Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 436: Lưỡi hái tử thần


Liên tục vài ngày, Hướng Nhật cảm thấy thoải mái cực kỳ, thậm chí cả chuyện trả thù của Phương gia và thế lực đằng sau bức màn cũng quẳng sang một bên, gần như có thể nói là hàng đêm sung sướng, "chinh chiến" không ngừng, lấy cớ phòng của mình bị chiếm, liền chui vào trong phòng ngủ của đám người Sở Sở. Điều đáng tiếc duy nhất chính là, sau lần hắn cùng với cô bé Nhâm Quân này thân mật cho tới bây giờ, hắn muốn đi thâu hương thiết ngọc thêm lần nữa lại không được. Cũng không biết là do vô tình hay cố ý, mấy ngày nay Nhâm mẫu tương đối kiểm tra con gái khắt khe, trên cơ bản một buổi tối mà vào trong phòng con gái tuần tra tới 8,9 lần, nếu như thấy Hướng Nhật "trèo thang lầu" vào cùng con gái ước hẹn gặp gỡ, thì liền mượn cớ lưu lại nói chuyện phiếm, thẳng cho tới khi Hướng Nhật không còn có kiên nhẫn rời đi mới thôi.
Cho dù kẻ đại ngốc đến đâu cũng có thể thấy Nhâm mẫu có dụng ý, Hướng Nhật đối với chuyện này có chút không vui, chỉ dám rủa thầm rong lòng, bà mẹ vợ này cũng thật sự là, ngay cả việc riêng của nữ nhi mình cũng quấy nhiễu. Nhưng dù không vừa lòng đến mấy đi nữa, Hướng Nhật cũng không dám dị nghị gì, không có biện pháp, ai bảo bà ta là chủ nhiệm kiêm mẹ vợ cơ chứ.
Tuy nhiên Hướng Nhật cũng không ngu ngốc, mẹ vợ có kế Trương Lương thì hắn có thang trèo tường, kiểu gì rồi cũng có cách gặp riêng được Nhâm Quân cho thỏa lòng mong ước.
Tới gần cuối tuần, Hướng Nhật nhân lúc Nhâm Quân có tiết trống liền tìm cớ trốn khóa rồi hò hẹn với cô nàng, hai người tới một rừng cây nhỏ yên ắng. Hướng Nhật giọng đầy chất vấn:
- Quân Quân, mẹ em gần đây có thành kiến với anh phải không?
- Làm sao có thể chứ? Mẹ em đối với anh so với em còn tốt hơn nhiều lắm, mỗi lần anh đến đều làm đồ ngon cho anh ăn, từ nhỏ đến lớn em còn chưa có hưởng thụ được đối xử như vậy.
Nhâm Quân không phải là không ghen ghét mà nói.
- Vậy sao thấy anh vào phòng em, mẹ em cũng không đi, cũng không biết tác thành chuyện tốt của hai chúng ta chứ?
Hướng Nhật tiếp tục hỏi, vẻ mặt đầy mập mờ.
- Tác thành cái đầu của anh!
Khuôn mặt xinh đẹp của Nhâm Quân đỏ rực, đàn ông mà nói đến "chuyện tốt" còn không phải là cái chuyện ngượng ngùng kia sao, nàng lúng túng trả lời:
- Mẹ của em nói, chúng ta bây giờ còn quá trẻ, không nên mê muội. loại chuyện này, nên lấy học tập làm chủ.
