Sau khi giải quyết triệt để vấn đề nguồn tiêu thụ hàng, Hướng Nhật mới thở phào. Khi hắn về đến nhà thì chúng nữ vẫn còn chưa về. Nhưng có một việc nằm ngoài dự đoán là mỹ nữ tóc vàng Anna lại đang một mình ngồi trên ghế salon trong phòng khách xem TV.
Lần thứ hai lắng nghe động tĩnh trong phòng, dựa theo tình huống yên tĩnh như vậy thì đám nữ nhân chắc không thể ở trong phòng, Hướng Nhật đi tới gần mỹ nữ tóc vàng hỏi:
- Anna, sao cô lại về trước?
Mỹ nữ tóc vàng không thèm quay đầu, trả lời với giọng thờ ơ:
- Hướng tiên sinh, có thể không kêu tên tôi trực tiếp được không?
Hướng Nhật hơi bị nghẹn giọng, trầm giọng nói:
- Thật xấu hổ, Anna tiểu thư, mấy người Sở Sở đâu?
- Mấy người Thiết tiểu thư vẫn còn mua sắm.
Mỹ nữ tóc vàng đầu vẫn không quay lại trả lời.
- Vậy làm sao cô lại về trước?
Hướng Nhật thuận miệng hỏi, trong lòng có chút khó chịu, hắn hỏi rõ ràng là lấy danh nghĩa của Sở Sở, cô gái ngoại quốc này lại trả lời là Thiết Uyển. Hiển nhiên nữ nhân này đối với nữ cảnh sát còn chưa hết hy vọng. Đối với việc nữ nhân của mình bị một nữ nhân khác nhớ đến, Hướng Nhật trong lòng khó chịu cũng là tự nhiên.
- Hướng tiên sinh không cảm thấy việc tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác là rất không lễ phép sao?
Mỹ nữ tóc vàng quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Hướng Nhật.
Hướng Nhật bị nghẹn đến điếng người, con nhỏ ngoại quốc này cả giác ngộ bản thân là nô lệ cũng không có, cái này gọi là "Thoại bất đầu cơ bán cú đa" (Lời không hợp thì nửa câu cũng là thừa), cũng không muốn lại cùng con nhỏ ngoại quốc này lằng nhằng thêm nữa liền quay người muốn đi lên lầu.
Mỹ nữ tóc vàng lại ở phía sau lại mở miệng nói:
- Hướng tiên sinh, tôi có thể xin anh một yêu cầu được không?
Hướng Nhật dừng chân lại, trong lòng đã biết rõ nhưng ngoài mặt lại cười lạnh lùng:
- Cô muốn quay về?
Anna gật đầu, vẻ mặt lại không có tí gì tỏ ra cầu xin, dường như theo nàng thấy việc xin quay về cũng bình thường giống như ăn cơm uống nước vậy.
- Không được!
Hướng Nhật kiên quyết nói, không chỉ là vì thái độ của mỹ nữ tóc vàng khiến hắn không vừa lòng, mà còn vì hiện giờ là lúc cực kỳ nguy hiểm, còn cần nàng ta chiếu cố đến an toàn của mấy đại tiểu thư. Hiện giờ tuyệt đối không thể để nàng quay về, cho dù là xin về một ngày cũng là không có cửa.
Anna hơi đổi sắc mặt, quay đầu lại, quyết định không tiếp tục cầu xin cái tên nam nhân tuyệt tình khiến người ta chán ghét này.
Nghĩ đến đám nữ nhân còn cần nàng bảo hộ, giọng nói Hướng Nhật trong chớp mắt trở nên hòa hoãn:
- Anna tiểu thư, không phải tôi muốn giam giữ cô, quả thực là gần đây có vài người muốn tìm tôi gây phiền phức, cô cũng biết chuyện vài ngày trước có người đem bom tới, cho nên tôi hy vọng cô có thể bảo hộ tốt cho đám người Tiểu Uyển.
