Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 489: Dạy dỗ cẩn thận


- Hướng Tiên Sinh!
- Hướng Quỳ!
Hai cô gái tức tốc kéo chăn trên giường che đi thân thể của mình, sau đó trừng mắt nhìn Hướng Nhật vẫn đang đứng ngẩn người ở cửa. Thư Dĩnh hoàn toàn là trợn mắt, còn nữ hoàng ngoài đỏ mặt ra còn xen chút xấu hổ và tức giận.
Hướng Nhật vẫn đắm chìm trong hình ảnh về thân thể nóng bỏng đầy quyến rũ của nữ hoàng, cảnh tượng vừa nhìn thấy quả thực quá kích thích, đến nỗi làm hắn chẳng nghe thấy tiếng hét của hai cô gái. Trong lòng hết sức phấn khích, nữ hoàng là bạn của mình, mà mình lại thấy được những chỗ riêng tư kín đáo nhất của nàng, loại cảm giác này khiến Hướng Nhật cảm thấy mình rất tà ác.
- Hướng Quỳ, anh có thể ra ngoài một chút không?
Thư Dĩnh trên giường thấy không có gì, dù sau trên dưới thân thể mình đều bị Hướng Nhật nhìn thấy hết. Nhưng nữ hoàng thì khác, cho dù coi Hướng Nhật là bạn của mình, nhưng không phải bạn trai, mà là bạn nam giới, giờ bị đối phương nhìn thấy hết thân thề, đương nhiên nàng cảm thấy xấu hổ, ngoài ra còn có chút tức giận.
Hướng Nhật cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, tay chân hơi luống cuống:
- A, thật ngại quá, tôi sợ hai người xảy ra chuyện, cho nên mới chạy vội tới xem.
Hướng Nhật đã hiểu ra vấn đề, là mình bị lừa, nhất định là gã có đôi mắt phóng điện lừa mình, mục đích là làm di dời sự chú ý của mình.
Đang định lui ra ngoài, cô nàng bảo tiêu Sanny đã dẫn đại dội bảo tiêu của nữ hoàng chạy đến, chặn hắn lại ở cửa, đồng thời liếc mắt vào trong phòng ngủ:
- Tiểu thư, người không sau chứ?
Đập ngay vào mắt là khuôn mặt đỏ bừng cùng bờ vai trần trụi của hai cô gái, nhìn qua là biết bên trong không mặc quần áo, mà nam nhân lại ở sẵn trong phong, kết hợp thêm việc cửa chính và cửa phòng ngủ bị người ta dùng sức mạnh mở ra, cô nàng bảo tiêu da đen không nói hai lời, rút súng chỉ vào Hướng Nhật, không ngờ nam nhân lại to gan đến nỗi dám đi xâm phạm nữ hoàng, quả thực là đáng chết!
- Đừng hiểu lầm, ta không làm gì xấu cả.
Hướng Nhật vội vàng giải thích, mặt dù hắn không sợ súng, nhưng hắn không muốn bị mang tiếng "sắc lang".
- Hiểu lầm?
Cô bảo tiêu da đen trừng mắt. "Cách" một tiếng, nàng đã mở chốt bảo hiểm của sung lục, trong mắt tràn ngập sát ý.
Thư Dĩnh ngồi trên giường thấy thế thì quá sợ hãi, cũng bất chấp cả việc lộ ra cảnh xuân sắc trên người, đang định đứng lên cất tiếng ngăn cản thì nữ hoàng đã nói trước:
- Sanny đừng nổ súng, ta không sau cả, các người ra ngoài trước đi.
- Vâng, thưa tiểu thư.
Nữ hoàng đã lên tiếng, cô nàng bảo tiên da đen cũng không tiện nói thêm gì, đành "vâng" một tiếng.
Nàng ta trừng mắt nhìn Hướng Nhật đầy giận dữ, thu súng lại, lui ra ngoài. Mấy cô nàng bảo tiêu khác cũng thu súng lại, nhưng vẫn dùng ánh mắt đề phòng nhìn Hướng Nhật, các nàng đều là thân tín của nữ hoàng, đương nhiên là đặt sự an toàn của hữ hoàng ở vị trí số một. Chỉ cần nam nhân trước mặt có hành động gì kì quái, các nàng sẽ phản kích ngay lập tức.
Hưóng Nhật cũng không có hành động gì dễ gây hiểu lầm, tỏ thái độ hợp tác, đi theo các cô nàng bảo tiêu mạnh mẽ này vào phòng khách, đang định ngồi xuống sôpha, lại phát hiện có chút không tự nhiên, lúc này mới nhớ ra trong tay còn kéo theo một người. Tất cả là do gã khốn kiếp này hại mình bị oan, Hướng Nhật không chút nghĩ ngợi, quăng mạnh gã trong tay xuống sàn nhà.
Một tiếng "Bịch" nặng nề vang lên, kèm theo đó là một tiếng rên rỉ khe khẽ.


