Một giờ sau, Hướng Nhật lại tới con hẻm đen kịt nằm kẹp giữa khu nhà dân và hộp đêm, hắn tới lấy hai túi hàng kia. Sở dĩ sau khi cảnh sát rút không tới lấy ngay, thứ nhất là vì sợ cảnh sát lưu người lại giám thị, thứ hai là không muốn để lộ quá sớm thực lực của mình cho đám người đại lão bản RAPIST biết. Giờ đã gần 3h sáng, cho dù là con cú, đa số cũng đã đi ngủ, không thì cũng ở vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Hướng Nhật để Lưu Phi lại trong phòng làm việc của đại lão bản, chủ yếu là muốn nàng canh chừng bọn họ, không cho bọn họ sử dụng ống nhòm hồng ngoại nhìn trộm cảnh mình thu hồi hai túi hàng kia.
Vẫn từ cửa sổ phòng làm việc nhảy xuống, Hướng Nhật ngừng hô hấp, chủ yếu là không khí trong con hẻm này hôi thối, hơn nữa dưới đất cũng không sạch sẽ tí nào, ướt ướt dính dính, nói không chừng còn có con ký sinh trùng gì đó bò lúc nhúc trên mặt đất. Nghĩ thế, Hướng Nhật liền có cảm giác buồn nôn, cũng không đi tới cuối con hẻm nữa, chân trực tiếp dùng lực nhún một phát rồi lao thẳng lên chỗ cất giấu hai túi hàng trên tầng thượng.
Có thể là bởi vì lao lên theo chiều nghiêng, khoảng cách lại quá xa, còn chưa đến đích, Hướng Nhật đã có cảm giác không thể tiến lên tiếp được, mặc dù chiếc cánh vô hình có thể giúp hắn bay thêm một đoạn, nhưng cũng không thể bay lên, chỉ có thể lướt ngang hoặc lướt xuống.
Tuy nhiên cũng không làm khó được hắn, mũi chân điểm nhẹ một cái, điểm lên chiếc cục nóng điều hoà treo ở cửa sổ một nhà dân, thế là lại bay lên tiếp, cho đến khi đặt vững chân lên mảnh đất trống chừng 2m vuông nhô ra kia.
Hai túi hàng kia vẫn ở yên tại đấy, không có dấu hiệu bị người khác động vào, trên thực tế, không thể có chuyện bị người khác động vào. Đứng ở trên, Hướng Nhật quan sát một chút hoàn cảnh xung quanh, tuy đúng là cái khoảng đất trống nhô ra này nằm ở tầng thượng, nhưng cho dù là người dân sống ở tầng cao nhất muốn leo lên cũng không dễ dàng gì, chí ít cũng phải mượn công cụ phụ trợ như thang chẳng hạn. Hơn nữa, khuya như thế này cũng chẳng có người nào thừa hơi đến nỗi leo lên tầng thượng, càng không thể ở nơi tối như mực này chơi mấy mấy trò mạo hiểm gì đó, từ độ cao hơn mười tầng ngã xuống không phải là chuyện đùa, ngã xuống rồi có khi đến cha mẹ cũng nhận không ra.
Cảm khái qua đi, Hướng Nhật nhấc hai túi hàng lên, khống chế lực lượng mô phỏng ra chiếc cánh vô hình, từ không trung chậm rãi hạ xuống. Nếu như lúc này có người thấy cảnh một người không cần nhờ vào công cụ gì cũng có thể vượt qua khái niệm về phạm trù lực hút trái đất để chậm rãi ạ từ trên không xuống đất, chắc chắn người đó sẽ hét lên một tiếng thất thanh rồi hôn mê bất tỉnh. Tại con hẻm đen như mực này, cảnh tượng thực sự quá mức kinh khủng.
Hướng Nhật cảm giác rất hài lòng về bản thân, tuy giờ cũng không còn tâm trạng kích động như lần đầu khám phá ra kỹ năng này, nhưng có thể cảm nhận được loại khoái cảm đặc biệt mà người thường không có cách nào cảm nhận được, điều này ít hay nhiều cũng làm cho Hướng Nhật có chút tự hào. Huống chi, cảm giác dạo bước trên không trung quả thực không tệ.