Mỹ nữ tóc vàng mắt chăm chú nhìn vào màn hình TV, cắn môi nói:
- Anh yên tâm đi, việc mà tôi đáp ứng tuyệt đối sẽ làm được.
- Đa tạ!
Hướng Nhật chân thành nói, bất kể cô gái ngoại quốc này miễn cưỡng hoặc không, tóm lại hiện giờ có nàng bên cạnh, đám nữ nhân cũng được an toàn nhiều.
Tuy nhiên, mỹ nữ tóc vàng lại không có một chút muốn tiếp nhận thành ý của Hướng Nhật, có lẽ vẫn còn hận vừa rồi gã cự tuyệt yêu cầu của nàng, lạnh lùng nói:
- Không cần giả vờ hảo tâm, tôi chỉ muốn ba năm lập tức trôi đi để không bao giờ phải trông thấy bộ mặt vừa xấu xí vừa khiến người ta chán ghét của anh nữa!
Hướng Nhật ban đầu đang muốn lên lầu, sau khi nghe thấy những lời này thì hoàn toàn bị chọc giận, hắn cũng biết tính cách đặc thù của cô gái ngoại quốc này, đối với hình dung về bản thân mình cũng xem như là suy nghĩ bình thường bên trong, nhưng thái độ như vậy không phải là thứ mà Hướng Nhật có thể tiếp nhận. Không phải một lần mà là ba lần bị khiêu khích, Hướng Nhật cuối cùng cũng không nhịn nổi, đặc biệt là đối mặt với mình - chủ nhân của nàng, nàng xem mình là nhân vật nào? Chớ có quên, ban đầu chính mình thắng được mà đem nàng thành nô lệ, nghĩ đến đây, Hướng Nhật cười lạnh, cũng không vội lên lầu mà lại một lần nữa trở lại ghế sopha, cũng không để ý đến sắc mặt đối phương, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, lạnh nhạt nói:
- Thiếu chút nữa tôi quên, cô là nô lệ của tôi, đối với nô lệ của mình mà nói "tạ ơn" như vậy thì quả thực là giả vờ hảo tâm, cũng là vũ nhục lớn nhất với chủ nhân là tôi đây!
Đối phương đã không cho mình chút mặt mũi, Hướng Nhật cũng không có ý định cho đối phương lưu lại chút tôn nghiêm, hắn muốn đạp đổ hoàn toàn tôn nghiêm của cô gái Tây dương này!
Khi nam nhân ngồi xuống bên cạnh mình, Anna đã liên tục xích ra, từ vị trí giữa di động đến thành ghế sopha, giống như đang tránh né loài động vật đáng ghét nhất trên thế giới này. Đến khi nghe thấy những lời của nam nhân, mắt nàng càng như phun ra lửa giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương, nhưng lời hắn nói nàng cũng không cách nào phản đối được, bởi vì mình quả thực là phát ra lời thề làm nô lệ ba năm.
Hướng Nhật tiếp tục chậm rãi nói, không chút để ý đến mỹ nữ tóc vàng kia mặt lúc trắng lúc xanh:
- Anna tiểu thư, ôi, không, Anna, nghe đây, cô là nô lệ của tôi, tôi không nhất thiết phải khách khí với cô, muốn kêu cô là gì thì kêu thế đó, hi vọng sau này cô có thể nhớ kỹ điểm này. Thân là một nô lệ thì phải có bộ dạng của nô lệ, không được có khó chịu gì với chủ nhân, cho dù trong lòng khó chịu cũng không được biểu hiện ra ngoài, cô muốn làm gì thì phải được chủ nhân cho phép, không được để chủ nhân tức giận, đây mới là điều cô nên làm, hiểu chưa?
Anna nắm chặt hai nắm tay, nhìn chằm chằm vào nam nhân, sắc mặt tái nhợt.
Hướng Nhật làm như không nhìn thấy vẻ mặt đã phẫn nộ đến cùng cực của nàng, lại đổ thêm dầu vào lửa:
- Hiện giờ tôi khát nước, mang giúp tôi một chén nước đến đây, nhớ cho thêm ít đá.
