Còn không mau lui xuống!
Xuống đâu? Vì sao lại phải xuống?
Cút khỏi người ta!
Những lời này hình như có chút mập mờ?
Trả lời tên lưu manh chính là hàm răng trắng bóc của nữ cảnh sát in dấu trên vai hắn. Hướng Nhật bị cắn đau, theo phản xạ tự nhiên liền đẩy nàng ta ra đồng thời đưa tay vuốt ve vết thương, hắn lập tức cảm thấy nơi tay ươn ướt vội nhìn kĩ thì thấy trên tay còn vương vài giọt máu hồng.
- Điên hả, việc gì phải ác như vậy.
- Ta còn hận là không cắn chết được ngươi.
Trong mắt Thiết Uyển hiện lên một tia điên cuồng, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Hướng Nhật vội bước lên vài bước ngăn nàng lại chỉ vào trước ngực Thiết Uyển:
- Cô thích màu trắng sao?
Thiết Uyển nghe vậy vội vàng nhìn xuống vị trí hắn vừa chỉ lập tức phát hiện lộ ra một phần ngực và áo lót, vội vàng kêu lên một tiếng một tay che ngực một tay cầm lấy bình trà trên bàn ném thẳng vào tên lưu manh:
- Ngươi mau cút ra ngoài cho ta!
Hướng Nhật dễ dàng né, đang muốn đùa lại mấy câu thì đã thấy Thiết cô cô cầm sẵn trong tay một vật khác chuẩn bị sử dụng "bạo lực cách mạng giành chính quyền" với mình liền quay đầu chuồn thẳng. Đùa à, vật cô ta cầm trên tay chính là con dao gọt trái cây, dù nó chưa chắc đã có thể làm hắn bị thương nhưng nhỏ Thiết này chắc chắn sẽ không chịu buông tha cho hắn, vì vậy tam thập lục kế - tẩu vi thượng sách!
Không đợi nữ cảnh sát đuổi đến nơi tên lưu manh đã cao chạy xa bay, tuy nhanh chân là thế nhưng hắn vẫn còn kịp nghe một tiếng cọp cái gầm lên giận dữ từ trong phòng truyền ra, sau đó là một loạt tiếng động ở mức độ siêu deciben (đơn vị đo cường độ âm thanh).
Hầu hết các sĩ quan cảnh sát cấp cao đều có người ở phía sau nâng đỡ, Thiết Uyển cũng không ngoại lệ. Hơn nữa bối cảnh của nàng ta còn rất sâu hoàn toàn vượt mặt các đồng liêu, nếu không phải như vậy thì căn biệt thự cao cấp hai tầng với thiết kế lẫn cảnh quan gần như hoàn mĩ đó cũng không đến lượt nàng ta đến ở. Hơn nữa những căn biệt thự này lại được thiết kế riêng tạo thành một tiểu khu riêng biệt, những người ở đây hầu hết đều là những nhân vật có máu mặt của Cảnh sát và Chính quyền, đương nhiên là cũng không thoát khỏi việc có thêm một vài tên phá gia chi tử hưởng lộc ấm từ cha mẹ. Nơi này tập trung nhiều đại nhân vật như vậy nên việc bảo vệ tuyệt đối không thể sơ sài, tuy không khoa trương tới mức ba bước một trạm ngầm, năm bước một chốt canh nhưng những người ra vào đều bị kiểm tra rất nghiêm ngặt. Hơn nữa những nhân viên làm nhiệm vụ bảo vệ ở đây đều được chọn từ những quân nhân xuất ngũ xuất sắc nhất. May mà hai lần đến đây đều do Thiết Uyển dẫn hắn theo nên bảo vệ cũng không làm khó dễ hắn, nhanh chóng để hắn đi khỏi, chỉ là trong mắt còn lộ ra một chút địch ý. Dù sao trong quân ngũ cũng rất hiếm khi trông thấy bóng dáng phái nữ, bọn họ phải rất khổ sở mới phát hiện hoa khôi của tiểu khu lại bị tên tiểu tử này ăn chặn mất. Chỉ cần là nam nhân bình thường đều có chút không thoải mái.
Ra khỏi tiểu khu chưa xa Hướng Nhật đã phát hiện mình bị theo dõi, ít nhất là có ba người đang tập trung ánh mắt quan sát hắn. Lưu manh bất động thanh sắc thản nhiên bước đi, trong lòng không ngừng suy đoán không biết tên dở hơi nào lại sai người theo dõi mình đây!
Cảnh sát? Hẳn là không phải, bọn họ còn chưa thần thông quảng đại đến mức đem nghi ngờ đặt lên đầu mình, hơn nữa từ trong miệng Thiết tiểu nữu hắn cũng nghe ra được một chút phong thanh, phương án này có thể loại trừ. Chẳng lẽ là người của tổ chức thần bí kia? Nếu vậy bọn họ sẽ chờ mình ở vườn hoa trước mặt, chỉ cần mình đến gần đó là. hoặc.