Hướng Nhật không nói lời nào, đồng thời cũng hiểu được dụng tâm của Nhâm mẫu, nhưng bà mẹ vợ này dù sao cũng không nên khắt khe như thế chứ? Lúc trước khi mình cùng cô bé Nhâm Quân này xảy ra lần đầu tiên "ấy" thì chẳng thấy bà ấy đâu, giờ thì lại quay ngoắt 180 độ, chẳng lẽ bà ta không biết là loại "chuyện vui" này không thể kìm nén hay sao? Vạn nhất kìm nén không xong thì cuộc sống vĩ đại hạnh phúc của hai vợ chồng cũng bị ảnh hưởng. Nhìn vào Nhâm đại tiểu thư dáng người vô cùng gợi cảm ở gần sát mình, Hướng Nhật trong lòng nghĩ lung tung, cười trừ nói:
- Quân Quân, mẹ em nói rất đúng, chúng ta nên lấy học tập làm chủ. Hay là chúng ta tìm một chỗ nào đó để "học tập" về đại sự sanh con, anh xem ngày mai cũng đựơc đó, chúng ta có thể tìm một quán trọ sạch sẽ. Đương nhiên, loại chuyện như thế này không cần phải báo cho mẹ vợ, chúng ta cố gắng "học tập" đã, tin tưởng lão nhân gia ngài cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới thời gian học tập của chúng ta vào cuối tuần đâu.
- Sắc lang!
Hướng Nhật vừa dứt lời, Nhâm Quân đỏ bừng cả mặt, hờn dỗi nói:
- Trong đầu toàn những ý nghĩ kia, em không muốn, anh muốn thì đi một mình cũng tốt lắm a.
- Một người sao mà đựơc chứ, loại sự tình này phải có sự phối hợp của hai người. Cái gọi là "Nam nữ phối hợp, làm việc không biết mệt", câu kinh điển như vậy em không có khả nằng chưa từng nghe a.
Hướng Nhật cười càng ngày càng tà dị, mơ hồ có chút dâm ý.
Nhâm Quân hoàn toàn không chịu được dâm ngữ của hắn, mắc cỡ quay người ra vẻ muốn rời đi, Hướng Nhật vội vàng kéo nàng lại:
- Được rồi, Quân Quân, anh không đùa với em nữa. Thực ra em nên biết, anh là một người đường đường chính chính, làm sao có thể làm ra cái chuyện xấu xa kia? Em đã không bằng lòng "học tập", vậy chúng ta có thể đi tìm một quán trọ yên tĩnh, nghiên cứu một chút triết lý về sự vĩ đại của đời người.
- Anh đi chết đi!
Nhâm Quân oán hận liếc nhìn gã đàn ông trước mặt, người này nói gì mà triết lý về sự vĩ đại của đời người, còn không phải là muốn chính mượn nó làm bình phong cho mình làm việc xấu? Cũng không biết đang nghĩ tới chuyện gì, âm ngữ mang theo ít ghen tuông mà nói:
- Anh đi tìm người nào đó thảo luận triết lý của anh đi, em muốn đi học, lần sau không có chuyện gì thì đừng đến tìm em. Em cũng chẳng thèm để ý tới anh nữa!
Trong miệng mặc dù nói như vậy, nhưng mà bước chân lại không có di chuyển chút nào.
Hướng Nhật cười gượng hắc hắc hai tiếng, như thế nào mà không rõ cô bé này đang ăn dấm chua chứ? Hắn để miệng sát bên tai nàng mập mờ nói:
- Quân Quân, chẳng lẽ em đã nghĩ tới cái gì hay hay sao?
- Em suy nghĩ cái gì chứ? Người ta chẳng muốn gì cả, cái loại chuyện kia chỉ có đàn ông mấy người muốn!
Nhâm Quân cong môi yêu kiều đáp, vừa đầy hận thù thù nhìn nam nhân trước mặt, tâm lý lúc này mới có chút bình tĩnh lại.
Hướng Nhật lại vô sỉ nói:
- Em nói đúng, là anh nghĩ, anh muốn mỗi ngày đều cùng em nghiên cứu triết lý đời người, nhưng bởi vì mẹ em, cho nên nó không trở thành hiện thực. Em phải biết, kìm nén như vậy thật tổn hại tới sức khỏe của anh, nếu thân thể suy sụp, tương lai làm sao mà chúng ta sinh mười bảy, mười tám đứa con chứ?
- Ai với anh sinh. nhiều đứa bé như vậy?