Nói xong câu đó, thấy nàng ngồi yên, vẫn hung ác chằm chằm nhìn mình như cũ, Hướng Nhất khó chịu nói:
- Thế nào, muốn làm trái lời thề của cô sao? Hoặc có thể nói cô đã phản bội chủ nhân mình, không bao giờ chịu sự sai khiến của chủ nhân nữa.
Đối với điểm yếu của cô gái ngoại quốc Hướng Nhật hiểu rất rõ, giờ phút này thực sự đã chọc vào điểm yếu của nàng.
Anna đứng bật người dậy, toàn thân run rẩy, gắt gao nhìn chăm chú vào nam nhân, sắc mặt không ngừng thay đổi. Một lát sau, cũng không biết nghĩ gì mới di chuyển bước chân, vào bếp rót nước, tuy nhiên mặt u ám đến phát sợ, giống như một quả bom lúc nào cũng có thể bộc phát.
Anna từ trong bếp đi ra, cầm theo một cái chén thủy tinh đựng đầy nước tinh khiết nặng nề đặt lên bàn uống trà, "xoảng" một tiếng, âm thanh trong trẻo vang lên. Cái chén vì chấn động nên nước bên trong cũng bị vẩy ra, từng giọt nước rớt trên bàn trà và ghế sopha, bởi vì khoảng cách quá gần nên thậm chí có một ít giọt cũng bắn trực tiếp lên mặt và người Hướng Nhật.
Đối với loại hành động phát cáu này, Hướng Nhất cảm thấy vừa rồi mình vẫn còn quá nhân từ, đối với con nhỏ ngoại quốc này còn quá khoan dung, khoan dung đến mức nàng dám so đo cùng mình như vậy. Bình thường nàng cũng không làm gì, chỉ đợi ở nhà, ăn uống căn bản không cần nàng động chân động tay, cả ngày chỉ cần hưởng thụ là được, không nghĩ đến vẫn còn bộ dạng này. Mình giống như phải nuôi dưỡng một bà cố nội, chẳng những phải hầu hạ ăn mặc, còn phải xem sắc mặt nàng, đã chiếm đủ tiện nghi rồi lại giống như mình thiếu nàng vài trăm vạn. Hướng Nhật đã phiền chán rồi, nếu như không cho nàng biết tay thì thực khó chịu trong lòng.
Nắm lấy cổ tay mỹ nữ tóc vàng đang đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn, Hướng Nhật kéo đối phương xuống ghế sopha, cũng không đợi nàng kịp phản ứng, chỉ một chốc là khống chế sự tự do của nàng, đem cả người nàng nằm trên ghế sopha. Trừ vẻ mặt âm trầm của hai người lúc này, còn lại giống như một đôi tình nhân đang chuẩn bị thân mật.
Anna đau đớn kêu rên một tiếng, vội vã vùng vẫy kêu rít lên, trong mặt lộ ra vẻ hơi hoảng sợ:
- Anh muốn làm gì! Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép thân thể nhơ bẩn của anh chạm vào tôi!
Dường như quên đi bản thân mình có dị năng, Anna mở miệng muốn cắn.
- Thực đúng là tự mình cho mình là tốt đẹp.
Hướng Nhật dùng khuỷu tay chống lên quai hàm của nàng, lạnh lùng nói:
- Chớ có nghĩ mình là tốt đẹp, cô cho rằng tôi sẽ có hứng thú với cô sao? Nói thực, tôi thực không nhìn ra cô có chút điểm tốt nào, tôi có nhiều bạn gái xinh đẹp như vậy, bất kỳ một người nào trong bọn họ cũng tốt đẹp hơn cô gấp trăm lần, cô cho rằng người chuyên ăn đồ cao cấp tôi đây lại chịu ăn cỏ dại sao? Đừng có giỡn, lão tử đối với cô một chút hứng thú cũng không có, chỉ là muốn dạy dỗ cô một chút làm sao để làm một nô lệ đạt tiêu chuẩn, làm sao để lấy lòng chủ nhân, không phải để cho cô cáu giận. Lần sau động tác rót nước cho tôi tốt nhất là nên nhẹ nhàng một chút, nếu không đừng trách tôi ngược đãi nô lệ.
