Cuối cùng vẫn như cô ả dì nhỏ họ Dịch mong muốn, dù sao Hướng Nhật cũng không thể lay chuyển được mấy vị đại tiểu thư bên cạnh ủng hộ. Hơn nữa hắn cũng không thể về ngôi nhà ở lúc đầu ở cùng Sở Sở, đành chịu sự đãi ngộ ngủ trên ghế salon. Còn về phòng của hắn, không cần nói cũng biết đã trở thành ước muốn của dì bé họ Dịch.
Cứ như vậy mà thoải mái qua đi vài ngày, đảo mắt đã là thứ 6.
Vừa mới cơm nước xong, tiểu nha đầu Tằng Niếp đã không thể chờ đợi được nữa, trực tiếp gọi điện thoại tới nhắc hắn chuẩn bị thật tốt để đi tham gia cuộc họp hội phụ huynh vào buổi chiều. Vừa vặn Hướng Nhật lại đương không tìm được lý do nào để ra ngoài.
May mà chúng nữ đối với việc nam nhâm muốn ra ngoài mãi cũng đã thành thói quen hơn, nữa có Dịch tiểu di (dì bé) đang ở đây, các nàng mỗi người lại có chung mục tiêu đó chính là lấy lòng của bà dì chồng tương lai này.
Chạy tới địa điểm cùng tiểu nha đầu hẹn ước, trước cổng trường trung học, tiểu nha đầu đã sớm đợi ở đó, vừa thấy sắc lang đại ca tới thì từ xa đã chạy tới ôm lấy một cánh tay hắn mà kêu:
- Đại ca!
- Ta nói nha đầu ngươi, ngươi thân thiết với ta như vậy rất dễ làm người ta hiểu lầm.
Hướng Nhật vui cười cố ý trêu ghẹo nói. Phụ huynh và các học sinh ra vào cổng trường tương đối nhiều, cảnh nóng bỏng như vậy đương nhiên là thu hút ánh mắt rồi.
Tiểu nha đầu đỏ mặt, hừ một tiếng:
- Hiểu lầm thì kệ hiểu lầm, vậy thì có sao!
Tiếp theo kéo tay sắc lang đại ca kéo thẳng vào trong trường học, vẻ mặt không một chút lo lắng sẽ bị người ngoài hiểu lầm, ngược lại còn giống muốn người khác hiểu lầm.
Hướng Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, tùy ý để tiểu nha đầu dắt mình đi đến phòng học của nàng ta.
Lại nói, đây cũng không phải lần đâu tiên tới phòng học của tiểu nha đầu, ở tầng 2 hắn vẫn nhớ rõ, chỉ là lần trước là tới tìm nha đầu Hác Manh kia, lần này lại thay "cha mẹ" nha đầu Tằng Niếp đi họp phụ huynh mà thôi.
Vừa vào đến phòng họp, bên trong đã ngồi rất đông người, xem ra mình lại là người tới muộn.
Lúc này, chủ nhiệm lớp còn chưa có đến, cho nên chỉ có học sinh ở trong phòng cùng phụ huynh. Đợi đến lúc cuộc họp bắt đầu, những học sinh này chỉ còn cách ngoan ngoãn mà đi ra bên ngoài phòng học.
Tuy nói tuổi còn trẻ như Hướng Nhật mà đại diện cha mẹ đi họp cũng không phải chỉ có hắn, nhưng khi hắn vừa tiến vào lập tức bị đám đông chú ý, bất luận thế nào hắn chính là người trẻ tuổi nhất ở trong cuộc họp phụ huynh lần này.
Hác Manh vốn đang ngồi cùng mẫu thân nói chuyện, làm nũng một chút, vô tình nhìn ra cửa vào, bỗng thấy lưu manh giáo sư, đôi mắt trở nên sáng ngời. Bất quá lại thấy bên cạnh người đó là nha đầu Tằng Niếp đang ôm cánh tay hắn thì sắc mặt lập tức biến đổi, kìm nén sự tức giận đang bùng phát. Cúi xuống nói với mẫu thân câu gì đó sau đó hướng về bên kia đi đến.
