Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 496: Chém một nhát


- Oa, sư tử!
Ô tô chạy vào vùng thảo nguyên, Thư Dĩnh đột nhiên chỉ vào một động vật ăn thịt trong bụi cây nào đó, miêng la lên kinh ngạc.
Người trong xe đều nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng mà tay nàng chỉ, quả nhiên bắt gặp một con sư tử cái đang nghênh ngang nằm duỗi dài ở đó, dường như vừa mới ăn no nê, lúc này trông nó có vẻ lười nhác. Nhìn thấy ô tô việt dã nó cũng không tỏ thái độ gì khác thường, vẫn nằm phơi nắng trên mặt đất.
Hướng Nhật không có biểu hiện ngạc nhiên như chúng nữ, hắn nghĩ con sư tử cái này rất có khả năng là một trong số những con hắn thả đi lần trước. Cũng không biết sủng vật của mình núp chỗ nào, nói ra thì, quả thật cũng hơi nhớ nó.
- Chúng ta xuống chụp hình đi.
Thư Dĩnh chỉ nhìn thôi thì cảm thấy không đã nghiền, nàng liền đề nghị.
Monica thì suy nghĩ đến an toàn của mọi người, vẻ mặt có chút chần chờ:
- Thư tiểu thư, kia là một con sư tử.
- Không sao, chúng ta cứ ở gần ô tô, không đi quá xa là được.
Hướng Nhật bên cạnh tiếp lời, thấy vẻ mặt nóng lòng muốn thử của Thư đại tiểu thư, Hướng Nhật cũng không đành lòng để nàng thất vọng, với lại có mình ở đây, một con sư tử có đáng là gì.
Nghe thiên sư tiên sinh nói vậy, hơn nữa đối phương là khách, Monica cũng không tiện cự tuyệt, đành gật đầu đồng ý.
Nữ hoàng đương nhiên không phản đối, đối với nàng mà nói, có thể ra ngoài tham quan nơi mới lạ này và chụp ảnh cùng một con sư tử cũng là một chuyện hay.
Cô nàng bảo tiêu Sanny và thư ký Karina thì giống như gặp đại địch vậy, hai người đều rút súng ra, có xu hướng chĩa về phía con sư tử cái, khi thấy mấy người xuống xe rõ ràng nó hơi nhúc nhích.
Bởi vì đã xuống xe, chúng nữ tử đều có cảm giác không được an toàn như trước, Thư Dĩnh dường như cũng không còn tâm trạng kích động như lúc ở trong xe, dè dặt bước vài bước, sau đó dừng lại, quay lưng về phía sư tử, chờ Monica chụp ảnh. Như vậy cũng xem như là chụp chung vơi sư tử.
Nữ hoàng cũng bước tới, tuy nhiên khác với những động tác hết sức dè dặt của Thư Dĩnh, nàng bước rất thong dong, dường như không hề sợ con sư tử sau lưng sẽ lao lên.
Monica thân là người đề xuất cuộc đi chơi dã ngoại lần này, đương nhiên sẽ không quên mang theo máy ảnh số, hướng máy ảnh vào Thư Dĩnh và nữ hoàng, bắt đầu điều chỉnh tiêu cự, lúc này hai cô nàng kia cũng đã tạo dáng xong xuôi.
Còn về phần Hướng Nhật, hắn cũng không để tâm lắm đến chuyện chụp ảnh của các nàng, mà hắn đang quan sát kỹ lưỡng động tĩnh trong bụi cỏ, xem xem có phát hiện hành tung của "sủng vật" hay không. Theo lý mà nói, có người lạ tiến vào địa bàn của nó, con súc sinh này đáng lẽ phải phát hiện ran gay mới đúng, mà một khi thấy chủ nhân ở đây, không lý nào lại không đến vuốt mông ngựa.
- Hướng tiên sinh, anh không chụp sao?
Monica đã điều chỉnh xong tiêu cự của máy ảnh, tiếp đó nàng hỏi nam nhân bên cạnh.
- Tôi cũng vào chụp sao?
Thật ra Hướng Nhật chưa từng muốn chụp ảnh lưu niệm, với hắn đấy là chuyện rất nhàm chán, trên thực tế, theo bản năng hắn rất là không thích chụp ảnh, cũng không biết bản năng này hình thành từ lúc nào.