Nói xong, Hướng Nhất khinh thường buông lỏng tay, chán ghét ném cổ tay bị nắm của Anna sang một bên, hờ hững nói:
- Hiện giờ tôi đói rồi, đi nấu cơm đi!
Những lời nói liên tiếp đập thẳng khiến cho sắc mặt Anna tái nhợt, toàn thân run rẩy, trước nay chưa từng bị vũ nhục như vậy, đặc biệt là bị một nam nhận mà nàng ghét cay ghét đắng vũ nhục, Anna dĩ nhiên không nhịn được nữa, kết ra thủ ấn, toàn thân lấp lánh bạch quang thánh khiết lờ mờ.
Hướng Nhật biết cô gái ngoại quốc này muốn dùng dị năng để đối phó với mình, cũng không làm ra bất kỳ tư thế phòng bị gì mà chỉ nhẹ nhàng nói:
- Nếu như cô muốn phá hỏng lời thề, ta tin rằng Mathew giáo chủ nhất định sẽ rất vui lòng trục xuất cô ra khỏi tòa thành.
Những lời này so với bất kỳ lời nói nào đều hữu dụng hơn, Anna bỗng chốc giống như bị rút đi sức lực toàn thân, cả người trong nháy mắt nhũn ra, nước mắt tràn mi, môi gần như bị cắn đến tóe máu, chăm chú nhìn nam nhân.
- Một ngày nào đó, ta sẽ trả lại gấp trăm lần vũ nhục ngươi dành cho ta hôm nay.
Hướng Nhật ngồi trên ghế sopha, nói một cách bất cần:
- Tùy cô! Dù sao trong ba năm cô bắt buộc phải nghe tôi. Còn trừng mắt làm gì, đi nấu cơm đi!
Anna hiểu rõ được sự thực, cũng không phản kháng nữa, căm hờn nói:
- Nếu như anh không sợ bị hạ độc thì tôi sẽ đi nấu.
- Đi mau!
Hướng Nhật hét lớn một tiếng, tay chỉ vào phòng bếp, không thèm nhìn mỹ nữ tóc vàng, ý tứ đã quá rõ ràng.
Anna nước mắt tuôn trào, quay người bước nhanh vào phòng bếp.
Nhìn thấy bóng dáng cô tịch đi vào phòng bếp của cô gái ngoại quốc, Hướng Nhất trong lòng cảm thấy thực áy náy, nếu như cô gái này thức thời một chút, đối với mình khách khí một chút thì còn có thể tiếp tục để nàng được ung dung thoải mái. Tuy nhiên, cách đối xử với mình giống như đối với kẻ thù vậy, Hướng Nhật không thể nào chấp nhận được, nhất định phải sửa đổi tật xấu của nàng mới được.
Hướng Nhật đang ngồi trong phòng khách xem TV thì bên ngoài đã vang lên tiếng mở cửa, mấy vị tiểu thư xách theo túi lớn túi nhỏ đã trở về. Vừa vào cửa, ai cũng kêu mệt, đặt túi lên sàn nhà.
- Hướng Quỳ, tên gia hỏa nhà anh còn không ra giúp!
Nhìn thấy nam nhân đang nhàn nhã ngồi trên ghế sopha xem TV, Thiết Uyển không vừa mắt, dịu dàng gắt.
- Đến đây, đến đây.
Bà xã kêu, Hướng Nhật nào dám sơ suất, vội vàng đi lên trước hỗ trợ, miệng giống như bôi mật:
- Bà xã, em chớ cử động mạnh, hiện giờ em có thể nói là một cơ thể hai tính mạng, vạn nhất có chuyện gì anh sẽ đau lòng đến chết đó.
