Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 601: Trứu Văn Uyên


- Sở Sở, các em dẫn Tiểu Ái đi tìm chỗ nào ăn cơm trước đi, anh có việc bận chút, tý nữa em gọi điện thoại báo cho anh biết ở đâu là được rồi.
Mới vừa đi ra cửa bệnh viện, Hướng Nhật đột nhiên ngừng lại, đưa tay ra hiệu với Sở Sở, lập lờ chỉ chỉ vào cô bé.
- Uhm, vậy anh nhanh lên nhé.
Mặc dù không hoàn toàn hiểu ý bạn trai, nhưng Sở Sở cũng đoán được là hắn đi giúp nữ nhân rất đáng thương kia. Đối với chuyện này, Sở Sở cũng không ghen, bởi vì nếu bạn trai không giúp, chính nàng cũng muốn đi giúp.
- Tiểu Ái, chúng ta đi ăn trước, sau đó chờ thúc thúc, được không?
Nhìn ra được cô bé cùng Hướng Nhật rất gần gũi, Sở Sở trưng cầu ý kiến của nó.
- Dạ.
Cô bé thật ngoan, đồng thời cũng rất thông minh, hình như biết Hướng Nhật đi làm chuyện gì.
- Nếu như thúc thúc muốn biết mẹ bị bệnh gì, có thể đi tìm bác sĩ Trương, phòng ông ấy nằm ở góc hành lang.
- Ừ, ta biết rồi.
Hướng Nhật gật đầu, trong lòng lại càng thêm thương yêu cô bé. Đưa mắt dõi theo mấy người Sở Sở đến khi họ khuất bóng, lúc này hắn mới xoay người tiến vào trong bệnh viện.
o0o
Văn phòng của bác sĩ Trương rất dễ tìm, dựa theo lời chỉ dẫn của cô bé, Hướng Nhật đi thẳng tới văn phòng của đối phương.
Bác sĩ Trương đang uống một tách trà nóng, nhìn thấy có người đi vào, vội đặt tách xuống, đứng dậy, nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt nghi hoặc:
- Anh là?


- Bác sĩ Trương phải không?
Hướng Nhật quan sát vị bác sĩ ước chừng trên dưới 40 tuổi trước mặt, cất lời hỏi.
- Đúng, chính là tôi, xin hỏi anh là?
Đoán đối phương có thể là thân nhân của người bệnh, thái đô của bác sĩ Trương thân thiện hơn chút.

- Ta muốn biết, bệnh nhân ở phòng số 7 giường só 3 bị bệnh gì?
Hướng Nhật không nhiều lời với đối phương quá, hỏi thẳng điều mà mình muốn biết.
Nghe ra đối phương là hỏi thăm bệnh tình của người khác, hơn nữa nghe cách nói, cũng không giống người có quan hệ gì đó với bệnh nhân kia, bởi vì nếu có quan hệ, đáng lẽ mở miêng là phải nói "Người nào đó của tôi", chứ ai lại dùng từ bệnh nhân.
- Anh có quan hệ thế nào với cô ấy?
Bác sĩ Trương dè dặt nhìn Hướng Nhật, hắn không thể không làm vậy, còn nhớ, người ở phòng số 7 giường số 3 mà đối phương nhắc đến chính là một nữ bệnh nhân, hơn nữa trông hết sức xinh đẹp, bên cạnh chỉ có một đứa con gái chừng 10 tuổi. Quan trọng nhất là, hắn từng chịu sự ủy thác của một vị đại nhân vật mà ngay cả viện trưởng cũng phải đích thân tiếp đón, tuyệt đối không để cho bất luận kẻ nào tiếp cận nữ bệnh nhân kia, nhất là nam nhân.
- Ta là thúc thúc của con gái cô ấy, ông nói xem ta có liên hệ thế nào với cô ấy?
Ánh mắt Hướng Nhật trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, hắn chỉ muốn có được đáp án, chứ không phải nghe ông bác sĩ trước mặt nói nhảm.
Đây là lần đầu tiên bác sĩ Trương nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy, hắn có một cảm giác đáng sợ, là nếu mình không trả lời ngay thì trong nháy mắt sẽ bị đối phương xé thành từng mảnh, thế là quên ngay lời ủy thác của đại nhân vật kia. Nhưng thân là một bác sĩ, khả năng chịu áp lực chung quy vẫn mạnh hơn người bình thường, bưng tách trà trên bàn lên, uống một ngụm để che dấu sự bối rối của mình: - Thật ra thì cũng không có bệnh gì, là do năm đó lúc sanh con không cẩn thận để lại mầm bệnh.
- Nghiêm trọng không?
Vừa nghe bệnh là do sanh con mà nên, Hướng Nhật lập tức trở nên khẩn trương, hắn biết chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu nghiêm trọng thậm chí sẽ nguy hiểm đến tánh mạng.