- Ngươi làm gì đó!
Cô nàng bảo tiêu da đen trừng mắt, có vẻ như định chĩa súng vào hắn.
Hướng Nhật vội nói:
- Đừng khẩn trương thế được không, chỉ là một tên đạo tặc mà thôi. Còn nữa, đứng có luôn nghĩ tôi xấu xa vậy, trước giờ tôi chưa hề có ý xâm hại Teru tiểu thư.
Vừa rồi quả thực hắn không có ý xâm hại nữ hoàng, chẳng qua trùng hợp thế nào lại nhìn thấy cảnh không nên nhìn. Nhưng nếu như mình biết trước bên trong là một cảnh tượng xuân sắc như vậy, nói không chừng, hehe, rất có khả năng mình sẽ vẫn xông vào.
Cô nàng bảo tiêu da đen hừ một tiếng, nàng cũng không biết những ý nghĩ ám muội trong đầu Hướng Nhật, nhìn lướt qua gã đẹp trai ăn mặt quái dị đang nằm dưới đất, trong lòng cũng phần nào cho rằng mình đã hiểu lầm, tuy nhiên lại không muốn thừa nhận mình sai, chỉ quay đầu nhìn sang chổ khác.
Bầu không khí nhất thời trở nên nặng nề.
Một lát sau, nữ hoàng và Thư Dĩnh hai người đã mặc quần áo xong, từ trong phòng ngủ đi ra.

