Tiếng chuông cửa vang lên, người ra mở cửa là một phụ nữ xinh đẹp chừng hơn 30 tuổi, toàn thân mặc một bộ quần áo ở nhà được cắt may rất khéo.
- Alice ―
Người phụ nữ xinh đẹp thấy con gái ra ngoài ăn cơm mà trở về nhanh như vậy, trong mắt ánh lên vẻ hân hoan, lại liếc thấy bên cạnh con gái còn có một nam nhân trẻ tuổi gương mặt phương đông, lập tức lễ phép nói:
- Thật ngại quá, tiên sinh, xin mời vào.
Hướng Nhật mỉm cười, gật đầu coi như chào hỏi, thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mắt và cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim bên cạnh dung mạo giống nhau đến 8 phần, lại đều có mái tóc bạch kim, hắn lập tức đoán ra nàng chính là mẹ của cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim.
Alice mang vẻ mặt hưng phấn kéo Hướng Nhật vào trong nhà, một mặt lại vồn vã giới thiệu với mẹ:
- Mẹ, anh ấy chính là Jack, anh ấy không chết!
- A?
Người phụ nữ xinh đẹp đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nghe ra được mấy lời rối rắm của con gái có ý gì, nhất thời bị nội dung trong đó làm cho kinh hãi, cái người con trai vì con gái mình mà nhảy khỏi máy bay không chết sao? Vậy thật sự tốt quá rồi.
- Jack à? Mau vào trong đi.
Giọng đã trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía Hướng Nhật cũng có chút ám muội.
- Dạ.
Hướng Nhật có hơi mất tự nhiên, hắn cũng biết người phụ nữ xinh đẹp trước mắt đã xem mình là "Con rể".
Vào phòng khách rồi ngồi xuống ghế sofa, lúc này Sofia - mẹ của Alice - cũng đã pha xong hai cốc cafe và bưng tới, một cốc cho Alice, một cốc cho Hướng Nhật. Còn nàng ta thì cười tủm tỉm ngồi ở đối diện hai người, vẻ lo lắng vốn có trên mặt sớm đã biến mất, trong mắt còn có vẻ hân hoan vì mừng cho con gái đã lại trở nên vui vẻ.
- Có chuyện gì mà cao hứng thế, có thể chia sẻ với ta được không?
Gia chủ Edward từ trong thư phòng đi ra cũng hòa vào bầu không khí trong phòng khách, khi phát hiện trong nhà có thêm một nam tử trẻ tuổi xa lạ, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, lại thấy con gái cứ ôm chặt lấy hắn, hơn nữa vẻ mặt rất hạnh phúc, vẻ king ngạc trong mắt Edward càng nhiều hơn, đồng thời còn có chút nghi hoặc.
Sofia đang định giải thích với chồng, Alice đã giành nói trước:
- Ba, để con giới thiệu với ba, đây là bạn trai của con, Jack.
- Bạn trai?
Trong lòng Edward càng thấy kỳ quái, sao con gái vừa ra ngoài ăn một bữa cơm Trung Quốc đã mang về một người bạn trai? Hơn nữa, ông cũng biết con gái vẫn nhớ mãi nam tử trẻ tuổi người Hoa xả thân cứu nó trên máy bay, gần như đã đến mức độ không thể tự thoát ra được, sao có thể tìm bạn trai khác được cơ chứ?
Nhìn ra sự nghi hoặc của ba, Alice cười đắc ý:
- Ba, anh ấy chính là người nhường dù cho con trên máy bay, Jack. Anh ấy không chết, chỉ là bị vướng vào một cành cây.
- Thì ra là như vậy.
Edward ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ hoang mang khó tả. Ông cũng không giống như con gái vì rơi vào bể tình mà đầu óc trở nên mê muội, ông là một người trưởng thành có khả năng suy nghĩ bình thường. Rơi từ độ cao mấy ngàn mét xuống, tuyệt đối không có cơ hội sống sót, nhưng thực tế lại rành rành ngay trước mắt, ông cũng nghĩ không ra cách giải thích nào khác, chỉ có thể dùng từ "Kỳ tích" để hình dung chuyện lần này.
Đương nhiên, từ trong thâm tâm, ông cũng mừng thay cho con gái vì nó có thể tìm được một tình yêu chân chính, chỉ cần con gái thích, ông có lý do gì để phản đối cơ chứ?
- Chào Jack, ta là ba của Alice.
Edward đưa tay ra một cách hữu nghị, đồng thời đánh giá thanh niên có gương mặt phương đông trước mặt, ấn tượng đầu tiên là không tồi, mặc dù cảm thấy thân hình cậu ta có hơi gầy gò ốm yếu, nhưng đối phương là người phương đông, ông cũng không yêu cầu quá cao, chỉ cần đối tốt với con gái, còn đâu đều là chuyện nhỏ.
