Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 85: Tôi biết hắn là ai rồi


"Anh chính là. cao thủ kia?" Nhâm Quân không dám tin tưởng gã thanh niên gầy yếu quá mức lại còn bốn mắt lại là cao thủ trong miệng Sở Sở. Trong suy nghĩ của nàng, cao thủ phải trông cao to vạm vỡ, kiểu người chân dài tay dài, nhưng người trước mặt so với trong tưởng tượng kém nhiều lắm, nhìn chiều cao phỏng chừng còn kém mình 2cm, điều này làm cho hy vọng lúc trước của nàng trở thành nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
"Cao thủ chưa dám nói, chỉ là chơi vài trận bóng rổ thôi. " Hướng Nhật 'rất' khiêm tốn nói.
Đáng tiếc Nhâm đại quản lý coi sự khiêm tốn của hắn là sự thực, gần như đã nghĩ phất tay áo rời đi, nhưng lại nghĩ là người Sở Sở giới thiệu, không thể khiến nàng mất mặt, miễn cưỡng thể hiện ra một tư thế mời, dẫn đường đi vào bên trong.
Hướng Nhật hiểu được cần phải cải biến cách nhìn của nữ nhân nhìn giống cây sậy này, mặc dù nàng thật sự rất đẹp, điểm này lưu manh không thể phủ nhận, nhưng cảm giác bị người khác coi thường, trong lòng hắn rất không thoải mái. Vốn Sở đại tiểu thư làm nũng, hơn nữa nhìn người nào đó đang khó chịu, cuối cùng lúc này mới đáp ứng làm ấm người một phen, nhưng vừa mới gặp mặt thì rơi vào sự đối đãi lạnh nhạt, hờ hững khiến hắn kích động muốn đem nữ nhân trước mặt hung hăng giày vò.
Nhưng mà, lý trí vẫn chiến thắng, cũng không có làm chuyện khiến nhân - thần phẫn nộ, chỉ là phi thường dâm đãng nhìn thoáng qua cái mông rất co dãn trong quần bò vểnh ra của nữ nhân nào đó, có cơ hội nhất định phải sờ soạng một chút mới được. Lưu manh tự nhận không phải là người khoan dung độ lượng, tuy nhiên đối với mỹ nữ hắn cũng thường nhượng bộ một chút. Đương nhiên, nếu như mỹ nữ này làm cho hắn khó chịu mà nói, nhượng bộ chính là một loại lãng phí a.
Nửa trận thi đấu đã kết thúc, giữa trận có 20 phút nghỉ ngơi.
Hướng Nhật được đưa vào phòng thay quần áo, bởi vì không có trang phục dư thừa, chỉ có thể tìm một cầu thủ cao tương đương đưa trang phục cho hắn.
Số 7, đây chính là số thứ tự trên trang phục thi đấu Hướng Nhật mặc, may mắn là người kia cũng bị ghẻ lạnh, không có ra sân chơi bóng, nếu không một thân đầy mồ hôi lưu manh cũng không muốn thay.
"Kính của anh!" Đợi hắn thay quần áo, Nhâm Quân đi vào, cố ý chỉ chỉ trên mặt hắn.
"Phải tháo ra?"
"Nói nhảm, nếu không thì anh chơi bóng thế nào!"
Hướng Nhật không nói hai lời tháo xuống, trước hết cứ để nàng càn rỡ một chút, dù sao khi có cơ hội sẽ đòi lại. Hơn nữa bản thân mình đeo kính không độ, tháo xuống cũng không ảnh hưởng tới thị lực, thậm chí tầm nhìn còn rộng hơn. Còn chưa tới vài ngày "bám" vào thân thể này, hắn phát hiện bản thân căn bản là không có bị cận thị, xét thấy hiện tượng này không thể lý giải cho thông suốt, chỉ có thể đem đổ hết cho công lao của cha, không chỉ mang theo được sức mạnh, ngay cả mắt cận thị ban đầu cũng chữa được.

(ND: cái thằng HQ thật sự bị cận, Hướng Nhật nhập vào thì hết)
"Ồ!" Nhâm Quân ngạc nhiên nhìn gã nam nhân tháo mắt kính xuống, không thể nào tưởng tượng được nam nhân khí thế sắc bén trước mắt và tên trói gà không chặt kia cùng là một người.
"Làm sao vậy? Có yêu cầu gì thì nói cả ra đi. " Hướng Nhật còn tưởng nàng muốn bới lông tìm vết.
"Không có chuyện gì, nhanh làm ấm người đi, trận đấu sẽ bắt đầu ngay đấy. " Mặc dù nghĩ không ra sao trước sau lại có thay đổi lớn lao như vậy, nhưng Nhâm Quân cũng không có truy hỏi, đưa hắn tới khu nghỉ ngơi của sân bóng.