Thiết Uyển mặt tươi như hoa, lòng ngọt giống như uống mật, nhưng ngoài miệng lại mắng:
- Cái gì mà một cơ thể hai tính mạng, khó nghe vậy.
- Anh nói sai, là trong một cơ thể có hai sinh mệnh, ha ha, quý giá lắm.
Hướng Nhật ha ha cười, giúp chúng nữ đem túi lớn túi nhỏ vào nhà.
- Nói khiến buồn nôn.
An Tâm ở một bên nói với giọng ghen tuông.
Hướng Nhật quay đầu lại, mắt cười đầy dâm tà:
- An An, không phải em cũng muốn giúp anh sinh con chứ?
- Ai giúp anh sinh!
An Tâm mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn nam nhân.
- Muốn sinh thì anh đi tìm Sở Sở và Thanh Thanh đi, em không giúp anh sinh con, sinh con đau lắm.
Sở Sở và Thanh Thanh bên cạnh thấy An Tâm chuyển dời sự chú ý lên trên người hai người, cũng ửng đỏ gò má, khẽ gắt một tiếng. Mấy người trước mặt ve vãn nhau khiến cho những người bên ngoài không vừa mắt, Dịch Tiểu Quân chính là người khó chịu nhất trong đó:
- Ve vãn tán tỉnh đủ chưa, không thấy có trưởng bối ở đây sao?
Sở Sở lập tức khôn khéo đến bên cạnh Dịch Tiểu Quân, cười ngọt ngào:
- Dì út, cháu giúp dì xách đồ đạc.
- Ừm, ngoan.
Dịch Tiểu Quân hài lòng gật đầu, nhìn lướt qua phòng khách, bỗng nhiên nhíu mày hỏi:
- Anna đâu? Cô ấy còn chưa về sao?
Hướng Nhật tiếp lời:
- Trong phòng bếp.
- Phòng bếp? Cô ấy đi vào bếp làm gì?
Dịch Tiểu Quân sửng sốt, trong chốc lát ngay cả kiến thức thông thường đi vào bếp làm gì cũng quên.
Hướng Nhật bĩu môi nói:
- Đương nhiên là nấu cơm rồi. Này, đừng nhìn ta với ánh mắt kỳ quái như vậy, có lẽ nàng ở chỗ này của chúng ta lâu như vậy, xấu hổ nên muốn giúp làm ít việc nhà chăng?
- Phải không?
Dịch Tiểu Quân nhìn thẳng vào hắn, mặt đầy vẻ hoài nghi:
- Giải thích nhanh như vậy, không phải là ngươi bức nàng vào phòng bếp chứ?
- Trời đất chứng giám, tuyệt đối không có!
Hướng Nhật khẩn trương chỉ lên trời thề thốt, xách theo túi lớn túi nhỏ đặt trên sopha trong phòng khách. Bởi vì đống đồ này là đám nữ nhân cùng đi mua, Hướng Nhật cũng không xác định rõ là đồ thuộc về vị đại tiểu thư nào, tự nhiên không xách lên lầu, chỉ có thể để ở chỗ này trước rồi đợi đám nữ nhân phân phối.
Dịch Tiểu Quân hừ nhẹ một tiếng:
- Không có thì tốt, nếu như ta biết có chuyện thì để xem ta thu thập ngươi thế nào!
Hướng Nhật trong lòng khinh thường nghĩ bà dì Dịch Tiểu Quân này cũng giống như cô gái ngoại quốc kia, tự cho bản thân quá tốt đẹp, cũng không nhìn xem đây là nhà của ai, cẩn thận lão tử nhìn không thuận mắt sẽ đuổi ngươi ra ngoài! Bất quá trong lòng dù tức giận những cũng không tiện phát tác trước mặt mấy vị đại tiểu thư.