Chậm rãi rơi, Hướng Nhật đã xuống đến tầng thứ ba, bỗng nhiên con hẻm phía dưới truyền đến một vài tiếng động khác thường, hắn lập tức ngừng lại không thể thân thể rơi xuống tiếp, xoay người một cái, nhẹ nhàng hạ xuống ban công một nhà dân.
Ban công này đã có phần mục nát, đại khái chắc vì đã lâu không được sử dụng, có lẽ chủ nhân gian phòng này cũng thấy mùi trong con hẻm này quá mức khó ngửi, cho nên không bao giờ mở cửa ra ban công.
Hướng Nhật bỏ hai túi vải bố trong tay xuống, vươn người ra quan sát phía dưới - nơi phát ra tiếng động khác thường.
Mơ hồ có một bóng người thon gầy, dưới góc tường cuối con hẻm nơi rác chất thành núi, hình như đang tìm kiếm vật gì đó, tiếng động khác thường vừa khiến Hướng Nhật phải chú ý hẳn là xuất phát từ đây. Trong tay bóng người thon gầy còn cầm một chiếc đèn pin nhỏ. Từ trong tay hắn có phát ra tia sáng, cho nên Hướng Nhật kết luận như vậy.
Hướng Nhật trong lòng không khỏi giật mình, hắn nhớ đó là nơi Hàn Tuấn Tú giấu "bằng chứng", sao bây giờ còn có người đến tìm? Hắn không cảm thấy đây là một sự trùng hợp, mà là có người còn chưa từ bỏ ý định, muốn tìm ra cái "bằng chứng" từ núi rác kia.
Hướng Nhật không biết phải nói gì, bởi vì "bằng chứng" mà đối phương muốn tìm ở ngay trong tay mình, hơn nữa núi rác cũng đã bị đào bới tơi bời, bóng người thon gầy kia không những không từ bỏ, trái lại càng chuyên chú hắn, bới từng cái ra tìm, không hề sợ mùi vị khác thường truyền ra từ chúng.
Hướng Nhật có chút hiếu kỳ, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc là ai mà chăm chỉ đến thế, nửa đêm không ngủ còn tới đống rác tìm đồ. Nhẹ nhàng đặt hai túi vải bố vào góc ban công, Hướng Nhật nhảy khỏi ban công như một con linh hầu, mở ra chiếc cánh vô hình, hạ xuống phía sau bóng đen thon gầy kia mà không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Bóng đen thon gầy mải tìm đồ, căn bản không phát hiện có người đến gần mình, vẫn ra sức tìm kiếm, đôi tay nhỏ bé vốn trắng noãn nhưng lúc này đã cực kì dơ bẩn.
Hướng Nhật đã thấy rõ đối phương là ai, không ngờ lại là mỹ nữ cảnh sát trẻ tuổi kia.
Thấy là nàng, Hướng Nhật coi như đã giải đáp được một phần nghi hoặc, bởi vì lúc trước ở trong đại sảnh sòng bạc, mỹ nữ cảnh sát này liên tục nhìn về phía Hàn Tuấn Tú bên cạnh, hơn nữa khi mà Hàn Tuấn Tú rơi lệ, nàng còn tỏ ra rất đau lòng. Bởi vậy có thể thấy được, không chừng tiểu mỹ nữ này có cảm tình gì đó vượt ra ngoài tình hữu nghị đối với Hàn Tuấn Tú, hoặc giả hai người vốn đã có quan hệ như thế, cho nên mới chưa từ bỏ ý định, muốn giúp người trong lòng tìm ra cái "bằng chứng" kia.
Lúc này tiểu mỹ nữ cảnh sát đã thay bộ cảnh phục, nàng mặc một bộ thể thao màu xanh da trời, tay áo đã bị kéo lên trên khuỷu tay, một tay cầm đèn pin, một tay đào bới đống rác, cổ tay và cánh tay đều dính những vết bẩn màu đen hoặc màu xám.
Cứ thế Hướng Nhật đứng nhìn hành động của đối phương, không thể không nói, quả thực có hơi ngốc. Tiểu mỹ nữ cảnh sát căn bản là đang tìm kiếm bậy bạ, chẳng lẽ nàng không biết hai túi "bằng chứng" kia to đến thế nào sao? Ngay cả một cái vỏ đồ uống nho nhỏ cũng không bỏ qua, thậm chí còn dùng một ngón tay móc xem có gì bên trong không.