Nhâm Quân sẵng giọng thẹn thùng, tiếp tục không vừa lòng lại lẩm bẩm:
- Em mới không tin, bên cạnh anh có Sở Sở Thanh Thanh các nàng, còn phải đem chính mình. kim nén sao?
Nói xong lời cuối thì ngay cả bên mang tai cũng đỏ bừng.
Mắt thấy cô nàng không bị mắc lừa mà còn có xu thế ghen tuông, Hướng Nhật bắt đầu dùng những lời buồn nôn để công kích:
- Quân Quân, em biết không? Em trong lòng anh với các nàng ấy là bất đồng, em là duy nhất.
Đúng thật là duy nhất, bởi vì mỗi người đều có cảm giác không giống nhau, đương nhiên nếu không giống nhau, thì là duy nhất. Hướng Nhật thầm bổ sung lời nói.
Tuy Nhâm Quân không có tâm tư gian xảo như nam nhân, khi được nghe là "duy nhất", lập tức hai mắt tỏa sáng, cả người trong nháy mắt cảm thấy ngọt ngào hẳn lên, nhẹ nhàng đem thân thể dựa vào trong lòng nam nhân, khẽ nói:
- Được rồi, để em xem khi nào có thời gian, đến lúc đó. anh cũng không thể ức hiếp em đâu nhá!
- Làm sao có thể, muốn ức hiếp thì chỉ có em ức hiếp anh a.
Hướng Nhật nở nụ cười dâm đãng, trong lòng đã có sẵn kế hoạch, lần này đổi chỗ, nữ trên nam dưới, còn tính là mình ức hiếp nàng sao?
Nhìn hắn cười hư hỏng như vậy, Nhâm Quân cũng thừa biết nhất định không có chuyện tốt gì, tuy nhiên mình cũng đã đáp ứng rồi, bây giờ muốn nuốt lời cũng không còn kịp, chỉ còn cách vừa hung ác trừng mắt nhìn nam nhân, vừa chà đạp vùng thịt mềm bên hông của hắn.


Hai người ôm ôm ấp ấp đựơc một lát, Nhâm Quân bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, kêu to lên:
- Ái chà, thiếu chút nữa thì quên.
- Chuyện gì?
Hướng Nhật đang chuẩn bị thò tay vào trước ngực của nàng, vừa nghe thấy vậy, phản xạ có điều kiện lập tức thu tay về.
- Ba em ngày kia đi công tác trở về, mẹ em đã nói chuyện của anh cho ba em, đến lúc đó muốn anh cùng em đi đón.
Nhâm Quân có chút thẹn thùng nói.
- Đón ở phi trường? Nhạc phụ đại nhân đi công tác ở đâu a? Còn đi cả máy bay?
Hướng Nhật còn tò mò, lại hỏi tiếp, ba của Nhâm Quân đúng là chưa bao giờ gặp mặt, trước kia đều không biết xấu hổ chưa hỏi đến, không tưởng là ông lại đi công tác.
- Là ở Canada, ba ở bên đó có một công ty.
Nghe được hai chữ nhạc phụ, vẻ mặt Nhâm Quân vô cùng hạnh phúc.
- Không thể tưởng tượng được nhạc phụ lại lợi hại như vậy, nếu ông đi công tác trở về, vậy cái này. anh làm con rể, làm sao mà không đi đón được chứ?
Hướng Nhật nói lấy lòng, ngày kia là chủ nhật, có rất nhiều thời gian rảnh, đi tiếp nhạc phụ tương lại một chút, hoàn toàn không có vấn đề gì.
- Cứ nhất định như vậy đi, đến lúc đó em gọi cho anh.
Hôn nhẹ lên môi của nam nhân một cái, Nhâm Quân vui sướng chạy đi.

Nhìn vào bóng lưng xinh đẹp ở đằng xa, Hướng Nhật sờ sờ khóe môi, trên mặt còn chưa cảm thụ xong sự mềm mại và mùi thơm, trong lòng thở dài, cô bé này chiếm tiện nghi của mình cũng không nói một tiếng, chẳng lẽ không sợ ông xã ta sao? Với lại, nhẹ như thế thì làm sao đủ, ít nhất cũng phải một trăm cái chứ?
