Truyện tranh >> Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) >>Chương 484: Phụ nữ và rồng là cùng một loại sinh vật

Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 484: Phụ nữ và rồng là cùng một loại sinh vật


- Jack, anh sẽ bỏ rơi em sao?
Trên đường, Alice hỏi như vậy, giọng nghe rất thương cảm.
Ai mà ngờ cô nàng tiếp viên hàng không gợi cảm mà Hướng Nhật gặp trên máy bay lại thành ra thế này, cứ như một cô gái đáng thương đang lo sẽ bị bạn trai bỏ rơi bất cứ lúc nào.
- Anh.
Hướng Nhật không biết nói như thế nào cho phải, cân nhắc một chút, hắn lên tiếng:
- Alice, em nghĩ lại đi, nếu hai chúng ta ở cùng nhau, cha mẹ em sẽ thấy thế nào?
- Vấn đề này vốn không quan trọng, chỉ cần em thích anh, anh cũng thích em là được rồi.
Alice nói đầy quật cường, đột nhiên ngừng lời, nhìn thẳng vào nam nhân:
- Jack, anh không yêu em sao?
-
Hướng nhật thầm thở dài, thân là một nam nhân bình thường, đương nhiên hắn rất có hảo cảm với một mỹ nữ gợi cảm quyến rũ như Alice, tuy nhiên, đấy hiển nhiên không thể là lý do để hắn tiếp nhận đối phương, nếu nói xinh đẹp thì trên thế giới này không chỉ có mình Alice, vậy chẳng lẽ hắn cứ gặp một người là yêu một người hay sao?
Hướng Nhật nghiêm túc nhìn nhìn cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim:
- Alice, anh đã có rất nhiều bạn gái.
- Nhưng là em tình nguyện.
Alice ngắt lời Hướng Nhật, giọng điệu vẫn cứng cỏi như trước, không hề có ý muốn
thay đổi quyết định của mình.
Hướng Nhật trong lòng không khỏi rúng động, nhìn vẻ mặt kiên quyết của Alice, biết là nàng đang rất nghiêm túc, nếu đã khuyên không được, hắn quyết định nói rõ:
- Được, cho dù là em tình nguyện, nhưng chỉ e anh lại không được. Em phải biết rằng, các cô ấy vốn luôn trách anh đi tán tỉnh nhiều cô gái quá, nếu như các cô ấy biết em, chắc sẽ không hoan nghênh em gia nhập.
Nghe nam nhân nói xong, Alice không lộ ra vẻ buồn rầu mà lại tỏ vẻ kinh ngạc, nàng
nhìn nam nhân mà có phần không dám tin:
- Jack, ý anh là các cô ấy đều biết sự tồn tại của nhau?
Hướng Nhật thật ra không muốn người ta biết chuyện của mình, nhưng vẫn gật gật đầu:
- Đúng vậy.
Alice nở nụ cười, mặc dù nàng cảm thấy có chút khó tin, nhưng đây lại là một tin tức tốt:
- Vậy càng tốt, Jack, nếu như các cô ấy có thể ở chung với nhau, tại sao em lại không thể? Có phải anh sợ em ghen không? Nói thật, em cũng hơi hơi ghen, nhưng mà em càng mong được ở cùng anh.
Chỉ chưa đầy ba ngày, lại có một cô gái cam tâm tình nguyện vứt bỏ tôn nghiêm để có thể ở cùng mình, Hướng Nhật cảm thấy thế giới này điên mất rồi, nhưng sự thật là như thế. Hắn không phủ nhận chính hắn cũng rất thích cô nàng tiếp viên hàng không xinh đẹp gợi cảm ở trước mặt, nhưng chỉ là thích vóc người và dung mạo, về phần tình cảm, thật xin lỗi, trong một thời gian ngắn như vậy còn chưa kịp bồi dưỡng ra.
Tuy nhiên Hướng Nhật không thể nói thẳng như vậy được, phải biết lựa lời một chút, hắn vẫn nhớ như in là cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim đã đọa "sẽ nhảy từ máy bay xuống mà không đeo dù", không nên làm nàng bị kích động:
- Alice anh cũng thích em, nhưng mà, hãy cho anh một ít thời gian.
Hướng Nhật vẫn định dùng biện pháp kéo dài thời gian, để Alice vơi dần tình cảm với mình. Hơn nữa, cho dù muốn mình tiếp nhận đối phương, vậy cũng cần phải có một khoảng thời gian bồi dưỡng tình cảm mới được. Mặc dù hắn không ngại lên giường với những cô gái xinh đẹp mà mình không có cảm tình, nhưng nếu có cảm tình thì vẫn hơn, chuyện ân ái sẽ càng thêm sung sướng.


