Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 390: Không rét mà run


- Ai?
Cả đám đồng thời ngoái nhìn về hướng cửa ra vào, bởi âm thanh này nghe rất xa lạ.
- Ta!
Hướng Nhật khép cánh cửa đang mở toang, chậm rãi tiến lại.
- Ngươi là ai?
Mấy người nhất thời trong khoảng thời gian ngắn thật không thể nhận ra khuôn mặt vừa xa lạ vừa có vẻ quen quen này là ai. Duy chỉ có nữ sinh đeo kính bên cạnh là nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật, hiển nhiên nàng đã nhận ra đối phương.
- Ngay cả ta cũng không nhận ra ư?
Hướng Nhật thoáng nhìn lướt qua mọi người, chỉ dừng lại đôi chút trên người nữ sinh đeo kính. Đối vời người từng gặp qua trong phòng luyện thanh cũng chính là cô gái mắt đeo kính tay cầm quyển sách dầy cộp làm cho hắn còn có chút ấn tượng. Chỉ không nghĩ tới lại nhìn thấy nàng ở chỗ này, hơn nữa cách ăn mặc của đối phương giống y chang lần trước. Hướng Nhật hoài nghi có phải nàng đã thật lâu rồi không thay quần áo!
Đương nhiên, cái ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất. Ngay sau đó, hắn đem sự chú ý đặt lên trên mấy người nam sinh.
- Chúng ta quen biết ngươi sao?
Điều này có liên quan đến ấn tượng trước đó, gã sinh viên cao kều vốn tưởng rằng người cùng giáo viên làm ra chuyện xấu hổ đang ở trong phòng học chịu ngược đãi. Gã không nhận ra người này chính là nhân vật mà bọn hắn nhắc đến trong cuộc nói chuyện.
Hướng Nhật nhẹ nhàng cười nói:
- Ta đoán nhất định các người chưa mở to con mắt?
- Ngươi nói cái gì! Muốn gây sự à?
Mới xong vừa bị nữ sinh đeo kính uy hiếp, giờ lại nghe cái giọng như tra hỏi đệ tử, sự bất mãn chất chứa trong lòng sinh viên cao kều giờ đã lên tới đỉnh điểm!
- Không sai, là ta đến gây sự đấy!
Hướng Nhật sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía tên sinh viên cao kều đối diện. Đối với chuyện này, hắn không dễ dàng bỏ qua bởi vì việc này không những liên quan đến chính hắn, mà còn dính dáng cả tới mỹ nữ lão sư. Vốn đả kích đối với nàng tối hôm qua đã rất nặng, hôm nay còn xảy ra việc như vậy, chắc chắn là họa vô đơn chí. Hơn nữa chuyện này khẳng định sẽ đến tai các nàng Sở Sở, lúc đó lại mất một phen công phu để giải thích, điều này sao có thể không khiến hắn thống hận được!
Gã sinh viên cao kều nghe thế đầu tiên rất sửng sốt, đang lúc giận dữ muốn xông lên động thủ lại bị gã sinh viên lùn kéo lại. Chỉ thấy gã sinh viên lùn đem ánh mắt kinh ngạc không thôi nhìn về phía Hướng Nhật:
- Ngươi là bạn học Hướng Quỳ?
Hướng Nhật thản nhiên liếc hắn một cái:
- Không sai! Cuối cùng cũng có người mở to được con mắt!
- Hướng Quỳ là ai. A! Ngươi chính cái tên cặn bã. là tên sinh viên cặn?
Bộ mặt của tên sinh viên mặt rỗ bên cạnh từ nghi hoặc đột nhiên biến thành kinh ngạc nhưng cuối cùng ý thức được điều gì đó liền nuốt vội hai chữ kia ngược trở lại.
- Cặn bã phải không? Không sao cả, nói thẳng ra đi, không cần băn khoăn đến ta!
Hướng Nhật hơi hơi nheo mắt, trên mặt xẹt qua một tia âm độc và nở một nụ cười. Hắn đã hạ quyết tâm muốn giáo huấn mấy tên trước mặt cho nên bất kể đối phương nói gì, hắn cũng không để ý. Hơn nữa hiện tại bọn chúng càng nói khó nghe, như vậy lát nữa hắn ra tay cũng không cần cố kỵ gì cả.
Lời vừa nói ra cũng làm cho tên mặt rỗ có chút xấu hổ. Dù sao ở sau lưng phỉ báng người ta là một chuyện, mà ngay trước mặt người ta nói ra lại là một chuyện khác.