- Đúng đó, Hướng Quỳ, anh cũng vào chụp cùng đi.
Bởi vì cách nhau không xa, Thư Dĩnh cũng nghe được tiếng nói chuyện của hai người, nàng lập tức lớn tiếng gọi.
Thư đại tiểu thư đã gọi, mà nữ hoàng bên cạnh cũng có vẻ mong chờ, Hướng Nhật đành tạm thời bỏ cái cảm giác không thoái mái kia sang một bên, bước tới.
Mới vừa đi được nửa đường, một cái bóng không lồ đột nhiên nhảy ra từ trong bụi cỏ, lao về về phía hắn. Hướng Nhật căn bản không nhìn rõ đó là gì, chỉ thấy hoa mắt, đang định đông thủ, nhưng lại ngửi thấy một mùi quen thuộc, đúng là "sủng vật" của mình, ai mà ngờ nó còn biết bày ra cách chào hỏi như vậy, khó trách vừa rồi không có cảm giác nguy hiểm. Lập tức ngừng tay không đông thủ nữa, để mặc cho cái bóng kia vồ hắn ngã xuống đất.
Nhưng chúng nữ bên cạnh thấy cảnh đó thì kinh hãi không thôi, các nàng chỉ thấy một con mãnh thú to lớn lao về phía nam nhân, sau đó nam nhân hét lên rồi ngã gục xuống.
- Hướng Quỳ -

Tim Thư Dĩnh như muốn nhảy ra ngoài, nàng cũng không quản nhiều, nhanh chóng chạy tới chỗ Hướng Nhật.
Động tác của đám người nữ hoàng cũng không chậm, chộp lấy tất cả những thứ có thể dùng làm vũ khí ở bên cạnh, ra sức ném chúng về phía con mãnh thú kia. Cô nàng bảo tiêu da đen và Karina mặc dù trong tay có súng, nhưng các nàng sợ lỡ tay làm bị thương Hướng tiên sinh đang "vật lộn" cùng mãnh thú trong cỏ, cũng không dám nổ súng, chỉ lăm lăm chĩa súng vào mãnh thú, chờ cơ hội cho nó một đòn trí mạng.
Cơ hội này tới rất nhanh, bởi vì các nàng phát hiện con mãnh thú có thể hình to lớn kia đã ngừng tấn công Hướng tiên sinh, ngược lại còn đứng dậy, dường như nó định tập kích bất ngờ lần hai. Hai nàng kia đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này, chuẩn bị ra tay nổ súng.
- Đừng, đừng nổ súng.
Hướng Nhật phát hiện kịp thời, lập tức xua xua tay, chắn ở trước mặt hai người, bản thân mình mặc dù không sợ trúng đạn, nhưng sủng vật hổ Châu Mỹ thì khác, nếu bị dính một phát súng, không chết cũng bị trọng thương mất.
- Hướng Quỳ.
Thư Dĩnh rốt cuộc cũng chạy đến bên cạnh nam nhân, ôm chặt lấy hắn không buông, giọng nghẹn ngào.
Hướng Nhật cũng biết cảnh tượng vừa rồi đã khiến chúng nữ hiểu lầm, vội giải thích:
- Nó đang đùa với anh thôi, không cần lo lắng.
- Sanny tiểu thư, cả Karina tiểu thư nữa, xin bỏ súng xuống, bằng không lỡ tay làm bị thương sủng vật của tôi thì không hay đâu.
- Sủng vật của anh?
Chúng nữ bên cạnh đều tỏ vẻ ngạc nhiên, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đồng thời hướng ánh mắt về phía con hổ châu Mỹ, lúc này đã thấy rõ hình dáng của nó, trông còn to hơn hổ thông thường rất nhiều, xem cái cách mà nó di chuyển dưới chân nam nhân, còn liên tục cọ cọ vào người nam nhân, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ vậy, đấy chẳng phải là biểu hiện của sủng vật hay sao? Chúng nữ càng cảm thấy hiếu kỳ. Thư Dĩnh mở to đôi mắt còn ướt lệ, nhìn nam nhân, vẻ mặt có chút nghi hoặc:
- Hướng Quỳ, chuyện này. là sao?
- Mấy năm trước anh có tới nơi này một chuyến, từng cứu tiểu tử này.

