Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 50: Em nghĩ em muốn


Hai ngày tiếp theo toàn bộ Bắc Hải đều trở nên xôn xao, bị cướp không chỉ có ngân hàng, còn có cửa hàng vàng bạc đá quý, thậm chí là nhà riêng của giai cấp thượng lưu. Dù cảnh sát phản ứng rất nhanh, nhưng lúc nào cũng chậm hơn bọn cướp một bước. Cộng thêm hỏa lực của bọn cướp vô cùng mạnh mẽ, mấy lần chạm súng đều thương vong rất nhiều.
Tràn ngập TV và báo chí là tin tức đã quá quen thuộc về nơi nào bị bọn cướp đánh cướp, nhân viên thương vong nhiều hay ít.
Vì để ngăn chặn bọn cướp hung hăng, cục cảnh sát bốn khu lớn nhất của Bắc Hải liên hợp lại lập ra một tổ chuyên môn để dựng nên mấy phòng tuyến trị an, đặt chướng ngại vật trên đường, trạm canh, nghiêm ngặt tra xét tất cả các xe, người có hành vi khả nghi. Đồng thời kiểm tra lại toàn bộ record của các nhân viên vừa tới Bắc Hải, nhằm kiếm ra manh mối để quăng lưới tóm gọn bọn cướp.
Song, bọn cướp có vũ trang vừa giảo hoạt vừa tàn bạo đó lại cứ như thể chưa hề tồn tại, mất tăm mất hút, nỗ lực của cảnh sát chẳng có kết quả gì. Việc này khiến cho một số người có lòng đoàn già đoán non rằng liệu có phải là bọn cướp có chân trong quan chức cấp cao của chính phủ hay không? Nếu không thì làm sao có thể ngay cả một chút manh mối cũng không để lại?
Những nhân vật tai to mặt lớn có khứu giác nhạy bén cũng mơ hồ đoán ra rằng bọn cướp này chỉ cố ý tung hỏa mù, mục đích của bọn chúng cực kỳ có khả năng là nhắm vào một vật nào đó. Điều này khiến cho các đại nhân vật vốn đã xuy sụp tinh thần càng thêm nát óc đến bạc cả tóc, đồng thời âm thầm chuyển hết đàn bà con gái trong nhà ra khỏi Bắc Hải. Sau đó lời nói càng thêm phần táo bạo khi ra lệnh xuống cho các cơ quan nhất định phải phá án trong thời gian ngắn nhất, nếu không thì ngồi đấy mà chờ đi cọ sít trong WC ở mấy cái thôn làng chưa tới ngàn người.
Trên đường toàn là xe cảnh sát còi inh ỏi và xe có phiên hiệu quân đội, việc này làm cho dân tình cảm thấy vô cùng an toàn. Không những không có ai vì ảnh hưởng của vụ cướp ngân hàng mà trốn ở trong nhà, mà còn kéo bạn đi uống rượu ăn nhậu là đằng khác.
Thiết Uyển tâm thần không yên đi lòng và lòng vòng trong phòng của cục trưởng (phó), từ sau cái hôm cùng với tên khốn nạn đáng ghét kia ăn cơm rồi nhận được cú điện thoại tới nay, liền phải vội vội vàng vàng chạy về cảnh cục thay đồng phục rồi tới ngay hiện trường vụ cướp. Đập vào mắt là một biển lửa, mày là lúc đó dân chúng đã sơ tán, chỉ còn lại vài người số đen thì chịu phỏng nhẹ, mà bọn cướp thì đã sớm lặn mất hút từ lâu.
Vốn chỉ cho rằng đây là sự kiện cướp bóc nhất thời đột phát, nhưng liên tục mấy ngày những vụ cướp như vậy cứ liên tục xảy ra. Việc này khiến người ta cảm thấy không hề tầm thường, hơn nữa thủ đoạn cướp bóc của bọn chúng còn càng thêm tàn bạo, bắt đầu có nhân viên bị bắn chết. Điều khiến cho người ta không dám tin đó là bên chịu thương vong nhiều nhất lại chính là phe cảnh sát đại biểu cho chính nghĩa. Hỏa lực của đối phương quá mạnh, súng lục thì chơi toàn desert eagle, chưa cần nói tới AK47.

