Sau khi hỏi rõ ràng số thứ tự lên sân khấu của mình, Hướng Nhật quay lại chỗ ngồi chiếm được trước đó ngồi cùng với Sở Sở các nàng. Lúc này thí sinh đầu tiên tham gia cuộc thi đọc diễn cảm tiếng Anh đã lên sân khấu, là sinh viên trường Tài Đại, trường chủ nhà, theo tục lệ sinh viên trường chủ nhà lên sân khấu đầu tiên.
Có thể là người đầu tiên được lên sân khấu, đương nhiên khả năng, thực lực của sinh viên kia nhất định không tệ. Lời mở đầu, hắn tuôn ra một tràng tiếng Anh giọng Mỹ rất lưu loát, trong chốc lát đã thấy đa số thành viên trong ban giám khảo liên tục gật đầu.
Hướng Nhật có chút giật mình, văn nói của đối phương quả thật không tệ, hẳn đã tốn không ít thời gian luyện tập nên mới đạt được trình độ như vậy. Hiện tại xem ra hắn muốn giành giải quán quân lần này cũng không phải dễ dàng, phải thật sự cố gắng, nếu không thuyền lật trong cống rãnh lúc nào không hay, như vậy thì chỉ còn nước khóc ròng. Dù sao cô nàng Nhâm Quân đã từng nói, chỉ khi hắn giành được giải nhất thì nàng mới có thể cho hắn một cơ hội, Hướng Nhật cũng không sợ thua, nhưng hắn cũng không muốn bị nữ nhân của hắn xem thường, cho nên cái chức quán quân này hắn nhất định phải giành cho được - có kinh nghiệm của hai người ở hai thế giới, hắn phải nắm chắc lấy điểm này.
Thái độ của lưu manh chuyển từ ung dung sang trịnh trọng cũng không gây nên sự chú ý gì đến chúng nữ, bởi vì các nàng đang bị hấp dẫn bở giọng nói tiếng Anh của sinh viên Tài Đại trên sân khấu.
Sở Sở ngồi bên trái Hướng Nhật, mặc dù đối với lưu manh rất có tự tin, nhưng lúc này nàng cũng không khỏi khẩn trương hẳn lên.
- Hướng Quỳ, số thứ tự lên sân khấu của anh là số mấy?
Chỉ một câu hỏi nhưng đều khiến các cô nàng bên cạnh chú ý đến, bởi vì các nàng hoặc là tò mò hoặc là lo lắng cho tình hình của lưu manh, tất cả đều dỏng tai lên lắng nghe.
- Số bảy.
Hướng Nhật bình tĩnh đáp.
- Vậy không bao lâu nữa sẽ đến phiên anh à.
Sở Sở khẩn trương nắm lấy cánh tay của lưu manh.
- Đúng vậy, anh đang nghĩ không biết có nên đi lên thi hay không đây.
Hướng Nhật nói đùa. Hắn cũng biết chẳng bao lâu nữa sẽ tới phiên số bảy lên sân khấu, trước đó, Nhâm đại tiểu thư cũng từng nói qua, bởi vì thí sinh tham gia rất đông cho nên muốn kết thúc cuộc thi trong vòng hai ngày các bài đọc diễn cảm tất nhiên không được quá dài, cơ bản phải hoàn thành trong vòng mười phút đồng hồ.
- Anh nói kiểu gì vậy, tụi em đều hy vọng anh có thể giành lấy chức quán quân lần này.
Sở Sở buông tay lưu manh ra, vẻ mặt hờn dỗi.
- Tụi em không cần khẩn trương quá vậy, anh chỉ muốn làm bầu không khí vui vẻ lên chút thôi mà. Tục ngữ có nói, hoàng đế anh đây không gấp, mắc mớ chi phi tần ở hậu cung tụi em phải nóng nảy.
Hướng Nhật còn chưa nói hết, mấy vị đại tiểu thư đã trợn trừng mắt lên, rõ ràng các nàng đối với địa vị "phi tần" rất là bất mãn.
Biểu hiện mãnh liệt nhất chính là nữ nhân điên Phạm Thải Hồng và mỹ nữ tóc vàng Anna, hai người mặt đầy hận ý nhìn chằm chằm lưu manh, hắn nói như vậy chẳng khác nào xem các nàng như là phi tần của hắn. Đối với các nàng, đây tuyệt đối là chuyện không thể tha thứ.
Liễu Y Y người muốn xác lập quan hệ và Hách đại tiểu thư người đã ngầm có quan hệ nam nữ với lưu manh mặt mày cả hai đỏ ửng lên, một câu "phi tần" làm cho các nàng liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
Còn Trầm Bội Bội mới gia nhập đội ngũ thì cổ quái nhìn lưu manh, sau đó lại nhìn sang Sở Sở cùng mấy nàng ngồi cạnh, phát hiện ra tất cả đều là mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt lộ ra vẻ hiểu hiểu chút chút nhưng phần lớn vẫn đầy vẻ nghi hoặc.
