Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 523: Bọn thiếu hàng


Đúng vào lúc Hướng Nhật đang xấu hổ, may mà bên cạnh cơ bản đều là người quen, cũng có thể là vì không muốn để mẹ chồng tương lai nhìn thấy cảnh ghen tuông, thân là người trở thành bạn gái của Hướng Nhật sớm nhất, Sở Sở đứng ra phá vỡ cục diên cũng không khiến người ta cảm thấy đường đột:
- Hướng Quỳ, đại ca của em có việc tìm anh, anh gọi điện thoại cho anh ấy đi.
- Anh vợ á?
Hướng nhật sửng sốt, sao ông anh vợ dâm đản không gọi điên thẳng cho mình mà lại thông qua Sở Sở? Tuy nghĩ không ra tại sao, nhưng cũng biết Sở Sở cố ý nói lái sang chuyên khác, quá mừng rỡ, hắn buột miệng hỏi lại:
- Đại ca có nói với em là chuyên gì không?
- Không, anh ấy chỉ dặn anh gọi điện thoại cho anh ấy thôi.
Sở Sở lắc đầu, trên mặt cũng tỏ vẻ mờ mịt, hiển nhiên là đang thấy lạ không biết tại sao đại ca mình vốn không ngó ngàng đến ai lại gọi điện thoại cho nam nhân.
- Được rồi, giờ anh đi đây.
Dưới ánh mắt phức tạp của mấy đại tiểu thư và cái nhìn tức giận của Hướng mẫu, Hướng Nhật hốt hoảng chạy khỏi hiện trường.
olo
Ra khỏi phòng học, Hướng Nhật quyết định trốn học luôn, dù sau này Hướng mẫu có hỏi, cứ nói là bị ca ca của Sở Sở kéo ra ngoài, tin chắc Hướng mẫu cũng không trách mình.
Vừa đi, Hướng Nhật vừa lấy điên thoại ra, nhưng ko phải gọi cho ông anh vợ dâm đãng, mà gọi cho Tinh Tinh. Hắn nghĩ, ông anh vợ nhất định có chuyện gì mới tìm hắn, mà ngoại trừ chuyện hợp tác buôn bán giữa bọn hắn, hắn thực sự nghĩ không ra chuyện gì khác.
Điện thoại vừa thông. Hướng Nhật còn chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã truyền đến cái giọng đê tiện rất đặc trưng của Tinh Tinh:
- Con rùa à, nghe nói mày mới từ Mỹ về, chơi bên Mỹ vui chứ?
- Vui cái rắm, tao hỏi mày, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Hướng Nhật lớn tiếng cười mắng, nói chuyên với gã có thân hình trông không giống người này, hắn thực sự không cần quá khách khí.
- Có chuyện?
Ở đầu dây bên kia, Tinh Tinh chần chừ một hồi.
- Chuyện gì cơ?
- Tao hỏi là chuyện "làm ăn" hiện tại thế nào?
- Mk, muốn chia tiền thì cứ việc nói thẳng, cần gì quanh co lòng vòng như vậy?
Tinh Tinh hiển nhiên là đã hiểu lầm ý của Hướng Nhật, hoặc giả hắn căn bản là cố ý bóp méo sự thật.
Hướng Nhật không khỏi tức giận:


- Chia tiền cái rắm, lão tử giờ không thiếu tiền tiêu, tao hỏi mày, thực sự không xảy ra chuyện gì chứ?
- Cái này.
Bị Hướng Nhật truy hỏi tới hai lần, giọng điệu của Tinh Tinh cũng không còn được quả quyết như trước:
- Có lẽ mày nên tới đây thì hơn, vừa hay Thỏ cũng có ở đây.
- Mày và Thỏ ở cùng một chỗ?
Hướng Nhật có phần trợn mắt há hốc mồm, ông anh vợ dâm đãng lại ở ngay chỗ Tinh Tinh, liệu có quá trùng hợp hay không?
- Đúng, hiện giờ tao ở phòng làm việc, chúng tao đang uống canh rùa, mày tới kịp may ra còn thừa chút ít.

