- Vưu Kì Tử, chúng ta thật sự có thể ăn cơm trong này sao?
- Tốt quá a, ta chưa từng nếm được thức ăn trong cái đại sảnh cao cấp như thế này.
- Quả là rất tuyệt, ta yêu ngươi chết mất!
-.
Vưu Kì Tử vừa nói vừa nhanh bước tiến vào, quả nhiên bên trong có hơn mười bàn. Vào đến đại sảnh, trên mặt mọi người đều cực kì hưng phấn, thần sắc kích động đến mức khoa trương mà liên tục kinh hô.
Những người đang dùng cơm trong đại sảnh cũng có phản ứng tương tự, lập tức nhìn ra những người vừa bước vào toàn là học sinh. Mặc dù có chút tự nhận thấy thân phận nhất đẳng của mình bị hạ thấp khi cùng dùng cơm với đám bình dân trong đại sảnh, nhưng vẻ mặt không lộ ra chút oán giận. Bởi vì người có thể mời nhiều người như vậy đến chỗ này ăn cơm, tuyệt không phải là dạng hào phú bình thường có thể làm được. Quản lý nhà hàng cũng cố ý ra khuyên giải, làm cho những người khách có chút không thoải mái cũng được vơi bớt, nhưng chính là cố ý giữ khoảng cách với đám học sinh ngoại quốc này, tựa hồ như sợ bị dính cái gì xui xẻo lắm vậy.
- Tất nhiên rồi, lần này là do ca ca của ta mời khách mà! - Vưu Kì Tử dở bộ dạng kiêu ngạo nữ vương của mình ra, nhìn quanh mọi người, ngay cả huynh muội Anh Tỉnh bên cạnh cũng hơi xem thường.
- Vưu Kì Tử! - một tiếng quát lạnh, đột nhiên đạp bẹp dí sự đắc ý trong đầu Vưu Kì Tử, tuyệt nhiên không dở bộ dáng kiêu ngạo nữ vương nữa.
- Quảng Điền lão sư. - Vưu Kì Tử cuối đầu kêu một tiếng, đứng nhìn nữ lão sư mang kính đen bộ dáng khoảng 30 tuổi ở phía trước, có chút nao núng mà trốn sau lưng Anh Tỉnh Á Mĩ.
- Ta nghe nói, các ngươi sở dĩ chuồn êm ra, tất cả đều là do chủ ý của Vưu Kì Tử? - Quảng Điền lão sư vừa nhìn ba cái đầu học sinh đang chúm lại vừa nói, trong ánh mắt có chút sắc bén.
- Cái này là do chủ ý của ca ca của Á Mĩ. - Vưu Kì Tử nhất thời bất mãn nói, sau đó lại quay qua người bạn tốt mà hỏi - Á Mĩ, ngươi nói có phải không?
- Là ý của Hữu Tác đồng học sao? - Quảng Điền lão sư hướng về phía Anh Tỉnh Hữu Tác mà hỏi. Anh Tỉnh Á Mĩ miễn cưỡng gật đầu, thật sự không chiệu nổi bộ dáng mạng pháp của tiểu ma nữ đối diện.
- Hữu Tác đồng học, có thể cho ngươi theo chúng ta đi học hỏi, đã là ân huệ lớn cho ngưoi, chẳng lẽ ngươi còn chưa hài lòng sao? - Quảng Điền lão sư vô cùng nghiêm túc nhìn sang phía người nào đó bị oan uổng mà nói.
Nếu là Anh Tỉnh Hữu Tác trước kia, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cái bộ dáng lấy vú lấp miệng em của vị lão sư. nhưng nay hắn đã hối cải rất nhiều, biết rõ nếu cùng lão sư tranh cãi chỉ càng làm cho người khác chán ghét, vì thế nên thành khẩn nói:
- Lão sư, sau này tôi sẽ không thế nữa.
- Uh. - Đối với vẻ thành khẩn nhận sai của Anh Tỉnh Hữu Tác, Quảng Điền lão sư có chút vừa lòng, nàng đã từng nghe qua thanh danh của tên học trò phá phách này, có thể như thế này quả là đáng quý, cũng không làm hắn khó xử nữa nên chuyển qua bên Vưu Kì Tử. - Vưu Kì Tử, ngươi nói ca ca kia đâu?
- Liền ở bên kia. - nói đến ca ca của mình, Vưu Kì Tử liền hưng phấn lên, bỗng chốc trong mắt nàng không còn chút sợ hãi nào cả.
Quảng Điền lão sư theo sau Anh Tỉnh Á Mĩ mà đến khu vực trung tâm nhà hàng rồi.
- Chúng ta đã đi tới rồi, Vưu Kì Tử, ngươi giúp ta giới thiệu một chút, dù sao người ta mời mình ăn cơm ở nhà hàng cao cấp thế này, bất luận thế nào cũng nên giáp mắt mà cảm tạ mới đúng.
