Sau khi đem người giao cho tay anh vợ, Hướng Nhật vội đi về nhà, hắn hiện tại có chuyện phi thường trọng yếu cần phải làm.
Sau khi trải qua việc giao thủ cùng dị năng giả lần này, Hướng Nhật hiểu rõ, lực lượng cường đại cũng không thể quyết định hết thảy, tỉ như hôm nay đụng tới nam tử mũi ưng có thể bay kia. Nếu như không phải đối phương đề phòng sơ suất, hoặc là nói hắn chỉ cần bay cao hơn chút, chính mình căn bản không làm gì được hắn.
Mặc dù sau khi cùng anh vợ gặp mặt đã nghe nói về trình độ lợi hại của nam tử mũi ưng cùng tráng nam âu phục, nhưng Hướng Nhật cũng không có nửa điểm đắc ý, trước kia ánh mắt hắn quá hạn hẹp, giờ mới biết, hiện tại nếu xuất hiện dị năng giả như vậy, thì khẳng định còn có dị năng giả khác càng cường đại hơn, cho nên trong lúc này, phải không ngừng tăng cường thực lực của chính mình.
Về phần như thế nào gia tăng, Hướng Nhật trong nháy mắt đã nghĩ tới, có vẻ như nó nằm hết trong cái tuyệt thế bí tịch dở hơi mà Trương lão đầu lúc thay sư phụ nhận đồ đệ đã để lại cho hắn, nghe lão già đó nói, sau khi luyện thành có thể phi thiên độn địa không gì làm khó được. Hướng Nhật cũng chưa có lật xem qua một lần, thật sự là mấy trang giấy kia cũng cũ kỹ, rách tả tơi, hơn nữa hắn cũng không tin tưởng lời lão già tầm thường kia lắm, sau khi luyện đại thành thì có thể phi thiên độn địa? Nói đùa hả?
Bất quá sau khi trải qua sự kiện bị tập kích lần này, Hướng Nhật trong lòng chợt cảm thấy như đang nắm bắt được cái gì đó. Theo lý thuyết, lão già tầm thường kia không có lý do gì lại đưa cho mình mấy trang giấy vụn, nhìn hắn lúc ấy cấp bách muốn mình phải làm sư đệ của hắn, khẳng định sẽ không cầm rác rưởi đến trêu chọc mình, nói không chừng bên trong xấp giấy rách tan nát nọ thật sự ghi chép cái gì Kinh thiên thần công.
Có ý nghĩ này, Hướng Nhật tự nhiên là nóng lòng trở về, chuẩn bị tìm mấy trang giấy vụn nọ mà cẩn thận nghiên cứu một chút.
Về đến trong nhà, mấy vị đại tiểu thư cùng Phạm Thải Hồng ba cái "người từ bên ngoài đến" đang ở trong phòng khách xem TV, thấy nam nhân đi vào, sau khi liếc mắt nhìn hắn một cái lại tiếp tục đem lực chú ý đặt ở màn hình TV. Chỉ có An đại tiểu thư đắc ý cười cười đầy vẻ thần bí đối với nam nhân.
Hướng Nhật cũng không muốn giải thích luận tính xem trong nụ cười quái dị này cuối cùng bao hàm những ý gì, hắn hỏi Sở đại tiểu thư:
- Sở Sở, em có nhớ lúc chúng ta chuyển nhà, mấy cuốn sách của anh để chỗ nào không?
Lúc mang hành lý, việc Hướng Nhật càng chú trọng chính là vài thanh Sa mạc chi ưng hắn thu hoạch được, đây đối với hắn mà nói là bí mật, đương nhiên không thể để cho mấy vị đại tiểu thư biết. Mà cái Vô danh bí tịch khỉ mốc mà lão già kia tặng, tư liệu chế tạo A8 lúc trước hắn xuống dưới ống ngầm đánh cướp được trong phòng thí nghiệm cùng toàn bộ sách vở thì giao do Sở Sở và các đại tiểu thư phụ trách.
