Được Nhâm đại tiểu thư hứa hẹn, Hướng Nhật sướng muốn nhẩy cẫng lên, rốt cuộc có thể làm chuyện "ấy" với cô nàng này, ngay cả tâm trạng khó chịu vì sự kiện "Cô trò yêu nhau" sáng nay cũng biến mất tiêu.
Có điều, sự vui sướng này không kéo dài được lâu.
Không đợi hắn trở lại phòng học, ngay khi sắp đi tới cửa, hắn đã bị người cản đường. Mà người cản đường hắn không phải ai khác, chính là giảng viên mới dạy môn lý học ở khoa luật, nữ cảnh quan Thiết Uyển.
Trong lòng Hướng Nhật khẩn trương hẳn lên, hắn biết nàng đến vì cái gì, đang định mở miệng giải thích.
Thiết Uyển đã nói ngay, mặt nàng không có chút biểu cảm nào:
- Đi theo em.
Sau khi bỏ lại một câu này, nàng xoay người bước đi.
Hướng Nhật vội vàng đi theo.
Nữ cảnh quan dẫn đi một đoạn cũng không quá xa, đến khu rừng nhỏ bên đường thì chui vào đó, Hướng Nhật cũng tung ta tung tăng vào theo, bởi vì hắn cho rằng, nữ cảnh quan sợ bị người khác chứng kiến sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết, cho nên mới dẫn hắn đến chỗ vắng người để hỏi cho rõ.
Tuy nhiên, sau khi đi vào, Hướng Nhật lập tức thấy kinh hãi, đầu cũng không ngừng quay đi quay lại nhìn chung quanh. Bên trong không chỉ có người dẫn mình tới đây là nữ cảnh quan, còn có mấy cô nàng khác nữa, phong cách thì khác hẳn nhau nhưng đều rất xinh đẹp, Sở Sở, đồ đệ Thạch Thanh, An đại tiểu thư, Hác Tiện Văn, Liễu Y Y cùng với nữ nhân điên Phạm Thải Hồng tối qua không về nhà. Thậm chí, mỹ nữ tóc vàng Anna cũng có mặt, giờ nàng là sinh viên của trường, hơn nữa còn học khoa luật mà nữ cảnh quan dạy.
Đúng là khi nhìn thấy nữ nhân điên thì Hướng Nhật lập tức trở nên kích động, nhưng lúc này hắn cũng không dám làm khó dễ nàng ta, bởi vì bên cạnh có một đám mỹ nữ đang hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn, mặt dầy cỡ như hắn cũng chịu không nổi, cho nên vội vàng cúi đầu xuống và dè dặt hỏi:
- Các em. làm gì vậy?
- Làm gì á?
An Tâm gây khó dễ đầu tiên, nàng liên tục cười lạnh, ánh mắt hung dữ bắn thẳng về phía nam nhân.
- Anh còn không biết mình làm chuyện tốt gì sao?
Trong khi nói, từ trong tay nàng ném ra một tờ giấy vo tròn, nó bay thẳng đến chỗ nam nhân.
Hướng Nhật để mặc cho tờ giấy vo tròn đập vào ngực mình rồi rơi xuống đất, mặc dù chỉ vội vội vàng vàng nhìn lướt qua, nhưng kiểu chữ và màu sắc bên ngoài tờ giấy cũng giúp hắn đoán được đấy là gì, đích thị là tờ báo trường mà sáng nay mình xem qua.
- Chẳng lẽ các em tin đây là sự thật?
Hướng Nhật bắt đầu cười khổ, vốn trong dự liệu của hắn cũng không ngờ lại có cảnh tam đường hội thẩm như thế này, đáng nói nhất là ngay cả nữ nhân điên họ Phạm và mấy người ngoài cũng có mặt. Hướng Nhật cũng không biết là các nàng tự ý tới hay được mấy người Sở Sở mời tới nữa.
- Nếu không phải sự thật, vậy cho chúng em một lý do!
Thiết Uyển thân là người đứng đầu chúng nữ, cho nên nói rất dứt khoát.
- Thật ra chuyện này.
Không đợi nam nhân nói xong, Thiết Uyển đã bổ sung:
- Tốt nhất là anh không nên nói dối, phải biết rằng Thải Hồng cũng biết chút ít về chuyện này!
