Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 590: Cái gọi là chứng cứ


Kim Chung Thành cũng chưa đi xa, Hướng Nhật chạy hai ba bước liền bắt kịp:
- Kim lão bản.
- A, là Hướng tiên sinh.
Tuy ở bên cạnh không có người phiên dịch, nhưng Kim Chung Thành suốt ngày vẫn dùng tiếng Anh để thảo luận trò chuyện nên không có vấn đề gì khi nói chuyện với Hướng Nhật.
- Kim lão bản bây giờ đi lấy hàng à?
Nhìn trước nhìn sau, tuy không thấy bất kỳ ai ở xung quanh, nhưng Hướng Nhật vẫn hạ thấp giọng hỏi.
- Đúng vậy, Hướng tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì không?
Hướng Nhật là đại thần tài của RAPIST, Kim Chung Thành đương nhiên trả lời không chút chậm trễ, ngay cả việc việc đi lấy hóa đơn nhận hàng tạm thời cũng bỏ qua một bên.
- Lần này cần đi lấy rất nhiều hàng sao?
Hướng Nhật giống như vô tình hỏi thăm.
- Hướng tiên sinh là.
Kim Chung Thành sắc mặt tức thì hơi mất tự nhiên, Hướng Nhật hỏi như có ý bất mãn với cách làm ăn của RAPIST, dù sao số hàng hóa giao dịch lần này cũng không cần phải dùng phân nửa số hàng Hướng Nhật cung cấp trước đây, mà là nửa số hàng đổi lại sau này.
- Kim lão bản, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn ông chuẩn bị số bột mịn cho bằng số lượng hàng cần giao.
Nhìn sắc mặt Kim Chung Thành biến đổi, Hướng Nhật lập tức đoán được hắn đang lo lắng.
- Bột mì?
Kim Chung Thành sửng sốt, không rõ vì sao Hướng Nhật lại đề xuất ý kiến như vậy.
- Không sai, chính là bột mì, lấy cho bằng số lượng hàng cần giao lần này, có được không?
Hướng Nhật lo lắng không có đủ bột mì để thay thế, chẳng may lỡ bị tên ria mép quỷ tử Nhật Bản giả dạng kia phát hiện ra sơ hở, chắc sẽ không đạt được hiệu quả như ý.
- Có đủ, có đủ, nhưng.
Đại bản doanh lớn như vầy, ở phòng bếp đương nhiên có đủ bột mì, điều này hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng Kim Chung Thành lo lắng chẳng lẽ Hướng tiên sinh muốn dùng bột mì để lừa gạt tên tiểu Nhật Bản, chuyện này khẳng định không thể trót lọt, dù sao giao dịch với bang phái người khác, đối phương khẳng định trước tiên sẽ cho người thử qua chất lượng của hàng, nếu lúc đó bị vạch trần âm mưu lừa gạt, danh dự của RAPIST sẽ bị mất sạch, tin chắc rằng sau đó sẽ không có ai tìm bọn họ mua hàng nữa.
- Kim lão bản, ông hoàn toàn không cần lo lắng, bởi vì mấy người ngồi trong kia là cảnh sát.


Hướng Nhật tung ra quả bom tấn.
- Cảnh sát?
Kim Chung Thành ngẩn người ra, sau đó bụp chặt lấy miệng mình, nhìn tới lui chung quanh, phát hiện không có ai, lúc này trông hắn ta giống như tên trộm, hỏi:
- Hướng tiên sinh, anh nói chủ tịch Kazama là cảnh sát giả mạo?
- Trăm phần trăm.
Hướng Nhật quả quyết trả lời.
- Vậy nên làm gì bây giờ?

Kim Chung Thành tức thì hoảng lên, hắn ta cũng không hoài nghi lời nói của Hướng Nhật, dù sao trước kia cũng may nhờ có Hướng tiên sinh đem giấu hai bao hàng đi, bằng không đêm đó cũng tiêu rồi.
- Rất đơn giản, giao cho bọn chúng bột mì.
Hướng Nhật khóe miệng nhếch lên nụ cười đểu, hắn thực muốn nhìn xem lúc tên tiểu quỷ ria mép Nhật Bản giả dạng kia vốn tưởng là hàng trắng nhưng lại biến thành bột mì, không biết mặt hắn sẽ có biểu hiện ra sao.
Kim Chung Thành lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hiểu được vì sao Hướng tiên sinh muốn hắn đi chuẩn bị bột mì nhiều bằng số lượng hàng phải giao.
- Hướng tiên sinh yên tâm, tôi nhất định chuẩn bị tốt.
Kim Chung Thành mất hẳn vẻ bối rối trước đó, tưởng tượng đến cảnh có thể đùa giỡn với mấy tên cảnh sát giả dạng trùm buôn ma túy, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn chờ mong, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, hỏi:
- Nếu không hay là gọi điện thoại thông báo cho đại lão bản một tiếng?
- Không cần, ông ấy đang ở trong đó, nếu lỡ lộ điều gì đó ra ngoài mặt, bị đối phương phát giác được thì hỏng.
Hướng Nhật đương nhiên gạt phắt đề nghị của Kim Chung Thành:
- Đúng rồi, chỗ giấu hàng an toàn chứ?
Nếu không an toàn, Hướng Nhật không muốn bị kẹt ở giữa lại phải thi triển kỹ xảo giấu diếm của hắn một lần nữa.
- Hướng tiên sinh xin yên tâm, tuyệt đối ở một chỗ an toàn, hơn nữa, vài tên cảnh sát kia cũng không dám tùy tiện khám xét. Kim Chung Thành quả quyết trả lời.
Hướng Nhật vì vậy hoàn toàn yên tâm, nghĩ lại cũng đúng, không có lệnh khám xét điều tra, ở chỗ ở của tư nhân tuyệt đối không thể tiến hành khám xét, huống chi để cho cấp trên bị đùa bỡn, đám cảnh sát còn lòng dạ nào để điều tra khám xét? Phỏng chừng lúc đó hận không thể lập tức rời đi mới đúng.

