giận đem những lời suy nghĩ trong lòng ra nói " Mày ko phải vừa nói thằng đó gia cảnh ko có gì cả sao? Mày có biết ai vừa gọi điện ko? Là cục trưởng cục giáo dục, ngươi cho rằng người ta vì cái chuyện cỏn con này mà gọi điện đến đây xin tha cho hắn àh, cái thằng khốn. "
"Renggggg. " Lại một tiếng chuông điện thoại vang lên
Lão hiệu trưởng già tâm tình buồn bực, đưa tay bắt máy. Đối phương 1 câu nói đã làm hắn từ tức giận trở lại bình tĩnh " Là ngươi, Ngưu hiệu trưởng phải ko? Ta là bí thư của Thạch thị trưởng. "
Lão hiệu trưởng tay run lên, thiếu chút nữa là ko nắm nỗi điện thoại.
Đang lúc lão hiệu trưởng già run sợ chỉ vì tên nhóc con mà các " Đại nhân vật " liên tiếp gọi điện cho hắn thì Hướng Nhật cũng đang nói chuyện điện thoại với 1 " Đại nhân vật " khác
"Lão bà, tìm ta có việc gì?"
"Ko có việc gì thì ko thể tìm ngươi àh?" Đối phương hừ lạnh 1 tiếng.
Hướng Nhật cười khổ: "Nàng biết ta ko có ý đó mà " Con gái đôi khi lại thích vô lý như vậy sao
"Điều này trong lòng ngươi rõ ràng nhất. Đúng rồi, ta thấy ngươi rãnh rỗi quá, nên tìm cho ngươi 1 công việc"
"Ko cần đâu, ta hiện giờ đang đi học" Hướng Nhật buồn bực, người này ko phải tìm phiền toái cho mình sao?
"Đi học? Ngươi nghĩ ta ko biết ngươi mỗi ngày đều cúp học sao chứ"
"Kỳ thật, ách. ta đang chuẩn bị thay đổi bản thân"
"Có quỷ mới tin lời của ngươi! Bất quá cũng ko quan hệ, dù sao ta giới thiệu công việc cũng phải chờ ngươi đi học về mới có thể tiến hành"
"Có thể nói 1 chút về công việc đó ko?" Hướng Nhật rất cẩn thận hỏi
Đối phương ko trực tiếp trả lời, hỏi lại " Nghe nói ngươi ngoại ngữ phi thường lắm đúng ko?"
"Sao có thể chứ, kỳ thật ta tiếng anh cấp 4 vẫn chưa xong. " Trực giác bất ổn, Hướng Nhật lập tức phủ nhận.
"Đừng giả bộ, ngươi tưởng ta ko biết sao, tiếng Pháp nói lưu loát như vậy, ta ko tin ngươi nói tiếng Anh ko được"
"Kỳ thật. ta chỉ nói được tiếng Pháp"
"Thật ko? Ta nghe mẹ của ngươi nói ngươi nói tiếng Anh cứ như người từng sống ở Luân Đôn nhiều năm. Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng tìm lý do từ chối, công việc như vậy, buổi chiều ngươi học xong có thể bắt đầu"
Hướng Nhật bất tắc dĩ nói: ". Ngươi nên nói cho ta biết là công việc gì?"
"Làm gia sư!" Đối phương nói như thế.