Sở Sở nghe vậy quay đầu sang, có chút nghi hoặc nhìn nam nhân:
- Hướng Quỳ, anh muốn tìm vật gì phải không?
Một câu nói, làm cho mấy người phụ nữ đang xem TV đều dựng lỗ tai lên. Nghe ngữ khí lo lắng trong lời nói của nam nhân, các nàng cũng muốn biết nam nhân muốn tìm là cái gì.
Bất quá Hướng Nhật trả lời lại làm cho các nàng thất vọng.
- Ừ, rất trọng yếu.
Nói xong câu đó, liền không có đoạn sau.
- Vậy anh phải hỏi Thanh tỷ ấy, sách của anh đều là Thanh tỷ giúp anh giữ gìn đó.
Thấy nam nhân vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện, Sở Sở tự nhiên sẽ không so đo với câu trả lời có lệ của nam nhân. Nàng hiểu, nam nhân nhất định là có chuyện quan trọng, chính mình chỉ cần phối hợp hắn là được.
Thạch Thanh một bên sớm đem lời đối thoại của hai người bỏ vào trong tai, thấy Sở Sở nhắc tới chính mình, lập tức đứng dậy.
- Sư phụ, em giúp anh đi tìm!
Hướng Nhật trong lòng như lửa đốt, một khắc cũng không chờ đợi được, vội vàng kéo tay đồ đệ.
- Mau dẫn anh đi.
Đương trước mặt nhiều người như vậy, nhất là còn có ba cái ngoại nhân, bị cầm thú sư phụ thân mật kéo tay, Thạch Thanh tự nhiên có chút ngượng ngùng, lập tức cũng không dám phản đối, vội vàng mang theo nam nhân đi lên lầu, bởi vì nàng sợ có một tia do dự, cầm thú sư phụ lại mặt dầy làm ra chuyện thẹn người thì khổ.
Đám sách vở kia cùng tư liệu của Hướng Nhật được cất giấu cẩn thận ngay trong phòng đồ đệ Thạch Thanh, xếp chỉnh tề ở trên mặt bàn viết rộng lớn bên trái cạnh giường. Thoạt nhìn, vì sửa sang lại mấy thứ sách vở này, chủ nhân của gian phòng rõ ràng tốn hao một ít thời gian, nếu không lấy phương thức thô lỗ đối đãi sách vở của nam nhân, căn bản khó có khả năng xuất hiện tình huống như vậy.
Bất quá Hướng Nhật tạm thời không chú ý việc này, bỏ tay đang nắm đồ đệ ra, vừa đến gần bàn viết, hai tay đã bắt đầu đảo lộn lên, không hề có chút nào cân nhắc đến đây là thành quả mà đồ đệ tốn hao một phen tâm huyết.
Song Thạch Thanh cũng không có so đo này nọ, chỉ đứng tại một bên ôn nhu nhìn nam nhân.
Một lát sau, Hướng Nhật cuối cùng tìm ra mấy trang giấy vụn rách nát nọ giấu ở trong một cuốn sách giáo khoa lớn, vui mừng kêu lên.
- Rốt cuộc tìm được rồi!
- Sư phụ, anh tìm được cái gì?
Thạch Thanh cũng thấy vui cùng nam nhân, đồng thời cũng rất tò mò, rốt cuộc là vật gì làm cho hắn cao hứng như vậy?
- Cái này.
Hướng Nhật thần bí quơ quơ mấy tờ giấy vụn trong tay, sau đó lại tiện tay đặt ở trên mặt bàn viết, mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm đồ đệ đang ở sát bên cạnh.
- Tiểu Thanh, em thật sự là hảo bảo bối của anh!
Vừa nói, ôm chầm eo nhỏ của đồ đệ, hung hăng hôn môi nàng một chút.
- Sư phụ.
Thạch Thanh mặt đỏ bừng hờn dỗi, phản xạ có điều kiện đẩy nam nhân ra, bất quá trong lòng lại là ngọt ngào không thôi, mặc dù cầm thú sư phụ nói có chút khó nghe, nhưng mà. làm cho người ta rất thoải mái.