Nghe ra hàm ý uy hiếp của nữ cảnh quan, Hướng Nhật cuối cùng biết tại sao nữ nhân điên họ Phạm lại có mặt ở chỗ này, nhất định là cô nàng này đã nói xấu gì mình, lúc này nàng ta không ném đá xuống giếng mới là lạ.
Nhưng sự tức giận trong lòng Hướng Nhật cũng không phải hoàn toàn không có cơ sở, nữ nhân điên này dù có muốn bôi nhọ mình thế nào thì cũng không thể vu vạ lung tung chứ? Có một số việc mặc dù nàng ta nhìn thấy, nhưng cũng là nàng ta phỏng đoán mà thôi. Thực tế là như thế nào, đương nhiên chỉ có bản thân Hướng Nhật biết, huống chi, những lời hắn định giải thích cũng không phải đều là giả, bên trong có ít nhất tám phần là sự thật, như thế càng có thể khiến người khác tin tưởng.
Nghĩ tới đây, Hướng Nhật hắng hắng giọng, sau đó lập lại lời giải thích đã từng nói với cô chủ nhiệm lớp.
Quả nhiên, nữ nhân đều rất giầu cảm xúc, vừa nghe cô Tống gặp cảnh ngộ bi thảm như vậy, tất cả đều có vẻ thương tâm, ngay cả An đại tiểu thư vốn đã hạ quyết tâm phải giáo huấn nam nhân một trận nên thân cũng rơi lệ.
Về phần Phạm Thải Hồng, mặc dù Hướng Nhật nhận thấy nàng không có cảm xúc như nữ nhân bình thường, nhưng giờ phút này cũng không nói tiếng nào. Đích thân nàng đã trải qua chuyện tối hôm qua, cho nên càng có thể hiểu được nỗi bi thương khôn cùng trong lòng mỹ nữ lão sư.
- Nếu cô Tống là bạn gái của anh họ anh, vậy cũng là chị họ của anh phải không? Tại sao anh không sớm nói ra?
Thiết Uyển là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, không phải nàng hoài nghi nam nhân nói dối, mà tức giận nam nhân nếu đã biết sự thật, tại sao không sớm nói cho cô Tống hay, để cho người ta một nữ nhân đáng thương như vậy cứ mãi bị gạt, khổ sở chờ đợi cái người vĩnh viễn không quay trở về kia.
- Không phải anh nói rồi sao? Là anh sợ nói ra, cô Tống sẽ chịu không nổi đả kích này.
Hướng Nhật nhấn mạnh thêm một lần nữa.
Thiết Uyển trừng mắt:
- Anh sợ nói ra cô Tống không chịu được đả kích, vậy tại sao tối hôm qua anh còn nói ra? Lúc đó ngươi không sợ cô Tống chịu đả kích sao?
- Lúc đó chẳng phải là không còn cách nào khác sao? Là anh sợ cô ấy bị người khác lừa gạt.
Hướng Nhật ấm ức nói.
Lý do này hiển nhiên không đủ sức thuyết phục chúng nữ, tất cả đều trừng mắt nhìn hắn.
Nhưng đúng lúc này Phạm Thải Hồng lại giải vây cho nam nhân, mặc dù nàng ta chỉ lẩm bẩm một mình, nhưng mọi người bên cạnh đều có thể nghe được.
- Khó trách tối hôm qua Tiểu Tống khóc thương tâm như vậy, thì ra là vì cái này.
- Thải Hồng, cô biết à?
Thiết Uyển kinh ngạc hỏi.
Phạm Thải Hồng gật đầu, nàng chỉ vào nam nhân ở một bên và nói.
- Tối hôm qua không phải tôi ra ngoài và không trở về sao? Chính là đi theo tên này để xem rốt cuộc hắn làm gì.
Tiếp theo liền thuật lại một lượt quá trình theo dõi nam nhân và chuyện đưa Tống lão sư về nhà sau đấy.
Mấy người Thiết Uyển nghe mà gật đầu liên tục, ai cũng cho rằng Phạm đại tiểu thư làm đúng, Tống lão sư bị đả kích lớn như vậy, bên cạnh quả thật rất cần một người đồng giới quan tâm chăm sóc.
