Quyết Ngư phiên dịch lời của Hướng Nhật xong, tên thanh niên ăn mặc lòe loẹt kia lập tức trương vẻ mặt khinh thường lên:
- Tên Trung Quốc kia, đại lão bản của bọn ta bây giờ không rảnh gặp ngươi, ngồi chờ đi!
Có người bên cạnh phiên dịch, Hướng Nhật cũng tạm biết được mấy tên kia nói gì, nghĩ rắng cái bọn con nít hay động dục kia không biết lão bản của bọn họ đang chờ hắn, nếu không lũ chó này sẽ không sủa mấy tiếng khó nghe đến thế. Hướng Nhật nói với Quyết Ngư:
- Nói cho hắn biết, nếu không muốn chết thì lập tức thông báo cho lão bản của hắn biết ta đã tới đây.
Quyết Ngư tuy hơi do dự nhưng vẫn y theo lời Hướng Nhật mà phiên dịch. Tên thanh niên ăn mặc lòe loẹt lập tức nổi giận, săn tay áo lên muốn "làm" Hướng Nhật một trận ra trò. Quyết Ngư lập tức hiểu rõ hành động bọn kia, nhanh chân đứng chắn phía trước Hướng Nhật, bộ dáng như đang bảo vệ hắn. Quyết Ngư thầm nghĩ người Trung Quốc này gầy yếu như vầy, nếu đánh nhau nhất định chịu thiệt. Mà bản thân Quyết Ngư lại mang nhiệm vụ "chiếu cố" cho khách quý hắn, tất nhiên là sẽ không để hắn chịu bất kì sức mẻ nào.
Hướng Nhật nhìn ra bộ dáng hộ vệ của Quyết Ngư, không thèm nói tiếng nào, lùi lại vài bước mà nhìn tên thanh niên ăn mặc hoa hòe hoa sói kia. Chỉ cần lũ chó giữ cửa này dám động thủ, Lưu manh sẽ lập tức khiến chúng hối hận. Ngay lúc ấy, bên trong CLB đêm có một người đi ra, làm cho ngọn lửa sắp bùng lên này nhất thời tan rã. Người này không ai khác chính là tên có hình xăm thanh long trên cánh tay, thanh niên ăn mặc lòe loẹt nhìn thấy hắn, lập tức chạy lại gần chuẩn bị vuốt đuôi ngựa. Nhưng tên có hình xăm thanh long kia chỉ lạnh lùng nói một câu rồi lại quay vào trong.
Hướng Nhật có chút cảm giác gì đó, quả nhiên, thanh niên ăn mặc lòe loẹt xoay vẻ mặt cười nịnh với tên có hình xăm thanh long lại, đổi sang bộ dáng diễu võ dương oai nói một câu:
- Lão bản của bọn ta bảo các ngươi đi vào. - nói xong liến tránh đường cho Hướng Nhật và Quyết Ngư.
Tên thanh niên lòe loẹt dẫn đường cho bọn Hướng Nhật, Lưu manh cười nhẹ thầm nghĩ. Không cần bọn này dẫn đường, hắn cơ bản cũng biết lão bản kia ờ đâu. Vẫn là căn phòng gặp nhau lần trước. Chỉ cần thu thập xong Ngô nhị lão bản, hắn sẽ trở lại thanh toán bọn chó giữ cửa này. Trong khi đó Quyết Ngư nhắm mắt theo sau Hướng Nhật, nhìn kỹ thấy Lưu manh đi tay không đến liền thấp giọng hỏi:
- Hướng tiên sinh., ngài đi tay không đến đây sao? Đại lão bản của bọn ta.
- Ta không tìm ông ấy lấy hàng. - Hướng Nhật nhìn ra vẻ lo lắng của Quyết Ngư, xua tay nói - Yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi biết nguyên nhân sau.
Quyết Ngư hơi sửng sốt, nhìn Hướng tiên sinh trước mặt, bỗng có cái cảm giác cao thâm khó lường.
Bước vào trong phòng, vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ mới trải qua chiến tranh thế giới, hai tên bảo tiêu kia vẫn đứng phía sau Ngô nhị lão bản, không gì thay đổi so với lần đầu Hướng Nhật vào đây.
- Hướng tiên sinh, ngài mang hàng đến chưa? - Ngô nhị lão bản ngồi trên sô pha châm một điếu xì gà, nói chuyện với Hướng Nhật lộ rõ vẻ khinh thường.