Khẽ lắc đầu, Hướng Nhật đi ra ngoài rừng cây nhỏ.
.
Sau buổi cơm trưa, buổi chiều không có khóa, trong nhà phần đông nữ nhân thì thương lượng ra ngoài mua sắm, chủ yếu là do dì nhỏ đề xuất, không nghĩ tới lại được nhiều người ủng hộ.
Hướng Nhật có ý muốn đi theo, lại dễ dàng bị dì nhỏ dùng một câu đuổi đi:
- Chúng ta đi mua đồ dùng phụ nữ, ngươi một đại lão gia đòi đi theo làm gì?
Rơi vào đường cùng, Hướng Nhật chỉ còn cách kéo người đối với bản thân ôn nhu nhất chính là Liễu Y Y qua một bên, dặn nàng nghìn vạn lần cố gắng chú ý an toàn của mấy vị đại tiểu thư, sau khi dặn dò mấy bảo tiêu ngầm, lúc này coi như mới hoàn toàn an tâm.

Sau khi các cô gái đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình hắn ở nhà, đây cũng là chuyện nhàm chán nhất. Hướng Nhật dâm tâm nổi lên, chuẩn bị kêu Nhâm Quân sang bên mình để "vui a vui a" một chút, ai ngờ cô nàng này hoàn toàn không mắc lừa, nói bây giờ không có thời gian, chờ. nàng về nhà rồi hãy nói.
Tiếp tục nghĩ tới mỹ nữ sư phụ, tuy nhiên nàng buổi chiều lại có khóa học, Hướng Nhật cũng chỉ biết lực bất tòng tâm. Còn Hác đại tiểu thư, cũng không biết có phải hay không ngầm cùng An Tâm mấy cô nàng thông đồng, cô nàng bâa giờ cùng với đám nữ nhân kia cực kỳ quen thân cho nên cùng các nàng ra ngoài mua sắm. Có lẽ bây giờ Hướng Nhật nói với các nữ nhân của mình rằng Hác Tiện văn cũng là bạn gái của mình chắc các nàng cũng vui vẻ tiếp nhận.
Suy nghĩ một chút, những nữ nhân mà có liên quan đến hắn, mấy vị khác, hoặc là hắn không trêu chọc, hoặc là muốn đi trêu chọc cũng phải được người ta bằng lòng mới được, ví dụ như vị thư ký Phương Oánh Oánh kia, Hướng Nhật cũng không quản là cầm thú hay không cầm thú, nghĩ tới vị thư ký nóng bỏngkia thì trong lòng càng thấy lửa dâm bốc bừng bừng, hắn thực không nhịn được sự kích thích. bất kể là trên tâm lý hay sinh lý đều bị kích thích.
Ở nhà nhàm chán được một lúc, Hướng Nhật thật không nhịn được sự cô đơn lạnh lẽo này, khóa cửa rời khỏi nhà.
Có thể đi tới những nơi để khỏi nhàm chán, tự nhiên cũng chỉ có quán rượu, cũng là nơi duy nhất mà Hướng Nhật quen thuộc nhất. Lại nói tiếp, có vài ngày không đi, không biết là Hầu Tử và cái đám gia hỏa kia đang làm gì?
Vừa mới tiến vào quán rượu, sớm đã có tiểu đệ chào đón, phía sau đám người Hầu Tử cũng biết tin tức hắn đến liền lập tức chạy ra đón.
- Đại ca, anh đã đến rồi, đúng lúc ông chủ em cũng ở đây.
Hầu Tử kề sát vào bên cạnh, một mặt vui mừng nói.
- Ồ, là Cuồng Lang?
Hướng Nhật có chút bất ngờ, Cuồng Lang kia giờ là đầu lĩnh một bang, như thế nào còn đến quán rượu nay?