- Thừa má mày!
Hướng nhật tức giận mắng một câu.
Treo điện thoại, bắt một chiếc taxi, Hướng Nhật đi thẳng đến cao ốc Trung Thiên. Kỳ thật tâm trạng Hướng Nhật bây giờ cũng không biết có được tính là hối hận hay không, nếu sớm biết bọn Tinh Tinh có việc tìm mình, lúc nãy khi đưa cô nàng mê tín cổ hủ kia về khách sạn, nên ghé qua chỗ Tinh Tinh, như thế sẽ không phải chạy đi chạy lại hai nơi như giờ.
olo
Vội vã chạy tới công ty bảo vệ Chiêu Tài, căn bản không cần người dẫn đường, Hướng Nhật xông thẳng vào phòng làm việc của Tinh Tinh.
Vốn ưởng rằng hai gã thú vật kia đang nói xấu sau lưng mình, ai ngờ lúc đi vào lại thấy bọn hắn đang ăn gì đó. Nói một cách chính xác, là đang uống, bởi vì bọn hắn không dùng đũa, mà dùng thìa.
Hướng Nhật liền trợn mắt, vừa rồi trong điện thoại nghe Tinh Tinh nói còn tưởng đối phương muốn chọc mình, ai biết đâu hai gã thú vật này đang uống "canh rùa" thật.
- Con rùa, mày đến rồi à, còn thừa chút ít cho mày đấy.
Nhìn thấy Hướng Nhật xông vào, Tinh Tinh ngừng ăn, để lộ ra nồi canh vẫn còn nóng hổi ma hai người bọn hắn đang thi nhau húp.
- Ngon, lại bổ thận.
Nói xong, Tinh Tinh còn cố ý tặc lưỡi.
Ông anh vợ dâm đãng cũng bỏ thìa xuống, nhã nhặn dùng giấy ăn xoa xoa khóe miệng, sau đó nói một câu làm Hướng Nhật cười ngất:
- Uống lúc nóng, còn có thể tráng dương! Hướng Nhật bị nghẹn họng đến nỗi thiếu chút nữa thở không ra hơi, hai gã thú vật này yếu sinh lý, lại tưởng ai cũng giống bọn hắn. Đã biết là thân thể mình cường tráng, còn cần tẩm bổ hay sao?
Không đếm xỉa đến hai gã đểu này, Hướng Nhật trực tiếp hỏi:
- Giờ nói cho tao biết, chung quy đã xảy ra đại sự gì?

Hướng Nhật tin chắc rằng, với thực lực của bọn hắn, sự tình thông thường căn bản sẽ không gọi mình, tự bọn hắn họ có thể giải quyết. Mà đã tìm mình, trừ phi bọn hắn có phiền phức không giải quyết được.
- Hẳn là mày biết lần trước chúng ta vận chuyền hàng tới Nhật và Hàn Quốc.
Tinh Tinh và ông anh vợ dâm đãng liếc nhìn nhau, sau đó Tinh Tinh mở miệng.
Hướng Nhật trong lòng rung động:
- Chẳng lẽ xảy ra chuyện ở hai nơi ấy?
- Bên Nhật thật ra không có vấn đề gì, chỉ là hơi thiếu hàng, còn bên Hàn Quốc đúng là có chút phiền phức.
- Chút phiền phức?
Hướng Nhật nghiến răng nói, chút phiền phức cũng cần gọi mình chạy hộc tốc tới đây, đúng là chuyện bé xé ra to.
- Đừng kích động vội, chỉ là bị cảnh sát theo dõi.
Tinh Tinh lại nói, giọng điệu ung dung như là đang trần thuật một sự tình không liên quan gì đến mình.
- Bị theo dõi?
Hướng Nhật có phần không tin, kiểu làm ăn này, chỗ nào chả bị cành sát theo dõi gắt gao cơ chứ? Quốc gia nào cũng thế. Bị theo dõi thôi mà cũng cần tìm mình thương lượng sao? Với thủ đoạn của hai gã thú vật này, hoàn toàn có năng lực thoát khỏi cục diện ấy.
- Là như thế này, bởi vì cảnh sát theo dõi quá gắt gao, đám thủ hạ ở bên kia giúp chúng ta tiêu thụ hàng không dám ra mặt. Cho nên, chúng ta phải phái người đến chủ sự.
- Mày hay Thỏ không được à?