"Hướng Quỳ!" Sở Sở nhìn thấy bạn trai vẻ mặt hưng phấn ra đón, tuy rằng không phải lần đầu tiên trông thấy hắn không đeo kính, nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ ngạc nhiên: "Anh không đeo kính nhìn đẹp trai hơn. "
"Thật không?" Hướng Nhật hơi đắc ý, lúc đầu chính mình nhìn qua gương lúc đeo kính và không đeo khác nhau, quả thật là như một người khác, nếu là một người không quen thuộc mà nói, Hướng Nhật dám khẳng định đối phương sẽ không nhận ra hắn là ai vậy.
"Ngươi là. sư phụ?" Thạch Thanh lần đầu thấy hắn không đeo kính, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên không thể tin được.
Lưu manh càng thêm đắc ý vênh váo: "Tiểu Thanh, ta như vậy có phải là đẹp trai hơn rất nhiều?"
"Đúng!" Thạch Thanh gật đầu khẳng định, đột nhiên ý thức được có chút không đúng, bên cạnh còn có người, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.

Nhâm Quân, còn có mấy cầu thủ ở đây chứng kiến hết thảy đều nhìn Hướng Nhật rất quái dị, người này, lại có thể khiến Thạch nữ nổi danh của trường học nghe lời như thế, sẽ không là nữ cải nam trang chứ?
Nhâm Quân hơi chết lặng, đối với bạn thân Thạch Thanh nàng hiểu rất rõ, nếu có nam nhân nào dám ăn nói ngả ngớn với nàng, hậu quả thường là được đưa vào viện. Nàng hiện tại đã có chút chờ mong trận đấu tiếp tục, nam nhân có thể khiến cho bạn thân của mình có biểu hiện giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, hẳn là sẽ không kém cỏi chứ? Có thể nói không chừng thật sự là một cao thủ, mặc dù thoạt nhìn có hơi lùn.
20 phút nghỉ ngơi giữa trận nháy mắt đã hết, một tiếng còi của trọng tài vang lên, trận đấu lại bắt đầu. Trước khi vào sân, Nhâm đại quản lý đặc biệt dặn dò có cơ hội đem bóng chuyền cho gã mới nhập đội, mặc dù các cầu thủ không hiểu, nhưng dưới tình huống sợ bị đối phương đánh (ND: em Nhậm), bọn họ cũng vui vẻ đồng ý, để cho dù thua cũng không phải do mình.
Điểm số 32: 67, chênh lệch 35 điểm, bóng còn đang trong tay đối phương.
Hướng Nhật nhẹ nhàng khởi động chân tay, nhìn thoáng qua khu nghỉ ngơi đối diện một thanh niên cao lớn đang trò chuyện với một nữ nhân chân dài bên cạnh, lại chuyển sự chú ý đặt lên người cầu thủ đã mang bóng qua nửa sân đối phương, số 11, khoảng 1m80, tốc độ rất nhanh, cảm giác bóng cũng tốt, đáng tiếc, hình như có phần không coi ai ra gì, nghênh ngang như thế, không sợ bị ăn đòn sao?
Cầu thủ đối phương đã đè ép bên mình nhiều, có thể nói đều là " lão bằng hữu" cả, có tên cao cao kia hồi trước bị hắn ngược đãi rất thảm, hình như họ Điền thì phải, còn có số 10 kia, gọi là Vĩ ca gì ấy - đã quên, nhưng mà cả tên cũng dâm đãng như vậy, phỏng chừng không phải là chim tốt. Đám còn lại tuy rằng đã gặp qua, nhưng tên chưa có nghe.
Lúc này, số 11 đã đưa bóng vào vạch 3 điểm, đối phương liền cử ra một người tiến hành ngăn cản, Hướng Nhật thừa dịp lộ ra một khoảng trống, thân ảnh loé qua cướp bóng của tên cầu thủ còn đang dương dương tự đắc, sau đó không ngừng chạy tới khung giỏ đối diện.
"Quay về phòng ngự!" Lôi Vĩ không ngờ bóng bị cướp, quát to một tiếng, đuổi theo.
Đáng tiếc khởi bước chậm, tốc độ đối phương lại nhanh, đến lúc truy đuổi được nửa sân, đối phương đã đem cầu bỏ vào giỏ. Bên cạnh cái giỏ ba thước tiêu chuẩn trên cao, Nhậm Quân hò hét liên tục. Mà đội cổ động viên Cao Đại vốn đã ỉu xìu, sau khi bóng vừa vào giỏ, khôi phục lại sức sống, chí ít lác đác đã có vài âm thanh " cố gắng lên".
Ánh mắt Lôi Vĩ nheo lại, nhìn chằm chằm thân ảnh chạy trở về, dường như có cảm giác quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
"Xin lỗi!" Số 11 vừa mới mất bóng đến bên hắn xin lỗi.