Nhìn ra nghi ngờ của hắn, Hầu Tử giải thích:
- Đại ca, ông chủ của em chính là tới tìm anh, vừa định điện thoại cho anh, không nghĩ anh đã tới.
- Tìm tao?
Hướng Nhật động lòng một chút, tên Cuồng Lang kia không có chuyện không tìm vào Tam Bảo Điện, tìm mình nhất định là có chuyện trọng yếu gì:
- Biết là chuyện gì không?
- Điểm ấy thì ông chủ không nói, tuy nhiên rất quan trọng, em nhìn thấy vẻ mặt ông chủ rất sốt ruột.
Hầu Tử thực hiện tiểu chuẩn trách nhiệm của một tiểu đệ.
- Ừ.
Hướng Nhật gật gật đầu, bước nhanh vào phía trước, hắn cũng hiếu kỳ muốn biết Cuồng Lang này đến cùng là có việc gấp gì tìm mình. Cuồng Lang cũng không có ở vị trí quen thuộc ở trong góc của Hướng Nhật, mà là ngồi ở chỗ đám Hầu Tử mới mở rộng, phòng cũng không đặc biệt lớn, có mấy cái ghế sôpha quanh bàn trà, cộng thêm một cái TV có chiều rộng của một cái TV LCD, còn lại thì không có gì nữa.
Vừa thấy Hướng Nhật đi tới, Cuồng Lang vội vàng đứng lên:

- Hướng tiên sinh mới đến a, mời ngồi, mời ngồi.
Hướng Nhật lên tiếng chào rồi đến ghế sôpha ngồi xuống, Hầu Tử cùng với đám thằng mập cũng theo vào, vài tiểu đệ khác thì giải tán, đại khái cũng ý thức được ở đây không có chỗ cho chúng.
- Cuồng Lang lão đại, nghe nói anh tìm tôi?
Hướng Nhật cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề.
Cuồng Lang cũng biết đám người Hầu Tử trước đó lộ ra tin tức, cũng không dám oán trách nửa câu:
- Hướng tiên sinh, tên Buck quay trở lại rồi.
Nghe đựơc tin tức này, thân thể Hướng Nhật đột nhiên nghiêm nghị:
- Khi nào?
- Buổi sáng hôm nay, Buck đến tìm ta.
Cuồng Lang cẩn thận nói.
- Ồ?
Hướng Nhật lạnh nhạt lên tiếng:
- Có lẽ hắn có chuyện tốt muốn tìm Cuồng Lang lão đại?
Cuồng Lang gật đầu, trầm giọng nói:
- Hắn là muốn tìm ta hợp tác.
- Hợp tác? Rất tốt a.
Hướng Nhật khóe mịêng mỉm cười, trong mắt lại bắn ra tia sắc bén.
Vừa thấy vẻ mặt này của hắn, Cuồng Lang cho rằng hắn đang nói ám thoại, đối với vị Hướng tiên sinh này, hắn không dám có chút khinh thường nào, tiền nhiệm "Ngạ Lang Bang" bang chủ là một vết xe đổ, vội vàng giải thích:
- Hướng tiên sinh đừng nên hiểu lầm, đối với chuyện hợp tác này ta căn bản là không có hứng thú.
- Không, Cuồng Lang lão đại, hắn muốn ngươi hợp tác, anh cứ cùng hắn hợp tác, tôi đây nói không phải chuyện đùa, thuận tiện anh có thể đem tin tôi cũng muốn hợp tác nói cho hắn.
Hướng Nhật mặt ngầm có ý nghĩ sâu xa, hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp Buck cũng là trong cái quán rượu này, thấy trước mặt cảnh sát mình cũng có chút mặt mũi, dường như cũng có ý muốn hợp tác với mình. Có cái ưu thế này, Hướng Nhật đương nhiên lợi dụng hợp lý. Chỉ là diệt một tên Buck này, Hướng Nhật cảm thấy vẫn chưa đủ, Buck coi như là thứ gì, nhiều nhất chỉ là người thay mặt cho thế lực đằng sau bức màn thôi, không có một người thay mặt này, đương nhiên sẽ có người thay mặt khác xuất hiện. Thà đi từng bước để diệt, không bằng tìm hiểu rõ ngọn nguồn của tổ chức kia, một lần tóm gọn, đây chính là phương pháp một lần vất vả cả đời nhàn.