Alice lại tưởng nam nhân đã nhận lời mình, định tranh thủ một ít thời gian đi thuyết phục những "bạn gái" của hắn, nàng tỏ ra thấu hiểu:
- Jack, bất kể là 5 năm hay 10 năm em cũng sẵn sàng chờ!
Nghe Alice nói vậy, Hướng Nhật như được gãi đúng chổ ngứa, chuyện sau 5 năm 10 năm ai mà biết được, nói không chừng lúc đó Alice đã tìm được chân mệnh thiên tử của mình.
Nghĩ tới đây, Hướng Nhật trong lòng cũng thấy yên tâm, lại nhìn cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim và nói:
- Alice, em chưa đi làm sao? Chẳng lẽ đài không chế mãi vẫn chưa sửa xong?
Alice có vẻ ngượng ngùng:
- Hôm nay em xin nghỉ ốm, ngày mai mới chính thức đi làm.
Xin phép nghỉ ốm đương nhiên là giả, muốn có nhiều thời gian ở bên nam nhân mới là thật.
- Vậy em phải biết giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức.
Hướng Nhật cảm thấy sự tình ngày càng phát triển theo hướng mình muốn, Alice mà đi làm, cả ngày phải bay tới bay lui trên bầu trời, về cơ bản là không gặp được mình, chỉ cần lâu dần, tình cảm cũng sẽ phai nhạt đi. Còn có một điểm rất trọng yếu, đó chính là Alice không thể ở cùng mình lâu, như vậy khả năng bị Thư Dĩnh bắt gặp sẽ thấp hơn rất nhiều.

- Anh đang nói lời âu yếm với em sao, Jack?
Alice cười quyến rũ, hai gò bồng đảo to tròn mềm mại trước ngực cũng theo đó mà rung rinh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bung ra khỏi áo.
Hướng Nhật nhìn đăm đăm vào chúng, nhưng hắn thu lại ánh mắt rất nhanh:
- Anh chỉ không muốn em ngốc như thế, lần sau gặp phải tình huống ấy, đừng đứng ở cuối cùng, nhất định phải giành trước một cái dù mới được.
Hướng Nhât đang nhắc đến chuyện lần trước khi máy bay gặp sự cố Alice là người xếp hàng cuối cùng chờ phát dù, kết quả lại thiếu một cái, nếu không phải mình biết bay, không có dù, chắc chắn nàng sẽ không có hy vọng sống sót.
- Em biết rồi!
Alice khẽ nắm tay lại, nàng cũng không dám kỳ vọng lần sau sẽ có nam nhân nào tình nguyện hi sinh tính mạng của mình để cứu sống nàng như người trước mắt, tính mạng chỉ có một, nàng cũng không muốn gặp phải tình thế tuyệt vọng ấy nữa. Hơn nữa, tình cảnh trên máy bay lúc ấy, suốt đời này nàng sẽ không quên.
"Em biết không? Thật ra, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh biết mình đã yêu em sâu sắc".
"Em biết không? Được ngồi chuyến bay lần này là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời anh".
"Đừng nhớ đến anh, biết không? Bảo bối".
Hướng Nhật cũng không đưa Alice về đến tận nhà, mà khi chỉ còn khoảng hơn chục mét là tới thì hắn dừng lại, sau đó xoay người rời đi, về khách sạn trong cao ốc Empire State.
- Anh đã về, Hướng Quỳ.
Bởi vì có chìa khóa phòng nam nhân, Thư Dĩnh đã trả phòng của mình, giờ phút này nàng đang ngồi trên ghế salon xem tivi, khi nhìn thấy nam nhân đi vào, lập tức nhào tới, sắc mặt có chút kinh hoàng:
- Vừa rồi ở phía dưới xẩy ra vụ nổ lớn, làm em sợ muốn chết.
- Không cần sợ, cũng không phải chỗ chúng ta bị nổ. Hơn nữa, đám cháy đã được dập tắt, không cần lo lửa sẽ lan tới chỗ chúng ta.
Hướng Nhật bế nàng lên, nhỏ giọng dỗ dành, sau đó đi tới ghế salon trong phòng khách rồi ngồi xuống, hôn lên môi nàng một cách nồng nàn. Lúc này hắn mới hỏi:
- Chuyện làm ăn bàn bạc sao rồi? - Có em ra tay, đương nhiên là thành công.
Nói về việc này, Thư Dĩnh rất đắc ý, ngay cả sự ngượng ngùng vì vừa bị nam nhân hôn trộm cũng quên mất, ở trong lòng nam nhân khẽ vặn vẹo thân thể, bỗng nàng lại hỏi:

- Có đúng là anh và Monica gặp mặt nhau lần đầu tiên không?
Trong lòng Hướng Nhật biết cô nàng này lại ghen, hắn bèn ra vẻ bình thản:
- Tính ra thì lần em và anh cùng gặp cô ấy thì là lần thứ hai.
- Có thật là cô ấy tìm anh hỏi đường nên mới quen anh?
Thư Dĩnh vẫn có phần không yên tâm.
- Chẳng lẽ em cho rằng anh và cô ấy có gì đó với nhau?
Hướng Nhật hơi lớn giọng môt chút.
- Đâu mà! Chỉ là cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn anh có gì đó khác thường.
Thư Dĩnh vội vàng trề môi phủ nhận.
- Hơn nữa, sao cô ấy lại gọi anh là Thiên sư tiên sinh? Rốt cuộc là anh giúp cô ấy chuyện gì? Tại sao anh có tên tiếng Anh mà không nói cho em hay?
Hướng Nhật chỉ cảm thấy ong hết cả đầu, hắn không ngờ Thư đại tiểu thư lại liên tục đưa ra ba vấn đề, đành sửa sang câu từ rồi nói:
- Gọi anh là thiên sư tiên sinh, bởi vì anh giả làm thần côn lừa cô ấy, giúp cô ấy chút việc, em cũng biết đây, chỉ là giả bộ thôi, còn về cái tên tiếng Anh kia, vốn là anh bịa bừa ra, không ngờ đối phương cũng tin.
- Xấu xa, lại đi lừa người ta như vậy.
Thư Dĩnh nghe Hướng Nhật nói mà phì cười, trên thực tế, nàng cũng không hoài nghi nam nhân lừa gạt nàng, chỉ là cảm thấy hỏi ra được thì trong lòng dường như sẽ thoải mái hơn chút.
- Cũng hết cách rồi.
Hướng Nhật nhún vai, vốn hắn còn định nói ra chuyện cô nàng gợi cảm gọi là " Monica" kia đưa cho mình một xấp dầy đô la, nhưng suy đi tính lại, nó có thể khiến Thư Dĩnh truy hỏi thêm, cuối cùng đành nín nhịn không nói ra.
Cười một trận, đột nhiên Thư Dĩnh lại nghĩ đến cái gì đó, nhìn nam nhân và nói:
- Đúng rồi, Hướng Quỳ, anh thấy Teru tiểu thư xinh đẹp không?
Hướng Nhật lại toát mồ hôi lạnh, nhưng hắn cũng biết, phụ nữ thường xuyên khó hiểu như vậy, luôn có tâm lý so bì với người khác. Thế là hắn ra vẻ như không lưu tâm.
- Cũng tốt.

Nhưng Thư Dĩnh lại có phần bất mãn đối với câu trả lời của hắn:
- Cái gì mà cũng tốt chứ, em hỏi cô ấy có xinh đẹp hay không cơ mà?
- Rất đẹp.
Hướng Nhật biết trốn cũng không thoát, đành thành thật trả lời.
- Vậy anh động lòng không?
Thư Dĩnh tiếp tục truy hỏi, vẻ mặt có chút khẩn trương.
- Sao có thể thế được? Anh với cô ấy là bạn bè, sao em lại nghĩ như vậy?
Hướng Nhật hỏi ngược lại, có vẻ rất đường đường chính chính.

