Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 473: Ta có thể đi theo ngươi


- Tiên sinh, ngài cuối cùng cũng đã trở về!
Gã người Ấn Độ đứng chờ ở cửa nhìn thấy Hướng Nhật trở về, không khỏi thở dài một hơi.
- A, xảy ra chuyện gì?
Nhìn vẻ mặt gã gác cổng người Ấn Độ này tỏ ra có chút lo lắng, Hướng Nhật liền hỏi.
- Ông chủ chờ ngài đã lâu.
Mặc dù trong lòng rất sốt ruột, nhưng gã gác cổng người Ấn Độ không dám kéo Hướng Nhật, mà đi trước dẫn Hướng Nhật tiến vào bên trong.
Trong đại sảnh, Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch đều đã ở đây, giữa đôi lông mày trên mặt hai người nhăn lại thật sâu, dường như gặp cái vấn đề gì rất khó giải quyết.
- Có phiền phức sao? Hướng Nhật vừa mới bước vào đại sảnh đã hỏi ngay.
Thấy Hướng Nhật đi vào, hai người đều thu hồi vẻ lo lắng, Trương Thái Bạch giả vờ thoải mái mà nói:
- Chỉ là một vấn đề nhỏ không tính là phiền phức, đã giải quyết rồi.
Đương nhiên, cái này chỉ có thể đi lừa gạt người khác, Hướng Nhật là huynh đệ với bọn chúng lâu như vậy, tự nhiên không thể không biết tính tình hai người họ, khẳng định là bởi vì không muốn bản thân nhúng tay vào, cho nên tùy tiện trả lời cho có lệ.
Bất quá, Hướng Nhật cũng biết, nếu muốn ép buộc bọn họ từ trong miệng nói ra chuyện gì, đó là không có khả năng, hắn cũng không miễn cưỡng, nói sang chuyện khác:
- Nghe nói các ngươi tìm ta có việc?
- Là như vậy, chúng ta đã giúp ngươi đặt một phòng trong khách sạn rồi, ngươi hiện tại có thể dọn qua đó.
Trương Thái Bạch nói có chút vội vàng.
- Các ngươi đã giúp ta đặt trước được rồi?
Hướng Nhật vẻ mặt kinh ngạc.
- Bản thân ta đã tìm được một khách sạn rồi, ở Manhattan đại lộ số 5 bên kia.
Hướng Nhật trong miệng thì nói như vậy, trong lòng cũng rất cảm động, hắn đã đoán được, Du, Trương hai người khẳng định là bởi vì sợ liên lụy đến mình, vì vậy muốn sớm đem mình đến ở trong khách sạn.
Mà hắn căn cứ vào kế hoạch của mình, đúng là cũng đã tìm được khách sạn cho mình rồi, cách nơi này cũng không xa lắm, sở dĩ nói là ở tại Manhattan đại lộ số 5 phía bên kia, mục đích chính là vì muốn cho hai người Du, Trương bớt đi lo lắng.
Quả nhiên, nghe Hướng Nhật nói tìm được nơi ở rồi nhưng lại không ở phạm vi phố người Hoa thì hai người Du, Trương mới thở dài một hơi.
Du Tiểu Cường rất trực tiếp mà hỏi:
- Tiền có đủ không? Nếu như thiếu thì cứ nói.
Hướng Nhật ha ha cười, cắt đứt lời Du Tiểu Cường.
- Ta nghèo đến nỗi chỉ còn lại có tiền thôi.
Hắn biết Du Tiểu Cường lo lắng cho vấn đề kinh tế của mình, nhưng mà, đối với thực lực của hắn, đừng nói ở trong một khách sạn nho nhỏ, coi như là ở trong tròng Vip của cao ốc Empire cũng không có chút vấn đề nào, chỉ có điều Hướng Nhật sẽ không ném tiền dễ dàng qua cửa sổ như vậy thôi.
Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch không tiện nói thêm nữa, trong lòng cũng có chút hổ thẹn, huynh đệ của Hướng lão đại tới, nhưng hầu như bọn họ hoàn toàn không giúp được gì, trái lại thiếu chút nữa làm cho hắn rơi vào trong nguy hiểm, khiến cho bọn họ thấy có lỗi với Hướng lão đại ở dưới suối vàng.
Bầu không khí nhất thời có chút nặng nề, Hướng Nhật cũng nghĩ đến chính mình thực sự không phải là cái người "Hướng lão đại" mà hai người Du, Trương quen thuộc kia. Hắn biết một câu nói vui đùa của mình khiến cho hai người cảm thấy rất không thoải mái, may lại nghĩ tới cái gì đó, liền mở chủ đề nói:
- Được rồi, mới vừa rồi trên đường trở về ta đụng phải một số người kỳ quái.
- Người kỳ quái nào?