Thấy được lời nói chính thức của hắn, Cuồng Lang cũng đoán được hắn muốn làm gì, tuy rằng chuyện làm ăn với Buck là chuyện lớn, trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng so với Hướng tiên sinh trước mặt có thể trực tiếp uy hiếp tánh mạng của mình, hắn tự nhiên biết lựa chọn như thế nào là chính xác nhất, cắn răng đáp:
- Hướng tiên sinh, ngài chờ một chút, Buck sáng nay để lại một số điện thoại cho tôi, tôi bây giờ có thể liên lạc với hắn.
- Thật là quá tốt a.
Hướng Nhật hai mắt phát sáng, đang lo không tìm được hắn, không nghĩ hắn tự mình đưa tới cửa.
Cuồng Lang này làm việc có hiệu suất rất cao, lập tức đã nối máy được với Buck, nói được vài câu đã dập máy, hướng sang bên Hướng Nhật nói:
- Hướng tiên sinh, Buck lập tức đến.
- Vậy chúng ta đợi một chút, xem lão tiểu tử đó mang đến cho chúng ta cái tin kinh ngạc vui mừng gì.

Hướng Nhật trên mặt tràn đầy ý cười, tuy nhiên người ngồi đối diện với hắn là Cuồng Lang thấy được rõ ràng, trong mắt Hướng tiên sinh này sát ý tỏa sáng, thấy vậy trong lòng Cuồng Lang phát khẩn trương.
Quá mười phút sau, một dáng người cao gầy đeo kính râm, chính là Buck mang theo hai bảo tiêu thân thể cao to hùng tráng đi tới, xem ra, cũng là nóng lòng về chuyện hợp tác với Cuồng Lang.
Vào phòng đặc biệt, nhìn thấy Cuồng Lang ngồi trên ghế sôpha, Buck đã vội vàng kêu lên:
- Cuồng Lang tiên sinh, quả thực là tốt quá, ta đã sớm nói chúng ta nhất định sẽ có cơ hội hợp tác, không thể tưởng tượng qua vài giờ đồng hồ, ngài đã có câu trả lời thuyết phục.
Có lẽ là bởi kính râm, thêm vào trong phòng đèn cũng mờ mờ không sáng, Buck cũng không chú ý tới Hướng Nhật đang ngồi bên cạnh, đại khái cũng tưởng là thủ hạ của Cuồng Lang.
Cuồng Lang lúc đầu là đón tiếp Buck, sau đó mới giới thiệu Hướng Nhật:
- Buck tiên sinh, lần này không chỉ có ta tìm ngài hợp tác, còn có cả vị tiên sinh này.
Nói xong, chỉ ngón tay sang bên Hướng Nhật.
- Hướng tiên sinh?
Cẩn thận nhìn Hướng Nhật được một lát, Buck đột nhiên mở miệng hỏi, trí nhớ của hắn hiển nhiên rất tốt, đã lâu như vậy mà vẫn còn nhớ được khuôn mặt của Hướng Nhật.
Hướng Nhật cười ha ha nói:
- Chúng ta lại gặp mặt rồi, Buck tiên sinh, ta nhớ rõ lần trước ta và Buck tiên sinh đã nhắc tới, chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác, ngài còn hẹn ta thời gian để thảo luận, đáng tiếc trong nhà ta có chút sự tình, ta có lòng mà không có sức a.
Buck cũng nghĩ tới lần trước đối phương sau khi tiếp điện thoại thì vội vàng rời đi, biết hắn không có nói dối, tuy nhiên trong lòng còn có chút nghi ngờ, thời gian dài như vậy cũng không có tìm mình, mình hôm nay vừa tới Bắc Hải thì tìm đến, bao nhiêu đó cũng khiến hắn phải duy trì lòng cảnh giác.