Thạch Thanh đã vào trong bếp hỗ trợ, tuy nhiên mới vào không lâu đã nhanh chóng đi ra, mắt nhìn nam nhân có chút phức tạp:
- Anna giống như đang khóc.
- Khóc?
Dịch Tiểu Quân thần kinh mẫn cảm nhật, vội vàng xông vào phòng bếp, không lâu sau cả người đã nổi giận đùng đùng chạy ra, xông thẳng đến trước mặt nam nhân:
- Xú tiểu tử, còn nói là ngươi không ức hiếp nàng!
Nói xong thì nghiến răng nghiến lợi, Anna này là một trong những đối tượng mà nàng đang cố gắng tranh thủ, đương nhiên phải che chở nàng ta, không thể để tên tiểu tử thối nào đó ức hiếp.
Hướng Nhật mặt tràn đầy vẻ vô tội, mở to mắt nói dối:
- Ta thực không có, không tin các người đi hỏi cô ta, là cô ta tự nguyện vào trong bếp.
Dịch Tiểu Quan vẻ mặt lạnh lùng, nói một cách đầy ẩn ý:
- Ngươi không chỉ bức nàng đi nấu cơm, còn bức nàng rót nước cho ngươi, dường như còn đưa ra một yêu cầu đặc biệt nào đó. Nàng không thỏa mãn ngươi cho nên ngươi đã động thủ động cước với nàng chứ gì? Ta vừa mới thấy cổ tay nàng bị ngươi nắm đến đỏ ửng ra!
Yêu cầu đặc biệt? Mấy nữ nhân đồng loạt nhìn về phía nam nhân, ánh mắt rõ ràng mang theo hàn quang. Cũng không trách các nàng có hiểu nhầm, ai bảo nam nhân vốn là kẻ hoa tâm, Anna lại là một mỹ nữ xinh đẹp như vậy, vóc người đẹp, khuôn mặt cũng đẹp, thêm vào toàn thân tràn đầy phong tình của người ngoại quốc. E rằng không có bao nhiêu nam nhân có thể trụ vững trước sự hấp dẫn của nàng, càng không cần phải nói nam nhân vốn là một tên sắc lang
- Nàng ta nói với ngươi như vậy sao?
Hướng Nhật trên mặt hiện ra sự tức giận rõ ràng, cô gái ngoại quốc kia bịa chuyện chăng? Không phải là rót chén trà và nấu cơm sao? Yêu cầu đặc biệt gì đó mình căn bản không có đưa ra, tuy nhiên nhìn vẻ mặt của đám nữ nhân, hiển nhiên là sẽ không tin hắn. Hướng Nhất vừa bực vừa vội, muốn xông vào phòng bếp lôi cô gái ngoại quốc ra để hỏi cho rõ ràng, Dịch Tiểu Quân lại khăng khăng ngăn cản đường đi của hắn:
- Thế nào, lại muốn đi vào uy hiếp nàng, bức nàng sửa lại lời khai?
- Nói gì vậy! Ta là hạng người như vậy sao?
Nhìn đám nữ nhân lạnh lùng nhìn vào vẻ mặt mình, Hướng Nhất biết được muốn bắt cô gái ngoại quốc ra đối chất thì khả năng sẽ làm cho tình hình xấu đi liền lùi một bước, làm bộ cúi thấp nói:
- Các người sẽ không tin lời Anna nói chứ?
- Anh nói đi?
Thiết Uyển vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn.
Hướng Nhật biết nữ cảnh sát mỗi khi xuất hiện vẻ mặt này chính là biểu hiện trong lòng đang tức giận liền vội vàng giải thích:
- Anh thực sự không có! Không tin bọn em có thể kêu nàng ra ngoài cùng anh trước mặt nói cho rõ ràng. Anh thừa nhận, anh sai nàng rót nước và nấu cơm, còn cái yêu cầu đặc biệt gì đó anh tuyệt đối không có đưa ra.
- Vậy trên cổ tay nàng có vết nắm là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nói là chính mình tạo ra sao?
Dịch tiểu thư nhìn xéo qua.
