Hác Tiện Văn bị kêu từ trong phòng bếp lên, có chút bất an nhìn mẫu thân trên mặt có chứa nhè nhẹ đắc ý lẫn tức giận, vừa nghi hoặc nhìn liếc qua nam nhân bên kia, hy vọng có thể nhận được chút nhắc nhở hữu ích, bất quá lại thất vọng không thôi, bởi vì nam nhân chỉ cho nàng một cái ánh mắt cổ vũ.
- Văn Văn, mẹ có chuyện muốn hỏi con.
Hác phu nhân thiếu kiên nhẫn mở miệng nói trước.
Hác Tiện Văn trong lòng căng thẳng, nàng từ khi đột nhiên bị kêu vào phòng bếp đã cảm giác được có chút không an tâm, bây giờ thấy mẫu thân lấy loại ngữ khí này cùng nàng nói chuyện, trong lòng càng lo sợ không thôi.
- Con biết chuyện của Tiểu Hướng sao?
Hác phu nhân thoáng nhìn lướt qua nam nhân bên cạnh, trong ánh mắt lộ một cỗ thâm ý. Đây là nàng đang cấp cho đối phương một cơ hội, nếu như bây giờ nam nhân mở miệng cầu tình cũng như ám chỉ sau này không còn cùng các cô gái khác ở cùng một chỗ, như vậy nàng cũng không tiếp tục nói nữa.
Đáng tiếc tính toán của nàng sai lầm, trên mặt Hướng Nhật vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn lộ vẻ một tia xem thường.
Hác phu nhân không khỏi giận dữ trong lòng, lập tức chuẩn bị vạch trần cái vẻ mặt này, tốt, để nhìn ngươi nói dối như thế nào!
Mà Hác Tiện Văn bị mẫu thân đột nhiên hỏi vấn đề này làm cho mông lung, không rõ tại sao mẫu thân hỏi cái này, nhưng vẫn đáp:
- Mẹ, Hướng Quỳ hắn là bạn trai của con, chuyện của hắn đương nhiên con biết rồi.
Có lẽ là lần đầu tiên tại trước mặt mẫu thân nhắc tới "bạn trai", mặt Hác Tiện Văn càng đỏ ửng.
Nhìn bộ dáng nữ nhi, Hác phu nhân đã biết nàng đã hãm sâu võng tình. Vốn còn có chút cố kị, lo lắng tâm lý bất ổn của nữ nhi nếu biết chuyện này, bất quá vừa nghĩ tới trình độ hoa tâm của nam nhân bên cạnh, hơn nữa đối phương vẫn thoải mái như vậy, Hác phu nhân hít sâu một hơi nói:
- Văn Văn, nếu như Tiểu Hướng trừ con ra còn có nữ nhân khác, nhưng lại không chỉ một người, con còn muốn cùng hắn ở một chỗ sao?
- Con nguyện ý!
Mặc dù không biết mẫu thân lấy được tin tức từ nơi nào, nhưng Hác Tiện Văn lại thở phào một hơi. Nàng còn tưởng rằng mẫu thân muốn ngăn cản nàng không cho nàng cùng nam nhân đến với nhau, thì ra là hỏi cái này, sớm biết như thế thì nàng cũng không cần lo lắng như vậy.
- Cái gì! Con lập lại lần nữa cho mẹ coi!
Hác phu nhân hai mắt giận dữ trừng mắt nhìn nữ nhi, việc này cùng cái trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn không trùng hợp. Càng làm cho nàng không thể xuống nước chính là vừa mới rồi tại trước mặt nam nhân, nàng vẫn một bộ dáng tràn đầy tự tin, nhưng chỉ chớp mắt, phần tự tin này đã bị câu trả lời của nữ nhi xé nát không chút lưu tình.
- Con nguyện ý, mẹ. con. con vào bếp đây.
Vừa nói, không chờ mẫu thân kịp phản ứng, Hác Tiện Văn liền cấp bách chạy vào phòng bếp.
Hác phu nhân nóng nảy, muốn đi theo vào chất vấn nữ nhi cho rõ ràng, nhưng Hướng Nhật lại tức thời vươn một cánh tay ngăn cản đường đi của nàng:
- Bá mẫu, ngươi cũng nghe được chứ? Lúc này ngươi không có bất cứ lý do gì ngăn cản ta cùng Văn Văn gặp gỡ đúng không?