"Chó chết thật!" Thiết Uyển hung hăng chửi. Đối tượng chính là hải quan, nêu không phải mấy lão đấy làm việc bất lực, thì làm sao có nhiều hàng cấm tuồn vào Bắc Hải như thế chứ? Nếu trên tay bọn cướp không có vũ trang xịn, làm sao chúng dám hung hăng không coi cảnh sát ra cái đinh gì chứ? Nếu thế thì bọn chúng sớm đã bị tiêu diệt sạch sẽ cả băng rồi. Đôt nhiên nhớ tới tên nào đó trong tay cũng thủ một khẩu desert eagle (thực tế thì giờ là ba khẩu rồi hớ hớ hớ), không được rồi, đợi tới khi việc này qua đi nhất định phải ép hắn giao nộp ra, cho dù có phải gô cổ hắn vào đồn một lần nữa cũng kệ, dẫu sao cũng tránh gây thêm thương hại cho nhiều người.
Hai ngày đã qua mà vẫn chẳng có tin tức gì. Thiết Uyển vò đầu bứt tai, trên đã có lệnh treo xuống dọa nếu vẫn còn tiếp tục không có kết quả gì. mặc dù bản thân mình thì chẳng lo bị phạt, nhưng cục trưởng đối với mình vô cùng chiếu cố thì khẳng định là chạy không thoát trách nhiệm. Hơn nữa hai ngày nay ông ấy đã phiền não muốn chết rồi, không đi tìm manh môi gì mà lại tới cầu tình mình, căn bản là chẳng giống ông ấy một tí nào. Trái lại thì lại giống như thể chó cùng dứt dậu. nghĩ tới đây, mắt Thiết Uyển bỗng sáng rực lên, cảnh sát tra không ra manh mối không có nghĩa là tên lưu manh quen thuộc mọi ngóc ngách của cái thành phố này cũng tra không ra. Hơn nữa tên lưu manh đó còn có thể tiên đoán trước là chắc chắn sẽ có bọn buôn hàng trắng xuất hiện, kết quả đúng là thật rồi. Như vậy hắn khẳng định cũng có mạng lưới tình báo của riêng mình, không chừng nhờ hắn thì có thể kiếm ra manh mối gì đó.
Hướng Nhất lại vẫn không hề hay biết rằng bản thân mình đang nằm trong kế hoạch, vẫn còn đang nhàn nhã cùng với bé gái đi lên lớp đều đều, lúc nào chán học thì lại sờ sờ mó mó chiếm chút tiện nghi, đâm ra nghiện, khiến cho người khác ganh tỵ.

Đầu củ tỏi là ngứa mắt hắn nhất, bởi vì khi sử dụng "cưa gái toàn thư" do hắn chân truyền để đi đong đưa các em thì lại bị các em đánh cho tơi bời. Đầu củ tỏi có lý do để nghi ngờ, có người nào đó vì sợ mình sau khi học được tuyệt chiêu thì cưa sạch gái cho nên không có dạy cho mình "cưa gái toàn thư" chân chính, sao lại có thể ích kỷ thế chứ! Thấy tên nào đó ngày ngày lấy tay ve vuốt mông gái trong lớp, đầu củ tỏi tức tới nỗi muốn bốc lửa. Đến mình thì ngay cả tay gái còn chưa được cầm tới một lần, ông trời trêu người thái quá rồi, hix hix. quay đầu đi không thèm nhìn nữa.
Bởi vì ngồi cuối lớp, làm vài động tác căn bản không có ai nhìn thấy, cho nên động tác của lưu manh càng lúc càng thêm mãnh liệt, trêu tới mức Sở Sở phải trợn mắt lên lườm hắn.


"Sờ mãi còn chưa đủ sao?" Sở Sở lấy tay cấu thịt hắn.

"Nếu không kiếm việc làm cho nó giết thời gian, anh đây sẽ bị điên đó!" Hướng Nhật có quá thừa lý do.

"Sao anh không đi chết đi chứ!" Sở Sở gắt giọng.


"Anh mà chết rồi thì em phải làm sao?"

"Hừ! Em đi một tên đẹp trai lai láng lấy là xong chứ gì nữa!" Sở Sở làm bộ dạng hám trai nói. (Nguyên văn hoa si)

"Thế à, thế thì không cần chờ đợi cái quái gì nữa, đôi ta mau đi đăng ký kết hôn cho nhanh đi thôi!"

"Sao lại phải thế hả!"
"Em không phải nói là kiếm một tên đẹp trai lai láng để lấy sao? Xấu hổ chết mất thôi, ngoài kẻ hèn như anh ra thì làm gì còn ai hợp với cái yêu cầu đó của em chứ. "

"Đúng là cái đồ mặt dày, em nói là đi lấy người khác, không phải nói anh. " có cô gái nào đó bắt đầu nghĩ một đằng nói một nẻo kìa.

