Mấy cô nàng Thiết Uyển, Sở Sở đang vây quanh một cái bàn nhỏ chơi mạt chược, đám người Phạm Thải Hồng thì đang hăng hái bừng bừng mà nhìn, thậm chí có lúc còn vung tay múa chân đứng lên. Nhìn lâu như vậy, các nàng cũng hiểu rõ ít nhiều về cách chơi mạt trượt.
Chư nữ đang vui vẻ náo nhiệt thì đúng lúc này, tiếng chuông cửa lại tức thời vang lên.
- Hướng Quỳ trở về!
Sở Sở mắt sáng lên, đồng thời trong tay cũng không chậm, đánh ra một quân trắng rồi định đứng lên đi ra mở cửa.
- Ta đi mở cửa!
Phạm Thải Hồng cũng không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, vượt lên trước vội vàng ra mở cửa.
Song ngoài cửa không phải là nam nhân mà chư nữ đang chờ đợi, mà lại là một nam nhân hoàn toàn xa lạ.
Nam tử xa lạ trong tay đang nâng một cái hộp giấy lớn nhỏ, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai, vành mũ ép thấp xuống, tựa hồ không muốn làm cho người khác thấy chân dung của mình. Nhưng cho dù như vậy, nhìn vào gò má lộ ra mà xem, cũng có thể khẳng định không phải là người mà chư nữ quen biết.
- Ngươi là ai?
Phạm Thải Hồng trên mặt hơi có chút thất vọng, nhưng là do nàng tranh lấy mở cửa, tự nhiên khó có khả năng lật lọng xoay người bỏ đi, đành tò mò hỏi.
- Xin hỏi Hướng tiên sinh có ở nhà không ạ?
Nam tử xa lạ hai mắt dưới vành nón nhìn liếc qua tình hình thực tế bên trong phòng, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Hắn thực không tính đến bên trong cư nhiên có nhiều nữ nhân xinh đẹp kinh người đến vậy.
Phạm Thải Hồng có chút không kiên nhẫn, nên vẫn chưa chú ý tới sự quái dị của nam nhân xa lạ:
- Ngươi tìm Hướng Quỳ ư? Có chuyện gì không?
Mấy nữ nhân đang chơi mạt trượt ở phòng khách bên trong cũng nhìn ra ngoài, phát hiện thấy một nam tử xa lạ, khẽ liếc nhau một cái, trong mắt tiết lộ nét nghi hoặc.
Nam tử xa lạ đem hộp giấy trong tay hơi nâng lên một chút:
- Là như vậy, ở đây ta có một phần lễ vật, là một lão bằng hữu của Hướng tiên sinh nhờ ta đưa tới. Phiền các cô ai ký nhận giùm ta một chút?
Vừa nói xong, lại đưa ra một quyển sổ nhỏ cùng một cái bút chì đen.
- Đưa đây cho ta!
Phạm Thải Hồng đang muốn nhanh nhanh đuổi đối phương đi, nghe vậy đưa tay tiếp nhận quyển sổ cùng bút chì, ký tên vào rồi trả lại cho đối phương.
- Đa tạ!
Nam tử xa lạ trầm thấp lên tiếng, lại đem hộp giấy trong tay đưa tới.
Phạm Thải Hồng tiện tay tiếp nhận, ban đầu cũng không để ý, song lúc hoàn toàn nâng hộp giấy trên tay, trong mắt không tự chủ xẹt qua một tia kì dị. Nàng là ai? Nếu thật sự như là một người bình thường mà nói, đúng là không cảm giác được vật bên trong hộp giấy là gì, nhưng là, nàng lại là một người có thiên phú dị năng, đó chính là, chỉ cần nàng tiếp xúc qua cái gì đó chỉ ở mặt ngoài, là có thể phát hiện bên trong có vật gì hoặc là cấu tạo cụ thể của vật này.
Vừa mới tiếp nhận trong nháy mắt, bởi vì tò mò nam nhân chán ghét kia lại nhận được lễ vật, cho nên phát động thiên phú dị năng, nhìn xem có thể phát hiện ra được nhược điểm của nam nhân khốn kiếp kia không. Mà lần này vừa mới chạm vào, làm cho nàng bị hù dọa tiết ra một thân mồ hôi lạnh, hộp giấy trong tay đúng là một lễ vật, một "Đại lễ" có thể làm cho người ta tan xương nát thịt - Một quả bom hẹn giờ.
