Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 566: Cửa hàng trang sức


- Kêu bảo an à? Được thôi, ta sẽ đợi ở đây. - Quyết Ngư lạnh lùng nhìn viên quản lý, sau đó quay ngang liếc nhìn Âu Dương Kiếm một cái, nếu tên kia không nể tình, hắn cũng không ngại mà trở mặt.
Viên quản lý suýt chút nữa đã ngất xỉu, mặt trắng bệt không chút máu, vừa bị ép buộc mà uy hiếp người của Rapist, nếu bảo nàng đi kêu bảo an thật, nàng có chết cũng không dám.
Âu Dương Kiếm cũng hơi hối hận, nhưng đâm lao phải theo lao. Nếu đi gọi bảo an đến đuổi người, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với Rapist, tuy hắn đã có chuẩn bị từ trước, nhưng thật sự hắn cũng chưa có đủ dũng khí để làm việc đó; nhưng nếu không gọi bảo an, sự việc lúc này đã làm nhiều người chú ý, có thể làm cho bản thân hắn mất mặt thê thảm.
- Kim tiên sinh, tôi không nghĩ anh lại là kẻ như vậy.
Âu Dương Kiếm vô cùng quá đáng, Lí Trinh Lan đành phải ra mặt. Tuy nàng và Hướng Nhật không nhiều hảo cảm, nhưng hành vi của Âu Dương Kiếm lúc này khiến nàng cảm thấy hắn quá sức trơ trẽn.
- Trinh Lan tiểu thư, tôi.
Âu Dương Kiếm có lời nhưng không thể nói ra, suy nghĩ một chút cũng phát giác ra lúc nãy hắn cũng hơi xúc động, ỷ lại thế lực bản thân không cho người ta mua hàng, hành vi này quả thật đã khiến cho vị tiểu thư này chê cười. Hắn không thể hình tượng của mình trong mắt Lí Trinh Lan bị tổn hại, Âu Dương Kiếm lập tức chỉ vào Hướng Nhật, nói:
- Trinh Lan tiểu thư, thật sự ta chỉ muốn kẻ này biến đi.
Lí Trinh Lan quay sang nhìn Hướng Nhật một cái, không nói lời nào. Quả thật, nàng muốn "chơi" tên trùm ma túy này một vố nặng, bù lại lúc trước cả đoàn cảnh sát đã phải chật vật rút lui khỏi đại bản doanh của Rapist.
- Đúng lúc thật, ta cũng muốn đi ra ngoài một chút.
Vượt ra ngoài dự kiến của mọi người, Hướng Nhật ra tay ngăn cản Quyết Ngư đang giận dữ muốn xông tới, thản nhiên quay lại liếc Âu Dương Kiếm một cái. Hôm nay hắn chỉ muốn đưa hai tiểu muội muội đi mua di động, nếu các nàng đã chọn được cái mình thích, Hướng Nhật cũng không muốn làm các nàng thất vọng, hơn nữa hắn cũng không muốn làm Quyết Ngư phải khó xử, dù sao tên kai cũng chỉ muốn đuổi hắn đi, hắn đâu có tổn thất chi đâu.
- Ca ca, em đi theo anh!
Vưu Kì Tử bất bình nói, kéo cánh tay của Hướng Nhật, chuẩn bị cùng hắn rời đi. Á Mĩ cũng đi về phía Hướng Nhật, rõ ràng nàng cũng muốn cùng hắn ra khỏi nơi này.
- Không cần đâu, các em cứ ở lại đây, ta chỉ muốn đi dạo một vòng thôi, các em đi theo không tiện cho lắm đâu.
Hướng Nhật nhìn Âu Dương Kiếm với ánh mắt chứa đầy thâm ý, hắn không tin tên tiện nhân kia chỉ vì muốn đuổi hắn mà làm ra mấy hành động vừa rồi, khẳng định còn đang có chiêu khác, vừa lúc hắn đi ra ngoài cho tên tiện nhân này thi triển chiêu thức.
- Ca ca.
Đối với cái câu nói "không tiện cho lắm" của Hướng Nhật, Vưu Kì Tử có chút bất mãn, bất bình kêu lên.
- Nghe lời nào, mua di động xong rồi thì hãy tìm anh.
Hướng Nhật dịu dàng nhìn Vưu Kì Tử, sau đó chuyển hướng sang người trẻ tuổi tóc đuôi ngựa:
- Quyết Ngư, ngươi giúp ta chiếu cố các nàng nhé.
- Hướng tiên sinh.
Quyết Ngư mặt hơi đổi sắc, tất nhiên không phải vì hắn không thể chiếu cố hai tiểu muội của vị Hướng tiên sinh này, mà là Hướng Nhật tự thân rời đi, việc này có thể nói là hắn đã chiêu đãi không chu toàn, hắn quả thật không biết nên giải thích với đại lão bản như thế nào.


