- Cái gì!
Hướng Nhật mở trừng mắt, so với mắt trâu còn to hơn, không dám tin nhìn nữ nhân trẻ tuổi trước mặt, cái gã "phá gia chi tử" mấy hôm trước giáo huấn trong quán rượu Tinh Cấp lại có thể có mối quan hệ với bản thân mình như vậy:
- Cô nói hắn là biểu đệ ta?
- Phiền ngươi rõ ràng cho, không phải là biểu đệ, là biểu ca!" Dịch Tiểu Quân nghiêm túc uốn nắn sai lầm của hắn.
- Con bà nó là con gấu!
Lưu manh tuôn ta từ ngữ đã lâu không có dùng đến, sắc mặt cười dữ tợn:
- Bất kể hắn là biểu ca hay biểu đệ, có gan đụng đến nữ nhân của ta, nên bị dạy dỗ.
- Đừng cười xấu xa như vậy.
Dịch Tiểu Quân không quen nhìn vẻ mặt ác tâm của hắn:
- Nói như thế nào các ngươi cũng là họ hàng, đừng khiến cho lúc gặp nhau không vui. nhưng mà thằng ranh đó thực sự nên đánh, hắn làm chuyện này ta cũng không vừa mắt.
- Nhìn không thuận mắt ngươi còn dễ dàng bỏ qua cho hắn? Ta thấy tính tình của ngươi không tốt như vậy, ngươi thế nào lại không thu thập hắn?
Hướng Nhật rất hoài nghi nàng ích kỷ bao che cho cháu trai mình.
Dịch Tiểu Quân hai tay phân bua:
- Ta có biện pháp gì? Trong tay vừa không có tiền lại không quyền, hơn nữa cha thằng ranh đó là lão đại trong nhà, nắm giữ 80% tài chính của gia tộc, ta ngày hôm nay đánh hắn, nói không chừng ngày mai " tiền tiêu vặt" cho ta liền bị cắt.
- Ý của ngươi là ông già tên cặn bã đó là một lão già đặc biệt bao che cho con cái.
- Không phải là bao che thông thường!
Dịch Tiểu Quân trịnh trọng nhấn mạnh, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên một tia quỷ dị.
- Ta đây đánh đứa con bảo bối của hắn, hắn có thể hay không tìm cơ hội ngầm hạ thủ ta?
Đây là vấn đề liên quan tới bản thân, lưu manh cảm thấy cần phải hỏi cho rõ ràng.
Dịch Tiểu Quân trầm tư một hồi:
- Nếu ngươi không phải con rể Thiết gia hoặc là mẹ ngươi không gọi là Dịch Tiểu Hoa, e rằng hắn sẽ hành hạ ngươi rất thảm.
Hiểu ý tứ của nàng, Hướng Nhật mở miệng hỏi:
- Nói cách khác ta bây giờ rất an toàn?
- Có thể nói như vậy!
Dịch Tiểu Quân quả quyết trả lời, đột nhiên ngữ khí vừa chuyển, trên mặt lộ ra một tia lo lắng:
- Được rồi, có chuyện ta muốn nhờ ngươi hỗ trợ. "
- Quá khó khăn không nên bảo ta.
Hướng Nhật khéo léo cự tuyệt, trên thực tế chuyện mà ngay cả đối phương có năng lực lớn như vậy còn làm không được Hướng Nhật cũng không nắm chắc, hơn nữa hắn cũng không phải là một người thích xen vào chuyện của người khác.
- Không khó khăn, tuyệt đối không khó khăn. Nói không chừng ngươi còn có thể được chỗ tốt nữa.
Dịch Tiểu Quân nói tới đây, cười rất mập mờ:
- Lần trước ngươi nhìn thấy bên cạnh thằng ranh nọ có đúng hay không có một cô gái? Trông rất là xinh đẹp?
- Hình như là có một người.
Hướng Nhật không khỏi hồi tưởng lại mỹ nữ trang nhã bên người tên "phá gia chi tử" nọ, lúc đầu nhìn bộ dáng của nàng, dường như cũng không muốn ở cùng chỗ với tên cặn bã.
- Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
Nói xong, lưu manh nhìn nàng đề phòng, trong lòng đã bắt đầu phỏng đoán nữ nhân này có đúng hay không muốn mình đi thực hiện thủ đoạn bất hợp pháp.