Phạm Thải Hồng đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ nguy hiển, đối với bom cũng không xa lạ, thậm chí có thể nói là dị thường mẫn cảm, coi như là một chuyên gia phá mìn tốt nhất đương thời đứng trước mặt nàng cũng phải ảm đạm thất sắc, điểm này không phải là nàng khoe khoang, mà là hơn hai mươi năm kinh nghiệm mà tổng kết ra.
Cảm giác rõ ràng được bọm hẹn giờ còn có ba phút sẽ phát nổ, Phạm Thải Hồng liền phát động dị năng chặn đứt một cái dây khống chế trong đó, lập tức, đồng hồ đếm giây trên bom hẹn giờ bị ngưng lại. Đây cũng là dị năng thiên phú của nàng, phát hiện cấu trúc bên trong của vật thể, cũng có thể tùy ý thay đổi hình dạng của nó. Chỉ có điều, dị năng chỉ hữu dụng đối với một mật độ vật thể khá nhỏ, nếu đối phương lấy một cái hộp sắt từ mà đựng, thì nàng không thể thực hiện được. Mặc dù cũng có thể phát hiện bên trong đựng bom, nhưng muốn làm tổn hại nó thì cần phải mở hộp sắt từ ra thì mới thực hiện được.
Giải quyết nguy hiểm, Phạm Thải Hồng lúc này mới thở phào một hơi, kêu lên với nam nhân vừa đi ra vài bước:
- Chờ một chút.
- Có chuyện gì không?
Nam nhân xa lạ quay đầu lại, bất quá cũng không có đến gần, trong giọng nói có chút lo lắng, giống như là nóng lòng muốn rời khỏi nơi này. Nhưng lại bởi vì quan tâm đến lễ vật vừa mới tặng, lập tức bỏ chạy rất xa, sẽ khiến cho đối phương hoài nghi, lúc này mới cố gắng trấn định đứng tại chỗ.
- Ta hỏi ngươi, vị lão bằng hữu của Hướng tiên sinh hiện tại ở chỗ nào?
Phạm Thải Hồng nhẹ nhàng tiến lên hai bước, trong tay vẫn như cũ nâng cái hộp giấy nguy hiểm kia.
Nam tử xa lạ không nhịn được lùi lại hai bước mới miễn cưỡng cười nói:
- Tiểu thư nói đùa, ta chỉ là một người đưa tin, làm sao biết được lão bằng hữu của Hướng tiên sinh ở đâu?
Phạm Thải Hồng cười lạnh nói:
- Vậy lễ vật này từ chỗ nào được đưa đến cho ngươi, hẳn là ngươi phải biết chứ?
Nam tử xa lạ trong lòng căng thẳng, đối diện với nữ nhân xinh đẹp đến mức không còn là người làm cho hắn sinh ra một cảm giác tựa hồ đối phương đã sớm biết vật trong hộp giấy không phải vật bình thường, nhưng hắn không biểu hiện cảm xúc ra mặt mà vẫn khiêm nhường tươi cười:
- Cái này ta cũng không biết được, ta chỉ là thay người tặng đồ mang tới nhà, ta nghĩ tiểu thư cũng sẽ không làm khó một tiểu nhân vật như ra chứ?
- Tiểu nhân vật? Hừ, không nói cho rõ ràng, ngươi cũng đừng hy vọng rời đi được!
Phạm Thải Hồng ánh mắt lạnh lẽo, mặc kệ đối phương có mục đích gì hay là người nào, cư nhiên cầm phần "đại lễ" này tới nhà, như vậy không thể để cho đối phương dễ dàng rời đi được.
Nam tử xa lạ sắc mặt đại biến, lập tức biết âm mưu đã bị bại lộ, xoay người bỏ chạy.
Phạm Thải Hồng đã vạch trần âm mưu của đối phương, sao có thể để cho người ta có thể chạy, nhún người đuổi theo, đồng thời tay trái vung lên, năm đạo quang mang màu lam nhạt hướng sau lưng nam nhân xa lạ kia bắn tới.
Phạm Thải Hồng rất có lòng tin, nam tử xa lạ đang chạy phía trước chỉ cần trúng dị năng của mình, như vậy tuyệt đối chỉ có nằm vật xuống đất mà ngoan ngoãn tùy ý để cho mình chém giết.
Song ngoài sự mong đợi chính là, nam nhân xa lạ cư nhiên có thể nhận thấy được tiếng gió sau lưng, thân hình hơi chợt lóe, đã tránh được công kích của Phạm đại tiểu thư.