Hác phu nhân dừng bước lại, oán hận nhìn nam nhân, trong mắt giống như phải phun ra lửa:
- Văn Văn, nó đã sớm biết sao?
Bồi phu nhân vừa lại mất quân, câu này đã không đủ để hình dung tâm tình của Hác phu nhân giờ phút này, nàng cũng không phải đồ đần, nhớ lại bộ dáng như đã tính trước của nam nhân mới vừa rồi, rõ ràng là sớm đã có chuẩn bị, nói cách khác đối phương đã đào cái bẫy chờ mình nhảy xuống, đáng hận chính mình cư nhiên không thấy, vẫn như vậy ngu trực tiếp xa vào đó.
- Nàng quả thật biết.
Hướng Nhật cũng không có chuẩn bị giấu diếm, dù sao chuyện kiểu này hắn cũng không cần phải giấu diếm.
Quả nhiên! Hác phu nhân trong lòng càng là đại hận, nổi giận ném một câu:
- Chuyện của các ngươi ta cũng không quản nữa!
Vừa nói, xoay người "đăng đăng đăng" chạy thẳng lên lầu hai, phỏng chừng đêm nay không cần ăn cơm nữa bởi vì bụng đã bị đầy hơi tức rồi.
Phản ứng của nhạc mẫu hoàn toàn ở trong dự tính của Hướng Nhật, bất quá hắn cũng không quan tâm, nhún vai, tiến vào phòng bếp cùng lão bà tán tỉnh.
Vừa thấy nam nhân đi vào, Hác Tiện Văn vội vàng hỏi:
- Hướng Quỳ, mẹ của em sao lại tức giận? Em giống như nghe được bà ấy nói chuyện rất lớn tiếng.
Trên thực tế, sau khi Hác Tiện Văn tiến vào phòng bếp căn bản không đem chú ý đặt ở việc chế biến nguyên liệu nấu ăn mà vẫn áp vào cửa phòng bếp nghe lén bên ngoài nói chuyện, dù sao đây là lần đầu tiên nàng cùng mẫu thân tranh luận, không có cách nào không khẩn trương.
- Không có việc gì, tuổi tác nàng loại này dễ dàng tức giận là bình thường.
Hướng Nhật ôn nhu an ủi nói, còn trong lòng hắn thì rủa, nữ nhân đó bị hành kinh thần kinh thì có, thế nên tính tình mới loằng ngoằng, xem ra chỉ có điểm ấy mới lý giải được vấn đề.
Thấy nam nhân vừa nói như vậy, Hác Tiện Văn không còn khẩn trương, còn có chút muốn cười.
- Anh sao có thể nói như vậy.
"Hắc hắc. " Hướng Nhật nhẹ nhàng tiến lên ôm eo nhỏ của nàng, lại đem mới vừa rồi cùng nhạc mẫu đánh cuộc nói một lần.
Hác Tiện Văn càng dở khóc dở cười, cũng hoàn toàn biết rõ nguyên nhân mẫu thân gọi mình ra, đồng thời cũng vì cách làm của nam nhân sinh ra một chút đích bất đắc dĩ. Bởi vì việc này, nam nhân xem như hoàn toàn đắc tội mẫu thân.
Chỉ là nàng cũng không biết, trong tay nam nhân được nàng lo lắng vẫn giữ một cái vương bài có thể làm cho mẫu thân dù tính tình có không tốt cũng phải dễ dàng cúi đầu.
Hướng Nhật tự nhiên nhìn ra được Hác Tiện Văn lo lắng cái gì, bất quá chuyện hắn nắm trong tay nhược điểm kia nhất định là không thể nói ra, vội vàng dời đề tài nói:
- Văn Văn, mẹ em đều không phản đối chúng ta ở cùng một chỗ, không bằng đêm nay anh ngủ ở đây?
"A - " Hác Tiện Văn kêu một tiếng sợ hãi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, nam nhân ám chỉ nàng như thế nào không rõ? Ngủ ở nơi này? Vậy còn có thể ngủ chỗ nào? Đương nhiên là cùng nàng ngủ chung. Mặc dù trong lòng có chút chờ mong, nhưng Hác Tiện Văn vẫn rất lý trí.