Tằng Niếp vốn đã sớm thấy Hác Manh trên mặt biểu lộ vẻ không hài lòng, trong lòng ầm thầm đắc ý, càng cùng với sắc lang đại ca biểu hiện một cách thân mật.
Hác Manh càng tức giận, nàng có thể hiểu được, cảnh trước mặt là nha đầu Tằng Niếp cố ý làm cho mình nhìn thấy, vội vàng chạy ra chẳng thèm liếc mắt nhìn Tằng Niếp một cái, ngọt ngào nhìn lưu manh lão sư cười hỏi:
- Sư phụ, sao anh lại tới đây?
Hướng Nhật không trả lời, Tằng Niếp ra vẻ ta đây liền nói:
- Hắn là anh của ta, lần này đương nhiên đến đây đại diện cha mẹ ta, như thế nào, có phải ngươi có ý kiến gì chăng?
Nói xong đắc ý hừ một tiếng.
Hác Manh sắc mặt u ám nhìn Hướng Nhật nói:
- Sư phụ à, có thật hay không?
- Cứ xem như thế đi.
Hướng Nhật cười khổ, hai tiểu nha đầu này vì hắn mà "ghen tuông" khiến hắn cũng không thể đem chén nước này giữ thăng bằng, chỉ có thể trả lời một cách lập lờ.
- Đại ca!
- Sư phụ!
Hai thanh âm đáng yêu vang lên, người trước là bởi vì bất mãn với sắc lang đại ca là trả lời cho có lệ, người sau thì lại nghe được lưu manh sư phụ chính miệng thừa nhận, đích thật là không cảm thấy thoải mái.
Sau khi kêu lên, hai người đôi mắt nhỏ cứ mở to trừng trừng nhìn cứ thế mà nhìn đối phương, giống cuộc đánh nhau giữa hai con gà trống vậy.
Hướng Nhật vội vàng ngăn hai người lại, sợ các nàng nhất thời chuyển từ công kích bằng cách đấu khẩu sang quyền cước mà luận bàn:
- Các em có thể giữ ý một chút hay không, nhiều người nhìn như vậy, các em thật là.!
- Là nhỏ đó chọc em trước!
Cả hai nha đầu đồng thanh nói, phát giác cùng nói một câu, lại giận dữ trừng mắt mà nhìn nhau.
Hướng Nhật cảm thấy thật đau đầu, đêm đó tại Hác gia rõ ràng quan hệ giữa 2 tiểu nha đầu đã được cải thiện thế nào mà sau một thời gian sau không gặp lại đã trở về thời kỳ đối địch ban đầu
Tránh để cho hai cô bé lại làm náo loạn nữa, Hướng Nhật liền mở lời đổi đề tài, nhìn về phía Hác phu nhân phía xa xa, hỏi Hác Manh:
- Nha đầu, mẹ em cũng tới ư?
Hác Manh lập tực niềm nở trở lại, ý thức được đó chính cơ hội thoát khỏi đối thủ không đợi trời chung kia liền nói:
- Phải, sư phụ, em đưa anh đi gặp mẹ của em.
Vừa nói vừa ôm lấy cánh tay của lưu manh sư phụ kéo đi.
Ai ngờ Tằng Niếp chặn lấy tay nàng, bất mãn nói:
- Nói tới nói lui đừng có động tay động chân, chúng ta không thể tự mình đi hay sao?
Hác Manh trợn trừng hai mắt ý muốn ra tay, Hướng Nhật lúc này nhanh chóng chặn lại:
- Được rồi, tất cả đừng nói nữa, để anh tự mình đi.
Nói xong, nhẹ nhàng bỏ bàn tay nhỏ nhắn của nha đầu Tằng Niếp kia ra, nhắm thẳng hướng Hác phu nhân mà đi đến.
Hai nha đầu giận dữ liếc nhau một cái vội vàng theo sát nam nhân.