Chỉ là gã sinh viên cao kều hiển nhiên không có cái băn khoăn này, hắn gần như là chỉ vào mũi Hướng Nhật và quát lớn:
- Nói ngươi cặn bã thì đã làm sao? Ngươi vốn chính là thứ cặn bã! Dm, uổng cho ngươi là một sinh viên, ngang nhiên dám cùng giáo viên của mình làm những trò này, ngươi không phải cặn bã thì là cái gì!
- Tốt lắm!


Hướng Nhật mặt không chút thay đổi, gật đầu
- Như vậy ta có thể nghi ngờ bản thảo cùng bức ảnh kia đều do một tay ngươi làm ra?
- Không sai, bản thảo đó là ta viết, ảnh cũng do ta chụp! Ngươi có thể làm gì được ta!
Gã sinh viên cao kều căn bản là không nghĩ tới đại họa đang chuẩn bị giáng xuống đầu, hoặc có thể do hắn hoàn toàn không để người đối diện này trong mắt, cho dù hắn thừa nhận thì đã có sao? Thật sự nếu có xảy ra xung đột, với thể hình to hơn hẳn và vóc người cao hơn đối phuơng đến nửa cái đầu của mình, hắn không cho rằng đối phương có thể làm gì được hắn.
- Ta đánh ngươi!
Hướng Nhật đá một cước làm cho gã sinh viên cao kều bay xa cả thước, đập manh vô vách tường rồi ngã nhào xuống đất. Tiếp theo không chờ đối phương bò dậy, liên tiếp nhằm hắn mà giẫm, nhất là nhắm ngay đầu đối phương cùng khuôn mặt. Nhưng để tránh gây án mạng, hắn cố ý khống chế lực đạo.
Cho dù như vậy, cũng giẫm đến mức gã sinh viên cao kều gào lên thảm thiết, kêu khóc inh ỏi om sòm. Trong chốc lát, mặt mũi trở nên bầm dập, máu dính đầy mặt, thoạt nhìn cực kì ghê rợn.
Người bên ngoài sớm bị sự việc bất ngờ làm cho ngây người, không ai ngờ tình huống lại như thế này. Muốn ngăn cản thì đã muộn, đành trơ mắt nhìn gã sinh viên cao kều bị ngược đãi.
Qua năm sáu giây đồng hồ, mấy người mới tỉnh táo lại

Nam sinh tóc dài cùng sinh viên mặt rỗ lộ ra vẻ mặt kinh hãi, đánh nhau như kiểu này bọn họ đương nhiên chưa từng trải qua. Nhưng vừa rồi tên kia đá người bay mấy thước thì nhìn thế nào cũng không giống đánh nhau, mà giống biểu diễn công phu hơn. Mắt thấy đồng bạn chịu ngược đãi nhưng bọn hắn cùng không dám tiến lên hỗ trợ. Vạn nhất đối phương cũng cho mình một cước như thế, như vậy người chịu ngược đãi lại chính là mình.
Nữ sinh đeo kính trong mắt hiện qua một tia ngạc nhiên, ban đầu nàng đối với tên nam sinh cũng phẫn nôk, bởi vì đối phương gây phiền toái cho giáo viên mà mình chịu ơn. Nhưng hiện tại, thấy đối phương hung hăng giẫm đạp kẻ có thể là chủ mưu của sự việc lần này, một chút phẫn nộ trong lòng đã biến mất. Ngược lại còn rất tò mò, đối phương không phải thân thể cường tráng, thê mà có thể đạnh bại gã cao to kia. Thật sự là quái thai!
Chỉ có sinh viên lùn không sợ chết chạy lên ngăn cản, một bên kéo tay Hướng Nhật vừa nói:
- Bạn Hướng Quỳ, ngươi như vậy sẽ đánh chết người đấy!
- Yên tâm, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống đánh chết hắn, ta xuống tay rất có chừng mực!
Hướng Nhật ngưng đánh, nhưng hắn vẫn để một chân ở trên mặt gã sinh viên cao kêu, sau đó thản nhiên hỏi:
- Ta chỉ muốn cho ngươi biết, đã làm sai chuyện gì thì ắt phải gánh hậu quả cho việc đó!
Nói đến câu cuối, hắn trực tiếp gằn giọng.
Sinh viên lùn bị dọa tưởng hắn lại có hàng động gì khác, vội vàng hét lớn:
- Chờ một chút! Bạn Hướng Quỳ, hắn vừa rồi là nói lung tung, bản thảo cùng ảnh không phải do hắn làm ra!
Hướng Nhật quét ánh mắt lạnh lùng và nói:
- Nói như vậy. Là ngươi làm hả?
- Không phải, không phải!
Sinh viên lùn vội vàng phủ nhận. Nói giỡn à! Đối phương ngay cả một sinh viên có hình thể cao lớn như vậy cũng có thể một cước đá bay. Nếu là bản thân mình, sợ rằng nếu bị đá thì sẽ đi gặp Diêm vương mất.