Nhưng Hướng Nhật ở một bên nghe mà nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân điên này căn bản là lấy việc công làm việc tư, mỹ nữ lão sư phụ không biết đã bị nàng ta chiếm bao nhiêu tiện nghi. Nhất là câu cuối cùng mà đối phương nói với mình qua điện thoại, Hướng Nhật bây giờ nghĩ đến nó là lại có chút không kiềm chế được cơn phẫn nộ, cô nàng này có thể đã chiếm được tiện nghi lớn nhất rồi, hơn nữa còn gọi "Tiểu Tống" thân thiết như vậy, quả thực là vô sỉ mà!
Ở bên này Hướng Nhật đang cân nhắc xem nên tìm nữ nhân điên trả thù vào lúc nào, thì An Tâm ở bên kia lại phát hiện ra điều gì đó từ trong lời nói của Phạm đại tiểu thư, nàng có chút cau mày nhìn về phía nàng ta.
- Phạm lão sư, tối hôm qua cô theo dõi Hướng Quỳ à?
Phạm Thải Hồng nhìn sắc mặt của nàng là đoán được ngay đối phương lo lắng điều gì, liền giải thích: - An Tâm muội muội đừng hiểu lầm, là ta thay các cô trông chừng tên này, xem hắn ở bên ngoài có làm chuyện gì có lỗi với các cô hay không, có ta đây một thám tử tư miễn phí, chẳng lẽ không tốt sao? Hơn nữa, các cô nghĩ rằng tôi sẽ thích tên này sao? Nói đùa gì vậy, cho dù toàn bộ nam nhân trên đời đều chết hết, tôi cũng sẽ không tìm đến hắn!
- Đương nhiên, toàn bộ nam nhân trên đời có chết hết thì cô cũng sẽ không tới tìm tôi, bởi vì cô căn bản không thích nam nhân!
Hướng Nhật lập tức ăn miếng trả miếng.
- Ngươi.
Phạm Thải Hồng trợn trừng hai mắt, có vẻ như muốn xông lên liều mạng cùng nam nhân. Ở ngay trước mặt lại bị nói ra sở thích đặc biệt của mình, cho dù nàng ta có thần kinh cứng cỏi đến đâu cũng khó mà có thể làm như không nghe thấy.
Nhưng An Tâm lại thở phào một hơi, Thạch Thanh và Sở Sở bên cạnh cũng vậy, nhìn nam nhân cùng cô giáo thể dục mới tới hằm hè nhau căng thẳng như vậy, thậm chí còn có xu hướng động thủ, chỉ sợ là nguyệt lão tới xe duyên cũng không có bao nhiêu tác dụng.
May mà bên cạnh còn có nữ cảnh quan có thể ngăn hai người lại, Thiết Uyển trực tiếp chen vào giữa hai người, nàng nghiêm mặt nói:
- Vậy chuyện này là sao? Không phải là đúng lúc ấy có người tình cờ chụp được cảnh anh và Tống lão sư ở cùng một chỗ đấy chứ?
Không hổ là tinh anh của giới cảnh sát, chỉ một câu đã nêu ra điểm mấu chốt.
Hướng Nhật trầm giọng nói:
- Anh đã điều tra rồi, là có kẻ hãm hại anh, nhưng bây giờ anh còn chưa dám chắc có phải kẻ đó hay không.
Vừa nghe nói là có người hãm hại nam nhân, mấy vị đại tiểu thư cũng không giữ trầm mặc nữa, ai cũng trở nên phẫn nộ, vội vàng hỏi nam nhân là ai. Mà ngay cả Hách đại tiểu thư và Liễu Y Y ở một bên luôn có thái độ dè dặt cũng lộ ra vẻ căm giận, hận không thể lôi kẻ chủ mưu phía sau ra ngay lập tức.
- Đã nói là chưa dám chắc mà.
Hướng Nhật lập lại một lần, hắn cũng không định nói cho chúng nữ biết suy đoán của mình, bởi vì nếu như thế, trước khi mình ra tay thì cái tên bày ra trò này đã bị chúng nữ nói với người nhà đuổi ra khỏi trường học, vậy thật sự quá hời cho đối phương.