Cân nhắc câu từ một chút, bác sĩ Trương cũng dần dần trở lại trình độ của một bác sĩ chuyên nghiệp:
- Nếu như bắt đầu từ bây giờ mỗi ngày đều tích cực nghỉ ngơi điều dưỡng, đại khái nửa năm là sức khỏe sẽ ổn định.
- Nói cách khác, cô ấy chỉ là được nghỉ ngơi và điều dưỡng không đủ, bản thân cũng không có bệnh gì phải không?
Hướng Nhật thở phào nhẹ nhỏm, nếu là vậy, cũng không cần quá lo lắng.
- Có thể hiểu như vậy, tuy nhiên tình huống của bệnh nhân. Tôi nghĩ nếu cứ để cô ấy cố gắng gượng như vậy, đến lúc đó bệnh tình trở nặng mất.
Bác sĩ Trương cũng nhìn ra vẻ mặt nhẹ nhõm của Hướng Nhật, không khỏi cường điệu vấn đề. Thật ra thì đối với nữ bệnh nhân kia, bác sĩ Trương không chỉ đồng tình, còn cảm thấy hết sức nghi hoặc. Theo lý thuyết, có thân thích là một đại nhân vật như vậy, căn bản sẽ không xuất hiện cái vấn đề mà ngay cả phụ nữ có thai nhà bình thường cũng có thể tránh được, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.
- Bác sĩ, ông nói cứ cố gắng gượng là sao?
Nhìn ánh mắt bác sĩ hơi lóe lên, Hướng Nhật trầm giọng hỏi.

Vốn muốn nói thẳng: ngươi đã là thúc thúc của con gái cô ấy, chẳng lẽ còn không rõ sao, nhưng nghĩ tới ánh mắt đáng sợ của đối phương, bác sĩ Trương cuối cùng nén lại cái suy nghĩ xem ra rất mang ý trả thù này:
- Là thế này, Trứu tiểu thư cũng mới vào viện ngày hôm qua mới, thật ra cứ cách mười ngày nửa tháng cô ấy lại tới bệnh viện khám bệnh, lần nào cũng trong trạng thái lao lực quá độ, cho nên tôi nghĩ, công việc của Trứu tiểu thư ở bên ngoài cũng không thoải mái, nếu như cô ấy có thể nghỉ việc, an tâm dưỡng bệnh.
Bác sĩ Trương chưa nói hết lời, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Hướng Nhật cũng hoàn toàn minh bạch, chẳng qua là trong lòng càng thêm nghi hoặc, đáng lẽ cái từ "lao lực" không thể xuất hiện trên người nàng, lại chợt nhớ tới những ngón tay thô ráp của cô bé kia, Hướng Nhật bỗng nhiên thấy đau xót khôn xiết. Mặc dù vẫn không rõ nàng rốt cuộc gặp phải chuyện gì, nhưng có thể đoán được trong chuyện này nhất định có chút nội tình mà hắn không biết.
- Bác sĩ, bắt đầu từ bây giờ, ta muốn ông chuyển cho cô ấy sang phòng bệnh tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất, còn có hộ sĩ tốt nhất, tóm lại, phải chiếu cố đến khi cô ấy khỏe hẳn mới thôi, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề! Nhưng có một điểm ông phải nhớ kỹ, tuyệt đối không để cô ấy biết là ta yêu cầu bệnh viện làm vậy.
Hướng Nhật nghiêm túc nói.

Nhưng bác sĩ Trương lại âm thầm kêu khổ, không phải hắn không muốn làm như vậy, mà vốn không thể thực hiện được. Đối với nữ bệnh nhân thường xuyên đến khám bệnh kia, hắn cũng hiểu rõ tính quật cường của đối phương, căn bản sẽ không tiếp nhận sự an bài này của bệnh viện, thậm chí còn hoài nghi trong bệnh viện có người có ý đồ với nàng, do đó chưa biết chừng sẽ chuyển sang bệnh viện khác.
Đang muốn nói gì đó, cửa văn phòng lại bị đẩy ra, đi vào một thanh niên hơn 30 hơn tuổi mặc bộ âu phục rất vừa người, trông không quá tuấn tú, nhưng cũng không khó coi, trên mặt lộ ra vẻ hợm hĩnh trời sanh, luôn nhìn người khác bằng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.
- Trứu tiên sinh.
Bác sĩ Trương vừa nhìn thấy người này, vội vàng đứng lên, vẻ mặt rất sợ hãi, hiển nhiên vị "Trứu tiên sinh" này là một đại nhân vật mà hắn tuyệt đối không thể đắc tội.
- Muội muội của ta hiện tại thế nào?
Trứu tiên sinh thấy trong văn phòng ngoài bác sĩ Trương còn có một ngoại nhân khác, cau mày, hiển nhiên rất khó chịu với việc bác sĩ Trương biết rõ hắn định tới mà còn đồng thời hẹn gặp người khác.
- Thật ngại quá, Trứu tiên sinh, còn chưa kịp báo cho ngài, Trứu tiểu thư hiện tại đã được đến phòng bệnh số 7.
Bác sĩ Trương dĩ nhiên nhìn ra được vẻ mặt bất mãn của Trứu tiên sinh, những nghĩ tới ánh mắt đáng sợ của một người khác trong văn phòng, trong lòng nhịn không được run lẩy bẩy, hai người này hắn không dám đắc tội bất kỳ ai.
Sau khi thấy Trứu tiên sinh bước vào, chân mày Hướng Nhật chợt nhíu lại, bởi vì hắn biết vị Trứu tiên sinh này, hơn nữa còn không xa lạ gì. Trứu Văn Uyên, một tên tiểu nhân chuyên môn hãm hại sau lưng người khác, cũng là. anh ruột của nàng.



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 601: Trứu Văn Uyên