- Anh không quay về, An An các nàng sẽ lo lắng, hơn nữa. em đã là người của anh, anh chừng nào muốn em cũng có thể.
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm càng ngày càng thấp, cơ hồ không nghe được rõ.
Nhìn vẻ mặt kiều diễm của Hác Tiện Văn, Hướng Nhật trong lòng đại động, vốn chỉ là một câu nói vui đùa, mà kết quả làm cho hắn thực xúc động. Bất quá cuối cùng vẫn nhịn được, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hác Tiện Văn, lúc này mới nhìn bốn phía nói: - Được rồi, em đang nấu cơm sao? Nấu những món ăn gì thế?
Tuy có điểm thất vọng, nhưng Hác Tiện Văn cũng không phải là người không có tình lý, lập tức chuyên tâm giới thiệu món ăn cho bữa tối. Hơn nữa vừa lại xấu hổ bỏ thêm một câu, các món ăn này cũng không phải nàng nấu, mà là mẫu thân của nàng nấu, nàng chẳng qua là trợ thủ.
.
Tại Hác gia ăn cơm xong, Hướng Nhật không ở lại bao lâu liền rời đi. Vốn hắn chuẩn bị cùng Hác Tiện Văn tình tự một lúc, bất quá bà mẹ vợ tương lai cũng không biết phát điên cái gì, luôn luôn đi theo bên người, còn kéo theo "Hảo mông" nha đầu kia. Có hai cái bóng đèn lớn nhỏ bên cạnh, Hướng Nhật cũng không có mặt dày lưu lại, nói mấy câu liền cáo từ.
Ra khỏi Hác gia không bao xa, Hướng Nhật đột nhiên cảm thấy có chút dị thường, tựa hồ có người đang nhìn trộm hắn. Loại cảm giác này tương tự như khi hắn cảm thấy nguy hiểm, hắn liền biết rằng mình bị người theo dõi, chỉ là chưa xác định được đối phương thuộc thể loại người thế nào mà thôi, nhưng xem ra cũng không có ý tốt, mà lại càng không phải là cái nữ nhân điên Phạm Thải Hồng kia.
Bởi vì có dự cảm đối phương có gì đó bất lợi với mình, Hướng Nhật trở nên rất nhạy bén, nếu đối phương chỉ là Phạm Thải Hồng nữ nhân điên kia thì cũng chỉ là cái sở thích quái dị của cô ả, Hướng Nhật đương nhiên có thể buông lỏng, nhưng tình thế này thì lại khác hẳn.
Bất quá chuyện có người muốn điều bất lợi tới cho hắn cũng không làm Hướng Nhật lo lắng, vô luận là ai, dám trêu chọc hắn đều phải chịu trừng phạt thảm khốc, thậm chí không có đường về.
Cho nên Hướng Nhật vẫn thoải mái, giống như đang đi dạo quanh nhà vậy.
Mà dự đoán của Hướng Nhật cũng hoàn toàn chính xác, cách hắn ước chừng hơn 100 mét có hai bong người tại một góc tường tối mờ ảo vừa chú ý cử động của hắn, vừa dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau.
- Luther, ngươi xác định là hắn?
Trong đó, có một kẻ với thanh âm chối tai hỏi.
- Đúng!
Một thanh âm trầm thấp khác trả lời ngắn gọn.
- Thật không ngờ hắn cư nhiên là bạn trai của nữ nhân An gia. Ta nói Luther, là một người bình thường, ngươi cho rằng hắn có thể tạo nên quan hệ với An gia sao?
- Billy, ngươi không cảm thấy đêm nay ngươi nói nhảm nhiều lắm sao?
Tiếng nói chối tai tựa hồ bị những lời này chọc giận, hung tợn nói:
- Luther, đừng cả ngày làm bộ dáng giống như ai cũng thiếu ngươi mấy trăm vạn. Thật gặp quỷ, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý cùng ngươi đi thực hiện cái nhiệm vụ chết tiệt này sao? Bắt một người bình thường, trời ạ, Billy đại gia cho tới bây giờ vẫn chưa từng làm chuyện mất mặt như vậy.
- Nếu như ngươi không muốn, có thể rời khỏi bất cứ lúc nào!