- Lúc này em vẫn xấu hổ cái gì a, nơi này chỉ có hai người chúng ta, yên tâm, không có người thấy đâu.
Tìm được đồ vật rồi, tâm tình Hướng Nhật cũng thoải mái hẳn lên, liền cùng đồ đệ trêu đùa.
Thạch Thanh nhưng lại không chịu được trêu chọc nóng bỏng của nam nhân, nhẹ nhàng liếc hắn một cái đầy thâm ý.
- Em đi xuống xem TV đây.
Nói xong, xoay người rời đi.
- Chờ một chút.
Hướng Nhật đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt đẹp này, từ phía sau ôm đồ đệ, ghé vào vị trí vành tai mẫn cảm của nàng, ngữ khí mập mờ nói:
- Tiểu Thanh, em xem. tất cả mọi người ở phía dưới đều xem TV, khó có được cơ hội mà chỉ có hai chúng ta, chúng ta có phải hay không làm một ít chuyện rất có 'ý nghĩa' ha?
"A - " Thạch Thanh thẹn thùng không chịu nổi kêu lên kinh hãi, cầm thú sư phụ nói chuyện rất có "Ý nghĩa", nàng như thế nào lại không rõ hắn muốn gì? Huống chi, cần câu của nam nhân chưa gì đã chỉa vào cái mông của nàng, vội vàng ngẩng đầu lên.
- Không nên!
- Như thế nào không nên? Chẳng lẽ em không muốn sao?
Hướng Nhật nhẹ nhàng nhắm ngay vành tai của nàng thổi một hơi, tràn ngập hấp dẫn lẫn dũ hoặc hỏi.
- Em.
Thạch Thanh toàn thân khẽ run lên, nói đến miệng lại nuốt trở lại trong bụng. Cầm thú sư phụ hỏi rất rõ ràng, loại chuyện này làm cho một cô gái như thế nào trả lời? Nàng đương nhiên không phải muốn cự tuyệt đối phương, mà đang lo lắng một chuyện khác.
- Sư phụ, vạn nhất Sở Sở các nàng đi lên.
- Sẽ không.
Hướng Nhật vội vàng cắt đứt lời nàng nói.
- Hiện tại thời gian còn sớm, TV không có xem hết, các nàng ấy sẽ không đi lên đâu. Cầm thú sư phụ nói đến rõ ràng như vậy, hiển nhiên mình là chạy thoát không được ma chưởng của hắn, dưới sự bất đắc dĩ, Thạch Thanh chỉ có đường đồng ý nhận mệnh mà thôi.
Hướng Nhật nhất thời mừng rỡ, đây chính là thu hoạch ngoài ý liệu, mặc dù nghiên cứu nội dung trong mấy trang giấy vụn rách nát kia rất trọng yếu, nhưng so với cùng đồ đệ làm chút chuyện rất có "ý nghĩa", hiển nhiên vẫn kém hơn một bậc.
Tâm tình dưới sự kích động, Hướng Nhật vội vàng ôm lấy thân thể mềm mại của đồ đệ, hướng bên giường đi đến.
Bất quá ở ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Thạch Thanh đang có chút tình mê ý loạn liền lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng chui ra khỏi ngực nam nhân, sửa sang lại quần áo bị nhăn trên người.
Cmn! Hướng Nhật thầm mắng một tiếng, không tới sớm không tới trễ, ngay lúc này đến, ai thất đức như vậy, bị quấy rầy chuyện tốt, ngữ khí Hướng Nhật nói chuyện hơi mang theo chút bất mãn.
- Ai!
Nếu như không phải cân nhắc đến ngoài cửa có thể là một vị trong mấy vị đại tiểu thư, chỉ sợ là hắn đã sớm lao ra đem người phá hư chuyện tốt của hắn ném xuống dưới lầu rồi.
- Là ta!
Ngoài cửa truyền vào một thanh âm lạnh lùng.
Phạm Thải Hồng, nữ nhân điên này âm hồn luôn luôn không tiêu tan! Hướng Nhật âm thầm nguyền rủa, trong giọng nói đã không phải chỉ có một điểm bất mãn, mà là cực kì khó chịu.