"Cố gắng lên, tiểu Cương, tốc độ tên kia rất nhanh, ngươi nên cẩn thận chút. " Lôi Vĩ vỗ vỗ vai hắn.
"Được, ta sẽ chú ý!" Số 11 vặn vẹo nắm tay, hắn không tin bị một gã bị ghẻ lạnh đánh bại.
Trận đấu tiếp tục, lại là số 11 khống chế bóng, nhưng mà đã cẩn thận hơn, con mắt không nhúc nhích mà nhìn nhằm chẳm cái gã vừa cướp bóng của hắn, đầy vẻ khiêu khích.
Hướng Nhật đương nhiên biết ý nghĩ của hắn, chẳng qua muốn mình đi phòng thủ hắn, sau đó tìm lại mặt mũi vụ ban nãy. Nhưng mà mình sẽ làm theo ý muốn của hắn sao?
"Ranh con, ta muốn vượt qua từ bên trái ngươi!" Khi mà khoảng cách hai người còn không tới một thước, số 11 đột nhiên gằn giọng.
"Cứ tự nhiên!" Đối với cái loại vua YY (*) cứ nghĩ mình là vô địch thiên hạ, Hướng Nhật trực tiếp lờ đi.
Số 11 hừ lạnh một tiếng, đột nhiên tăng tốc đập bóng, nhưng mà còn chưa có đập được vài cái, đã cảm giác trên tay trống rỗng, sau đó truyền đến tiếng đồng đội kêu lên sợ hãi, mà đối phương đã vượt qua mình từ lúc nào.
"A!" Số 11 điên cuồng hét lên một tiếng, xoay người đuổi theo. Khi mà đối phương ra tay ném rổ trong nháy mắt rốt cuộc chạy tới, nhảy lấy đà, đưa tay chụp được.
"Hoét!" Trọng tài thổi một hồi còi, khiến hai đội tách ra, đồng thời giơ tay báo hiệu số 11 phạm quy, phạt một bóng.
"Làm sao lại có thể như vậy?" Số 11 kinh ngạc nhìn tay mình.

Hướng Nhật đi qua người hắn, lén lút nói một câu: "Với tốc độ của ngươi không có khả năng đuổi theo ta, biết tại sao ta để cho ngươi đuổi theo chưa?"
"Ngươi cố ý!" Số 11 cắn răng, lửa giận trong mắt tăng vọt, đối phương nói rõ cố ý dụ hắn phạm quy.
"Còn không phải là đần độn!" Hướng Nhật rất ung dung ném vào quả phạt bóng, chạy về nửa sân bên đội mình.
Dưới sân, đội cổ động viên Cao Đại lại thêm vài phần hưng phấn, Nhâm đại quản lý là người hưng phấn nhất, cuối cùng tên kia cũng không khiến bản thân mình thất vọng, đáng tiếc huấn luyện viên không có ở đây, nếu không hẳn là sẽ có sắp đặt chiến thuật tốt.

Mà khu nghỉ ngơi của Tài Đại, Tưởng Tiên đem sự chú ý chuyển qua trên người cầu thủ: "Số 7 kia. tốc độ rất nhanh! Ném rổ cũng chuẩn!"

"Đúng vậy. " Trầm Bội Bội bên cạnh trả lời, đột nhiên hơi nghi hoặc nói: "Hình như đã gặp tên kia ở đâu. " Sẽ là ở đâu? Trầm Bội Bội chung quy vẫn cảm thấy tên kia có chút cổ quái, cảm giác mơ hồ, người này sẽ phá hư kế hoạch lần này. Thắng thì nhất định, nhưng lúc đầu tuyên bố chém đối phương 80 điểm thì không thể. Thật đáng chết, người này từ đâu chạy ra vậy?
Trên sân, Hướng Nhật lại vừa cướp được bóng, nhưng mà lần này hắn cũng không có trực tiếp ném rổ, cho đối phương một cái kinh hãi.
Vượt qua nửa sân. đến vạch 3 điểm, mà cầu thủ đối phương chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn hắn ghi điểm, bởi vì tốc độ của hắn quả thực rất nhanh, khoảng cách gần nửa sân bóng, dù cho là Lôi Vĩ cũng không có sức lực đuổi được.
Hắn muốn làm gì! Trong sân bóng rổ, ánh mắt mỗi người đều tập trung trên thân ảnh chạy băng băng, thế nào còn không ném rổ? A, nhảy vọt lên, chẳng lẻ. hắn chuẩn bị. mọi người đều ngừng thở.
Thân ảnh bay lượn giữa không trung tự nhiên mà tiêu sái, bóng rổ nhẹ nhàng chui qua háng, lại được tay kia đón, nhanh chóng bay lên, thẳng đến ngang với khung rổ, sau đó.
"Loảng xoảng!" Một tiếng vang to, khung rổ rên rỉ vô lực.
Phải qua hơn 10 giây, tiếng hoan hô thật lớn mới bộc phát ra, đường như muốn nổ tung cả sân bóng rổ.
Nhâm Quân điên cuồng gào thét: "Yêu ngươi đến chết mất, yêu ngươi đến chết mất, ta nhất định phải hôn ngươi, hôn ngươi a. "
Toàn thân Trầm Bội Bội run lên: "Ta biết hắn là ai rồi!"
.
(*) YY = 意淫yì yín / yi4 yin2 (động từ): Ý dâm.



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 85: Tôi biết hắn là ai rồi