- Đừng có cái bộ dáng như đi chết vậy! Ta sẽ không hại ngươi!
Dịch Tiểu Quân tức giận lườm hắn một cái:
- Thật ra rất đơn giản, ta chỉ muốn ngươi giúp nàng, ách. nếu có thể làm cho nàng tách khỏi thằng khốn đó.
- Hả?
Hướng Nhật vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng, thật sự không dám khẳng định nữ nhân trước mắt có chủ ý quái quỷ gì:
- Tại sao muốn ta hỗ trợ? Còn nữa, người vừa rồi nói có chỗ tốt là.
- Chỗ tốt sau hãy nói!
Dịch Tiểu Quân cắt lời hắn:
- Ta muốn nói chính là, nàng là con gái một nguời bạn của ta, theo thằng khốn đó. ta cũng không muốn cả cuộc đời nó bị huỷ như thế.
- Vì sao ngươi không tự mình giải quyết?
- Vừa mới nói không có tiền a.
Dịch Tiểu Quân lại trừng mắt.
- Cái đó và tiền có quan hệ gì?
Hướng Nhật cũng không tin cái lý do này, hắn thực sự rất hoài nghi nữ nhân trước mặt có mưu đồ, tuy rằng từ trên mặt nàng không phát hiện vẻ bất lương nào, nhưng chung quy lưu manh vẫn nghĩ đối phương đào sẵn hố sâu chuẩn bị khiến hắn nhảy xuống.
- Quan hệ rất lớn. Nói thật nha, bạn ta, công ty nàng mắc nợ, muốn tìm ta vay vốn, đáng tiếc trong tay ta không có tiền, cho nên nàng tìm tên khốn nạn kia, sau đó tên khốn nạn kia đưa ra yêu cần con gái của nàng phải làm bạn gái hắn. Ban đầu cô bạn ta vốn phải tuyên bố phá sản rồi, kết quả là.
- Kết quả nữ nhi của nàng đồng ý, hơn nữa tự nguyện làm nữ nhân của tên cặn bã kia?
Hướng Nhật tiếp lời nàng.
Dịch Tiểu Quân hung hăng gật đầu:
- Đúng vậy, đúng là như vậy.
- Vậy ngươi muốn ta giúp đỡ thế nào?
Hướng Nhật đối với mỹ nữ trang nhã kia vẫn còn rất ấn tượng, bây giờ nghe xong nàng tự lấy thân nuôi sói cũng phải giữ gìn cơ nghiệp mẫu thân gây dựng rất là đồng tình. Đương nhiên, về phần nội tâm có đúng hay không có chút ý đồ gian ác thì không biết được rồi.
- Vay tiền cho nàng.
- Bao nhiêu?
Hướng Nhật cẩn thận hỏi.
- Không nhiều lắm, 10 tới 100 triệu đi.
Giọng điệu Dịch Tiểu Quân dễ dàng như nhìn thấy đồng xu ven đường ai đánh rơi.
- Cái gì? Ngươi thật đúng là dã man? Ngươi nghĩ rằng ta rất nhiều tiền a?
Lưu manh đã bắt đầu thật sự lo lắng có đúng hay không phải giúp việc này.
Dịch Tiểu Quân thấy hắn nhanh khó chịu như vậy, cao giọng lên:
- Nói nhảm, có người yêu là thiên kim tiểu thư của nhà giàu nhất Bắc Hải, ngươi còn giả nghèo?
- Ta van ngươi, người giàu nhất Bắc Hải đâu liên quan gì đến ta? Hắn có giàu nữa cũng không phải là ta. Hơn nữa nói thế nào ta cũng là một thằng đàn ông, sao có thể lừa gạt tiền của nữ nhân?
- Ngươi chắc chứ?
ánh mắt Dịch Tiểu Quân không tin. - Nói nhảm, ngươi xem ta giống như loại người ăn hại sao?
Hướng Nhật hận không thể móc con mắt nàng.
- Quả thật không giống, cha ngươi năm đó cũng là tính khí như thế này. nếu như vậy, chỉ có thể uỷ khuất ngươi hướng tiểu tình nhân mượn.
- Không mượn!
Hướng Nhật từ chối không chút khách khí, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, cẩn thận chăm chú nhìn nàng:
- Ngươi ngay từ đầu đã có chủ ý này sao?