- Chào bác ạ, rất hân hạnh được gặp bác.
Hướng Nhật cũng đứng lên bắt tay Edward. Trên thực tế, vốn hắn định giải thích mình không phải là bạn trai của Alice, nhưng cả nhà người ta quá nhiệt tình, nhiệt tình đến nỗi hắn phải nuốt những lời định nói vào trong bụng. Nếu trong trường hợp Hướng Nhật thật sự định cưới cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim kia, vậy nãy giờ đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Edward cũng ngồi xuống ghế sofa, nhưng ông ngồi ở bên cạnh Sofia, tháo xuống cặp kính mắt mà vừa rồi có thể là được ông đeo lên để tìm kiếm tài liệu, nhìn Hướng Nhật, làm như vô tình hỏi:
- Jack, lần này đến Mỹ cháu có dự định ở lại đây lâu dài hay không?
Biết vị "bố vợ tương lai" trước mặt định tìm hiểu về hoàn cảnh của "Con rể" là mình, Hướng Nhật trong lòng nẩy ra một ý, bèn nói:
- Cháu đến đây thăm bạn.
- Ồ? Vậy sau khi xong cháu phải trở về sao?
Edward hơi nhíu mày, Sofia bên cạnh cũng có chút khác thường.
Hướng Nhật chờ chính là câu hỏi này của đối phương, lập tức đáp:
- Đúng vậy, cháu xin phép nghỉ để đến Mỹ, hết phép là phải quay về trường học.
Sở dĩ nói như vậy, chính là vì muốn xóa bỏ kỳ vọng của cả nhà Alice đối với mình, chỉ ra bản thân bây giờ còn là một sinh viên, chắc hẳn ba mẹ Alice sẽ phải cân nhắc lại cẩn thận, mình không có năng lực gì chăm sóc Alice thì sao có thể chọn mình làm "con rể" được, vậy có thể không cần lo lắng việc Alice cứ mãi quấn lấy mình. Quả nhiên, sắc mặt Edward có chút khó coi.
- Cháu vẫn là sinh viên?
- Đúng vậy, trên thực tế, năm nay cháu mới 19 tuổi.
Hướng Nhật tiếp tục đổ dầu vào lửa.
Vẻ mặt vợ chồng Edward đã không còn tha thiết như ban đầu, bọn họ là người Mỹ, cách suy nghĩ khá là thực tế, mặc dù cũng rất coi trọng tình yêu, nhưng nam nhân nếu không có sự nghiệp thì sao có thể gánh vác được trọng trách nuôi sống gia đình? Chẳng lẽ lớn như vậy rồi còn muốn dựa vào ba mẹ sao? Huống chi, người thanh niên trước mắt này thật sự quá nhỏ tuổi, đến nỗi vợ chồng Edward lo rằng đối phương chẳng qua là vì thấy Alice hiện giờ còn trẻ trung xinh đẹp nên mới nhất thời bồng bột đi vứt bỏ hi vọng sống sót vì con gái mình.
Thấy ba mẹ không nói lời nào, Alice thân là con gái sao lại không biết bọn họ đang nghĩ gì. Nhưng nàng đã chọn được "Vị hôn phu " cho mình, đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ. Hơn nữa, Alice luôn khát khao có một tình yêu hoàn mỹ, một nam nhân có thể vì người mình yêu mà tình nguyện hy sinh thì càng có sức hấp dẫn với nàng.
Alice bĩu môi nói:
- Có gì đâu, năm nay con 21 tuổi, chỉ hơn hai tuổi mà thôi, trừ phi Jack chê con già không cần con.
Nói xong, tặng cho nam nhân bên cạnh một cái liếc mắt đầy quyến rũ.
Hướng Nhật đang âm thầm đắc ý vì mưu kế của mình sắp thành công, không ngờ bên cạnh lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, chỉ đành bất đắc dĩ lắc lắc đầu và nói:
- Sao lại chê em được? Chủ yếu là vì luật pháp ở quốc gia anh quy định nam phải ngoài 23 tuổi mới được kết hôn.
- Em có thể chờ anh.
Alice nói ngay, rồi lại ôm chặt cánh tay Hướng Nhật, như muốn ám chỉ với ba mẹ: nếu không được lấy thì sẽ không lấy ai.
Vợ chồng Edward chỉ có thể cười khổ, con gái đã nói như vậy rồi, bọn họ còn có thể nói gì nữa? Cũng được, chỉ cần con gái thích, vậy cứ thế đi.