- Các em đừng hỏi nữa, chuyện này giao cho anh là được, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho thằng đấy!
- Có lẽ ta biết.
Phạm Thải Hồng hôm nay đúng là nói lời nào cũng kinh người, nàng ta lại tung ra một quả bom tấn.
- Cô biết?
Hướng Nhật đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mắt sáng lên. Hắn đột nhiên nhớ ra cô nàng này gần đây luôn đi theo phía sau mình, quả thật có khả năng nhìn thấy kẻ kia.
Thiết Uyển và chúng nữ cũng mang vẻ mặt chờ đợi nhìn Phạm đại tiểu thư.
Phạm Thải Hồng vốn không có ý định nói ra, bởi vì nàng còn muốn giữ lại để bắt chẹt nam nhân, nhưng thấy nữ cảnh quan nhìn chằm chằm vào mình tha thiết như vậy, trong nháy mắt liền thay đổi chủ ý, nàng lạnh lùng nhìn nam nhân và nói:
- Không sai, ta còn nhớ hôm đó lúc thấy ngươi và Tiểu Tống. Tống lão sư ở cùng một chỗ, gần đó còn có một người khác, hắn còn dùng di động chụp lại.
- Là ai?
Chúng nữ đồng thanh hỏi.
- Tên thì ta không biết, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn là có thể nhận ra ngay.
Phạm Thải Hồng khẳng định.
- Tốt, giờ chúng ta đi nhận người.
An đại tiểu thư vốn là người dễ bị kích động, nàng là người đầu tiên muốn đi tìm kẻ xui xẻo kia.
Hướng Nhật vội vàng kéo nàng lại.
- Này, các em không hỏi qua ý kiến của anh sao?
- Giúp anh tìm ra kẻ kia không được sao? Chẳng phải chính anh nói không dám chắc còn gì?
An đại tiểu thư có chút bất mãn.
Hướng Nhật giải thích:
- Anh không có ý này, thật ra anh đã có biện pháp rồi, các em đi tìm hắn như vậy sẽ phá hỏng kế hoạch của anh.
- Có kế hoạch gì? Em thấy anh.
- Được rồi, An An, chuyện này để cho Hướng Quỳ tự xử lý đi.
Thiết Uyển phần nào đoán được ý đồ của nam nhân, nàng ngăn lại An đại tiểu thư đang muốn nói thêm gì đó.
Có lời của đai tỷ Thiết Uyển, An Tâm cũng không nói thêm gì nữa.
- Được rồi, giờ cũng đã vào học, có lẽ mọi người nên trở về lớp đi, tránh để bị người ta nhìn thấy thì không hay.
Đúng lúc này Hướng Nhật đứng ra hòa giải, tiếp đó gọi lại Phạm đại tiểu thư đang chuẩn bị rời đi.
- Phạm tiểu thư, cô có thể ở lại một chút hay không, có chuyện cần nhờ cô hỗ trợ.
- Ta còn nhớ ngươi luôn gọi ta là nữ nhân điên, sao bây giờ lại gọi dễ nghe như vậy?
Phạm Thải Hồng liếc xéo nhìn hắn, vẻ mặt hết sức châm chọc.
Hướng Nhật nhất thời tức không để đâu cho hết, nếu không có chuyện cần đến ngươi, ca ca đây còn lâu mới muốn tìm môt nữ nhân điên bằng tuổi mẹ ta lại còn biến thái như ngươi, nhưng lúc này mấy vị đại tiểu thư bên cạnh vẫn chưa rời đi, cho nên chỉ có thể nhịn.
- Phạm tiểu thư, trước kia là tôi không đúng, nhưng chuyện này thật sự rất quan trọng, nếu như cô không giúp tôi, có thể sẽ mất đi rất nhiều thứ.
Nói câu cuối cùng, Hướng Nhật gần như là gằn từng chữ một.
- Thấy ngươi có thành ý như vậy, ta đây miễn cưỡng đồng ý vậy.
Phạm Thải Hồng đương nhiên có thể nghe ra ám thị của nam nhân, có điều nàng cũng không để vào mắt, mà nghĩ rằng đây là nam nhân tự dẫn xác tới để cho mình có cơ hội bắt chẹt hắn, bỏ qua thì thật sự rất đáng tiếc