Thấy bầu không khí trong phòng khách có chút quỷ dị, nữ hoàng tiến lại sôpha, ngồi xuống, sau đó nhìn Hướng Nhật và nói:
- Hướng Tiên sinh, ta nghĩ anh nên cho ta một lời giải thích.
Khi nói ra những lời này, rõ rang trên mặt nàng ửng hồng một cách lạ lùng.
Bởi vì nhìn thấy thứ không nên nhìn, trong lòng Hướng Nhật rất hổ thẹn, nói chuyện có phần ấp úng:
- Vừa rồi, là. tên này nói, hắn nói hai người gặp. gặp nguy hiểm, tôi mới vội. chạy tới đây.
Hướng Nhật chỉ vào gã có đôi mắt phóng điên đang nằm dưới sàn nhà, trút toàn bộ tội lỗi lên người gã.
- Hắn?
Nữ hoàng và Thư Dĩnh nghe thế liền hướng ánh mắt lên người gã có đôi mắt phóng điện đang hôn mê trên sàn nhà, vừa rồi bởi vì bị hoảng sợ bất thình lình, cho nên không để ý đến việc trong tay nam nhân còn kéo theo một người, bây giờ nghe Hướng Nhật nói như vậy, các nàng cuối cùng cũng nhớ ra còn có nhân vật này.
Bởi vì gã nằm ngửa, cho nên cả hai nhanh chóng nhận ra kẻ đang ngã dưới sàn nhà là gã điển trai có ánh mắt phóng điện rất thu hút phái nữ mà hai nàng từng thấy trong phòng đấu giá, lúc ấy đối phương còn liên tục đưa mắt chào hỏi và cười với các nàng, tuy nhiên lại bị hai nàng cự tuyệt. Đối với dạng mặt trắng này, nữ hoàng đương nhiên không có hứng thú, còn Thư Dĩnh đã có người trong lòng, chỉ coi nam nhân khác như cỏ rác.
Mặc dù không có hứng thú với gã có đôi mắt phóng điện, nhưng giờ thấy đối phương đột nhiên xuất hiện ở nơi này, lại còn hôn mê, hai người không khỏi cảm thấy kỳ quái:
- Sao hắn lại ở đây?
- Vì muốn trộm cái này.
Hướng Nhật sớm đã chờ nữ hoàng và Thư Dĩnh hỏi lại như vậy, ngay lập tức lấy ra cây trâm, quơ quơ nó trên tay. Nữ Hoàng lập tức hiểu ra vấn đề, phản ứng của Thư Dĩnh cũng không chậm, nhất định là đối phương vì không đấu giá được cây trâm nên định đến trộm cướp, thủ đoạn hèn hạ, thật đáng xấu hổ. Đồng thời cũng biết nguyên nhân tại sao tối nay nam nhân lại có hành vì cổ quái như vậy, hoá ra vì muốn bắt trộm nên mới để Thư Dĩnh ngủ ở phòng của nữ hoàng. Còn tại sao lại xông vào phòng ngủ của mình, có thể là vì tên trộm này nói điều gì đó nên mới khiến nam nhân bất chấp tất cả mà xông vào.
- Chúng ta lập tức báo cảnh sát!

Nghĩ thông suốt mọi việc, nữ hoàng hành sự không chút lề mề, lấy điện thoại định gọi cho cảnh sát.
- Không được!
Hướng Nhật lập tức ngăn nàng lại, nếu báo cảnh sát, sẽ khiến mình bị lộ, với lại cảnh sát cũng chưa chắ có thể làm gì được gã này, vạn nhất để đối phương chạy thoát, đối với bản thân mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng đối với các bạn gái của mình thì lại là một đại họa, Hướng Nhật đương nhiên sẽ không cho đối phương có cơ hội ấy.
- Hướng Tiên Sinh, sao thế?
Vẻ mặt nữ hoàng vẻ mặt có chút nghi hoặc, nhưng vẫn bỏ điện thoại xuống.
- Ta biết có một người còn sốt ruột hơn chúng ta rất nhiều, giao cho người đó là thích hợp nhất.
Ban đầu Hướng Nhật cũng chẳng biết nên làm thế nào, nhưng đột nhiên trong đầu lóe lên một ý, hắn nhớ ra hôm nay mình còn gặp một người quen khác, là lão già tóc vàng, mục tiêu của lão ta hình như là gã này? Mình giao gã này cho lão, vừa vặn lại khiến lão nợ mình một ân tình, chẳng phải là "thuận nước đẩy thuyền" sao? Hơn nữa, về sau cũng không cần phải lo lắng, "dị đoan" mà rơi vào tay một nhân viên thần chức của tòa thành Vatican, ắt không có bao nhiều hi vọng trốn thoát.
Đáng tiếc là không có số điện thoại của lão già tóc vàng kia, đang lúc bó tay, Hướng Nhật đột nhiên nhớ tới cô nàng tây dương tóc vàng đang ngụ trong nhà mình ở Bắc Hải xa xôi, hai người này không phải là một bọn sao? Nhất định là bọn họ có cách liên lạc với nhau.
Nghĩ tới đây, Hướng Nhật liền lấy di động ra, cũng may lúc trước đã lưu số của cô nàng Anna, giờ có thể gọi cho nàng mà không gặp khó khăn gì.
olo
Thành phố Bắc Hải, lúc này mới hơn hai giờ chiều, vừa hết tiết thứ nhất.
Anna ngồi tại chỗ của mình, không thèm để tâm đến đám nam sinh đang ra sức bắt chuyện với nàng, có điều bọn họ ngay cả một câu tiếng Anh lưu loát cũng nói không xong. Nàng nhàm chán ngồi một mình suy nghĩ linh tinh.
Đột nhiên chuông diện thoại reo lên, nhìn thoáng qua tên người gọi trên màn hình di động, ban đầu định tắt máy, nhưng lại nghĩ tới cái gì đó, nàng không dằn lòng được bèn nghe máy.
- Anna tiểu thư.
Quả nhiên là giọng của gã đáng ghét kia.
- Hướng Tiên Sinh. có gọi lộn số hay không?