Du Tiểu Cường trong mắt tinh quang chợt lóe, Trương Thái Bạch thì nhìn chăm chú vào Hướng Nhật.
- Là có người muốn mời ta đi làm khách.
Hướng Nhật nói một chút rồi dừng lại, hắn tin tưởng với sự nhanh trí của hai người Du, Trương thì họ sẽ đoán được đám người nào theo dõi mình là ai, nhưng phỏng chừng bọn họ cũng không nghĩ tới đối phương lại xuống tay nhanh như vậy mà thôi.
Quả nhiên, sắc mặt hai người Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch đều đại biến, trước tiên liên tưởng đến phiền phức gần nhất và thủ đoạn hành sự của đối phương, cũng không phải sẽ không làm ra cái loại sự tình này.
Nhìn vẻ mặt hai người, Hướng Nhật đã biết trong lòng bọn họ nghĩ là cái gì, cũng không tiếp tục cố làm ra vẻ huyền bí gì nữa, nhẹ nhàng nói:
- Bọn họ là người của ' Trường Nhạc Thanh Niên Bang '.
Vừa nghe Hướng Nhật đọc ra năm chữ kia, Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch không khỏi khẩn trương lên.
- Ngươi. đều đã biết rồi ư?
- Ta tự mình đi hỏi Lâm lão bản.
Hướng Nhật cũng không giấu diếm, lại đem chuyện tình bị người khác chặn đường trong con hẻm nhỏ nói ra một lần, ngay cả tướng mạo của tên thanh niên cầm đầu kia cũng không bỏ qua.

- Là hắn!
Trương Thái Bạch rõ ràng đối với tên thanh niên kia rất quen thuộc, vẻ mặt lạnh lẽo, hừ một tiếng nói.
- Tay của Điền Khôn cũng hơi duỗi quá dài rồi đó.
- Tên đó là Điền Khôn?
Hướng Nhật vội vàng hỏi, trong lòng có chút hối hận, nếu sớm biết rằng tên kia là Điền Khôn, hắn sẽ không thể chỉ hỏi vài câu mà để cho đối phương đi.
- Không, hắn là thủ hạ của Điền Khôn, chính là đại tướng số hai gọi là Lâm Thanh.
Trương Thái Bạch hình như không quá nguyện ý nhắc tới đối phương, nói ra tên rồi lại chuyển đề tài.
- Những người đó hiện tại thế nào?
Hướng Nhật biết hắn hỏi chính là bản thân xử lý những người của 'Trường Nhạc Thanh Niên Bang' ra sao, rất tự tin đáp:
- Phỏng chừng đều đã nằm trong bệnh viện.
Vốn Alice muốn trực tiếp đem những người đó tống vào trong đồn cảnh sát, nhưng Hướng Nhật cũng không có làm như vậy, mà chỉ hỏi ra tin tức bản thân muốn biết, sau mặc đám người bị thương đó nằm dưới đất rồi rời đi.
Lúc này đã qua đi lâu như vậy, người chỉ cần không phải ngốc nghếch đau nhức đến độ thần kinh phản ứng cũng không có, đều đã đi viếng thăm một bệnh viện nào đó rồi.
Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch tự nhiên rõ ràng ý tứ trong lời nói của Hướng Nhật, đối với chuyện một mình hắn có thể tiêu diệt mười mấy người bọn họ tuyệt không kinh ngạc, trước đây bọn họ đã nhìn thấy một màn còn khủng khiếp hơn, đó là chuyện Hướng lão đại một người đánh ngã hơn một trăm người, đã thế còn cực kỳ dễ dàng.
Làm em họ của hắn, không có khả năng không thể đánh ngã mấy tên đó.
- Được rồi, có khả năng là bọn chúng liên thủ cùng với Trương gia.
Hướng Nhật đem suy đoán của mình nói ra, tiếp theo lại đem đáp án từ trong miệng của tên thanh niên kia nói cho hai người nghe.
- Trương gia?
Trương Thái Bạch rơi vào trầm tư, ánh mắt nhìn ra cửa chính, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Còn Du Tiểu Cường vẻ mặt giận dữ, hắn đương nhiên là có lý do tức giận, thế gia (gia đình quyền thế) cùng bang phái từ xưa đến nay đều là nước giếng không phạm nước sông, không nghĩ tới lần này đámTrương gia bụng dạ không đáy lại có dũng khí bất chấp mọi thứ, liên thủ với một bang phái đối phó với bang phái, đây đã là phá hủy quy củ ban đầu của phố người Hoa.
Đúng lúc này, gã gác cổng người Ấn Độ vừa đi ra ngoài lại quay lại, âm thanh trong miệng còn còn lớn hơn cãi nhau:

- Ông chủ, không xong rồi, bên ngoài có rất nhiều người vây quanh.
Tiếng Trung phát âm rất rõ ràng khiến cho Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch từ trong kinh ngạc cùng phẫn nộ tỉnh táo lại, Du Tiểu Cường vung tay lên:
- Đi, ta muốn nhìn xem, người nào dám tụ tập vây quanh tổng đường của "Võ Lâm Hội".
Sau khi đám Du Trương mấy người tất cả đi ra ngoài, Hướng Nhật tự nhiên cũng không ngoại lệ, hơn nữa hắn mơ hồ ý thức được là ai vây ở bên ngoài.
Ra khỏi đại sảnh, quả nhiên phát hiện bên ngoài sân vây quanh rất nhiều người, khoảng hơn 40,50 người, mặc dù mỗi người đều tay không, nhưng vẻ mặt bọn họ đều toát ra vẻ hung hổ, chỉ còn thiếu chưa viết lên mấy chữ "Ta tới để đòi người ".
Đứng ở đằng trước đám người là một thanh niên 27,28 tuổi, thân hình to lớn, để mái tóc húi cua, hai con mắt bừng bừng mở to, cả người thoạt nhìn rất có khí thế.
Không biết có phải do di truyền không nhưng da cũng rất đen, như là quanh năm trên thuyền bôn ba trên biển để kiếm ăn vậy.
Du Tiểu Cường thoáng nhìn lướt qua hơn mười cặp mắt bất thiện của đám người này, trong mắt hiện lên một tia lửa giận, nói với thanh niên mái tóc húi cua:
- Điền lão bản, ngươi có ý gì?
Vừa nghe Du Tiểu Cường xưng hô, Hướng Nhật đã biết gã tóc húi cua này là bang chủ Điền Khôn của 'Trường Nhạc Thanh Niên Bang'.
Điền Khôn dường như không có nghe được ngữ khí chất vấn trong lời nói của Du Tiểu Cường, liếc mắt sang Hướng Nhật đứng bên cạnh, sau đó lập tức dời ánh mắt, thái độ khinh khỉnh nói:
- Hoá ra Du lão bản cùng Trương lão bản đều ở đây, vậy thật tốt quá.
Trương Thái Bạch khẽ kéo Du Tiểu Cường phía trước người lại, ngăn cản hắn tiếp tục nói, nhìn Điền Khôn nói:
- Nghe ý tứ trong lời nói của Điền lão bản, chẳng lẽ là có cái vụ làm ăn gì cần chiếu cố phải không?
Điền Khôn cười hắc hắc.
- Chiếu cố không dám nhận, chẳng qua là muốn hướng Trương lão bản đòi một công đạo.
Trương Thái Bạch chợp mắt một cái, trong lòng đã rõ ràng ý đồ của đối phương, trong miệng lại nói: - Không biết Điền lão bản muốn đòi cái công đạo gì?
Điền Khôn cười lạnh nói:
- Người của ngươi đánh thủ hạ của ta, lẽ nào ta không nên lấy lại công đạo hay sao?
- Người của ta đánh thủ hạ của ngươi? Điền lão bản, ngươi nói đùa sao?