- Cái này.
Hướng Nhật suy nghĩ để tìm từ, cuối cùng thầm rủa nói:
- Ai kêu nàng trước mặt ta càn quấy như vậy, không cho nàng xem chút lợi hại, làm sao còn mặt mũi nhất gia chi chủ ta đây?
- Nói như vậy là nàng không nghe lời ngươi cho nên ngươi đánh nàng?
Dịch Tiểu Quân một lần nữa đem lời hắn nói giải thích một lượt, mấy vị tiểu thư bên cạnh nghe thấy đều nhìn nam nhân với ánh mắt tràn đầy hàn ý và nộ ý.
Hướng Nhật vẻ mặt biến đổi, con mẹ họ Dịch này căn bản là muốn châm ngòi ly gián đây, giải thích này của nàng ta hoàn toàn là đem vấn đề từ bé xé ra to. Hắn cười khổ nhìn mấy vị đại tiểu thư nói:
- Anh nói bọn em có thể đừng hiểu lầm được không, anh đối với nàng ta căn bản không đưa ra yêu cầu đặc biệt, vì sao các em ngay cả lời ông xã mình cũng không tin? Anh thô bạo với nàng, cái này là sự thực, nhưng tuyệt đối không phải như tưởng tượng của bọn em, là khi con nhỏ ngoại quốc đó rót nước cho anh có thái độ hung hăng càn quấy, làm nước bắn lên người anh, anh mới giáo huấn nàng ta!
- Nói như vậy, ngươi đã đánh nàng?
Dịch Tiểu Quân cắn răng nói, đám nữ nhân bên cạnh cũng nhìn thấy ánh mắt bạo lực của nam nhân.
Hướng Nhật liền vội vàng giải thích, không thể để hình tượng xấu "đánh nữ nhân" xâm nhập vào nội tâm đám nữ nhân như vậy, lắc đầu nói:
- Không có, ta chỉ nắm cổ tay nàng một chút, thuận tiện giảng đạo lý một lượt, kết quả là nàng khóc.
- Anh, anh muốn làm bọn em tức chết phải không?
Đám nữ nhân căn bản không tin những lời quỷ quái của nam nhân, vẻ mặt hờ hững của Thiết Uyển đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt u ám, điều này chứng tỏ nàng đã phẫn nộ đến cực điểm, vẻ mặt Sở Sở cũng không tốt lắm, An Tâm lại càng tràn ngập tức giận vì ghen tuông, chỉ có Thạch Thanh vẫn ôn nhu như nước, bất quá ánh mắt nhìn nam nhân cũng theo sự tức giận như vậy.
Hướng Nhật giống như ngựa câm ăn hoàng liên, hắn lúc này hận không thể đi vào phòng bếp bắt mỹ nữ tóc vàng ra dạy bảo một trận, để xem con nhỏ ngoại quốc còn dám bịa đặt hạy không, bất quá điều này hiển nhiên là không thể được, làm như vậy mà nói thì hình tượng xấu "đánh nữ nhân" đã triệt để trở thành sự thực rồi.
Đang nghĩ ngợi dùng biện pháp nào để vượt qua cửa ải khó khăn này thì Liễu Y Y vẫn luôn ở bên cạnh không nói gì, lúc này lại đột nhiên mở miệng nói:
- Tôi tin lời của Hướng Quỳ.
- Y Y, cô.
Mọi người ở bên cạnh đều có điểm không dám tin nhìn Y Y, đặc biệt là Phạm Thải Hồng, liều mạng hướng về phía Y Y nháy mắt.
Liễu Y Y giống như là không nhìn thấy, kiên định nói:
- Đúng vậy, tôi tin lời của Hướng Quỳ. Mặc dù hắn có điểm xấu nhưng chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện như vậy.