- Ta không sao. ngươi yên tâm, là chính ta muốn đi. Nếu ta thực sự muốn ở lại, trên thế giới này, không ai có thể đuổi ta đi.
Hướng Nhật thản nhiên nói chuyện, giọng nói thể hiện rõ sự tự tin tuyệt không thể nghi ngờ.
Quyết Ngư ngẩn người, hiểu được rằng với thực lực cường đại của Hướng Nhật, nếu hắn muốn ở đâu rồi thì không một ai có khả năng đuổi hắn đi.
- Bảo vệ các nàng thật tốt.
Trước khi đi, Hướng Nhật cuối đầu nói với Lưu Phi một câu. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, có Lưu Phi ở đây, Vưu Kì Tử và Á Mĩ sẽ tuyệt đối an toàn.
Lưu Phi gật gật đầu, nàng biết đối tượng cần phải bảo vệ mà nam nhân nói là ai, đó chính là lý do nàng không cùng rời đi với nam nhân.
... *******

- Alice, có một cửa hàng trang sức ở đây này, chúng ta vào xem sao?
Ba dáng người ngoại quốc nóng bỏng đang đi trên một ngã tư náo nhiệt ở Hàn Quốc, quả thật là quá hấp dẫn, nên không thể trách sao nam nhân cứ theo hướng này mà nhìn. Nói theo câu từ quảng cáo, có thể gọi là "Ánh mắt đoạt người". Seoul quả thật có đầy đủ mọi dáng người nóng bỏng từ các nước, nhưng khung cảnh người đẹp ở cùng một chỗ như thế này quả thật hơi hiếm thấy.
Vừa nói chuyện là một mỹ nữ da đen, tuy rằng da nàng quả thật đen, nhưng không phải thuần túy chỉ là người có gốc gác Phi Châu, mà lại là nước da hơi đen so với người Á Châu. Nó không làm tư sắc của nàng giảm đi, ngược lại nó làm tăng thêm vẻ "dị quốc phong tình" của nàng.
- Luci, câu này cô đã nói ra không dưới mười lần rồi đó, chúng ta cũng đã dạo qua hơn mười cửa hàng trang sức rồi.
Một mỹ nữ tóc bạch kim khoác áo choàng kín đáo nói, nàng cũng là một trong ba nữ nhân xinh đẹp, dáng người cao ráo đầy đặn không chút tì vết, tỉ lệ các vòng trên cơ thể nàng có thể nói là chuẩn không cần chỉnh.
- Alice, chúng ta nên vào xem thôi, khó khăn lắm chúng ta mới được đến Hàn Quốc dạo chơi, lần này nếu không phải chiếc phi cơ đó gặp trục trặc, chúng ta căn bản không có cơ hội dạo phố như thế này.
Mỹ nữ da đen ân cần dụ dỗ.
- Đúng rồi, Alice, chúng ta vào xem cái cuối cùng này sẽ cùng về khách sạn ngay.
Một mỹ nữ da trắng khác ở bên cạnh cũng đệm lời.
- Được rồi.
Hai cô bạn đều có ý kiến giống nhau rồi, thiểu số phục tùng đa số, Alice chỉ có thể đi theo một cách bất đắc dĩ.
- Nhưng nói trước cho mấy bồ rõ, mấy bồ đừng cứ nhìn mấy cái trang sức quý rồi lại trầm trồ, tôi không muốn bị mấy bồ làm mất mặt nữa đâu nhe.
Nhớ lại mấy lần vừa rồi vào trong cửa hàng trang sức, chỉ vì tiếng trầm trồ của mấy nàng kia khiến người khác chú ý nhìn hoài, Alice liền cảm thấy thực sai lầm khi dạo phố cùng các nàng. - Alice, đôi lúc tôi tự hỏi bồ có phải là phụ nữ hay không?
Mỹ nữ da đen bài tỏ sự không hài lòng với Alice.

- Xấu hổ thật, tôi đã có bạn trai rồi.
Alice gián tiếp chứng minh mình là phụ nữ.
- Bồ luôn nói là có bạn trai rồi, nhưng tụi tôi còn chưa từng thấy hắn, mấy hôm nay cũng không thấy cô nhận điện thoại từ hắn. Alice, bạn trai bồ hiện đang ở đâu?
Nói xong, mỹ nữ da đen nhìn Alice với vẻ đầy hoài nghi.
- Anh ấy đang ở một nơi rất xa.
Alice quay đầu nhìn về phía đông, trên mặt lộ rõ một chút hồi tưởng ngọt ngào.
- Một nơi rất xa? Nói thật nhé Alice, bồ gạt tụi tôi phải không? Trên thực tế bồ không có bạn trai.
Mỹ nữ da đen nhìn chằm chằm Alice nói.
- Tại sao tôi phải kừa mấy bồ chứ?
Alice tức giận trừng mắt một cái.
- Vậy sao bồ không đưa bạn trai đến cho tụi tôi xem mặt? Hắn có đẹp trai, mạnh mẽ không?
Mỹ nữ da đen liền hỏi tiếp.
- Anh ấy đang ở Trung Quốc.
Alice cũng hơi nóng nảy mà lộ chút tin tức.