Lưu manh rốt cuộc cũng đã biết nữ nhân này vì sao lại lôi mình ra ngoài cửa nói. Đầu tiên, nên xác định chính là, đối phương quả thực có ý tứ bảo hộ cho mình bí mật "con rể" Thiết gia, nhưng sợ rằng chính là từ chuyện đã biết kiếm một khoản tiền.
- Lại có thể bị ngươi vạch trần, đầu óc thật thông minh nha!
Dịch Tiểu Quân không mảy may xấu hổ vì ý đồ của mình bị vạch trần, ngược lại thản nhiên thừa nhân, nổi lên ý nghĩ uy hiếp trong đầu:
- Mượn hay không mượn là chuyện của ngươi, nhưng mà dường như người nào đó quên mất một bí mật. Nghe đâu là con rể nhà ai ấy nhỉ. Ài, ta phải ngẫm lại, phải hảo hảo ngẫm lại.
Vừa nói vừa đem ánh mắt quỷ dị nhìn về phía lưu manh.
Hướng Nhật bị kích động muốn tiến lên bóp chết nàng, nhưng mà cuối cùng vẫn là "nhẫn", cắn răng một cái nói:
- Được rồi, ta đáp ứng!
- Sớm nói như vậy có phải tốt không, hại ta lãng phí nhiều tế bào não như vậy.
Dịch Tiểu Quân đối với sự dây dưa của hắn rất không hài lòng, cho nên nàng không ngại nhân cơ hội trêu chọc ai đó một chút:
- Ngươi không phải vừa nói không lừa tiền nữ nhân sao? Làm sao bây giờ lại.
Mặc dù biết rõ đối phương đang kích động hắn, nhưng lưu manh vẫn nhịn không được, giải thích:
- Là tiền của ta!
- Đúng vậy, nếu đều là người yêu ngươi, tiền đương nhiên coi như là của ngươi.
Trong lời nói của Dịch Tiểu Quân có ẩn ý.
- Không thèm nói với nữ nhân như ngươi. Ngươi sao không ngẫm lại, người giàu nhất Bắc Hải là ngồi không hay sao? Lão già Sở A kia sẽ cho con gái mình cùng một tiểu tử ở cùng một chỗ? Đần độn cũng biết là không có khả năng.
Lưu manh nhận ra, đường như ở trước mặt nữ nhân này mình trở nên tương đối kích động, chẳng lẽ bởi vì nàng và người nào đó có vài phần giống nhau?
- Nói như vậy.
Dịch Tiểu Quân vuốt cằm, giàu nghèo từ xưa đến nay đều có một ranh giới không thể vượt qua, sự chênh lệch đó từ 20 năm trước nàng đã thấy rõ, cho nên tất nhiên sẽ không cho rằng lão già Sở A kia điên rồi, giao nữ nhi cho một tên tiểu tử không có triển vọng, nói cách khác. Dịch Tiểu Quân mắt sáng lên, chỉ vào lưu manh ở đối diện khẳng định:
-. Ngươi có tiền!
- Không sai, cho ngươi biết một chút, Hương Nhật công ty là của ta.
Đối với một nữ nhân thể hiện bộ dáng tham tiền, Hướng Nhật không có ý thức được có chút không nên, vẫn có phần tự đắc.
- Cái gì? Công ty đó là của ngươi?
Trên mặt Dịch Tiểu Quân trần ngập vẻ không thể tin nổi:
- Công ty mà thời gian gần đây thằng khốn kia muốn mua là công ty Hương Nhật của ngươi? Sau lại nghe nói có lượng lớn vốn rót vào, mới không bị thâu tóm, ngươi vay tiền à?
- Vớ vẫn, đó là tiền của ta.
- Ta rất hoài nghi ngươi sao lại có nhiều tiền như vậy, theo ta được biết, khoản vốn đó phải 5 tỷ, ngươi kiếm đâu ra?
- Bí mật!
Hướng Nhật thần bí nói, hắn cũng không muốn lộ ra hết các con bài của mình.
- Muốn nói ta còn lười nghe.
Dịch Tiểu Quân hừ lạnh một tiếng, biểu hiện vô cùng khinh thường, thế nhưng còn chưa tới 0.1 giây, hai mắt nàng loé sáng, ngay cả vẻ mặt cũng dịu dàng không ít, thậm chí còn có chút nịnh nọt:
- Có nhiều tiền như vậy, cho tiểu di mượn một ít tiêu vặt? Ngươi nhìn xem, quần áo trên người tiểu di cũng mặc gần một năm rồi, còn có đồ trang điểm ta dùng trên mặt so với hàng hiệu quốc tế kém xa, nhìn màu mắt, màu môi.