Nói đến cũng khéo, hai tiểu nha đầu rõ ràng là đối thủ một mất một còn, nhưng trong phòng học chỗ ngồi lại là gần nhau, Hướng Nhật khó có thể tưởng tượng được một đôi oan gia như vậy bình thường làm như thế nào mà có thể vượt qua giờ học chứ?
- Bá mẫu.
Hác phu nhân là bà mẹ vợ tương lai của mình, tuy nói giữa hai người có chút không thoải mái, nhưng Hướng Nhật vẫn luôn luôn duy trì thái độ cung kính lễ độ.
Hác phu nhân cũng không tỏ rõ ý kiến gì cả, chỉ thản nhiên gật đầu một cái mà hỏi:
- Tiểu Hướng à, ngươi hôm nay như thế nào mà cũng tới đây?
Hướng Nhật hơi ngừng lại một chút:
- Ta là thay mặt cha mẹ muội muội đến dự họp.
- Hả? Muội muội ngươi?
Hác phu phân lấy làm kỳ quái nhìn về phía sau hắn, theo sau con gái mình đích thị có một tiểu nha đầu. - Đây là muội muội ngươi sao, nhìn rất đáng yêu a!
Lời nói vừa dứt, bên cạnh nhất thời phát ra âm thanh không có cảm tình chút nào:
- Nơi nào đáng yêu chứ? Con thấy chẳng có cái gì ra hồn.
Là Hác Mạnh đứng một bên nghe được mẫu thân tán dương đối thủ đối đầu chính mình, nhất thời bất mãn kêu lên.
Vừa mới được nghe người khác khen mình đáng yêu, Tằng Niếu mừng ra mặt, nhưng lại nghe đối thủ một mất một còn thốt lên một câu khó nuốt, khuôn mặt đáng yêu chuyển sang âm trầm, cuối cùng lộ ra vẻ nham hiểm nhìn Hác phu nhân nói:
- Bác chính là mẫu thân của Hác Manh ạ, thật là trẻ đẹp, so với Hác Manh quả thật còn thấy xinh hơn rất nhiều.
Đây chính là đang gián tiếp nói Hác Manh không xinh đẹp, vừa tán dương Hác phu nhân lại vừa có thể phủ đầu đối phương, đúng là một mũi tên bắn trúng hai con chim.
Hướng Nhật ở bên cạnh liếc mắt nhìn tiểu nha đầu một chút, không ngờ nha đầu lại này lại có chút thông minh láu lỉnh đến vậy.
- Tiểu nha đầu nói rất hay.
Hác phu nhân tươi cười, đối với tiểu nha đầu cố tình chê bai con gái mình, nàng một chút cũng không để trong lòng. Nghe được những lời nói của con gái mình vừa rồi, nàng cũng đoán được con gái cùng nha đầu kia có chút không hợp, con trẻ cãi lộn nhau là chuyện bình thường.
- Mẹ.
Hác Manh cũng không vừa, thấy mẹ mình một lần nữa khen ngợi đối phương chê bai mình trong lòng buồn bực vô cùng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tằng Niếp, rồi lại nhìn về phía mẹ mình làm nũng nói:
- Người không nói lý là con nhỏ đó, nàng ta là người thích nói lung tung, đặc biệt là thích đoạt đồ vật của người khác.
Vừa nói, vừa đánh ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía lưu manh gia sư bên cạnh, không nói cũng hiểu.
Hướng Nhật trên mặt như nghẹn lại, lúc nào ta đã trở thành đồ vật của ngươi? Tiểu nha đầu, ta không không phải đồ vật. phì, lão tử là người!
Tằng Niếp cũng nghe ra trong lời nói Hác Mạnh đích thị chứa hàm ý tranh đoạt, liền nói:
- Cái gì là đồ vật của ngươi, vật nọ thật ra là chính của ta, có nghe được hay không?
Hác Mạnh giận dữ, lập tức nói:
- Đó là ta lấy được trước tiên.
- Là ta.