Hướng Nhật lườm Tinh Tinh, cuối cùng cũng biết lý do hai gã thú vật này tìm mình tới, e là bọn hắn muốn mình tới Hàn Quốc chủ sự, hắn lập tức đề cử hai cái tên, chỉ để sót lại tên mình.
- Không thể được.
Tinh Tinh từ chối ngay đề nghị của Hướng Nhật.
- Mấy năm nay, trong mắt cảnh sát Hàn Quốc chúng ta tao luôn là đối tượng được "chiếu cố" trọng điểm, nếu mà đi, chẳng phải là sẽ rơi vào cái bẫy mà bọn họ đã sớm bố trí hay sao? Chỉ có mày là trong sạch nhất, bọn họ vốn không hề biết gì về mày.
- Cho nên để tao đi vào bẫy?
Hướng Nhật vẻ mặt khó chịu, coi mình là thằng ngốc chắc?
- Nên nhớ, tao mới từ Mỹ về, giờ lại phải đi Hàn Quốc à? Bọn mày còn có lương tâm hay không, hay bị chó ăn mất rồi?
- Vậy cũng hết cách.

Tinh Tinh nhún vai, thờ ơ nói:
- Mày không đi cũng được, dù sao cũng không phải bọn tao chịu tổn thất.
- Mk!
Hướng Nhật dựng thẳng ngón giữa, đồng thời nghiến răng mắng Tinh Tinh một câu. Cẩn thận suy ngẫm lại, chuyên này mình không đích thân ra mặt không được. Vừa hay Hướng mẫu đang ở nhà, mà mình lại không biết giải thích vết son mội trên cổ như thế, xuất ngoại vài ngày, nói không chừng lúc trở về các đại tiểu thư đều quên mất việc này.
- Lúc nào đi?
- 11giờ tối mai, bên kia sẽ đưa thuyền đến.
Cứ như đã sớm biết Hướng Nhật sẽ hỏi như vậy, Tinh Tinh trả lời rất nhanh.
Hướng Nhất lại trợn trắng mắt, biết mình đã rơi vào bẫy của hai gã thú vật này, nhưng hắn cũng chả buồn truy cứu, dù sao đối với mình đây cũng không phải là chuyện xấu:
- Được rồi, mày vừa nói bên Nhật thếu hàng phải không? Vừa hay mấy ngày này lại có hàng tới.
- Có bao nhiêu? Nhiều như lần trước không?
Tinh Tinh ra vẻ thờ ơ.
- Không nhiều lắm, chỉ gấp 10 lần mà thôi.
Giọng điêu của Hướng Nhật cũng rất thờ ơ, nhưng hắn biết, lời nói của mình sẽ khiến người nghe không thể thờ ơ được.
- Mày nói bao nhiêu?
Tinh Tinh kích động chộp lấy cổ áo Hướng Nhật, ngay cả ông anh vợ dâm đãng ngồi bên cạnh vốn không để ý đến bất cứ chuyện gì cũng nhìn thằng em vợ tương lai của mình bằng vẻ mặt cuồng nhiệt.
Hướng Nhật nhẹ nhàng kéo ngón tay của Tinh Tinh ra, chậm rãi sửa sang lại vạt áo, đến khi hai gã thú vật kia đã hết sức sốt ruột, hắn mới nói:
- Tao đi gọi điện thoại, để đối phương ngày mai mang hàng đến, tao mang một ít đi Hàn Quốc, phần còn lại, mày đem cho bọn thiếu hàng đi!



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 523: Bọn thiếu hàng