"Ác thế à? Vậy anh cũng đi kiếm người yêu mới!"

"Anh dám à!" Vừa nghe thấy lưu manh đòi đi tìm người yêu mới, Sở Sở lập tức nghiêm mặt lại.

"Chẳng phải em nói kiếm người khác để lấy đó sao?
"Có vậy thì cũng phải chuốc thuốc độc cho anh chết trước đã!"
"Quá độc ác mà! Muốn mưu sát chồng em à? Khó trách có người nói lòng dạ đàn bà là độc nhất. ồ, kia không phải là Tiểu Thanh sao?" Hướng Nhật đang cảm thán trình độ độc ác của đàn bà, đột nhiên phát hiện ngoài cửa số có một thân ảnh đẹp xinh đẹp đi qua.
"Là chị Thanh à, lại tới tìm anh chứ gì? Khẳng định là tới tìm tòi vài vấn đề về võ thuật, em nói này Hướng Quỳ, anh không thể thực sự chỉ cho chị ấy một ít sao? Chị Thanh thật sự rất yêu võ, anh đem hết ra dạy cho chị ấy là được rồi, coi như là giúp em một lần có được không?" Sở Sở nói, em không ngờ rằng tên nào đó đã cám dỗ thần tượng mình từ lâu rồi.

"Dưới điều kiện em hoàn toàn nghe lời anh trong một tuần, anh sẽ đáp ứng em ngay!" Hướng Nhật liền kiếm cơ hội đề xuất yêu cầu "hợp lý"
"Còn lâu!" Sở Sở xấu hổ, nhéo mạnh vào tay hắn, việc này khiến nàng lại nhớ tới bảy ngày điên cuồng kia.
"Đừng dùng móng tay được không? Đau quá!" Hướng Nhật thấy đau liền rụt tay về, thấy cô bé còn chưa chịu ngừng vẫn cứ cấu tới, vội nói: "Tiểu Thanh đã tới cửa rồi, anh ra hỏi xem cô ấy có việc gì?" Nói xong, chưa chờ cô bé tiếp cận, hắn vội chuyển người chạy khỏi chỗ ngồi, khiến cho thầy giáo trên bục giảng còn cho rằng có học sinh nào đó ăn phải đồ bậy bạ mà bị Tào Tháo đuổi.
"Thầy!" Thạch Thanh mặc quả váy trắng trông cứ như tiên nữ, lúc này cô ấy đang vẻ mặt vui vẻ vô cùng khi thấy người nào đó đột nhiên xuất hiện.
"Thầy vừa thấy em đi qua cửa sổ, cho nên mới ra xem xem sao. " Hướng Nhật chỉ vào cửa sổ nói.

"Ồ!" Thạch Thanh lắp bắp trả lời một tiếng, lúng túng muốn nói gì đó, Hướng Nhật lại đã mở mồm nói trước: "cái váy này của em đẹp quá!"
"Thật sao, thầy?" Thạch Thanh vui sướng rộn ràng nói, vấn đề cần hỏi cũng tạm thời quẳng sang một bên.
"Đương nhiên! Mà nó được mặc trên người em thì lại càng đẹp hơn đó!" Hướng Nhật không tiếng phun những câu tán tỉnh đẹp nhất trong từ điển của mình.
Thạch Thanh nhất thời bị choáng váng, kích động tới nỗi toàn thân run rẩy, sau đó làm ra một quyết định kinh người: "thấy ơi, như vậy em sẽ luôn mặc nó, thầy nói có được không?"
"Hả?" Hướng Nhật trợn mắt há mồm, em học sinh này cũng quá cường điệu đi. Lẽ nào không cần giặt à?
"Sao vậy thầy? Như thế này không được sao?"
"Không phải không được. Kỳ thật ai ai cũng có giới hạn của thẩm mỹ, một bộ quần áo mặc quá lâu, sẽ khiến cho người ta cảm thấy không đẹp như thấy lần đầu tiên. em hiểu không?"
"Ồ!" Thạch Thanh giống như đã hiểu liền gật đầu.
"Được rồi, hôm nay em tới tìm thầy có việc gì đấy?"
"Thầy ơi, em muốn. muốn. " Thạch Thanh ấp a ấp úng nói.
"Muốn gì?"
"Em muốn ở chung với thầy. " Thạch Thanh lấy hết dũng khí nói.



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 50: Em nghĩ em muốn