Thư Dĩnh cười thật là nhẹ nhõm:
- Không, em chỉ tùy tiện hỏi thế thôi.
Cô nàng này ghen kinh ra phết, Hướng Nhật thầm nhủ, đồng thời càng ôm chặt nàng hơn, trong đầu nẩy ra ý trả đũa, hắn cười ám muội:
- Bây giờ còn sớm, chúng ta đi ngủ trưa đi.
- Anh lại muốn làm chuyện xấu!
Thư DĨnh nhìn nam nhân bằng vẻ cảnh giác, sắc mặt cũng đỏ bừng.
- Hehe.
Hướng nhật cười dâm, cái này gọi là ăn no rửng mỡ, hắn vừa ăn trưa xong, lại tản bộ một hồi (đưa Alice về nhà), lúc này là lúc thân thể không an phận nhất, đặc biệt với một thanh niên khí huyết phương cương hơn người khác như hắn.
Thư Dĩnh cũng hết cách với nam nhân, ai bảo mình đã rơi vào lòng bàn tay của hắn rồi, muốn trốn cũng không thoát, đang định lí nhí đáp ứng thì bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Nhân cơ hội này, Thư Dĩnh lập tức vùng khỏi ngực nam nhân chạy ra mở cửa, bên ngoài chính là vị nữ hoàng mà toàn thân lúc nào cũng tỏa ra khí chất cao quý, Teru Tonnay.
- Teru tiểu thư.
Thư Dĩnh nhiệt tình mời với đối phương vào, Hướng Nhật thấy vậy giật cả mình, rõ ràng vừa mới đây lúc hỏi mình còn có vẻ không thích đối phương, mà giờ biển hiện ngoài mặt lại hoàn toàn khác, nhiệt tình đến nỗi Hướng Nhật cảm thấy có hơi quá trớn.
- Đã quấy rầy, Thư tiểu thư, Hướng tiên sinh.
Nữ hoàng rất lịch sự, khẽ gật đầu với Hướng Nhật vốn vẫn ngồi trên ghế salon không đứng lên.
- Làm gì có chuyện ấy? Teru tiểu thư tới thật đúng lúc, vừa rồi chúng tôi còn nhắc đếm cô, Hướng Quỳ nói cô rất đẹp.
Thư Dĩnh cố tình nói bằng giọng ghen tuông.
Nữ hoàng có đôi chút giật mình, nhưng vẫn mìm cười nói:
- Hướng tiên sinh, Thư tiểu thư, buổi tối hai người có rảnh không?
- Có chuyện gì sao?
Thư Dĩnh trong lòng đã có dự tính, nhưng cũng không trả lời ngay.
- Là thế này, 8h tối nay, viện bảo tàng trong cao ốc có tổ chức một buổi đấu giá châu báu quy mô nhỏ, chúng đều được làm từ tay các nhà thiết kế châu báu nổi tiếng. Vừa hay ta còn hai thiếp mời, ta muốn mời hai người cùng đi.
Từ lúc nghe thấy từ "buổi đấu giá châu báu", hai mắt Thư Dĩnh liền sáng lên, lại nghe còn có thiếp mời, lập tức nhận lời:
- Teru tiểu thư, thật sự rất cám ơn cô, buổi tối nhất định chúng tôi sẽ đến đúng giờ.
Hướng Nhật cũng chỉ có thể lắc đầu một cách bất đắc dĩ, chuyện này khiến hắn nhớ tới một câu danh ngôn chí lí: Phụ nữ và rồng là cùng một loài sinh vật, bản thân thì thích tỏa sáng, hơn nữa luôn cố truy cầu những thứ lấp lánh. Vừa nghe thấy 2 chữ "châu báu", cứ nhìn biểu hiện của Thư đại tiểu thư là rõ.
Tuy nhiên Hướng Nhật cũng không phải người bủn xỉn, nếu như đến lúc đó nàng thích thứ gì đó thì sẽ mua cho nàng, đều là bạn gái của mình, nếu đã tặng mấy người Sở Sở nhẫn kim cương, vậy không thể "nhất bên trọng nhất bên khinh" được.



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 484: Phụ nữ và rồng là cùng một loại sinh vật