- Chuyện gì?
- Cũng không có chuyện gì, chỉ là Tiểu Uyển để cho ta tới hỏi ngươi liệu có muốn ăn khuya hay không?
Ngoài cửa, Phạm đại tiểu thư tựa hồ không có một điểm giác ngộ quấy rầy chuyện tốt của người khác, ngữ khí phi thường uể oải nói.
- Ta ăn!
Hướng Nhật cơ hồ cắn nát hàm răng trong miệng, lại nổi lên lệnh đuổi khách.
- Không có việc gì nói ngươi có thể đi.
- Còn có việc.
Thanh âm Phạm đại tiểu thư không ôn hòa không nóng nảy lại truyền đến.
- Có rắm thì phóng!
Hướng Nhật xúc động muốn giết người, biết rõ đối phương có khả năng là muốn đùa giỡn mình, nhưng cân nhắc đến việc còn muốn cùng đồ đệ làm chút chuyện có "ý nghĩa", hắn không thể không ép buộc chính mình tiếp tục nhẫn nại.
- Sở Sở để cho ta tới gọi Tiểu Thanh, nấu ăn khuya phải có cô ấy hỗ trợ mới được.
Hướng Nhật rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đồ đệ bị gọi đi, người nào còn cùng mình làm chuyện có "y nghĩa" chứ? Cáu đến cùng cực, Hướng Nhật đem cửa phòng mở ra, muốn tìm nữ nhân điên tính sổ.
Ai ngờ đối phương tựa hồ đã sớm biết mình kiểu gì cũng muốn gây sự, đã sớm đứng ở xa xa, vẻ mặt đầy đắc ý xen lẫn với khinh bỉ.
- Cô đến cùng có ý gì?
Hướng Nhật cố nén tức giận nói, bởi vì nữ nhân điên dừng vị trí rất xảo diệu, xảo diệu đến thân ảnh của nàng cũng đủ làm cho mấy vị đại tiểu thư ở dưới lầu xem TV nhìn thấy. Nếu như mình có cái cử động quá kích gì, khẳng định sẽ hấp dẫn chú ý của những người dưới lầu.
- Không có ý gì, dù sao lời của ta đã nói xong, tùy ngươi thích nghe hay không nghe.
Phạm Thải Hồng nói xong, lạnh lùng trừng mắt nhìn nam nhân một cái, xoay người xuống lầu.
Hướng Nhật hậm hực chuẩn bị lui về phòng, nhưng lại phát hiện đồ đệ đã ra tới cửa, lập tức khẩn trương.
- Tiểu Thanh.
Bất quá không đợi hắn nói xong, Thạch Thanh vẻ mặt đỏ ửng nói:
- Sư phụ, lần này anh nói cái gì cũng không được, em nếu lưu lại, Sở Sở các nàng khẳng định sẽ biết.
Vẻ mặt Hướng Nhật lộ vẻ thất vọng, biết chuyện tốt lại tuột khỏi tay, trong lòng càng hận thấu xương nữ nhân điên kia.
Bất quá Thạch Thanh thấy nam nhân vẻ mặt mất mát, trong lòng quýnh lên, thấp giọng thẹn thùng nói:
- Sư phụ, buổi tối em đến phòng anh.
- Thật sự?
Hướng Nhật hai mắt sáng ngời.
Thạch Thanh không có trả lời, đã cúi đầu vội vã xuống lầu.
Hướng Nhật không chỉ không có lộ ra vẻ thất vọng, ngược lại vẻ mặt hưng phấn cực độ. Hắn biết rõ đồ đệ là người như thế nào, chuyện đáp ứng sẽ làm được. Mặc dù vừa mới mất đi cơ hội âu yếm, mất mà lại được nhiều hơn, xem ra cũng chẳng thua thiệt mấy.
Một lần nữa đóng kĩ cửa phòng, Hướng Nhật đi tới bàn viết, chuẩn bị cẩn thận nghiên cứu một chút mấy trang giấy vụn rách nát này.