Thấy ánh mắt chúng nữ chỉ trực ăn tươi nuốt sống mình, Hướng Nhật không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng đứng lên giải thích:
- Chỉ là ví dụ, chỉ là ví dụ, ngàn vạn lần không nên tưởng thiệt.
Sau khi nói xong, hắn muốn dông ngay tức khắc, mặc dù bây giờ chưa đến phiên lên sân khấu, nhưng hắn cần ra phía sau cánh gà để chuẩn bị, tránh cho khỏi cập rập, đó là lý do của Hướng Nhật.
Lưu manh vừa rời đi, bạn thân thời trung học Trầm Bội Bội liền lại ngồi kế bên Sở Sở, đột nhiên thấp giọng nói:
- Sở Sở, ông xã của mi hoa tâm quá a.
Sở Sở mặt liền đỏ lên, bị bạn thân ngày xưa nhìn thấy mình cùng nữ nhân khác chia sẻ một người bạn trai, ít nhiều gì nàng cũng có chút xấu hổ, tuy nhiên sau đó nàng bình tĩnh lại, ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Hoa tâm thì kệ hoa tâm đi, chỉ cần trong lòng anh ấy có mình là tốt rồi!
- Mi.
Trầm Bội Bội vẻ mặt không thể tin được nhìn bạn mình:
- Sở Sở, mi có phải đã bị tình yêu làm cho mù quánq không? Bạn trai có nhiều bạn gái như vậy mi cũng không thèm để ý?
Vừa nói, Trầm Bội Bội vừa dùng ánh mắt ám chỉ nhìn đám người An Tâm, Thiết Uyển bên cạnh, tất nhiên cả Phạm Thải Hồng cũng không sót.
Sở Sở cũng muốn phản bác lại nhận định ban đầu của Bội Bội về vụ san sẻ lưu manh với "tám người bạn gái", tuy nhiên hiện tại nàng chỉ lạnh nhạt nói:
- Bội Bội, không cần phải để ý đến vấn đề san sẻ, mà là chuyện có thể dung hòa hay không. Nếu như mình vì nữ nhân bên cạnh Hướng Quỳ mà rời xa anh ấy, vậy sau này mình có thể gả cho một người mà mình không thích sao? Nếu là như vậy, mình tình nguyện ở cùng với anh ấy. Hơn nữa, hiện tại tụi này sống chung rất vui vẻ, nhiều người cũng rất náo nhiệt!
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Sở Sở lộ ra vẻ hạnh phúc ngọt ngào.
Trầm Bội Bội không còn chỗ nào để nói, lời hoang đường như vậy mà cũng có thể nói ra? Nếu không phải nhìn vẻ mặt thật lòng đầy biểu cảm của bạn mình lúc nói chuyện, nàng còn tưởng bạn mình là một con rối bằng gỗ bị người khống chế.
Không biết nên nói lời nào cho tốt, Sở Sở đột nhiên nửa đùa nửa thật nói:
- Bội Bội, có phải cậu cũng để ý Hướng Quỳ hay không? Có muốn mình giúp cậu một tay không? - Không.
Trầm Bội Bội vội vàng từ chối, tuy nói nàng rất có hảo cảm đối với lưu manh, hơn nữa đối phương đã từng cứu nàng, nhưng nói thế nào đi nữa, đối phương chính là ông xã của bạn thân, hoành đao đoạt ái chuyện này nàng tất nhiên làm không được. Lưu manh hiện tại có nhiều bạn gái như vậy, hơn nữa bạn tốt ngày xưa lại còn không ngại mà có ý "chào hàng", nhưng Trầm Bội Bội không phải loại người này, nàng nhất định không chịu kiểu một chồng nhiều vợ, chuyện này thật khó mà tiếp nhận.
- Ha ha, Bội Bội, cậu không cần căng thẳng thế!
Sở Sở cười nói, nhưng trong lòng lại thở phào một hơi, nguyên tưởng cô bạn ngày xưa có ý đối với lưu manh, xem ra bản thân nàng đã quá nhạy cảm.
- Sở sở, thật bị mi hù sợ muốn chết mà, sau này không nên đùa bậy kiểu này!
Trầm Bội Bội ra vẻ bị kinh hãi vỗ vỗ ngực, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, trợn tròn mắt hỏi:
- Chờ một chút, mi vừa nói bọn mi ở cùng với tên kia? Trời, nhiều người như vậy ở chung? Chẳng lẽ tụi mi ngủ cùng với nhau à? Chuyện này thật quá sức. ấy!
Vốn muốn nói quá sức phóng túng, hoang dâm, nhưng cân nhắc tính "đặc thù" của mấy từ này, cuối cùng nàng cũng không nói ra.
Sở sở tức giận la lên:
- Bội Bội, cậu nghĩ tới đâu rồi, tụi này không có ngủ chung, cậu đừng nghĩ lung tung có được hay không?
- Xin lỗi, chỉ tại cách mi nói dễ làm cho người ta liên tưởng rồi suy nghĩ méo mó. Ta cũng kìm lòng không đậu mà nghĩ vậy.