Phạm Thải Hồng kinh dị một tiếng, đối phương có khả năng né tránh công kích của dị năng giả, điều này con người bình thường tuyệt đối không có khả năng làm được. Trong lòng càng thêm quyết định phái bắt được đối phương, tốc độ không khỏi nhanh hơn rất nhiều.
Mắt thấy cần phải chạy ra khỏi phạm vi của khu biệt thự, nam tử xa lạ phía trước đang chạy đột nhiên dừng lại, không phải hắn không muốn chạy, mà là đằng trước hắn đã bị tám người phong cách ăn mặc khác nhau vây lại, có người vận tây trang đeo giày da vẻ mặt tự tin, có sinh viên vừa mới tốt nghiệp, hoặc là nam nữ mặc quần áo sang trọng, thậm chí trong đó còn có phụ nữ có thai mang cái bụng phệ.
Bất quá giờ phút này, bọn họ thoạt nhìn cũng không có giống như tưởng tượng theo phán xét bề ngoài, bởi vì mỗi người bọn họ tay chân cực kỳ linh hoạt, vượt xa hẳn người bình thường. Nhất là người khoảng thước tám đi ở đầu, tuy khuôn mặt là một nam nhân không mấy nổi trội nhưng lại cho người ta cảm giác nguy hiểm giống như một lưỡi dao sắc bén.
Nếu như Hướng Nhật ở chỗ này mà nói, có lẽ sẽ nhận ra tám người này là ai, bọn họ chính là những người mà hắn tới mượn từ chỗ Tinh Tinh về làm vệ sĩ. Mà nam nhân nhìn có vẻ tầm thường đi ở phía trên cùng thì chính là thủ lĩnh của tám người này, vệ sĩ cấp S duy nhất, Hậu Sơn.
Chư nữ đang chơi mạt trượt ở phòng khách bên trong cũng đã phát hiện ra chuyện khác thường liền chạy vọt ra, lúc này cũng đang đứng ở phía sau Phạm Thải Hồng, đem ánh mắt tụ lại ở trên người nam tử xa lạ đang bị vây ở chính giữa kia.
Mỹ nữ tóc vàng Anna cùng Liễu Y Y thân có dị năng, liền đem Thiết Uyển và Sở Sở các nàng bảo vệ phía bên trong, cùng Phạm Thải Hồng tạo thành một thế góc nhọn.
Mắt thấy mình không thể rời khỏi dễ dàng, nam tử xa lạ ngược lại trấn định, bỏ xuống cái mũ lưỡi trai ở trên đầu, lộ ra một khuôn mặt có chút anh tuấn. Ước chừng trên dưới 30 tuổi, như là một người châu Á, bất quá ánh mắt lại có màu lam sẫm. Khó trách vừa rồi còn muốn đè thấp vành nón xuống, xem ra hắn sợ là hai mắt của mình bị người khác nhìn thấy mà tạo ra hoài nghi không cần thiết.
- Ngươi là ai? Tại sao tới nơi này?
Phạm Thải Hồng chăm chú nhìn vào trên người nam nhân xa lạ, tùy thời chuẩn bị động thủ. Nam tử xa lạ không đáp mà hỏi ngược lại:
- Ta rất tò mò, tiểu thư như thế nào có thể phát hiện ra ta có vẫn đề? Hoặc là, ngươi làm sao biết được thành phần "Lễ vật" kia?
Ngữ khí lạnh nhạt, vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ không một chút nào lo lắng tới sự thật chính mình đang bị vây khốn.
- Hừ!
Phạm Thải Hồng cười lạnh hai tiếng, cũng không có đáp lại, thuộc về vấn đề dị năng thiên phú của nàng thì tự nhiên là càng ít người biết thì càng tốt, nhẹ nhành nâng lên hộp giấy đang nằm trong lòng:
- Ngươi sẽ không sợ ta đem cái này ném cho ngươi chứ?
- Tiểu thư nếu đã sớm làm cho lễ vật này mất đi hiệu lực, cần gì phải đem nó ra dọa cho ta sợ chứ?
Nam tử xa lạ trên mặt đầy tự tin nói. Trên thực tế, lý do này quả thật nói xong mới biết, đối phương đã dám truy đuổi mình mà không sợ "Lễ vật" tùy thời có thể tuôn ra " ngạc nhiên vui mừng" mang tới, vậy nhất định là đối phương đã động thủ động cước với "Lễ vật", nếu không nào dám nghêng ngang đuổi theo?