Chữ trên giấy vụn là dùng chữ nguyên thể viết thành, bất quá cũng không khó nhận thức, hơn nữa sở học của Hướng Nhật tương đối có phần hỗn tạp, nên không có vấn đề gì.
Lúc bắt đầu nhìn, Hướng Nhật cũng không có ôm nhiều hy vọng, dù sao tầm thường lão đầu thổi phồng lợi hại như vậy, nhất định là nói quá sự thật. Bất quá ngay sau đó vẻ mặt Hướng Nhật liền thay đổi, biến thành một loại thần sắc mừng như điên lẫn không dám tin.
Nội dung ghi chép trong trang giấy vụn quả thực chính là vì hắn mà sáng tạo ra, bên trong không có giảng thuật cái gì thần công hoặc là tâm pháp..., chỉ là một loại thủ pháp dạy người như thế nào vận dụng lực lượng của mình.
Đối với người bình thường thậm chí là dị năng giả khác mà nói, thứ này tuyệt đối chỉ là mấy tờ giấy vụn ngay cả rác rưởi cũng không bằng, nhưng ở trong mắt Hướng Nhật lúc này lại hoàn toàn là một cái bảo tàng lớn.
Cmn, biết rằng có chuyện tốt như vậy, đã sớm nên cẩn thận nghiên cứu một phen.
Như thế nào để vận dụng lực lượng trong thân thể, đương nhiên, nơi này có cái điều kiện đầu tiên, đó là phải kiểm soát được lực lượng cường đại của bản thân, lực lượng trong thân thể dù nhiều mà không thể khống chế, hết thảy đều là không tốt.
Bên trong giảng thuật chỉ có một loại kĩ xảo, đó chính là như thế nào làm cho lực lượng đưa ra bên ngoài cơ thể, sau đó có thể khống chế linh hoạt, tiện lợi giống như tay chân của chính mình. Mà những cái này, đúng là chuyển mà Hướng Nhật hy vọng lấy được nhất.
Nếu thật sự làm được những điều kĩ xảo bên trong mấy trang giấy này ghi chép, mặc dù khó có khả năng bay trên trời trong thời gian dài, nhưng di chuyển trên không trong khoảng thời gian nhất định lại không có bất cứ vấn đề gì, cũng không gặp phải động tác kinh điển rơi ngã sấp xuống mặt đất như lần trước, hơn nữa có gặp phải loại dị năng giả giống như nam tử mũi ưng bay trên trời kia thì cũng tuyệt đối có thể thoải mái thu thập đối phương mà không cần đánh lén.
Về phần khác như Cách Không Thủ Vật hoặc là quanh thân thể dựng thành Vô Hình Tường Khí đến ngăn cản công kích của địch nhân mấy trò nhỏ nàyquả thực là không đáng giá nhắc tới, việc mình ban đầu sáng chế "Kiếm chỉ", tại trong trang giấy vụn mặt cũng có ghi chép qua phương thức, bất quá lại là phương thức sử dụng lực lượng bậc thấp nhất.
Hướng Nhật cơ hồ kích động không thể khống chế chính mình, luyện thành theo lời mấy tờ giấy này, đối phó cái kia cường đại thế lực ngầm chế tạo A8 cũng nắm chắc phần lớn, không cần cẩn thận rụt rè giống như trước.
Hướng Nhật không biết nội dung trong trang giấy vụn này do ai viết, nhưng có thể viết xuống loại kĩ xảo sử dụng lực lượng này, tuyệt đối là nhân vật rất giỏi, thậm chí kẻ đó cũng có lực lượng tương tự như hắn, nếu không cũng tổng kết không ra nhiều kinh nghiệm như vậy.
Bất quá Hướng Nhật cũng chẳng rỗi hơi mà suy ngẫm xa vời, trước tiên phải dùng thử một chút kĩ xảo bên trong mấy tờ giấy vụn này, nếu như vô dụng thì hết thảy cũng chỉ là ảo tưởng tốt đẹp mà thôi.