Khi hắn đang trầm tư suy nghĩ thì một chiếc xe lớn màu trắng từ xa lao thẳng tới chỗ hắn, chiếc xe này dừng lại trước người hắn chỉ có một bước chân, điều này chứng tỏ kĩ thuật của lái xe rất cao. Hướng Nhật biết nhân vật chính đã lộ diện, hắn liếc mắt nhìn qua bốn tên bảo vệ đang từ phía sau áp đến, trên mặt không lộ ra một chút cảm xúc nào. Hắn tập trung sự chú ý vào chiếc xe, thật không biết nhân vật này là thần thánh phương nào.
- Hướng tiên sinh phải không? Chúng ta đã gặp nhau một lần rồi.
Từ trong xe bước ra chính là tên thanh niên cực kì anh tuấn - Lý Tinh Hòa.
- Là ngươi?
Tên tóc dài này xuất hiện hoàn toàn nằm ngoài sở liệu của lưu manh. Tiểu tử anh tuấn nọ nhẹ nhàng đưa tay gạt mấy sợi tóc xõa xuống trước mặt, cười cười nhìn hắn:
- Hướng tiên sinh không ngại lên xe ngồi một lúc chứ?
Lời này vừa nói xong lưu manh lập tức nhận thấy mấy tên vệ sĩ ở phía sau lập tức áp sát hắn, xem ra nếu mình cự tuyệt thì bọn chúng sẽ dùng biện pháp mạnh.
- Xin mời!
- Thật vinh hạnh!
Trong mắt Hướng Nhật thoáng hiện lên một tia diễu cợt, lập tức hai tên vệ sĩ ở phía sau tiến lên mở cửa xe. Hai tên này vào trước rồi mới đến lượt Hướng Nhật, tiếp theo lại có thêm hai tên nữa cũng bước lên xe, lập tức biến Hướng Nhật thành trung tâm giám sát, hiển nhiên điều này là để phòng ngừa hắn bỏ trốn. May mà cái xe này đã qua cải tạo, không gian được nới rộng không ít, năm người đồng thời ngồi cũng không có chút khó chịu nào.
- Đi đâu đây?
Hướng Nhật nhìn tên tóc dài ngồi ở hàng ghế trên buông một câu hỏi.
- Không cần, Hướng tiên sinh. Chúng ta có thể ở đây nói chuyện được rồi.
Lý Tinh Hòa quay đầu lại nhìn hắn.
- Tìm ta có việc gì?
- Trước khi ta nói ra mục đích, không biết có thể hỏi Hướng tiên sinh một chuyện được không?
- Xin mời.
- Người ăn cơm lúc trưa với ngươi là bạn gái ngươi?
Hướng Nhật trong lòng chợt hiểu ra liền lắc đầu:
- Không phải.
- Vậy thì tốt quá.
Lý Tinh Hòa trên mặt tràn đầy hưng phấn, tựa như đã nắm chắc người ta trong tay rồi.
- Sao?
Hướng Nhật nghi hoặc nhìn hắn, mặc dù ta không phải bạn trai của cô ta nhưng ngươi cũng đâu cần cao hứng như vậy chứ? Hắn đã sớm nhìn ra tiểu tử tóc dài này có ý đồ với Thiết Uyển, bất quá lưu manh cũng hiểu rằng Thiết tiểu nữu không dễ đối phó như vậy.
- Là thế này, Hướng tiên sinh - ta xin nói thẳng.
Lý Tinh Hòa lôi ra một chiếc bình nhỏ cao chừng mười cm đưa cho hắn:
- Ta muốn nhờ ngài giúp ta một chuyện nhỏ. Đương nhiên là thù lao sẽ không ít.
- Chuyện gì? Hướng Nhật đưa mắt quan sát chất lỏng màu hồng trong bình, hai mắt chợt lóe tinh quang.
- Đưa ta vào trong đó.
Lý Tinh Hòa chỉ vào tiểu khu mà hắn vừa đi ra.
- Lý tiên sinh sao còn cần ta đưa vào? Với gia thế của ngươi muốn vào hẳn là không khó?
- Nếu ta có thể vào đã không cần làm phiền tới Hướng tiên sinh rồi.
Lý Tinh Hòa biết rất rõ tiểu khu này là nơi nào, tất nhiên với thân thế của hắn đi vào đó cũng không có khó khăn gì, nhưng như thế đối với "kế hoạch" lần này lại phi thường bất lợi.
- Chỉ đơn giản như vậy sao?
- Không, Hướng tiên sinh sẽ không cho ta là người vô dụng như vậy chứ? Ngươi dẫn ta vào trong đó, đương nhiên là không trực tiếp vào thẳng nhà nàng. Ngươi vào trước ta ở ngoài chờ, sau đó ngươi chỉ cần đem chất lỏng trong bình này hòa vào cái gì đó cho nàng ta uống, đợi khoảng mười phút sau ngươi ra đón ta, sau đó ngươi có thể rời đi.
- Có thể hỏi một chút hay không, rốt cục bên tronng là thuốc gì?