- Ông bây giờ đi làm đi, tôi trở lại văn phòng.
- Tốt, Hướng tiên sinh.
Kim Chung Thành vẻ mặt hưng phấn vội vàng rời đi.
Hướng Nhật trở lại văn phòng, cũng không phải chờ bao lâu, Kim Chung Thành chỉ đạo hai tên tiểu đệ khiêng vào ba cái quan tài màu đen, bên trong mỗi cái quan tài mở ra có thể dễ dàng thấy được những bọc plastic trong suốt đựng chất bột màu trắng.
- Chủ tịch Kazama, hàng đang ở đây, ông có thể cho người kiểm nghiệm qua, cam đoan ông sẽ vừa lòng.
Ngô Thế Vinh thực đắc ý khi nhìn thấy nét mặt khiếp sợ lẫn vui mừng kinh ngạc của tên ria mép khi ba cái quan tài được mở ra.
- Không cần.
Tên ria mép lắc lắc đầu, lại một lần nữa nhìn thoáng qua ba cái hòm, rồi quay sang nhìn chăm chăm Ngô lão bản, sắc mặt trông thực bí hiểm.
- Ha ha, mới lần đầu giao dịch chủ tịch Kazama có thể tin tưởng tôi đến như vậy sao?
Ngô Thế Vinh vẫn chưa biết đối phương là cảnh sát giả mạo, trong lòng vẫn đắm chìm trong hư vinh vĩ đại của bản thân.
- Đương nhiên tin được!
Nụ cười của tên ria mép càng thêm quái đản, bỗng nhiên hắn đứng bật dậy, vẻ mặt trong chớp mắt trở nên hình sự lạnh lùng vô cùng:
- Thật đáng tiếc, Ngô lão bản, ông đã bị bắt.
- Cái gì?

Ngô lão bản còn chưa có phản ứng gì nhiều, cười ha ha nhìn tên ria mép.
- Ta là cảnh sát, đây là giấy chứng nhận của ta.
Tên ria mép cũng không còn khách sáo, đã đợi lâu như vậy, rốt cục cá lớn cũng mắc câu, hắn cũng không cần phải giả dạng vất vả như thế nữa, theo như hắn nghĩ, hết thảy đều đã xong xuôi. Lần này bỗng chốc thu được nhiều ma túy như vậy, hắn đã nhìn thấy con đường thăng quan tiến chức sáng rỡ cùng mỹ nữ vui vầy sung sướng mà hắn hằng ấp ủ mong muốn bao lâu nay.
- Còn chờ gì nữa, mau còng hết bọn chúng lại.
Thấy mấy tên thủ hạ dường như còn đang sắm vai đóng tuồng chưa khôi phục lại chức phận, tên ria mép cũng không tức giận ra mệnh lệnh.
Bốn tên thủ hạ tỉnh táo lại, chuyện hồi hộp nhất trước đó đã qua, vội rút súng ra la lên:

- Không được nhúc nhích, giơ tay lên!
- Chờ một chút.
Hướng Nhật thật đúng lúc đứng dậy, đồng thời đưa mắt trấn an Ngô lão bản ở một bên đang sợ hãi mặt mày tái nhợt.
- Hả? Ngươi muốn nói gì? Vị khách quý của RAPIST!
Tên ria mép ánh mắt đầy vẻ chế nhạo, hơn nữa còn nhấn mạnh hai chữ "khách quý". Theo hắn thấy, nếu là khách quý của RAPIST, lại có mặt ngay hiện trường tham gia cuộc giao dịch buôn bán ma túy, khẳng định cũng là một trùm buôn bán ma túy lớn.
- Ta đương nhiên có điều muốn nói.
Hướng Nhật đương nhiên phải nói, nhìn vẻ mặt đắc ý kia của tên ria mép, lưu manh nheo nheo mắt, nói:
- Ngươi dựa vào cái gì đòi bắt chúng ta?
- Dựa vào cái gì? Chỉ cần dựa vào thứ "thuốc giảm đau" (tiếng lóng của ma túy) bên trong mấy cái hòm này.
Tên ria mép vẻ mặt như thật chỉ mấy cái hòm, tang chứng vật chứng đều nằm trong tay, hắn ta không lo đối phương chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình.
- Thuốc giảm đau? Hay là ngươi nói chúng ta buôn bán ma túy? Có chứng cớ sao?
Hướng Nhật liên tiếp hỏi mấy câu liền.
- Đây chính là bằng chứng!
Tên ria mép nghĩ thằng kia chắc bị dọa sợ quá trở nên ngu ngốc, hay đối phương mắc chứng bệnh ngu đần thật? Chứng cớ rõ ràng chính xác như thế mà còn nhìn không ra?
- Nếu đây là ma túy, vậy trên toàn thế giới chắc nhiều người nghiện nó lắm.
Hướng Nhật cười lên ha hả, đúng là một tên cảnh sát ngu ngốc giả mạo trùm buôn ma túy.



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 590: Cái gọi là chứng cứ