Nếu bị đối phương nói trúng rồi, Phạm Thải hồng cũng không cãi lại, đem hộp giấy trong tay mở ra, đem bom hẹn giờ bên trong hướng trên mặt đất quăng xuống:
- Hiện tại trả lời vấn đề của ta chứ? Rốt cuộc người nào sai ngươi đưa tới?
Nhìn thấy quả bom, nam nhân xa lạ chỉ khẽ cười cười, không nói gì.
Mà nhóm vệ sĩ cùng với chư nữ không có hiểu chuyện thù lại cực kì sợ hãi. Thân là vệ sĩ đẳng cấp thế giới, đối với loại bom tính nguy hiểm cao, thương tổn phạm vi vừa này tự nhiên vô cùng hiểu rõ, chỉ là bọn họ như thế nào cũng không có nghĩ đến, loại vũ khí nguy hiểm như vậy lại cư nhiên bị đưa vào trong nhà cố chủ, nếu không phải bị người trong nhà cố chủ phát hiện, vậy bọn họ chắc chắn mắc phải lỗi lầm quá lớn. Thanh danh trước nay tồn tại, từ nay về sau chỉ sợ tại giới vệ sĩ cũng rốt cục không còn nữa.
Hầu Sơn thì vẻ mặt âm trầm, thân là một vệ sĩ cấp S tìm cả thế giới cũng không ra 20 người, đương nhiên là thuộc về loại người có tự tôn rất cao. Vừa rồi, hắn mang người lao tới, cũng chỉ do nhìn thấy nam nhân xa lạ lúc trước đi vào tặng đồ chạy ở phía trước mà phía sau lại có người nhà của cố chủ đuổi theo, lúc này mới bộc lộ ra đến chặn người. Hiện tại lại nghe được cố chủ thiếu chút nữa thì bị người ta giết chết, điều này không khác gì ở trước mặt hắn tạt một cái bạt tai đau đớn, nghĩ đến điều này, hắn tựu không nhịn được, âm độc nhìn về phía nam tử xa lạ, mười ngón tay hơi rung động, nếu như hiểu rõ con người của hắn, cũng biết đây hẳn là điềm bào trước chuẩn bị giết người.
Còn như mấy vị đại tiểu thư, tuy nói là chưa bao giờ thấy tận mắt bom hẹn giờ bao giờ, nhưng ở trên TV thì không biết đã gặp qua bao nhiêu lần, liếc mắt một cái là có thể nhận ra vật này là gì, lại càng không cần phải nói tới Thiết Uyển tại cảnh cục đã làm qua mấy vụ án. Mấy người trong lòng đều âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn là Phạm đại tiểu thư tranh cướp đi mở cửa, nếu không, hậu quả lần này thật là khó nói được.
Đem vẻ mặt của từng người tụ vào trong mắt, nam tử xa lạ lúc này mới ung dung mà nhìn về phía Phạm đại tiểu thư nói:
- Không có ai nhờ ta đưa tới, trên thực thế, đây là chủ ý của chính ta.
- Nếu là như vậy, vậy thì hôm nay ngươi cũng không cần phải rời khỏi nơi này.
Phạm Thải Hồng đang muốn nói chuyện, thì Hầu Sơn đã tiếp lời mà nói.
- Chỉ bằng các ngươi?
Nam tử xa lạ quay đầu nhìn thoáng qua hắn, trong mắt tràn đầy ý xem thường, tựa hồ không một chút để đám Hầu Sơn vào trong mắt.
- Nếu như có thêm ta nữa thì sao?
Phạm Thải Hồng lạnh lùng nói.
- Còn có chúng ta.
Mỹ nữ tóc vàng Anna tiến lên trước một bước, bên kia Liễu Y Y cũng gắt gao đuổi theo, các nàng cùng Phạm Thải Hồng đều là dị năng giả, điểm này đã sớm không còn là bí mật, tuy nói trước kia đúng là đối đầu, nhưng lúc này lại có chung địch nhân, tự nhiên là nhất trí đối ngoại.
Nam tử xa lạ sắc mặt không khỏi trở nên khó coi hắn lên, vốn hắn tường rằng đến làm chuyện này là một sự việc rất thoải mái, cũng không nghĩ tới nơi này cư nhiên xuất hiện ba người dị năng giả, hơn nữa tám người bình thường kia đối với hắn cũng có chút uy hiếp, hôm nay muốn thoát khỏi đây mà nói, sợ rằng phải hao tổn một phen động tay động chân, nếu sớm biết như vậy, hắn sẽ không một mình đến mạo hiểm, hẳn là nên làm thêm nhiều công tác chuẩn bị.