Trầm Bội Bội cười ha ha nói, nhưng trong lòng lại nghĩ khác, cùng nhiều mỹ nữ như vậy ở chung, lưu manh hắn thật có thể nhịn được sao?
olo
Khoan hẵng nói đến chuyện phiếm của hai người bạn thân họ, hiện tại đã đến phiên Hướng Nhật lên sân khấu, hắn rút ra một bài văn ngắn (bài "Thép đã tôi thế ấy"). Đối với bài văn này, Hướng Nhật cũng không hoàn toàn xa lạ, bởi vì hắn có học qua trong sách giáo khoa môn văn trước kia, tuy nhiên bây giờ phải đọc diễn cảm bằng tiếng Anh, còn cái hồn của bài văn thì vẫn vậy thôi.
Nhớ trước kia giáo viên dạy văn của hắn mỗi lần đọc những đoạn văn như vầy đều đọc với giọng rất xúc động, đầy cảm xúc, hơn nữa còn yêu cầu cả lớp học theo. Hướng Nhật khi đó cho là không đúng mà làm ngược lại, tuy nhiên hiện tại bây giờ không thể tùy tiện giống như lúc trước, ít nhất cũng phải làm cho ban giám khảo đánh giá hắn cao một chút.
Cố nén cảm giác muốn ói, Hướng Nhật đầu tiên giới thiệu bản thân, sau đó phối hợp biểu cảm nét mặt với giọng đọc truyền cảm bắt đầu đọc bài văn.
Đầu tiên là giọng đọc trầm thấp làm cho ban giám khảo mắt sáng lên, sau đó đến khi phát âm tiếng Anh cực chuẩn và lưu loát từ miệng hắn phát ra, ban giám khảo bàn bạc sôi nổi hẳn lên.
-. Con người, quý giá nhất chính là sinh mạng. Mỗi người chỉ có một sinh mạng, do chỉ có một mạng sống thì phải sống như thế nào? Mỗi khi nhìn lại quá khứ, có thể không hối hận là mình đã sống những năm tháng qua, không vì an phận thủ thường mà cảm thấy thẹn, trước lúc lìa đời có thể nói: "Cả tính mạng và toàn bộ tinh lực này, ta đã cống hiến toàn bộ cho sự nghiệp to lớn nhất trên thế gian này. đó là cuộc đấu tranh giải phóng nhân loại!
Đọc bài văn xong, ban giám khảo đều xúc động đứng lên, đối với họ, sinh viên Hướng Nhật ngày hôm nay giọng đọc rất lưu loát, ngay cả biểu cảm nét mặt cũng cực kỳ phong phú, chỉ sợ tác giả Nikolai Alexeevich Ostrovsky cao lắm cũng chỉ làm được như vậy.
Tất cả ban giám khảo đều cho điểm cao.
Hướng Nhật mặc dù hài lòng, nhưng lại không lộ ra ngoài một tí đắc ý nào, để lại cho ban giám khảo một ấn tượng rất tốt.
Ra phía sau cánh gà, Hướng Nhật đang chuẩn bị quay về chỗ ngồi trong thính phòng dành cho khán giả, đột nhiên điện thoại di động vang lên. Nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, là ông anh vợ đỏm dáng gọi tới.
Do cẩn thận, Hướng Nhật cũng không vội vã nghe điện thoại ở trong nhà thể dục, hắn đi ra khỏi đó mới nhận điện thoại.
- Có việc gì thế?
- Có thể tới đây một chuyến không?
Đối diện truyền đến một giọng nói trầm thấp, mơ hồ kèm theo một chút tức giận.
- Hả? Bị làm sao vậy?
Hướng Nhật nghe ra, ông anh vợ đỏm dáng hình như đang gặp phải phiền toái.
- Có hai người tới chỗ ta, sau đó cướp người ngươi giao cho ta tối hôm qua. Hơn nữa, hiện tại tụi nó cũng không có ý định bỏ đi, hình như không sợ việc ta gọi người tiếp viện.
Giọng nói ông anh vợ đỏm dáng không che giấu được vẻ từ trào phúng đến phẫn nộ, hiển nhiên nếm phải quả đắng bị người khác xem thường cũng không dễ chịu tí nào.
- Cái gì!
Hướng Nhật kinh hãi, có thể cướp người từ tay ông anh vợ, hiển nhiên đối phương cũng không phải người bình thường, nếu không với tính tình thường ngày của ông anh vợ này, làm gì có chuyện ổng "rảnh rỗi" mà gọi điện cho hắn? Chỉ sợ đã đập hai tên kia một trận, sau đó "săn sóc" tra hỏi kỹ càng một phen. Hướng Nhật biết chuyện khẩn cấp, không dám chậm trễ lập tức hỏi:
- Ngươi hiện giờ ở đâu?
- Nam thành, quán bar Thiên Hồ!
Hướng Nhật lòng chợt động, lần trước không phải hắn đi thu thập năm tên phản đồ ở quán bar này sao? Sao lại trùng hợp như thế?