Anna không nén nổi bèn dùng giọng châm biến, có thể là do cách xa nhau vạn dặm, nàng cũng không sợ đối phương có thể làm nhục mình như cái lần ở trong nhà.
- Không, tôi muốn tìm cô.
Giọng đối phương rất chắc chắn.
- Mặc dù đúng là ta chấp nhận làm nô lệ cho ngươi ba năm, nhưng ngươi đừng quên, nếu có yêu cầu gì quá đáng, ta sẽ không giúp ngươi.
Bởi vì dùng tiếng Anh nói chuyện, Anna cũng không lo lắng chuyện đám ruồi muỗi chung quanh nghe hiểu những gì nàng nói.
- Điểm ấy tôi đương nhiên nhớ rõ, cho nên tôi sẽ không bắt cô làm những chuyện thuơng thiên hại lý.

Nam nhân ở đầu dây bên kia nói, sau đó đổi giọng:
- Đúng rồi, cô có muốn biết ta gặp ai ở New York không?
- Ai?
Anna tiếp lời rất tự nhiên, trực giác nói cho nàng biết, chuyện nam nhân gọi điện thoại có liên quan đến người này.
- Giáo chủ Matthew.
- A?
Anna khẽ "a" lên một tiếng kinh hãi, khiến cho đám giống đực chung quanh vốn luôn thèm thuồng mỹ nữ ngoại quốc gợi cảm này tiết ra càng nhiều hoóc - môn tuyến thượng thận.
- Cô có biết số điện thoại của ông ta không?
- Ngươi hỏi cái này làm gì? Không phải ngươi đã gặp ông ấy sao? Sao còn muốn hỏi ta?
Anna không khỏi đề phòng, nam nhân đột nhiên hỏi việc này không thể không khiến nàng liên tưởng đến một vài phương diện khác, nếu hắn có ý định gây bất lợi cho giáo chủ Matthew, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra.
- Vừa gặp mặt đã chia tay, chưa kịp hỏi gì. Tôi vừa mới bắt được một tên "dị đoan", không biết xử lý thế nào, cho nên định giao cho ông ta.
- Dị đoan?
- Không sai, là bộ tộc hút máu!
Hướng Nhật nhấn mạnh.
Anna suy nghĩ một hồi, cân nhắc lợi hại rồi nói:
- Số của diáo chủ Matthew ta không thể cho ngươi biết, nhưng ngươi có thể nói cho ta biết ngươi đang ở chỗ nào, ta sẽ gọi điện cho ông ấy.
- Vậy cũng được.
Hướng Nhật có chút bất mãn với câu trả lời này, cô nàng tây dương này kiêu ngạo quá đi thôi. Mặc dù mình cũng không nhất thiết cần số điện thoại của lão già tóc vàng kia, với lại có thể khiến đối phương tự tìm tới chổ mình thì cũng giảm bớt phiền toái cho mình. Nhưng Hướng Nhật thấy khó chịu với giọng điệu của cô nàng Anna này.
Xem ra lần trước còn chưa giáo huấn đủ, lần này trở về, nhất định phải dạy dỗ nàng thật cẩn thận, cho nàng biết làm một nô lệ là phải như thế nào.



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 489: Dạy dỗ cẩn thận