Khỏi cần suy nghĩ Hướng Nhật cũng rõ bộ dáng lão tiểu tử kia khinh thường hắn, bằng không sẽ chẳng chiêu đãi hắn ở nơi rác rưởi thế này. Như vì trong lòng hắn, lão hồ ly Ngô Thế Tiến này thực chỉ là một tên chết rồi nên hắn cũng không chút so đo. Ngược lại trong lòng Hướng Nhật còn phải cười to vì tên đầu heo đối diện hắn ngay cả việc con tin đã được cứu mà còn không biết.
- Đắc tội rồi, Ngô lão bản, bên chỗ mấy hàng hóa kia thực có chút vấn đề. - Hướng Nhật chậm rãi ngồi trên sô pha nói.
Tuy hiện giờ hắn đã có thể trực tiếp động thủ với đối phương, nhưng hiện giờ có thể chơi cái trò mèo vờn chuột một tí, có thể sẽ thú vị hơn.
- Ngươi nói vấn đề gì hả? - Ngô nhị lão bản không biết chính hắn từ vị trí thợ săn chuyển sang thành con mồi nên vẫn âm trầm nói - Ngươi không phải nói là lão già kia đã bán gần hết số hàng đó rồi chứ? - nói xong, Ngô nhị lão bản cười ha hả đứng lên, vẻ mặt lộ rõ vẻ trào phúng.
Hướng Nhật biết rõ vì có Hàn Tuấn Tú nằm vùng, nên con cáo kia biết rõ mọi tin tức. Hơn nữa, hiện tại Rapist đang bị cảnh sát giám sát nghiêm ngặt nên tuyệt đối không dám bán số hàng kia ra nên mới lớn tiếng châm chọc.
- Ngươi nói không sai, Ngô lão bản, lão gia hỏa kia thật đã bán hơn phân nữa số hàng kia rồi.
Hướng Nhật nói xong câu này vẻ mặt Ngô nhị lão bản liền cất bộ mặt cười to lúc nãy đi, thay vào đó chính là bộ mặt hung tợn:
- Hướng tiên sinh, ta không thích có người đùa giỡn với ta như vậy đâu. Hơn nữa, ta còn có thể giết người đó.
Đối với hành động của Ngô nhị lão bản này, chỉ có một câu để hình dung đó là: Trắng trợn uy hiếp.
- Đáng tiếc, việc này không phải là đùa mà là thật. - Hướng NHật bình tĩnh nhìn đối phương.
- Hướng tiên sinh có thể cho ta biết kẻ một lúc có thể ăn nhiều hàng hóa như thế là ai không? - sắc mặt Ngô nhị lão bản càng trở nên âm trầm, ánh mắt cuồng bạo, cả người hắn dường như đã trở thành một sinh vật không biết cái gì là tình cảm.
Hướng Nhật nghĩ nếu là chính hắn trong trường hợp này cũng sẽ ra tay giết người. Phỏng chừng Ngô nhị lão bản này trong lòng đã có sát ý. Nếu là người bình thường có lẽ sẽ bị mấy tia sát ý này làm cho sợ hãy. Đáng tiếc, chính Hướng Nhật lại có thực lực biến thái, với lại hắn cũng từng giết không ít người.
- Ngô lão bản, cái người nuốt hàng kia đang đứng trước mặt ngươi.
Nghe hết câu này, Ngô nhị lão bản đứng mạnh lên, ngay cả xì gà trên tay cũng rơi xuống đất, nhìn chằm chằm Hướng Nhật, sắc mặt trông dữ tợn vô cùng. Qua vài phút căng thẳng, Ngô nhị lão bản mới bình tâm trở lại rồi ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Hướng Nhật nói:
- Hướng tiên sinh, ta nhắc nhở ngài một câu, nơi đây không phải địa bàn của ngươi.
- Đương nhiên ta rất rõ điểm này. Hơn nữa ta cũng biết đây là đại bản doanh của ngươi. Chỉ cần Ngô lão bản ngươi lên tiếng sẽ có mấy trăm người nhào vào liều mạng. - Hướng Nhật nhìn thấy lúc nãy đối phương do dự, có thể là đang lo lắng chuyện gì mà không ra tay với Hướng Nhật. Nhìn thần sắc bình thản của Hướng Nhật, Ngô nhị lão bản có chút không yên tâm, quay lưng nói với mãnh nam sau lưng câu gì đó. Mãnh nam liền rút điện thoại ra bấm một dãy số. Nhưng đợi rất lâu vẫn không có người bắt máy. Tình huống đã diễn ra đến thế này, Ngô nhị lão bản cũng hiểu rõ con tin đã được cứu đi rồi. Nhưng tên này cũng không hổ là kẻ kiêu hùng, rõ ràng trong lòng giận đến muốn giết người, nhưng bề ngoài vẫn cố khống chế, nhìn Hướng Nhật nói:
- Tốt lắm, tốt lắm, không ngờ Ngô Thế Tiến ta có thể bọ lật thuyền trong mương thế này. Hướng tiên sinh, ta không muốn nói những thứ vô nghĩa nữa. Nếu người đã bị ngươi mang đi. Nhưng chuyện làm ăn thì vẫn có thể tiến hành. Bất quá điều kiện thay đổi chút. Lão gia hỏa kia trả bao nhiêu, ta trả bấy nhiêu.