- Vậy ngươi nói bản thảo cùng ảnh chụp từ đâu tới?
Cơn tức giân vừa phát tiết đã trôi qua, Hướng Nhật cũng tỉnh táo lại. Kỳ thật hắn cũng biết gã sinh viên cao kều không phải chủ mưu của sự việc lần này, bởi vì đối phương căn bản không nhận ra hắn. Mà lần này kẻ đó vạch ra việc này nhất định là nhằm vào hắn, việc này từ nội dung của bản thảo và bức ảnh là có thể nhìn ra. Mục đích của đối phương nói trắng ra là muốn hắn bị tống cổ khỏi trường học, mà mỹ nữ lão sư là quân cờ trọng yếu trong tay đối phương.
Nếu như chỉ nhằm vào một mình Hướng Nhật, hắn cũng không tức giận như vậy. Nhưng là đối phương ngàn vạn lần không nên lôi cả mỹ nữ lão sư vào, cái này đúng là phạm vào điều cấm kỵ của Hướng Nhật! Đối mặt với người ban học bất cứ lúc cũng có thể trở mặt, sinh viên lùn không khỏi run sợ:
- Đó là ngày hôm qua, đầu giờ chiều đã có người gửi đến ban biên tập của chúng tôi.
- Người gửi là ai?

Hướng Nhật hỏi luôn.
- Nếu như biết, tôi sớm đã nói cho cậu!
Sinh viên lùn mang vẻ mặt đau khổ tiến về góc phòng, sau đó lôi trong ngăn kéo ra một phong thư đưa cho Hướng Nhật.
- Đây là bức thư người hôm qua gửi tới!
Hướng Nhật đưa tay cầm lấy, nhìn qua một lượt nội dung bên trong. Quả nhiên y hệt những gì báo đăng, nhưng so với trên báo thì cách hành văn có phần không lưu loát, thoạt nhìn sẽ nhận ra đây không phải chữ của người hay viết lách.
Hơn nữa, người gửi bưu kiện cũng rất cẩn thận. Đề phòng người ta nhận ra bút tích của hắn, nội dung trong văn kiện đều được đánh máy. Chỉ có ở phong bì bên ngoài là viết tay địa chỉ người nhận, nhưng chữ viết cũng xiêu vẹo nguệch ngoạc, đích thị là cố tình viết ra như vậy.
Mặc dù chứng thật không phải do ban biên tập bày trò, nhưng Hướng Nhật cũng không định bỏ qua cho mấy người này. Nếu họ không đăng tin ra ngoài bậy bạ, chuyện căn bản sẽ không biến thành như này.
- Vậy các ngươi cứ thế mà đăng báo?
- Bạn Hướng Quỳ! Đây là lỗi của chúng tôi, chúng tôi cũng không ngờ sự việc thành ra như vậy.
- Không ngờ?
Hướng Nhật cười lạnh cắt ngang lời nói của sinh viên lùn.
- Loại chuyện này các người không dự đoán được hậu quả sao? Sự việc vừa mới xảy ra, ngay cả người bình thường cũng hiểu, ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi sao?
Sinh viên lùn nhất thời nghẹn giọng.
Hướng Nhật nói tiếp:
- Ta vừa rồi cũng đã nói, nếu làm sai chuyện gì thì nhất định phải gánh hậu quả cho hành động đó!
Nói tới đây, nhất thời ngừng lại, làm như vô tình liếc qua nữ sinh đeo kính bên cạnh:
- Ai không nằm trong ban biên tập mời ra ngoài. Nếu không hậu quả tự gánh lấy!
Người bên cạnh nghe được trong lòng trở nên căng thẳng, biết người trước mặt lại sắp giở trò bạo lực. Nghĩ tới những bất hạnh mà sinh viên cao kều kia gặp phải, chân mấy người không khỏi run cầm cập. Có điều dù trong lòng sợ đến phát run, nhưng vẫn ở lại trong phòng, bởi bọn họ đích thực là người của ban biên tập.

Nữ sinh đeo kính kín đáo nhìn thoáng qua Hướng Nhật, sau đó xoay người ra khỏi ban biên tập. Nàng đã không phài người của ban biên tập cho nên không có bất cứ gánh nặng gì. Đối với cái liếc mắt vừa rồi của nam nhân dành cho mình, nàng đã hiểu được ý tứ trong đó. Chỉ sợ hắn là không muốn ra tay với nữ sinh, cho nên mới tìm cái lý do kia.
Hướng Nhật cười âm hiểm đi tới cửa, tung ra một cước, đem cánh cửa đóng sập lại. Người có chút quen biết với mình là nữ sinh đeo kính đã đi, hiện tại không còn cố kỵ gì ngăn, hắn đại khai sát giới.