Nhìn ra lo ngại của Buck, Cuồng Lang giải thích:

- Là như vầy, Buck tiên sinh, Hướng tiên sinh lần này nghe ngài tới tìm ta bàn chuyện hợp tác, cho nên đối với buôn bán của ngài cũng cảm thấy hứng thú.
Nghe xong lời Cuồng Lang giải thích, nghi hoặc của Buck ngay lập tức cũng tiêu tan một nửa, nhìn Hướng Nhật nói:
- Hướng tiên sinh cũng cảm thấy hứng thú với buôn bán của ta ư?
- Kiếm chút tiền tiêu vặt mà thôi.
Hướng Nhật khiêm tốn cười:
- Trên thực tế, những việc có thể kiếm tiền, tất cả ta đều cảm thấy hứng thú. Ngài cứ nói đi, Buck tiên sinh?
Buck bị hỏi ngược lại chỉ cười ha ha đáp:
- Được, Hướng tiên sinh nói thật là hay, có thể kiếm được nghề nghiệp kiếm tiền, đừng nói ngài cảm thấy hứng thú, chỉ sợ ai cũng không thể từ chối thôi.
- Vậy không thể sai được.
Hướng Nhật cười càng đậm:
- Buck tiên sinh, lần này không biết ngài mang bao nhiêu hàng đến?
Thấy hắn hỏi trực tiếp như vậy, Buck cũng không già mồm mà cãi láo:
- Hướng tiên sinh định nuốt toàn bộ hàng sao?
- Nếu như có thể, ta đương nhiên muốn thử xem, tuy nhiên nơi này còn có một phần dành cho Cuồng Lang lão đại, nếu không ta làm vậy không phải quá vô tình sao?
Hướng Nhật cười trừ hỏi ngược lại, vừa rất thâm ý liếc sang bên cạnh Cuồng Lang.
Cuồng Lang trong lòng lẩm bẩm, không hiểu rõ tại sao lão đại này lại chuyển chủ đề này lên trên người của mình, khẩn trương khoát tay nói:
- Hướng tiên sinh quá khách sáo rồi, nếu như ngài muốn lấy toàn bộ, Cuồng Lang tôi sao dám chen chân vào?
Một màn này làm trong lòng của Buck có chút dao động, nguyên tưởng rằng Cuồng Lang va cái. Hướng tiên sinh thần bí này là quan hệ bình đẳng, bây giờ nhìn lại bộ dáng khiêm tốn của Cuồng Lang, ngược lại có phần giống như nhân vật phụ đối với nhân vật chính. Dù sao hàng trên tay mình bây giờ là bảo bối khan hiếm, có thể làm cho Cuồng Lang vứt bỏ lợi ích vĩ đại trên tay mà có lẽ ai cũng không thể nhịn được. Buck trong lòng tính toán biện pháp không ngừng, có vị Hướng tiên sinh thần bí này tham gia buôn bán, đối với đường đi của số hàng này lại là một chuyện tốt, có kẻ này tương trợ, phỏng đoán ở nhiều cửa khẩu sẽ thoát được nhiều phiền toái. Trong lòng lặng suy nghĩ một lát, Buck nhìn thẳng vào Hướng Nhật mà nói:
- Xin tha thứ ta nói trực tiếp, không biết Hướng tiên sinh và Cuồng Lang tiên sinh quan hệ như thế nào?
Thiên hạ cho tới bây giờ chưa có bữa cơm trưa miễn phí, Buck cũng tin tưởng chắc về điều này, có người mạnh mẽ làm đồng minh là một chuyện, nhưng nếu người này không thích hợp cho lợi ích này, thì người minh hữu này sẽ làm cho người ta hoài nghi. Là trùm ma túy luôn luôn có thể thông suốt ở trên trường quốc tế, Buck tự nhiên có một quy tắc riêng khi làm ăn.
- Chuyện thay chủ Ngạ Lang Bang chắc Buck tiên sinh cũng hiểu rõ một chút.