- Đương nhiên có thể hợp tác làm ăn rồi, chỉ cần ngươi thả hai em gái ta ra. - Hướng Nhật ung dung nhìn đối phương, vẻ mặt trêu ghẹo.
- Người không phải là ngươi đã mang đi rồi sao? - Ngô nhị lão bản không còn khống chế bản thân được nữa.
- Ngươi nói gì? Người bị mang đi rồi sao? - Hướng Nhật làm bộ kinh ngạc đứng lên, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Ngô nhị lão bản - Ý của ngươi là hai tiểu muội của ta đang trong tay ngươi lại mất tích à?
Hướng Nhật nói xong thì bước lại gần Ngô nhị lão bản, vẻ mặt kích động. Bản thân Ngô nhị lão bản mang theo hai bảo tiêu, nhìn thấy Hướng Nhật đang kích động nhưng lại khinh thường bộ dáng mảnh mai không chút phòng bị. Mang ánh mắt khinh thường đặt lên người Hướng Nhật cảnh cáo. Đi về phía Ngô nhị lão bản cho đến khi khoảng cách còn lại chỉ là vài bước, khóe miệng Hướng Nhật tia cười lạnh nhưng người ngoài nhìn vào thật khó phát hiện, đột nhiên hắn chỉ thẳng vào Ngô nhị lão bản chửi ầm lên:
- Con mẹ nó, vậy mà còn dám tìm ta lấy hàng sao?
Nói dứt lời, Hướng Nhật lập tức chụp cái gạt tàn thuốc để trên bàn mà đập vào đầu Ngô nhị lão bản như hạng lưu manh bình thường đang đánh lộn. Ngô nhị lão bản không kịp phản ứng. Nhất thời máu chảy loang lổ trên trán. Không thể không nói là sọ não của Ngô nhị lão bản này cơ bản còn rất tốt, bị đập một cái mà chỉ rách miếng da đầu mà chảy máu. Nhưng là rất nhiều máu.
Nguyên nhân cũng chính do Hướng Nhật thủ hạ lưu tình, nếu hắn mạnh tay chút nữa có lẽ Ngô nhị lão bản này đã sớm đi gặp Diêm La Vương. Trong khi đó, Ngô nhị lão bản kêu thảm một tiếng rồi ngã ra giữa vũng máu. Mấy tên bảo tiêu sau lưng lập tức động thủ, tên có hình xăm thanh long nhắm Hướng Nhật mà đánh tới, còn tên mặc âu phục thì đứng phía trước Ngô nhị lão bản, dùng khăn giấy thấm máu cho chủ.
Quyết Ngư cũng nhanh tay ứng biến, thấy mãnh nam trên tay có hình xăm kia đang định ra tay đánh Hướng Nhật cũng chạy đến định đỡ đòn. Nhưng vừa đi được vài bước, liền phát giác phía sau mình có bóng người nhào tới đánh thẳng vào mãnh nam. Hơn nữa, người này còn đi tới đánh thêm một quyền rồi đá một cước, mãnh nao lập tức bay mấy thước ra phía sau.
Một tiếng "Bùm" canh lên, mãnh nam kia bị đá văng ngay lập tức bị "bồi" thêm chai rượu vào đầu, không thể đứng dậy được nữa. Kể ra thì khá dài dòng, kỳ thật chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc. Quyết Ngư dụi mắt nhìn mà không dám tin, phát hiện kẻ vừa đánh đá kia chính thật là Hướng Nhật, thân thể đơn bạc như thế mà lại có thể đá một tên to cao bay đi mấy thước.
- Không được cử động! - người mặc âu phục hét lớn, nói một câu tiếng Trung. Giờ phút này, trong tay tên này đang cầm một khẩu súng lục chỉa thẳng vào Hướng Nhật.
- Ngươi nói không cử động là không cử động sao? - Hướng Nhật cười hắc hắc, đi thẳng về phía nam nhân mặc âu phục.