- Đừng nói nữa, muốn bao nhiêu? Nhưng mà, phải nói trước, ta hiện tại cũng không có nhiều đâu.
Sợ bị gạt, Hướng Nhật phải chặn trước.
Được đồng ý, Dịch Tiểu Quân lộ ra bản chất thật:
- Đừng lề mề như vậy, mau đem tới!
- Tự mình điền đi, đừng quá độc ác.
Hướng Nhật đưa ra một chi phiếu trống, từ lúc tới nhà Sở tiểu thư thấy lão già Sở A tiện tay cầm chi phiếu điền khoản tiền lớn rất là phóng khoáng, lưu manh cũng học theo chuẩn bị một quyển, thật sự là so với dắt tiền theo người thuận tiện hơn.
- Ta sẽ không khách sáo đâu.
Đại tham tiền chỉ thiếu chảy nước miếng: "Roẹt roẹt" điền lên trên một dãy chữ số dài, Hướng Nhật thấy trong lòng đau xót, bởi vì người nào đó vẽ hoa nhiều lắm, nhiều tới mức làm cho người ta trong lòng sợ run lên.
- Ngươi nhìn xem, có thể chứ?
- Một trăm triệu?
Lưu manh chỉ cảm thấy đầu mình nổ ầm ầm, tựa hồ như có cả nghìn vạn con ruồi đập cánh liên tục.
- Ít quá? Nếu ngươi cho nữa ta viết thêm.
- Đừng! Cho nữa ta cũng thành nghèo kiết xác.
Hướng Nhật khóc thét, nhưng trong lòng cũng không có đau đớn như vẻ bề ngoài. Một trăm triệu, mặc dù không ít, nhưng để cho nữ nhân trong nhà không xem thường, đáng giá.
- Hẹp hòi!
Dịch Tiểu Quân làm bộ tức giận mắng, nhưng thật ra trong lòng đang nở hoa, không nghĩ tới đến thăm một chuyến, lại có thể kiếm được chỗ tốt như vậy, nhớ tới bản thân mình đáp ứng lão tam mới cho một trăm vạn, thực sự là keo kiệt tới cực điểm, vẫn là cháu trai này hào phóng a. Trên tay siết chặt chi phiếu kếch sù, hưng phấn như có chút điên điên:
- Có tiền rồi, ta muốn đi mua mỹ phẩm, giày, quần áo, sau đó mua một chiếc Ferrari, lần trước thấy chiếc Ferrari màu hồng không biết có còn không? Ha ha. đi!
Nói xong, không đợi lưu manh kịp phản ứng, xoay người bỏ chạy.
- Chờ đã, còn một vấn đề xin hỏi.
Tuy rằng Hướng Nhật hiểu được một trăm triệu này rất giá trị, nhưng nhìn bộ dáng hưng phấn của người nào đó, hắn trong lòng có chút xót của.
- Nói đi!
Mới kiếm lợi từ hắn, tâm tình Dịch Tiểu Quân rất vui vẻ, tự nhiên không phớt lờ ý tứ của hắn.
- Cô khi nãy nói cô gái nọ là con gái của bạn ngươi, ta thấy nàng khoảng hơn 20.
Nói đến đây, lưu manh dừng lại không có nói tiếp.
- Làm sao vậy?
Dịch Tiểu Quân quả nhiên mắc lừa, tò mò hỏi.
- Bác gái, người năm nay bao tuổi vậy?
Nói xong Hướng Nhật lập tức không chút do dự, xoay người đi vào cửa, tiện thể khoá trái cửa lại, động tác rất thuần thục, mặc cho bác gái bên ngoài đập cửa điên cuồng.
Trong phòng khách, ánh mắt Sở Sở và Thạch Thanh có chút khó hiểu, Hướng Nhật chỉ chỉ thái dương, sau đó lại chỉ chỉ ngoài cửa, hai nàng đầu tiên là ngỡ ngàng, sau đó mới lộ vẻ đã hiểu rõ.
. ND: Do bà dì này tính tình nhí nhảnh như. Nên mình định thay đổi xưng hô lại thôi,