Hướng Nhật không trực tiếp trả lời vấn đề của Buck, mà lạnh nhạt nói chuyện khác.
Buck vừa nghe xong thì trong lòng lẩm bẩm, lại nhìn sang bên cạnh Cuồng Lang, thấy trên mặt hắn không có chút nào dị sắc, Buck sắc mặt cũng không thay đổi mấy:
- Nghe nói là Lý tiên sinh và lão đại Hôi Hùng bị tai nạn xe cộ.
- Buck tiên sinh, người không nên giả dối quá, đôi khi cũng nên trực tiếp một chút.
Hướng Nhật nhẹ nhàng nói cắt ngang, mặt chuyển sang vẻ lưu manh:
- Ta nói cho ngài biết, hai vị kia là do ta bố trí thủ hạ giết, biết vì nguyên nhân gì không?
- Vì nguyên nhân gì?
Buck theo lời đó mà tra hỏi, vừa mở miệng ra thì mới phát hiện mình rơi vào bẫy của đối phương. Tuy nhiên lời đã xuất ra, không thể nào thu hồi lại được.
- Rất đơn giản, bởi vì bọn họ và ngươi có quan hệ hợp tác!
Vẻ mặt của Hướng Nhật không chút thay đổi, giống như hình dung một chén nước sôi không có chút mùi vị gì.
Vẻ mặt của Buck phút chốc biến đổi, hai người bảo tiêu phía sau hắn đã thò tay vào trong ngực, hiển nhiên là đang muốn lấy hung khí ra, lại bị Buck thò tay ra ngăn trở. Nhìn vào Hướng Nhật, Buck âm thanh trầm xuống:
- Hướng tiên sinh đây là có ý gì? Người cùng với ta hợp tác bị tiêu diệt vì ta, nói như vậy, chẳng phải là đang muốn tiêu diệt cả ta hay sao?
- Buck tiên sinh, không biết ngài có từng nghe nói, một hòa thượng uống nước, hai hòa thượng không uống nước?
Hướng Nhật lạnh nhạt hỏi thăm, tiếp tục không cần đối phương trả lời, hắn đã phối hợp giải thích:
- Ta có lẽ nghĩ là ngài chưa từng nghe, nói thẳng, tất cả hàng trong tay ngài, bất kể là bây giờ và tương lai, ta đều cần cả. Ai cùng ta cướp miếng ăn, ta sẽ diệt kẻ đó!
Nói xong lời cuối cùng, Hướng Nhật vẻ mặt đằng đằng sát khí, lộ ra đáng của một trùm xã hội đen.
Buck thở dài một hơi, vừa rồi nghe lời của đối phương, còn tưởng rằng đối phương là do cảnh sát hình sự quốc tế phái đến, may mà định lực của mình vẫn còn tốt, bằng không chỉ rước thù hận của vị đại khách hàng này thôi, đây là việc làm không hề khôn ngoan. Còn việc Hướng Nhật ra tay vô thanh vô thức tiêu diệt hai kẻ tiền nhiệm hợp tác với mình, dù sao hai người đó với mình cũng không có tình hữu nghị vững chắc, diệt được thì diệt, hắn còn ước, có người diệt đi hai lão đại có thực lực mạnh trong hắc bạch lưỡng đạo để hắn có thể làm ăn thông suốt với vị đại khách hàng này nữa, còn có gì có thể so với chuyện tuyệt diệu này sao?
Trong lúc nhất thời, Buck như thấy được những đồng đôla xanh mướt đang hướng tới hắn mà bay đến, thậm chí hắn căn bản chẳng biết người ta đang quăng cho hắn cái vòng nguyệt quế hay là lưỡi hái của tử thần! Nếu lúc này hắn có thể duy trì đựơc bình tĩnh thì sẽ thấy người bên cạnh khóe miệng đang cười lạnh, thì có lẽ cũng không trở nên lạc quan như vậy.



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 436: Lưỡi hái tử thần