Hướng Nhật lơ đãng hỏi.
- Không có gì, chỉ là một chút thuốc trợ hứng mà thôi.
Lý Tinh Hòa nhạt nhẽo nói.
Mặc dù ngữ khí của đối phương rất nhẹ nhàng nhưng Hướng Nhật cũng hiểu ra "chút thuốc trợ hứng" trong miệng hắn tuyệt đối khôgn thua kém "Kì dâm hợp hoan tán" và "Ngã ái đại bổng chùy" hai loại dâm dược.
- Hướng tiên sinh lo lắng chuyện gì?
Vừa nghĩ tới việc lúc trưa bị người đàn bà đó cự tuyệt, Lý Tinh Hoà hận đến mức chỉ muốn lập tức đè cô ta xuống abc. xyz cho bõ tức.
- Không sai, kế hoạch rất tốt. Cho dù sau này có phát sinh chuyện gì cũng đã có ta gánh hộ.
Trong mắt Hướng Nhật tràn đầy vẻ trào phúng, mấy thằng nhóc này chắc đầu bị lừa đá hỏng mất rồi, nếu không tại sao lại dám bày mưu tính kế trên đầu hắn chứ?
Lý Tinh Hòa thản nhiên nhìn hắn, ngữ khí chuyển sang cứng rắn:
- Hướng tiên sinh không cần lo lắng, ta đã chuẩn bị một phần hậu ta lớn, năm mươi triệu.
"Năm mươi triệu?"
Lưu manh không nói gì, nhìn thằng nhóc này cũng có chút thế lực không ngờ lại hẹp hòi đến như vậy.
- Hướng tiên sinh chê ít sao, vậy ta tăng thêm 50 triệu nữa, tổng cộng là 100 triệu. Hơn nữa sau khi nhận tiền ngươi có thể lập tức rời khỏi Bắc Hải, ta cam đoan sẽ không có ai tìm đến ngươi.
- Nhưng vẫn có chút phiền toái.
Hướng Nhật đã quyết định không dây dưa với hắn nữa, đối với loại người này tốc chiến tốc thắng mới là thượng sách.
- Sao? Hướng tiên sinh có chuyện gì đừng ngại nói thẳng. Ta tin tưởng mình có thể giải quyết được mọi chuyện.
Lý Tinh Hòa tưởng rằng đối phương đã chấp nhận kế hoạch của mình, lập tức biểu lộ thái độ hòa nhã. Dù bây giờ hắn chi bao nhiêu thì cũng có thể nhanh chóng đòi về đầy đủ không thiếu một xu.
- Chính là. ta thường không khống chế được tay chân của mình.
Hướng Nhật vừa nói xong hai tay đồng loạt vung lên. Con mắt Lý Tinh Hòa hoa lên, chỉ nghe thấy vài tiếng phịch. phịch nặng nề, đưa mắt nhìn lại thì thấy bốn gã vệ sĩ ngồi bên cạnh lưu manh đều đã đổ người xuống.
- Mày.
Hắn còn chưa kịp nói hết câu lưu manh đã nắm lấy cổ hắn lôi đầu từ băng ghế trước ra sau:
- Ê nhóc, mày biết tao ghét nhất là chuyện gì không?
Lý Tinh Hòa bị hắn bóp chặt đến nỗi hít thở còn khó khăn, nói gì đến chuyện mở miệng. Hướng Nhật tiếp tục nói:
- Nhìn mày không đến nỗi nào không ngờ lại nghĩ ra chuyện đê tiện như vậy. Tao nói cho mày biết, chuyện mà tao ghét nhất là trong khi đàn bà không đồng ý mà lại ép quan hệ. Bất hạnh là mày lại là một trong số đó. Còn chuyện này nữa, thằng ngu này dám có ý đó với gái của tao, mày nói coi tao nên xử mày sao đây?
- Không biết thứ thuốc này trai uống xong thì sao?
Hướng Nhật lắc lắc cái bình nhỏ trong tay, nhìn thằng nhóc tóc dài đang sợ hãi nhìn mình cười cười âm độc:
- Yên tâm, tao sẽ không làm chuyện thất đức đến nỗi cho mày uống đâu.
Lý Tinh Hòa nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu nói tiếp theo của đối phương lại khiến hắn như rơi vào địa ngục:
- Tao chỉ đem nó cho bốn thằng kia uống, sau đó đánh mày mê đi. Chắc là kích thích lắm đó.
- Ô. ô.
Lý Tinh Hòa cực lực dãy dụa, hắn tuyệt đối không dám tưởng tượng đến hậu quả của việc này. Đáng tiếc thân thể hắn bị lưu manh giữ cứng khôgn thể động đậy gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đem chất lỏng trong bình nhỏ đó chia ra lần lượt cho bốn người uống.
- Bây giờ mày ngủ một lúc đi.
Lý tiểu tử chỉ thấy trước mắt tối sầm, bất tri bất giác mê đi.
(Chiêu này đc, có giá trị tham khảo)