Trương Thái Bạch vẻ mặt có chút khoa trương.
- Có phải là nói giỡn hay không, ngươi lập tức sẽ biết!
Nói đến đây, Điền Khôn thuận tay vung lên, chỉ thấy một người ban đầu trốn ở trong đám người đột nhiên đi ra.
Hướng Nhật tập trung nhìn vào hắn, thì ra chính là tên thanh niên trước đó không lâu bị bản thân một cước đá bay vào trong đám người, nhìn thần sắc hiện tại của hắn có chút uể oải, hiển nhiên là còn chưa có khôi phục lại từ một đòn nghiêm trọng kia, nhưng vẫn bị Điền Khôn lôi đi ra từ bệnh viện.
Hướng Nhật không khỏi có chút thông cảm, làm thủ hạ của ác nhân cũng không phải dễ dàng gì.
- Người đánh ngươi là ai? Ngươi nói rõ trước mặt Du lão bản cùng Trương lão bản đi, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không làm ngươi bị chịu dòn oan uổng, nhất định sẽ trả lại cho ngươi một cái công đạo.
Điền Khôn chỉ vào hai người Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch mà nói, tuy ý tứ trong lời nói là để cho hai người Du, Trương làm chủ, nhưng ngữ khí lại rất cứng rắn, dường như đã sớm khẳng định rằng hai người Du, Trương sẽ làm theo ý mình vậy.
Trương Thái Bạch trong mắt tràn đầy cười nhạt, còn Du Tiểu Cường nắm chặt nắm tay.
- Chính là hắn!

Có lão đại bên cạnh, tên thanh niên kia cũng khôi phục lại chút uy phong lúc trước, chỉ vào Hướng Nhật nói.
- Nghe rõ chưa, Trương lão bản, Du lão bản?
Trên mặt Điền Khôn tràn đầy đắc ý, trực tiếp không để ý đến sắc mặt khó coi của hai người Du, Trương.
- Hiện tại có đúng là nên đem thủ hạ của ngươi giao ra đây hay không?
Trương Thái Bạch hướng phía trước đi tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm Điền Khôn đang đắc ý dào dạt:
- Hắn không phải là thủ hạ của ta.
Điền Khôn tựa hồ đã sớm ngờ tới Trương Thái Bạch sẽ nói như vậy, nét mặt không có một tia kinh ngạc.
- Vậy tiện quá, nếu không phải thủ hạ của ngươi, vậy đem người giao cho ta, chúng ta cũng không có làm khó dễ gì.
- Tuy nhiên lại là khách của chúng ta.
Trương Thái Bạch bổ sung nói, trong lời nói đã có tầng hàm nghĩa cực kì rõ ràng khác.
Nếu là khách của ta, đương nhiên sẽ không cho ngươi mang đi.
- Nói như vậy, ngươi không để cho Điền mỗ ta chút mặt mũi phải không, dự định che chở cho tiểu tử này hử?
Điền Khôn biểu tình có chút điên cuồng, thủ hạ phía sau hắn cũng đều kêu gào lên, hung hăng la hét "Giao người ".
Trương Thái Bạch tuyệt không e ngại, trong mắt bắn ra hàn ý lạnh lẽo.
- Điền lão bản dự định ỷ vào nhiều người muốn đoạt khách của ta sao?
- Trương lão bản hay nói giỡn sao? Ta ỷ vào nhiều người ư? Ai chẳng biết 'Võ Lâm Hội' các ngươi có rất nhiều nhân tài.
Điền Khôn trong mắt tràn đầy trào phúng, như là bắt được cái nhược điểm gì của đối phương.
Trương Thái Bạch ngữ khí bị kiềm hãm, muốn phản bác cũng không biết nói từ đâu.
Tuy nói người của "Võ Lâm Hội" cũng không ít, nhưng "Võ Lâm Hội" cũng không phải là một bang phái chân chính theo ý nghĩa cúa nó, mọi người trong hội đều có nghề nghiệp của bản thân, bọn họ cũng không giống như đám người lưu manh du côn của "Trường Nhạc Thanh Niên Bang" ăn ngủ cũng tìm người khác gây phiền phức.
Chỉ có đến khi phát sinh sự kiện trọng đại mới có thể tụ cùng một chỗ, nhất trí đối ngoại.
Mắt thấy Trương Thái Bạch bị mình hỏi mà không lời nào để nói, Điền Khôn lại tiếp tục lộ rõ vẻ uy hiếp.
- Ta khuyên Trương lão bản nên lý trí một chút, không nên vì một người 'ngoại nhân' mà khiến cho hai phái chúng ta trở mặt, đến lúc đó phát sinh những 'việc ngoài ý muốn' mà chúng ta người nào cũng không muốn gặp, vậy thì không tốt đâu.
- Ta nghĩ 'việc ngoài ý muốn' rất nhanh sẽ sẽ phát sinh.
Một thanh âm xen vào, là của Hướng Nhật, chỉ thấy hắn chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt Điền Khôn, khóe miệng mang theo một tia cười nhạt không đổi.
- Ngươi không phải muốn mời ta đi ở phòng tổng thống hay sao? Ta hiện tại có thể đi theo ngươi.



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 473: Ta có thể đi theo ngươi