Hướng Nhật nói dối mà mặt mày tỉnh bơ, tay chỉ vào hỗ châu mỹ dưới chân.
Nghe nam nhân giải thích, chúng nữ đã hiểu ra vấn đề. Đối với những trải nghiệm thần kỳ của nam nhân, tất cả đều cảm thấy không thể tin nổi, đương nhiên, tâm trạng chủ yếu vẫn là hiếu kỳ và mừng rỡ. Mục đích ban đầu của chuyến đi lần này là ngắm nhìn sư tử Châu Mỹ và hổ Châu Mỹ, không ngờ chẳng những có thể ngắm nhìn mà còn có thể tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy.
- Bộ lông rậm rạp quá, sờ thật thoải mái.
Không còn sợ hãi thể hình to lớn của hổ Châu Mỹ nữa, chúng nữ đều thấy rất có hứng thú, không ngừng vuốt vê bộ lông của con hổ Châu Mỹ đang ngồi xổm bên chân Hướng Nhật. Bởi vì đây là lần đầu tiên có cơ hội thân thiết với loài động vật ăn thịt hung mãnh như vậy, chúng nữ có vẻ cực kỳ phấn khích.
Sanny và Karina cũng cất súng đi, nhìn vẻ mặt các nàng, dường như cũng muốn tham gia vào đội ngũ vuốt ve con hổ, tuy nhiên bởi vì có cấp trên ở đây nên không dám quá phóng túng, chỉ có thể đứng một bên nhìn bằng ánh mắt hâm mộ.
- Có mấy con sư tử qua đây.
Monica đang định chụp hổ Châu Mỹ một tấm ở cự ly gần, nhưng lại liếc thấy bốn con sư tử cái xông tới.
Đám người nữ hoàng lập tức trở nên khẩn trương, cô nàng bảo tiêu da đen và Karina lại rút súng ra, cả hai đều tỏ vẻ đề phòng, nhìn chằm chằm vào mấy con sư tử cái đang chậm rãi đi tới.
- Không cần khẩn trương, chúng không làm hại chúng ta đâu.
Hướng Nhật lên tiếng trấn an. Bốn con sư tử cái đang chậm chạp đến gần khi nhìn thấy mình thì trong ánh mắt liền lộ ra vẻ sợ hãi, về cơ bản Hướng Nhật có thể khẳng định chúng đúng là mấy con sư tử cái mình thả đi lúc trước. Có hắn một sát thủ sư tử ở đây, chúng còn dám lại gần, vậy chỉ có một khả năng.
Hướng Nhật kinh ngạc nhìn con hổ Châu Mỹ đang quấn quýt dưới chân mình, con súc sinh này dường như cũng ý thức được là sự xuất hiện của mấy con sư tử cái đã phá vỡ bầu không khí êm dịu nơi này. Nó liền đứng dậy, trên người tỏa ra khí thế vương giả, hướng về phía mấy con sư tử cái, gầm nhẹ một tiếng, nhất thời, mấy con sư tử cái không dám lại gần nữa, đứng yên tại chỗ và khẽ gầm lên.
Cảnh này khiến những người chứng kiến thấy bất ngờ đến líu lưỡi, quả thực quá kỳ quái, hai loài động vật ăn thịt hung mãnh hoàn toàn khác nhau lại có thể nói chuyện với nhau, với lại, giống như là một vương quốc có tổ chức vậy. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chắc hẳn sẽ không ai tin nổi.