- Người Trung Quốc?
Mỹ nữ da đen la hoảng lên, nhìn Alice như nhìn một quái vật, sau đó quay đầu lại, tay chỉ về phía mấy thanh niên Hàn Quốc đang đi theo "rình" các nàng nói:
- Là người da vàng như bọn này à?
Không thể trách mỹ nữ da đen lại ngạc nhiên như vậy, quả thật đám thanh niên Hàn Quốc kia rất khó coi, không nói đến hành động "rình mò" đáng khinh của chúng, dáng người thì lại ốm trơ xương, khiến người khác nghĩ chúng bị suy dinh dưỡng hoặc đang bị bệnh nan y gì đó.
- Không đâu, bạn trai tôi quả thật rất cường tráng, anh ây là nam nhân đẹp trai nhất trên thế giới này.
Alice tất nhiên không cho phép ai đó phá hỏng hình tượng hoàn mỹ của nam nhân, vội vàng gải thích.
- Thật chịu không nổi bồ rồi.

Mỹ nữ da đen cũng không có ý tranh cãi, ném hết những lời vừa rồi, chuẩn bị đi vào cửa hàng trang sức.
- Đúng rồi, hắn có nhiều tiền không?
Mỹ nữ da trắng bên cạnh bỗng nhiên mở miệng chêm vào một câu.
-. Tôi không biết nữa.
Alice có chút chua sót nói. Trên thực tế, với nam nhân này, nàng cũng không biết rõ cho lắm. Nhưng thật sự nàng chỉ cần biết một điều là hắn thích nàng là đủ rồi. Nhớ lúc trước, vì muốn cho nàng cơ hội sống sót mà ngảy ra khỏi phi cơ. Có thể vì nữ nhân mình thích mà hi sinh, chỉ cần điều này thôi, Alice không còn yêu cầu gì khác.
- Bồ không biết?
Mỹ nữ da đen đang định vào trong cửa hàng trang sức, liền quay lại sẵng giọng:
- Alice, bồ không biết cả chuyện bạn trai mình có tiền hay không sao? Chúa ơi, nói dối cũng phải hộp lí một chút chứ, bồ coi tụi tôi là con nít lên ba sao?
Mỹ nữ da đen nói với giọng tức giận, liền đó liền đi vào trong cửa hàng trang sức. Alice muốn giải thích cũng không biết nên nói từ đâu, bất đắc dĩ thở dài đi theo mỹ nữ da đen.
... ********************************
Hướng Nhật ra khỏi siêu thị điện tử, không biết nên đi đâu. Tuy hắn nói với mấy người Vưu Kì Tử là ra đây dạo, nhưng kì thực hắn chỉ muốn nói với Âu Dương Kiếm rằng: bây giờ ta chỉ đi một mình thôi, mau đến hãm hại ta đi. Hắn tin rằng với bản tính tiểu nhân của tên Âu Dương Kiếm này, nhất định sẽ còn ra tay với hắn. Nhưng Hướng Nhật chỉ sợ Âu Dương Kiếm "thông minh" lên, vừa mới "đuổi" người ta đi, liền để người ta xảy ra chuyện "ngoài ý muốn", nhất định sẽ làm người khác nghi ngờ.
Hướng Nhật bỗng nhìn thấy một cửa hàng trang sức bên cạnh siêu thị điện tử, trong lòng lại suy nghĩ. Nhớ lại tối qua hắn cùng Lưu Phi "thân mật", lại không thể cho nàng danh phận gì, có nên đi mua chút trang sức gọi là "bù đắp". Nhẫn thì không thể rồi, vì lúc trước đã tặng cho mấy người Sở Sở rồi, Lưu Phi cùng hắn trở về Bắc Hải, không may để mấy người Sở Sở thấy ngón tay đeo nhẫn, có thể không nghi hắn sao?
Vừa nghĩ, Hướng Nhật liền đi đến bên cửa hàng trang sức, không hế phát hiện ra, ở chỗ đầu đường kia, có mấy ánh mắt đang chăm chú nhất cử nhất động của hắn.
-
Cuộc đời hay dòng nhạc
Lúc lên bổng xuống trầm
Tìm nhau trong quãng lặng
Cuộc tình có được chăng?



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 566: Cửa hàng trang sức