Hướng Nhật cảm thấy hết sức buồn nôn, nhưng trong lòng cũng hơi cảm động, một cô gái có thể vì nam nhân mà làm chuyện vừa bẩn lại vừa vất vả thế này, thế có thể xem là một nỗ lực cực kì lớn lao. Ngoại trừ chứng minh nàng ta rất yêu nam nhân kia, cũng thể hiện rằng tiểu mỹ nữ cảnh sát này là một người kiên trì.
- Loảng xoảng.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát ném vỏ đồ uống sau cùng xuống, ngồi phệt ra đất, đã gắng sức lâu như vậy, thế nhưng vẫn chỉ công dã tràng. Điều này làm nàng rất khó chịu, cũng rất tuyệt vọng, nhịn không được nghẹn ngào khóc rống lên.
Hướng Nhật thấy mà không đành lòng, nhưng còn chưa tới mức để bản thân giao ra hai túi hàng kia, chỉ là không đành lòng nhìn cảnh tiểu mỹ nữ cảnh sát khóc rống lên một cách tuyệt vọng ở chỗ này.
- Khụ.
Hướng Nhật khẽ ho khan một tiếng, mục đích là gây sự chú ý cho đối phương. Tuy không định giao hai túi "Bằng chứng" kia ra, nhưng hắn định khuyên đối phương bỏ đi, đừng tốn công vô ích nữa.
- Ai!
Tiểu mỹ nữ cảnh sát giật nẩy mình, giống như một con thỏ bị hoảng sợ vậy, đèn pin trong tay chiếu về phía sau lưng - nơi vừa đột nhiên phát ra tiếng động.
Hướng Nhật nghe không hiểu tiếng Hàn, nhưng đại khái cũng có thể đoán được câu ấy nghĩa là gì, ngay từ lúc tiểu mỹ nữ có động tác hắn đã thuấn di sang vị trí khác. Tại một địa phương đen như mực này, hắn cũng không muốn mắt mình bị chói vì ánh sáng bất ngờ.
Nơi mà tiểu mỹ nữ cảnh sát chiếu đèn đến hiển nhiên là một mảnh đen như mực, không có bóng người nào. Điều này làm cho vẻ sợ hãi trong mắt nàng càng rõ rệt, nàng vốn không phải là một người lớn gan, sở dĩ dám một mình tới chỗ này, đó chỉ là vì trong lòng có một niềm tin. Tuy nhiên niềm tin dù sao cũng không ngăn sự sợ hãi lại được, tại một con hẻm vắng vẻ lại đen như mực, không ai có thể chịu nổi thứ cảm giác kinh khủng dị thường này. Huống chi, vừa rồi quả thực nàng nghe thấy tiếng ho khan của một nam nhân, loại cảm giác này, giống như là đang xem phim kịnh dị lại đột nhiên phát hiện ra bản thân chính là diễn viên trong bộ phim kịnh dị ấy.
- A!
Tiểu mỹ nữ cảnh sát giống như phát điên, đột nhiên hét lên một tiếng, từ trên mặt đất đứng bật dậy, dựa sát thân hình thon gầy vào vách tường, đèn pin hướng về phía lối ra của con hẻm. Thế này đại khái cũng có thể làm giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng nàng, lưng tựa vào vách tường kiên cố, ít nhiều gì cũng giúp nàng có chút cảm giác an toàn.
Mặc dù trong lòng Hướng Nhật thấy buồn cười, tuy nhiên đối với tiểu mỹ nữ khiến người ta phải cảm động sâu sắc này, hắn cũng không muốn dọa đối phương quá.
- Này, có hiểu tôi đang nói gì không?
Hướng Nhật thử dùng tiếng Anh hỏi, hắn đứng ở bên cạnh tiểu mỹ nữ, đó là nơi đối phương không dùng đèn pin chiếu đến.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát bị dọa cho khiếp vịa, lại hét lên "ma", thân hình vội lui sang một bên, hơn nữa theo phản xạ có điều kiện nhắm đèn pin vào ngay bên cạnh.
Lần này Hướng Nhật không né tránh, nhưng động tác hắn rất nhanh, khi tiểu mỹ nữ cảnh sát hướng đèn pin vào hắn, hắn cũng đã vươn tay ra, dùng bàn tay che nơi chiếu sáng của đèn pin lại.