Hai người tranh đến mặt đỏ bừng bừng, Hướng Nhật nghe mà muốn gõ lên đầu hai tiểu nha đầu này vài cái, đem mình trở thành món đồ chơi giằng co, đã hỏi qua ý kiến của ta sao? Nếu như không ngại có nhiều phụ huynh như vậy bên cạnh, Hướng Nhật đúng là đang muốn áp dụng một chút kế hoạch ẩn hiện trong đầu.
Hác phu nhân dẫu sao cũng không rõ tình hình bên trong chuyện này, vẫn tưởng rằng hai người vì hứng thú một thứ đồ chơi nhỏ nào đó nên trở thành tranh chấp, liền cảm thấy buồn cười đồng thời lại lắc đầu thở dài, thần sắc ngây ra trên mặt có chút tưởng nhớ cái gì, cũng không biết là đang nhớ tới cái gì nữa.
Mắt thấy hai nha đầu ngày càng cái nhau ầm ĩ hơn, thu hút sự chú ý của phụ huynh bên cạnh, Hướng Nhật ho nhẹ một tiếng, tách hai người ra nói:
- Đừng tranh cãi nữa, mọi người đang nhìn chê cười kìa.
Vừa nói lại chuyển hướng sang nha đầu Tằng Niếp thấp giọng hỏi:
- Nha đầu, chẳng phải em nói có gã nào đang làm phiền em sao? Thế nào mà giờ này còn chưa thấy hắn chứ, không phải nói hắn còn có một người có thể đánh đại ca hay sao?
Tiểu nha đầu sắc mặt nghiêm túc, thiếu chút nữa đã quên đi chuyện quan trọng nhất. Tất cả đều do Hác Manh nha đầu kia, vừa nhìn thấy nàng ta đã thấy tức giân rồi. Trừng mắt một cái với đối phương rồi mới lên tiếng:
- Đại ca, em đã nói với anh.
Chưa kịp nói xong, bên cạnh xuất hiện một thanh âm âm trầm:
- Ngại quá, đã quấy rầy rồi.
Người đến là thanh niên khoảng 26,27 tuổi, mặc bộ Tây phục hàng hiệu, tướng mạo có chút đẹp trai, thân cao khoảng 1m8 rất khỏe mạnh, so với cái thân hình nhỏ bé của Hướng Nhật quả thật rất đối nghịch. Theo sau hắn là một tiểu tử cực kỳ kiêu căng, so với Hướng Nhật thì thấp hơn nhiều, lỗ mũi hướng lên trời, vẻ mặt đầy nét khinh thường tất cả mọi người ở đây.
Không cần bọn họ giới thiệu, Hướng Nhật vừa nhìn qua hai người này trong lòng đã có đáp án, quay sang hỏi tiểu nha đầu:
- Là bọn chúng?
Tiểu nha đầu gật đầu một cách oán hận, hậm hực liếc mắt về phía tiểu hài tử kiêu căng ngạo mạn kia, hiển nhiên đối với kẻ này cực kỳ khó chịu.
Nhìn thấy động tác của tiểu nha đầu, Hướng Nhật trong lòng đã có chủ ý, nhìn gã thanh niên kia nói:
- Có chuyện gì sao?
Bất quá gã thanh niên này ánh mắt lại chuyển hướng sang Hác phu nhân đang ngồi ở bên cạnh, đương nhiên nhìn thấy Hác phu nhân với trang phục cao quý vô cùng căn bản có tiền cũng chưa chắc có thể mua được thì mắt bắt đầu sáng lên, mỉm cười mà bắt chuyện:
- Tiểu thư, cô có khỏe không? Cô cũng thay mặt cha mẹ mà đi họp cho muội muội à? Thật là trùng hợp a. Ta cũng vậy, thay cha mẹ ta đi họp cho đệ đệ của ta.
Vừa nói vừa cố ý kéo tiểu tử kiêu căng ngạo mạn bên cạnh hắn lại gần.