Hướng Nhật lại có cảm giác khác, không ngờ điều mình đoán lại trở thành sự thật, mấy con sư tử cái chạy thoát kia quả thực đã phối ngẫu với hổ Châu Mỹ, thế này đúng là quá dâm đãng. Tuy nhiên, hai loài khác nhau thực sự có thể giao phối sao? Vậy rốt cuộc chúng sẽ sinh ra sư tử hay hổ? Hay cứ goi là sư hổ đi?
- Haha, nó chính là quốc vương ở nơi này, có lẽ những con kia là hoàng hậu của nó.
Hướng Nhật nói ra chuyện mà hắn vừa xác định trong lòng.
Chúng nữ nghe thế liền dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, các nàng nhanh chóng chết lặng, hết thảy những gì được chứng kiến hôm nay đã làm sụp đổ những lẽ thường trước kia, sư tử và hổ lại có thể phối thành đôi, điều này làm cho các nàng không thể không cảm thán trước sự thần kỳ của tạo hóa.
Hướng Nhật cũng biết, loại cố sự giống như chuyện nghìn lẻ một đêm này làm các nàng rất chấn động, đang muốn chuyển đề tài, bỗng nhiên thấy lạnh xương sống.
Nguy hiểm! Hướng Nhật trong lòng vang lên một tiếng cảnh báo. Là gã có đôi mắt phóng điện số hai, không ngờ hắn đuổi tới nhanh như vậy. Mấu chốt là, hắn có một dị năng nghịch thiên - ẩn thân.
Hướng Nhật căn bản không biết hắn núp chỗ nào, chỉ có thể âm thầm đề phòng, chúng nữ bên cạnh cũng không hiểu rõ sự tình, nhưng hổ Châu Mỹ dưới chân dường như phát hiện ra cái gì đó, thoáng cái đã bật dậy, bắn ánh mắt về phía một bụi cây, há mồm gầm gừ.
Hướng Nhật mắt sáng ngời, đúng là mình không phát hiện được nơi ẩn thân của gã có đôi mắt phóng điện số 2, nhưng sủng vật của mình thì khác, nó có thể ngửi thấy mùi của con mồi từ ngoài vài dặm, vậy nhất định sẽ biết có kẻ lạ xâm nhập vào địa bàn của mình. Vừa rồi mình đi vào nơi này, không phải con súc sinh này đã núp ở một chỗ chơi trò bịt mắt bắt dê với mình hay sao? Hướng Nhật ngay lập tức biết mình nên làm gì, xích người lại gần chúng nữ, ánh mắt thì nhắm vào hướng mà hổ Châu Mỹ đang gầm gừ.

"Xoạt" một tiếng, bên trong bụi cây ấy dường như có động tĩnh, nếu là người khác, rất có khả năng cho rằng đấy chẳng qua là tiếng động do một con vật nhỏ chạy ngang qua gây ra. Nhưng Hương Nhật biết gã có đôi mắt phóng điện số 2 đang ẩn mình ở xung quanh, tuyệt đối sẽ không tưởng nhầm như vậy.
Hổ Châu Mỹ lại gầm gừ một tiếng, ánh mắt quét về một vị trí khác.
Hướng Nhật dựa theo những biến hóa của hổ Châu Mỹ mà hành động, thấy chỗ lúc nãy phát ra tiếng động là hắn đã biết, không ngờ con sủng vật của mình có thể tìm được vị trí cụ thể của gã có đôi mặt phóng điện số 2.
Chúng nữ bên cạnh rốt cuộc cũng phát hiện được sự khác thường của hổ Châu Mỹ, thấy nam nhân cũng có vẻ mặt nghiêm trọng, nữ hoàng biết bản lãnh của hắn, thế nên không nhịn được bèn hỏi:
- Hướng tiên sinh, sao vậy?
- Sanny tiiêủ thư, Karina tiểu thư, mở chốt bảo hiểm của súng đi, chúng ta gặp nguy hiểm.
Hướng Nhật cảnh báo.
- Nguy hiểm?
Karina có chút nghi hoặc, còn cô nàng bảo tiêu da đen thì lập tức thực hiện mệnh lệnh của Hướng Nhật.
"Xoạt" một tiếng, Hướng Nhật càng cảm thấy lạnh xương sống, hổ Châu Mỹ cũng nhảy lên, nhào về một phía. Hướng Nhật biết, nhất định là gã có đôi mắt phóng điện số 2 tấn công, hắn lập tức tập trung bảo vệ Thư Dĩnh đang ở gần mình nhất.
Nhưng đúng lúc này, áp lực trên người lại biến mất, dường như mục tiêu của gã không phải là mình hay Thư Dĩnh, mà là. Không xong, mục tiêu công kích của đối phương là nữ hoàng Teru Tonnay.
Hướng Nhật không có thời gian suy nghĩ, vội vàng nhào người tới, đẩy ngã nữ hoàng vốn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đồng thời tay phải tung năm đạo "Kiếm chỉ" về hướng mà hổ Châu Mỹ đang nhào tới.
"Phập phập" vài tiếng, dường như đánh trúng thân thể người nào đó, trong không trung vốn không có gì đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đau đớn, kèm theo đó còn mấy vòi máu tươi bắn ra.
Hướng Nhật cũng không dễ chịu gì cam, sau lưng đau rát, có cảm giác như vừa bị chém một phát. Lại còn thấy ươn ướt nữa, là máu của hắn.



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 496: Chém một nhát