- A.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát sợ đến bủn rủn tay chân, buông đèn pin trong tay ra, cả người co quắp trong góc tường.
Đưa tay cầm lấy đèn pin, Hướng Nhật chiếu đèn lên mặt đất, mặc dù không nhắm vào tiểu mỹ nữ cảnh sát, nhưng bởi vì tản quang, vẫn có thể thấy rõ thân hình run của đối phương đang rúc vào góc tường. Hướng Nhật không khỏi dở khóc dở cười, chẳng lẽ tiểu mỹ nữ cảnh sát này coi mình như ma quỷ gì đó?
- Không cần khẩn trương, tôi là người.
Hướng Nhật tiếp tục dùng tiếng Anh.
Có thể là lần này Hướng Nhật nói rõ ràng hơn, cũng có khả năng là vì đèn pin chiếu vào khoảng đất ở giữa hai người, tiểu mỹ nữ cảnh sát có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng Hướng Nhật, mặc dù vẫn còn sợ, nhưng đã có thể dè dặt mở miệng hỏi:
- Ngươi là ai?
Thấy đối phương dùng tiếng Anh trả lời, Hướng Nhật cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, giao tiếp được là ổn. Hắn chiếu đèn pin lên vách tường bên cạnh mình, bởi vì tường sạch hơn mặt đất, hơn nữa còn có màu xám tro, cho nên có thể làm cho không gian càng sáng thêm.
Hướng Nhật hơi ghé đầu lại:
- Cảnh quan tiểu thư, không nhận ra tôi sao?
- Ngươi là.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát đã bớt sợ hãi, đứng lên, nhưng khi đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt một nam nhân ở ngay sát nguồn sáng, nàng sợ đến nỗi định rúc vào góc tường, tuy nhiên thoáng cái lại nhận ra chủ nhân khuôn mặt này là ai, trong vẻ kinh ngạc còn kèm theo cơn phẫn nộ:
- Là ngươi!
- Đúng là tôi.
Hướng Nhật cười nói, hắn đương nhiên có thể nghe ra sự phẫn nộ trong giọng nói của đối phương, nhưng sau khi chứng kiến cảnh tiểu mỹ nữ cảnh sát biết rõ là không thể tìm được gì nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, Hướng Nhật căn bản không đi so đo với nàng.
Đã xác định đối phương là người, không phải là ma quỷ kinh khủng gì đó, tiểu mỹ nữ cảnh sát nhất thời quên mất chuyện vừa rồi khi nàng chiếu đèn pin vào đối phương thì đối phương biến mất, xoen xoét hỏi Hướng Nhật, như là cảnh sát thẩm vấn nghi phạm vậy:
- Vì sao ngươi lại ở chỗ này? Có phải theo dõi ta hay không? Còn nữa, chứng cứ có phải bị ngươi lấy đi hay không?
Trước hàng loạt câu hỏi của tiểu mỹ nữ cảnh sát, Hướng Nhật thực sự không biết nên trả lời cái nào, đành nói:
- Cảnh quan tiểu thư, cô nói tôi theo dõi cô, còn nói tôi lấy đi chứng cứ gì gì đó, những việc này cô thấy tận mắt sao? Tiểu mỹ nữ cảnh sát sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ đối phương dám phản bác lại, nhưng ngay sau đó lại giận dữ truy hỏi:
- Vậy sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này? Đã khuya thế này rồi, ngươi đến đây làm gì?
Hướng Nhật không khỏi có chút buồn cười, tiểu mỹ nữ này xem ra cũng không dễ đối phó, cười hắc hắc, nói:
- Cảnh quan, có một số việc phải bảo mật, không thể nói với người khác, nhất là với một người khác phái xinh đẹp.
- Ngươi không nói? Được lắm, ta có thể tố cáo ngươi có ý đồ quấy rối ta.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát cho rằng nam nhân đang có hành vi phạm tội gì đó không thể phơi bày trước ánh sáng, lập tức phát huy bản sắc một người đầy tớ nhân dân của mình.
Hướng Nhật cười bất đắc dĩ, trong lòng nẩy ra ý trêu đùa, cố ý ra vẻ khẩn trương, như kiểu sợ bị người khác nghe trộm vậy:
- Được rồi, tôi có thể nói cho cô hay, thế nhưng cô không thể nói cho người khác.