- Dạ, Quảng Điền lão sư. - Vưu Kì Tử lớn tiếng đáp.
Bên Hướng Nhật, bọn họ đã sớm nhìn đến đám học sinh vừa lọt vào đại sảnh, nhưng do không biết tiếng Nhật, cũng chẳng quen đám học sinh và lão sư, nên cũng không giống ba người Vưu Kì Tử đứng lên nghênh tiếp. Lúc này, gặp đám Vưu Kì Tử cùng vị lão sư hơn 30 rất có tư sắc bước đến, vừa mới nói chuyện điện thoại với Vưu Kì Tử nên biết, đây chính là Quảng Điền lão sư mà Vưu Kì Tử có nhắc qua. Theo phép lịch sự, Hướng Nhất đứng dậy. Người bên cạnh cũng chẳng ai dám ngồi, tất cả đều đứng lên. Điều này làm cho chính Quảng Điền lão sư đang bước tới có chút nhược kinh, bất quá bởi vì không biết là người nào mời khách, cho nên nhanh thấp giọng hỏi Vưu Kì Tử mà hỏi. Vưu Kì Tử cũng thấp giọng đáp vài câu, hơn nữa còn nhấm Hướng Nhật mà chỉ.
- Vị tiên sinh này chắc là đại đảo quân, vô cùng đa tạ nhiệt tâm chiêu đãi. - Quảng Điền lão sư trong lòng cho rằng đây là anh của Vưu Kì Tử, chắc là người Nhật, nên dùng tiếng Nhật mà nói chuyện với nhau.
Hai huynh muội Anh Tỉnh đang muốn sửa lối nói chuyện của Quảng Điền lão sư, Vưu Kì Tử đã lên tiếng trước:
- Quảng Điền lão sư, anh tôi không biết tiếng Nhật, cô dùng tiếng Anh đi.
Quãng Điền lão sư có chút xấu hổ nhìn thoáng qua Vưu Kì Tử, dùng tiếng Anh nói lại lần nữa:
- Xin chào, đại đảo tiên sinh, đa tạ ngài nhiệt tình chiêu đãi. - Quảng Điền lão sư xoay người khom mình cháo, thần thái cung kính cực điểm.
Hướng Nhật sửng sốt đôi chút, không chú ý cách đối phương xưng hô hắn là cái gì, cười nói:
- Không cần khách khí, Quảng Điền lão sư, ta là thân thích của Á Mĩ và Hữu Tác. - Còn là anh của tôi nữa. - Hướng Nhật chưa nói xong, Vưu Kì Tử liền ở bên cạnh mà nói. Quãng Điền lão sư trừng mắt liếc nàng một cái, tựa hồ đang trách cứ nàng đã ngắt lời người khác đang nói, thực là hành vi không lễ phép. Vưu Kì Tử thè lưỡi, làm bộ khônng thấy ánh mắt oán trách của Quảng Điền lão sư.
- Thật sự rất cảm tạ anh, ta không biết nói gì cho phải. - Quảng Điền lão sư thoạt nhìn rất chân thành, đối mặt với Vưu Kì Tử các nàng có thể không kiêng nể mà răn dạy, nhưng đối mặt với loại người như Hướng Nhật mà còn động tay động chân, cái này không thể nào là người bình thường dám làm.
- Cô quá khách khí rồi, Quảng Điền lão sư, mọi người tự nhiên đi, coi như là ở nhà vậy. - Hướng Nhật ra vẻ như thân sĩ, đương nhiên, đối phương dù sao cũng là lão sư của huynh muội Anh Tỉnh, hơn nữa bên cạnh còn có tiểu muội đáng yêu mà mình có chút hảo cảm. Nếu như là người khác, hắn sẽ không nói chuyện cách đó, nhiều lắm khách sáo một câu, sau đó sẽ hạ lệnh đuổi khách.
Quảng Điền lão sư là loại người có thể nhìn thấu tâm can người khác, tuy bề ngoài người kia nhìn nàng rất thực tâm, nhưng tâm tư thì không thế, nhìn ra là do ca ca của Vưu Kì Tử do có chút quan hệ với bọn Vưu Kì Tử mà đối với mình có chút khách khí, không thể tiếp tục day dưa nhiều, thỉnh tội cáo lui một tiếng, dẫn mấy học sinh khác cùng nhau đi ăn cơm. Quyết Ngư thật sự rất nhiệt tình, sớm đã cùng quản lí nhà hàng bàn qua, dặn nhân viên đem hơn 40 học sinh và hai vị lão sư khác an bài ổn thỏa, sau đó mới lại trở ra chỗ ngồi của mình.