Liễu Y Y dù sao cũng biết nội tình, cuộc đổ đấu đêm đó nàng cũng có mặt cho nên rất rõ mâu thuẫn giữa mỹ nữ tóc vàng và nam nhân. Mặc dù nam nhân từng giả trang bị mình thôi miên để thân mật với mình nhưng đó cũng nhiều phần chỉ là đùa dai, tuyệt đối không phải ý định có tư tưởng xấu xa gì. Chính bởi vì hiểu rõ điểm này nên nàng càng thêm khẳng định nam nhân sẽ không mượn cơ hội để đưa ra yêu cầu bất hợp lý nào đó, hơn nữa cuộc đổ đấu lúc trước, nam nhân cũng nói qua chỉ khiến Anna làm một ít công việc bưng trà rót nước, tuyệt đối sẽ không bức bách nàng làm những những chuyện khó khăn.
Trên thực tế, chuyện này Phạm Thải Hồng cũng biết, bất quá nữ nhân này đang có mưu đồ muốn nhìn nam nhân bị đám nữ nhân chà đạp, căn bản sẽ không có khả năng nói đỡ giúp Hướng Nhật.
Hướng Nhật trong lòng cực kỳ cảm động, cuối cùng cũng có người tin mình trong sạch.
Bị Liễu đại tiểu thư nói chen vào như vậy, nhất là nàng còn dùng giọng nói kiên định như vậy, mấy vị đại tiểu thư đều có chút xấu hổ, nghĩ đến người ngoài còn tin tưởng nam nhân của mình, huống chi mấy người mình còn là bạn gái của hắn lại không tin lời hắn, cẩn thận mà suy xét thì nam nhân quả thực không phải là người như vậy, vừa rồi bị tức giận nên mới không suy nghĩ kỹ đã trực tiếp trách vấn.
Đám nữ nhân trong lòng thấy áy náy, Sở Sở là thân mật nhất với Dịch Tiểu Quân, không nhịn được đi lên trước hỏi:
- Dì út, có phải dì đùa dai không, vừa rồi khi dì vào phòng bếp Anna nói gì với dì?
Dịch Tiểu Quân vẻ mặt có chút ngượng ngùng nhưng cố làm ra vẻ bình tĩnh nói:
- Nàng nói xú tiểu tử bức nàng rót nước nấu cơm, sau đó lại cho ta nhìn thấy trên cổ tay nàng có vết nắm.
Hướng Nhật lập tức nắm được trọng tâm vấn đề liền hỏi:
- Vậy nàng có nói về yêu cầu đặc biệt nào đó với ngươi không?
Dịch Tiểu Quân lúc này cũng trở nên nhăn nhó, khẽ nói:
- Là ta thêm vào.
- Ngươi.
Hướng Nhật gần như hộc máu, nữ nhân này thiếu chút nữa là hủy đi hình tượng của mình, mẹ nó chứ, không thể để cho nàng ta ở lại, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Ta xem ngươi ở đây cũng lâu rồi, hơn nữa phiền toái của ngươi không phải cũng giải quyết xong rồi sao? Cũng nên rời đi thôi!
Lời nói này đã rất rõ ràng, đó là hạ lệnh trục khách. Lúc trước cũng bởi vì con mẹ này muốn tránh tên nhị thế tổ Phương gia nên mới để nàng lưu lại, nhưng mà mình đã đem tên cặn bã kia biến thành một kẻ ngốc, đối phương cũng không còn cớ gì để lưu lại.
Dịch Tiểu Quân vẻ mặt biến đổi, nàng đương nhiên hiểu được ám thị của nam nhân, cũng không để ý sự khuyên nhủ của đám nữ nhân bên cạnh, cắn răng căm hận nói:
- Dọn đi thì dọn đi, có gì đâu chứ!
Nói xong, lật đật đi lên lầu thu dọn quần áo. Vì nam nhân này ở trước mặt đuổi người khiến cho nàng không có chỗ đứng, lúc này cũng không kể sự phân phó của ông già trong nhà, càng quên đi mình đang toàn tâm toàn ý muốn tranh thủ ba mục tiêu kia, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi làm cho nàng mất mặt này.