- Là gì?
Thấy nam nhân tỏ vẻ thần bí, lòng hiếu kỳ đặc trưng của phái nữ lại bị khơi dậy, nhưng tiểu mỹ nữ cảnh sát rất nhanh ý thức được là bản thân đang có thái độ quá thân thiện với tội phạm, bèn làm bộ hung hăng:
- Nói mau!
- À. Kỳ thực tôi tới nơi này để giải quyết vấn đề sinh lý.
Hướng Nhật trịnh trọng nói.
- Vấn đề sinh lý?
Tiểu mỹ nữ cảnh sát có phần ngây người, có thể là vì chưa từng bị người ta trêu như vậy, cho nên nhất thời không rõ nam nhân đang nói gì.
Hướng Nhật ra sức trợn mắt, tiểu mỹ nữ cảnh sát này sẽ không ngu ngốc như vậy chứ? Mình nói rõ ràng như vậy rồi, thể mà nàng còn không hiểu?
Đang định nói thẳng ra, đối phương đột nhiên chỉ vào hắn, run run nói:
- Ngươi lại ở chỗ này.
Không thể nào nói hết câu, khuôn mặt tiểu mỹ nữ cảnh sát đỏ ửng.
Hướng Nhật cười ha hả, tuy đối phương phản ứng hơi chậm, nhưng chung quy cũng thu được hiệu quả như mong muốn.
- Ngươi chết chắc rồi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Hiểu ra rằng đang bị đối phương trêu chọc, tiểu mỹ nữ cảnh sát quyết định không khách khí nữa, căm hận chỉ vào Hướng Nhật rồi nói:
- Nửa đêm nửa hôm ngươi lại đi một mình đến đây, nhất định có vấn đề, giờ ta muốn bắt ngươi. Những lời ngươi nói có khả năng sẽ trở thành bằng chứng trước tòa, ngươi có quyền giữ im lặng, nhưng nếu như làm như vậy, ngươi nhất định phải chết!
Nói xong, rất tự nhiên đưa tay sờ ngang hông, có thể là lấy còng tay hoặc súng lục gì đó, nhưng lại thấy không có gì hết, lúc này mới nhớ ra bản thân đã thay cảnh phục, còng tay và súng cũng để trong phòng làm việc.
- Cảnh quan, bắt người phải có chứng cứ, tôi nghĩ, cô thân là một cảnh sát, hẳn là phải rõ điều ấy hơn tôi.
Hướng Nhật sắp không còn gì để nói, tiểu mỹ nữ cảnh sát này không biết có phải xem quá nhiều phim cảnh sát bắt cướp hay không, giờ lại coi mình như vật thí nghiệm cho mấy lời thoại của nàng.
- Giờ ta không cần chứng cứ, chỉ cần bắt ngươi về là được.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát rất cố chấp, đã nhận định gì là tuyệt đối không thay đổi, cũng giống như hành vi vừa rồi của nàng, cho dù biết có khả năng tốn công vô ích, nhưng vẫn lục tung mọi ngóc ngách trong núi rác.
Hướng Nhật rất bội phục thứ tinh thần này, nhưng áp dụng trên người mình thì tất nhiên không được:
- Được rồi, cho dù cô bắt người không cần chứng cứ, vậy cũng phải hỏi xem tôi có chịu theo cô về hay không chứ?
- Lẽ nào ngươi dám kháng cự?
Tiểu mỹ nữ cảnh sát ra vẻ uy hiếp, cứ như nam nhân mà kháng cự thì còn là tội lớn hơn.
- Đương nhiên không dám, kháng cự là tội lớn chứ đùa à, nhưng tôi có thể chạy, cô nhất định bắt không được tôi.
Hướng Nhật cười hì hì, điệu bộ trông rất ngứa mắt.
- Vậy thử xem.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát hiển nhiên hết sức phẫn nộ, cảm thấy có phần bị coi thường, bỗng nhiên nắm chặt song quyền, lao đến trước mặt Hướng Nhật, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Thấy cảnh ấy, Hướng Nhật lại biết thêm một điều, tiểu mỹ nữ cảnh sát trước mặt này không chỉ khó đối phó, còn là một nữ cảnh sát bạo lực. Biết cứ vậy mãi thì có khả năng không kết thúc được việc này, Hướng Nhật khoát tay nói:
- Cảnh quan tiểu thư, cô mau trở về đi thôi, ở đây tối như vậy, vạn nhất xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì không hay đâu.