Hướng Nhật vuốt vuốt cái mũi, xem ra bị người khác khinh thường rồi, cmn! Bất quá hắn cũng không quá để ý, tiểu tử trước mắt này thoạt nhìn là biết tên này đang muốn vỗ mông ngựa Hác phu nhân, cũng khó trách, Hác phu nhân mặc dù có hai con, hơn nữa đứa con lớn còn có quan hệ với hắn, nhưng từ trên người Hác phu nhân quả thật là không hề nhận ra rằng nàng đã sinh con. Tuổi so với các phụ huynh ngồi bên cạnh đa số là chẳng chênh lệch mấy, nhưng nói là tỷ tỷ của Hác Manh cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
Nhưng ở trong trường hợp này đa số mọi người đều cho rằng đó chính là mẹ của Hác Manh, sẽ không nghĩ là chị. Cái này rất dễ dàng giải thích vì đây là cuộc họp phụ huynh, chỉ cần không còn quá trẻ như vậy chắc chắn là cha mẹ. Nhưng tiểu tử này hết lần này đến lần khác gọi là chị, rõ ràng là đang vuốt mông ngựa. Vô sỉ, cực kỳ vô sỉ.
Hướng Nhật trong lòng thầm mắng, nhưng Hác phu nhân nghe được lại cực kì dễ chịu, trên mặt cười như nở hoa, cũng không chỉ ra rằng đối phương đã nhầm, nhìn gã thanh niên, có chút cảm giác quen mặt:
- Anh là?
Song một bên Hác Mạnh cũng không vừa, đối với hai người này, thái độ của nàng cùng với Tằng Niếp là giống nhau, đều căm ghét cái thằng nhóc với thái độ kiêu căng ngạo mạn kia, hiển nhiên tiểu tử này không chỉ làm phiền Tằng Niếp mà cũng từng làm phiền nàng, hiện tại lại còn thấy lưu manh gia sư hỏi mà đối phương không thèm đáp, thậm chí đem mẹ mình thoáng cái biến thành chị mình. Điều này khiến nàng cực kỳ bất mãn, đang lúc muốn mở miệng chỉnh cho tên thành niên này.
Hướng Nhật mau lẹ giữ nàng lại, nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu nàng không cần nói ra. Hác phu nhân bên kia tâm tình đang cực kỳ sảng khoái, nha đầu kia nói ra không chừng sẽ làm Hác phu nhân cảm thấy xấu hổ, khi trở về nhà ắt sẽ không có gì tốt đẹp. Hướng Nhật tự nhiên muốn ngăn cản nàng.
Gã thanh niên kia lại tựa như không chú tới một màn này, rất khiêm tốn nhìn Hác phu nhân nói:
- Tiểu thư biết ta sao? Ta ở Bắc Hải cũng xem như là có chút thành tựu, kẻ hèn này là Trần Thiên Minh.
Nghe được tên của đối phương, Hác phu nhân bất chợt nhớ ra:
- A, ta nhớ ra rồi, anh chính là người đoạt giải quán quân Tán thủ toàn quốc Trần Thiên Minh?
Gã thanh niên cười cười, lại càng khiêm nhường:
- Tiểu thư quá khen rồi, kỳ thật chỉ là ta có vận may tốt. Nước ta ngọa hổ tàng long, cao thủ rất nhiều lần này là ta may mắn, lần sau chưa chắc lại có thể.
Hướng Nhật nghe mà muốn buồn nôn. Mẹ nó. Khiêm nhường mặc dù là đức tính tốt, không sai, nhưng hiện tại đã không còn lưu hành. Người này thật đúng là thú vị đến khó chịu. Đồng thời trong lòng lại rất xem thường mà cười, quán quân Tán thủ toàn quốc ư? Rất giỏi sao chứ?
Người này mặc dù miệng nói rất khiêm nhường nhưng lại rất muốn thể hiện ra bên ngoài, còn đến họp phụ huynh. Chỉ sợ phần lớn là đến để ra vẻ ta đây. Bằng không, lấy thân phận "đại nhân vật" của hắn vẫn phải đến như những phụ huynh nhà bình thường hay sao? Khó trách tiểu tử phía sau hắn lại mang vẻ mặt kêu căng, ngạo mạn như vậy. Thì ra là do di truyền.