Tiếng nói trầm thấp đột nhiên trở nên âm lãnh.
tiếng nói chối tai tựa hồ có chút sợ hãi, lập tức uyển chuyển.
- Được rồi, Luther, xem như ta nói sai, ta chỉ là có chút tò mò, đúng, chính là tò mò, ngươi nói cấp trên tại sao không cho chúng ta trực tiếp đi bắt con gái An gia, dù sao nàng cũng không có ở tại An gia, ngươi không cho rằng đó là một cơ hội tốt sao?
- Nếu như ngươi là người của An gia, ngươi sẽ để người nhà mình ở bên ngoài sao?
Tiếng nói trầm thấp hỏi ngược lại.
Tiếng nói chối tai có chút bừng tỉnh ngộ ra.
- Ngươi nói là ở đó có bẫy?
- Ta không biết có có bẫy rập hay không, buổi chiều Henry có đi xem qua, hắn phát hiện có ít nhất 7 người ở phụ cận nơi này.
- Bảy người? Đều là cùng chúng ta giống nhau sao?
- Không, chỉ là bảy người người bình thường, bất quá không có đơn giản đối phó như vậy.
- Bảy người bình thường mà thôi, ta một người là có thể.
- Hừ!
Tiếng nói trầm thấp cười lạnh cắt đứt lời của đối phương.
- Đây là nguyên lời của Henry, ngay cả hắn đều cho rằng không thể dễ dàng ứng phó bảy người bình thường đó, ngươi tự tin như vậy sao? Hơn nữa, này vẫn chỉ là phát hiện bảy người bình thường mà thôi.
Lời còn chưa dứt, nhưng ý tứ càng hết sức rõ ràng.
Tiếng nói chối tai trầm mặc một hồi, xem như nhận thức lời của đối phương, không còn tiếp tục dây dưa vấn đề này, lại lần nữa quay lại đề tài cũ.
- Luther, ngươi không cảm thấy phía trước tiểu tử đó có số cứt chó sao, cư nhiên đồng thời cùng nhiều cô gái nóng bỏng như vậy ở cùng một chỗ, thật là một kẻ làm người khác ghen ghét!
- Có lẽ. chúng ta nên hành động cẩn thận thì hơn.
Trầm thấp tiếng nói có chút không xác định. Theo như đồng bạn nói, một người bề ngoài bình đạm như người bình thường có thể đồng thời hấp dẫn nhiều mỹ nữ ưu ái như vậy sao? Số cứt chó ư? Nếu như là một người còn nói được đi, nhưng nhiều như vậy tuyệt đối có cổ quái.
Huống chi, mục tiêu lần này là An gia, tuyệt đối không phải cái tổ chức hắc đạo bình thường, trước khi tới đã điều tra rõ ràng, thực lực của đối phương hoàn toàn vượt quá tưởng tượng, cư nhiên cũng có một nhóm lớn dị năng giả tồn tại. Nếu như không phải bởi vì phần trọng yếu tư liệu bị mất đó, tổ chức căn bản không cần thiết trêu chọc cái phiền toái này. Thế nên, một cái an gia có thật lớn thế lực như vậy, sẽ chọn một người bình thường làm con rể sao?
Chối tai tiếng nói lại là không có cố kị cái này, có chút cười nhạo nói:
- Cẩn thận? Ngươi nói về tên tiểu tử kia sao? Luther, ngươi có phải hay không tại Tam Giác Vàng bên kia bị.
- Câm miệng, nếu như ngươi tiếp tục nói nhảm, ta không ngại cho ngươi chút giáo huấn!
Có lẽ bị nói đến chỗ đau, trầm thấp tiếng nói lại trở nên âm lãnh lên. Quay lại nhìn thoáng qua mục tiêu bị theo dõi phía trước đang muốn thoát khỏi tầm mắt, lập tức đuổi theo, cũng không quay đầu lại nói:
- Ngu ngốc, nếu như làm cho tiểu tử đó chạy, ngươi chuẩn bị nhận án Giam Cầm đi!
Vừa nghe được án Giam Cầm, chủ nhân của tiếng nói chối tai không nhịn được rùng mình một cái, hắn biết sự thống khổ của cái loại trừng phạt nghe tưởng giản đơn này, cũng không dám nói bậy gì nữa, vội vàng đi theo.