- Ca ca, ta nghĩ xem nên đi nơi nào học hỏi đi - Vưu Kì Tử đang ngồi có chút không yên, nhìn trông Hướng Nhật nói.
Hướng Nhật nhìn thần sắc nàng trông ra được chút gì, lại nhìn Á Mĩ và Hữu Tác, phát hiện các nàng cũng có cảm giác không tự do, hỏi:
- Á Mĩ, các người cũng vậy sao?
- Uh. - Á Mĩ gật đầu, Hữu Tác bên cạnh nghe tiếng Anh không tốt nhưng thấy muội muội gật đầu hắn cũng gật đầu theo.
- Tốt lắm, các người đi thôi, ăn xong nếu có việc gì thì cứ tìm ta. - Hướng Nhật nói.
- Tốt rồi! - Vưu Kì Tử hoan hô một tiếng, cũng cố gắng làm hành động của mình không bị chú ý, đứng dậy đi qua hướng mấy bạn đồng học của mình đã được an bài mà đi tới.
Á Mĩ và Hữu Tác cũng đi theo. Hướng Nhật nhìn bóng dáng các nàng có chút buồn cười, trong lòng cảm khái tự nói, dù sao cũng còn là thiếu niên, có chút hư vinh động tâm cũng bình thường.
- Á Mĩ, Hữu Tác, người kia thật sự là thân thích của các ngươi sao? - vừa ngồi xuống, học sinh bên cạnh đã hỏi, vẻ mặt mong chờ nhìn ba người Vưu Kì Tử.
- Người đó là biểu tỷ phu của ta. Á Mĩ khiêm tốn nói.
- Cũng là ca ca của ta. - Vưu Kì Tử bất đồng nói, tựa hồ sợ người khác không biết quan hệ của mình với người ấy, thần thái và ngữ khí đều hơi phi thường.
Một tiếng sợ hãi vanh lên bên cạnh, hâm mộ lẫn ghen tị, chính mình sao lại không có biểu tỷ phu cùng ca ca như vậy
- Vưu Kì Tử, ca ca ngươi có bạn gái chưa, đem ta giới thiệu cho anh được không? - một người nữ sinh không nghe rõ lời Á Mĩ vừa nói, đột nhiên ánh mắt si dại nói.
- Ngươi không nghe Á Mĩ nói sao? Đó là tỷ phu của Á Mĩ. - Vưu Kì Tử xem qua, nói đến hai chữ "Tỷ phu" cố ý nhấn giọng, ngữ khi thống hận.
- À, nữ nhân xinh đẹp bên kia là tỷ tỷ của Á Mĩ? nữ sinh kinh ngạc hỏi.
Á Mĩ sắc mặt nhất thời xấu hổ, nữ nhân kia, nàng căn bản không biết. Nhưng bây giờ nàng không biết trả lời thế nào, nếu nói "phải", dù sao cũng là nói dối, Á Mĩ không phải dạng mặt dày. Nhưng nói "không phải", thì càng nguy hơn, có khả năng mọi người lại đoán mò lung tung.
Vưu Kì Tử bên cạnh đã sớm đoán được tình hình, biết nữ nhân xinh đẹp kia không phải tỷ tỷ của Á Mĩ, nếu đúng thì ngay từ đầu, bạn mình đã chào hỏi. Để tránh bạn tốt xấu hổ, nàng liền lên tiếng giải vây:
- Các ngươi còn chưa nhìn thấy từ trước, chiếc Phantom bên ngoài là do đại lão bản tới đưa đón ca ca ta.
- Whoa! Lợi hại thật. nữ sinh kia lập tức bị mất chú ý, mắt không biết đang mơ tưởng đến nơi nào.
Những học sinh bên cạnh vẻ mặt sợ hãi ghen tị càng rõ ràng hơn.
- Chiếc Phantom bên ngoài là dùng để đưa đón ca ca ngươi sao? - thình lình, bên cạnh truyền ra một tiếng nói hơi cổ quái, tựa như người không quen dùng tiếng Nhật nói ra.
Đám người Vưu Kì Tử lập tức quay đầu lại, phát hiện ra ba người xa lạ. Xem bộ dáng chắc cũng đang định dùng cơm, vừa vặn đi sang bên này.
Đi bên trong là gã hơi béo nhưng chưa đến trung niên, ngoại trừ vẻ mặt có chút âm trầm bên ngoài, so với người bình thường cũng chẳng khác chi. Nhưng bên cạnh hắn còn có hai tên khác. Một tên mặc áo da, hai cánh tay trần trụi lộ rõ hình xăm thanh long, thoạt nhìn dữ tợn dị thường. Tên còn lại mặc âu phục màu đen, thần sắc âm lãnh, một tay để trong áo bộ dạng như đang định móc ra cái gì đó.