Lời khuyên bảo đầy thiện ý, nhưng khi lọt vào tai tiểu mỹ nữ cảnh sát, nàng lại cho là đối phương coi thường mình, tưởng nam nhân căn bả không để mình vào mắt, nhất là câu cuối cùng "Vạn nhất xảy ra điều gì ngoài ý muốn", nàng xem như là nam nhân ngầm uy hiếp mình, điều này làm nàng rất tức giận, nhưng chưa tới mức động thủ ngay, trái lại còn khích tướng:
- Nếu như ngươi không dám đánh với ta một trận, vậy ngoan ngoãn theo ta về cục cảnh sát đi.
Phép khích tướng này chỉ có tác dụng với đám thanh niên máu nóng không có đầu óc, đối với Hướng Nhật không có nửa điểm tác dụng, hắn không nhịn được tiếp tục khoát khoát tay:
- Mặc kệ cô, tôi đi đây, cô cứ thong thả ở chỗ này chơi đi.
Nói xong, trả đèn pin lại cho tiểu mỹ nữ cảnh sát, xoay người rời đi.
- Ngươi không được đi!
Tiếp nhận đèn pin, tiểu mỹ nữ cảnh sát rõ ràng rất sửng sốt, nhưng mắt thấy đối phương thực sự bỏ đi, nàng cũng không quản nhiều nữa, đột nhiên lao tới, định tóm lấy hai tay Hướng Nhật vốn đang vắt sau lưng.
Hướng Nhật có thể cảm giác được tiếng gió thổi phía sau, không đợi tiểu mỹ nữ cảnh sát chạm vào mình, thuấn di một cái, di chuyển đến phía sau nàng, sau đó lại nhân cơ hội nhảy lên chỗ ban công vừa rồi.
Một loạt động tác rất nhanh lại lặng yên không một tiếng động, tiểu mỹ nữ cảnh sát căn bản không phản ứng kịp. Nàng chỉ biết, khi tay mình khi sắp chạm vào nam nhân thì nam nhân lại biến mất trong nháy mắt, không thấy bóng dáng đâu cả, cứ như là vốn không có mặt ở đó vậy.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát trong nháy mắt ngây người, cảm giác lạnh sương sống từng đợt từng đợt lan khắp toàn thân, sau đó không tự chủ được nhớ lại sự tình quỷ dị lúc nãy, lúc ấy rõ ràng sau lưng có tiếng ho khan nhưng khi chiếu đèn pin ra sau lại không thấy bóng ai cả. Lẽ nào. Đêm nay mình thực sự gặp ma?
Không, rõ ràng đã nhìn thấy người kia trong sòng bạc, tiểu mỹ nữ cảnh sát không ngừng tự ám thị trong lòng, đối phương nhất định đều không phải quỷ, chắc là dùng phương pháp đặc biệt nào đó thoát ra khỏi tầm mắt của mình.
- Ngươi đi ra cho ta!
Tiểu mỹ nữ tăng thêm can đảm, hét lên một câu, đồng thời dùng đèn pin chiếu xung quanh.
Hướng Nhật đứng ở ban công tầng ba, vừa vặn ngay trên đỉnh đầu tiểu mỹ nữ cảnh sát, nhưng đáng tiếc là đối phương cũng không ngờ tới điểm này, chỉ chiếu đèn quanh mặt đất, hình như không có ý chiếu lên trên.
Hướng Nhật cũng không lên tiếng, hắn đang đợi, chờ tiểu mỹ nữ cảnh sát gọi mình chán hoặc cho rằng mình đã đi, lúc đó nàng ta sẽ chủ động bỏ đi.
Có thể đúng như Hướng Nhật suy nghĩ, tiểu mỹ nữ cảnh sát cho rằng hắn đã bỏ đi, cũng có thể nàng còn có ý nghĩ kinh khủng gì khác, đột nhiên hét lên một tiếng, chạy thật nhanh về phía đầu con hẻm.
Hướng Nhật lúc này mới trở xuống mặt đất, hắn buồn cười không thôi, sau đó lắc đầu, cầm hai túi vải bố trong tay, theo đường cũ trở lại phòng làm việc.