Huống chi, không phải còn có ba, bốn năm nữa sao? Có lẽ đến lúc đó cậu "Bạn trai" mà Alice nhìn trúng sẽ làm nên sự nghiệp cũng chưa biết chừng. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng nhất thời thoải mái hơn nhiều, nhưng vì Alice xen miệng vào, bầu không khí nói chuyện tốt đẹp nãy giờ đã bị phá hủy.
Alice lè lưỡi, kéo thẳng nam nhân vào phòng ngủ của mình.
Sofia có ý ngăn cản, nhưng bị ông chồng bên cạnh đưa mắt ngăn lại, bất đắc dĩ đành tiếp tục ngồi ở ghế sofa.
Vào phòng ngủ, cửa vừa được khóa lại cẩn thận, khi Hướng Nhật còn chưa kịp có phản ứng gì, đột nhiên một thân thể mềm mại nóng như lửa đốt nhào vào lòng hắn.
- Jack.
- Gì?
Hướng Nhật theo phản xạ có điều kiện hỏi lại.
- Ư.
Một đôi môi mềm mại ập đến, Hướng Nhật chỉ cảm thấy bờ môi nóng ran, tiếp theo là cả người bị ôm chặt, sau đó vì hai người dính chặt vào nhau mà hắn cảm nhận được có hai vật to tròn mềm mại lại hết sức co dãn đang đè vào ngực mình, hắn biết đấy là gì, đồng thời cũng bị rúng động, nhất thời quên đẩy đối phương ra. Trong đầu chỉ có một ý niệm, cô gái tây dương này cũng thật quá phóng khoáng và lớn mật!
Alice chủ động dâng lên môi thơm, qua một lúc lâu mới buông ra, sau đó nói đầy thâm tình:
- Jack, em yêu anh!
Hướng Nhật khẽ thở dài một hơi, hắn cảm thấy cần phải nói rõ ràng với cô gái si tình này, nếu không hậu quả sẽ là càng lún càng sâu.
- Alice, anh thật sự đáng để em làm vậy sao?
- Không cho nói như vậy!
Alice lườm nam nhân một cái, tiếp theo lại cầm lấy hai tay hắn rồi chầm chậm đưa chúng di chuyển đến bờ mông tròn trĩnh mẫn cảm và vểnh cao của mình, miệng khẽ rên lên một tiếng.
Hướng Nhật chỉ cảm thấy trong đầu nổ "ầm" một tiếng, mấy lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn cũng bị hành động này của nàng làm cho tan thành mây khói. Mk, đúng là muốn lấy mạng mình đây mà. Trên máy bay, hắn đã chú ý đến hai mảnh kiều đồn cực đại mà tròn trĩnh của cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim này, khi đó còn YY nghĩ trong lòng là không biết sờ lên sẽ có cảm giác gì, không ngờ hiện giờ mộng đẹp lại trở thành sự thật. Trong tay truyền đến xúc cảm cực kì dễ chịu, làm cho hắn không nỡ dời tay đi, chỉ có thể tự ám thị trong lòng: đây là Alice ép hắn đặt tay lên kiều đồn mềm mại của nàng, không phải do mình chủ động.
Mắt thấy nam nhân ngẩn người ra, Alice không khỏi cảm thấy kiêu hãnh vì vốn liếng trời cho của mình đã hấp dẫn được nam nhân, nàng vừa e thẹn lại vừa hoan hỉ:
- Jack, anh thích như vậy không?
Nói không thích chắc chắn là nói dối! Nhưng Hướng Nhật không còn là gã lưu manh như lúc mới nhập vào thân xác này nữa, giờ hắn có nguyên tắc sống của mình, một khi đã có "quan hệ xác thịt" với cô gái nào thì phải có trách nhiệm với người ta.
Đang muốn rút tay về, lại nghe Alice tiếp tục dụ dỗ:
- Jack, đây là lần đầu tiên của em, nếu anh muốn em, em có thể cho anh.
Hướng Nhật trợn tròn mắt hết cỡ, thế này, thế này quả thật quá kích thích rồi.
Ngẫm lại, tha hương nơi đất khách, có một cô gái xinh đẹp gợi cảm nói với mình những lời như vậy, quả thực không gì có thể thôi thúc ham muốn tình dục hơn những lời này, e là xuân dược cũng không sáng bằng. Huống chi bấy lâu nay Hướng Nhật hàng đêm đều "sinh hoạt" với mấy vị đại tiểu thư, khả năng miễn dịch sớm đã bị giảm xuống đến mức thấp nhất, hầu như ngày nào cũng không thể thiếu nữ nhân, trước mỹ nữ tự dâng lên tới tận miệng này, hắn đột nhiên muốn bất chấp tất cả mà đưa đối phương lên giường.