Bất quá nếu việc đã đến nước này, hối hận cũng là vô dụng, kế sách bây giờ, cũng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.
Đáng tiếc, ngay lúc hắn chuẩn bị muốn động thủ, nhưng lại chỉ cảm thấy trong đầu một trận chóng mặt, thầm nghĩ một tiếng bất hảo, đây là có người đối với hắn phát động tinh thần dị năng công kích.
Phạm Thải Hồng bên cạnh đã sớm nắm lấy cơ hội, vừa thấy nam tử xa lạ xuất hiện dị thường, lập tức công kích tới. Một bên mỹ nữ tóc vàng Anna cũng không chậm, trong tay đã kết thành thủ ấn, đúng lúc này bạch quang chớp động, hướng về nam tử xa lạ trào tới.
Hầu Sơn phán đoán cũng phi thường kịp thời, thấy mấy người đồng thời hướng phía nam tử xa lạ phát động công kích, biết là một cơ hội tốt, nháy mắt với mấy người đồng bạn bên cạnh, hắn cũng nhào tới.
Mấy người đồng bạn này ở một chỗ cùng hắn đã lâu, tự nhiên biết đây là ý gì, cũng không có đi công kích nam tử xa lạ, thẳng tắp mà vọt tới bên người mấy vị đại tiểu thư bảo vệ các nàng.
.
Đối mặt với chất vấn của mỹ nữ sư phụ, nhìn thấy thần sắc u oán đau thương như vậy của đối phương, Hướng Nhật cố nén đau nhức trong lòng:
- "Anh họ" trước kia ở trước mặt ta đã đề cập qua, cho nên.
- Không đúng!
Không ngờ rằng không đợi hắn nói xong, Tống Thu Hằng đã dùng âm thanh mà cắt đứt lời nói của hắn:
- Ta nhớ lần đầu tiên ngươi nhìn thấy của ta, ngươi cứ như vậy mà kêu, tựa như không có gì xa lạ. Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi, ngươi, ngươi có phải là hắn hay không.
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm hiện lên vẻ chấn động kịch liệt, hai mắt lại càng lộ ra vẻ cầu khẩn kỳ vọng.
- Ta.
Hướng Nhật trong lòng run lên, đối mặt với vẻ mặt tái nhợt tựa hồ tùy thời đều có thể bị hủy diệt trong sự kinh hãi của mỹ nữ sư phụ, hắn rốt cục cũng không nhịn được, một tay đem nàng ôm chặt vào trong lòng, giống như là muốn đem cả người nàng tiến vào thân thể của chính mình không bao giờ tách ra nữa, thì thào:
- Tiểu Tống, anh xin lỗi em!
Vừa nghe xong mấy lời này, Tống Thu Hằng toàn thân chấn động không ngừng, nàng không có đầy hắn ra, chỉ lẳng lặng mà để lệ rơi đầy trên mặt, nằm yên trong ngực của hắn.
Hướng Nhật nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của nàng, Tống Thu Hằng gắt gao ôm lấy eo hắn, hai người cứ như vậy mà ăn ý kết hợp ở cùng một chỗ, một người không có hỏi đối phương như thế nào mà lại nhận ra chính mình, một người cũng không có truy tìm đối phương tại sao lại biến thành bộ dạng hiện giờ, cái bọn hiện tại muốn chỉ là một bầu không khí không có tiếng động.
Một lát sau, như là ông trời cố ý muốn chia tách đôi nam nữ si tình nhiều năm xa cách hiện giờ trùng hợp ở cùng một chỗ, một tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.
Hai người đồng thời tỉnh táo lại, Hướng Nhật vốn không muốn tiếp điện thoại, cứ để nó như vậy mà kêu, nhưng lại đón nhận ánh mắt mang theo cổ vũ của mỹ nữ sư phụ, trong lòng hơi cảm động, đưa tay lấy điện thoại ra, mới nghe xong một câu, sắc mặt hắn đại biến, vội vàng nói:
- Anh phải trở về một chuyến.
- Em chờ anh.
Tống Thu Hằng ôn nhu ngước mắt nhìn nam nhân, tuy nàng không rõ nam nhân trước kia tại sao hiện tại lại biến thành học trò của nàng, nhưng chỉ cần là tên nam nhân kia là đủ rồi, chuyện khác hết thảy nàng không quản, cũng không muốn quản.
- Ừ!
Hướng Nhật nặng nề mà gật đầu một cái, tựa như trên lưng mang theo một lời thề, chuẩn bị rời đi.