Tuy nam nhân mặc âu phục này không thấy mãnh nam xăm hình thanh long kia bị đá bay như thế nào, nhưng hắn cũng biết Hướng Nhật rất khó đối phó, không do dự liền bóp cò súng.
"Bang, bang, bang" ba tiếng súng vang lên, Quyết Ngư nhào lại muốn đỡ đạn cho Hướng Nhật, nhưng trước mắt hắn lại là một cảnh tượng suốt đời khó quên, nam nhân mặc âu phục cũng kinh ngạc không kém.
Trước mắt hị Hướng Nhật trên tay đã cầm được ba cái đầu đạn. Sau đó hắn dừng lại, bỏ mấy đầu đạn xuống đất nghe tí tách để xác định với mọi người là hàng thật giá thật
- Chỉ là một phen phá đồng lạn thiết. - Hướng Nhật rất đắc ý với chính mình. Thật ra, hắn không nhanh tay đến mức có thể chụp được mấy viên đạn. Chỉ là bày ra một "Lĩnh vực lực lượng" quanh người, làm viên đạn bọ dính lại trên đó sau đó mới thoải mái dùng tay cầm lấy, rồi biểu diễn như vừa lấy tay chụo được.
Nhưng Quyết Ngư và nam nhân mặc âu phục lại không phát hiện được điều này, chỉ biết tròn mắt mà nhìn màn biểu diễn ấn tượng của Hướng Nhật. Nam nhân mặc âu phục thấy Hướng Nhật đang bước lại gần thì không thể giữ được bộ mặt âm lạnh như lúc đầu, run run nói:
- Ngươi. đừng tới đây!
Hướng Nhật lập tức "thuấn di" đến trước mặt hắn, sau đó "thuấn di" trở lại, giữa hai lần "thuấn di" đã nhanh tay chộp được súng lục của nam nhân mặc âu phục. Quyết Ngư một lần nữa tròn xeo mắt, trong đầu đặt câu hỏi: Có phải là ảo ảnh không? Nhưng vị Hướng tiên sinh này kì thực trong tay đang cầm khẩu súng lục.
Hướng Nhật một tay cầm bán súng, tay kia cầm nòng súng, rồi vò lại. Trong nháy mắt, khẩu súng lục chỉ còn là đống sắt vụn. Quyết Ngư thật đã tê cứng, hôm nay nhìn thấy những chuyện thật không thể tưởng tượng, làm thần kinh như muốn tê dại. Nam nhân mặc âu phục lại càng nhìn thấy rõ rành hơn, té nhào trên mặc đất, một tay run run chỉ vào Hướng Nhật, như muốn nói gì đó, nhưng kì thực chỉ có tiếng lầu bầu trong cổ họng mà thôi.
Cũng không biết có phải hiệu quả cách âm ở CLB này tốt hay không, tiếng súng ầm ầm trong này vậy mà không một người đi vào xem sao. Hướng Nhật vỗ vai Quyết Ngư, phục hồi lại tinh thần cho hắn, Quyết Ngư nói:
- Hướng. Hướng tiên sinh, vừa rồi.
- Đó là "công phu Trung Quốc", chưa nghe nói sao? - Hướng Nhật lại bắt đầu bịa chuyện, trước mặt bọn người ngoại quốc này, thông thường hắn chỉ viện đến cớ này thôi.
- Hướng tiên sinh, ngài có thể dạy cho tôi không? - Quyết Ngư lập tức lên tiếng hỏi Hướng Nhật.
- Đi thôi, bây giờ nên đi ra thu thập lũ chó giữ cửa kia. - Gặp loại phản ứng muốn bái sư này, Hướng Nhật chỉ còn cách thở dài, vỗ vai đối phương rồi chuyển chủ đề.
Nói xong, hai người lập tức đi ra ngoài. Trên chiếc ghế lô lý kia chỉ còn lại ba người, cứ để mặc họ tự sinh tự diệt, chỉ sợ bọn này ra ngoài phá rối. Ngô nhị lão bản trên đầu bị một "lỗ", tuy không bị chết, nhưng có lẽ phải hôn mê một lúc, mãnh nam có hình xăm thanh long cũng vậy, nam nhân mặc âu phục có thể sẽ đi ra ngoài, nhưng dù vậy cũng không thể nói gì. Hướng Nhật không cần lo sợ bọn họ làm rối.
Quyết Ngư vẻ mặt thất vọng đi phía sau Hướng Nhật, hắn biết cử chỉ của Hướng Nhật đã cự tuyệt thành ý của hắn.