- Bạn Hướng Quỳ! Cậu phải biết rằng, ở trong trường học đánh nhau là bị phạt rất nghiêm khắc, thậm chí có thể bị đuổi học.
Nhìn vẻ hung dữ của Hướng Nhật, sinh viên lùn không khỏi hoảng sợ lùi về phía sau một bước.
Hướng Nhật chậm rãi bước tới, mang trên mặt nụ cười tà ác:
- Cái này người không cần lo! Hiện tại ngươi nên cân nhắc vấn đề của bản thân, liệu có thể chịu nổi một cước của ta không đây?
Ngay cả văn phòng hiệu trưởng hắn cũng có thể tùy ý ra ra vào vào, Hướng Nhật còn có thể sợ đối phương uy hiếp? Việc này chỉ trách ban biên tập không biết cách làm, dám xuất bản bài viết như vậy ra ngoài. Chính mình mà không ra tay giáo huấn, không chừng sau này lại phát sinh sự việc tương tự.
Mắt thấy sát tinh càng đến càng gần, sinh viên lùn quả thực khóc không ra nước mắt. Oan ức nhất là mình dù là người đã cực lực phản đối chuyện này nhưng, không ngờ giờ đây trở thành đối tuơnjg đầu tiên để đối phương xuống tay. Vừa rồi hai tên bên cạnh nói khoác không biết ngượng, tại sao lại tìm đến mình trước cơ chứ? Việc cấp thiết là phải thoát khỏi nguy khốn trước mắt, sinh viên lùn cũng không quản được nhiều như thế, hắn vừa liên tiếp khoát tay vừa nói:
- Chờ đã, bạn Hướng Quỳ, nếu như tôi có biện pháp khắc phục tình thế hiện nay, cậu có thể bỏ qua cho chúng ta không?
Hướng Nhật ngừng bước, hình như là bị thuyết phục phần nào.

Vừa nhìn ra có hy vọng, sinh viên lùn ra sức nói:
- Cậu xem, hiện tại cậu đánh chúng tôi cũng vô dụng. Nhiều lắm chỉ tiêu tan một phần tức giận, nhưng đối với sự việc kia, không có chút tác dụng gì. Chỉ cần cậu đồng ý bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối có thể giải quyết triệt để sức ảnh hưởng của sự việc này!
- Nói một chút về biện pháp của ngươi, nếu không ta không ngại cho ban biên tập của các ngươi tắm máu.
Hướng Nhật quả thật bị đối phương thuyết phục. Đối phương nói không sai, hiện tại nếu có đem đánh chết mấy tên này cũng vô dụng. Nếu như thực sự có thể trừ bỏ ảnh hưởng của sự kiện lần này, vậycũng có thể cân nhắc việc bỏ qua cho đối phương. Hơn nữa, thừa dịp hiện tại còn sớm, chẳng may tin tức được lan rộng ra, có lẽ thật không có biện pháp gì giải quyết.
Sinh viên lùn đã bình tĩnh lại, hắn bắt đầu chậm rãi nói:
- Nếu chúng tôi đã dùng báo chí để làm ầm lên cái tin. "Sai lầm" này. Chúng tôi đương nhiên có thể dùng báo chí để làm sáng tỏ sự thật.
- Nói cụ thể xem nào!
Hướng Nhật khó chịu nói
- À! Là như thế này, chúng tôi có thể cải chính là có người muốn hại người khác trong sự việc lần này, cho nên cố ý tạo chứng cứ giả, gửi một phong thư có nội dung không có thực cho ban biên tập. Hơn nữa cái ảnh chụp kia đích thị là có sơ hở, điểm ấy nếu không nhìn kĩ là không nhận ra được! Đồng thời chúng tôi hoàn toàn có thể biến kẻ chủ mưu thành đối tượng bị chỉ trích. Nói thí dụ như, kẻ chủ mưu kia bởi vì bị cậu đoạt mất bạn gái của hắn nên ghi hận trong lòng, ắt hẳn rất nhiều người cảm thấy hứng thú đối với cái tin này. Còn nữa, chúng tôi có thể phát tờ rơi ở trường học. Tôi có thể huy động người trong ban biên tập đi phân phát tờ rơi này, rất nhanh có thể làm cho toàn bộ giáo viên lẫn sinh viên đều thấy, sau đó.
Hướng Nhật càng nghe mắt càng sáng lên. Không thể không nói, tiểu tử lùn này quả thực có tư chất của chó săn, không ngờ có thể nghĩ ra một chiêu âm độc như vậy. Cứ như vậy, chẳng những mình từ nhân vật bị ghen ghét trở thành đối tượng được đồng tình, hơn nữa nhất định còn khiến kẻ đứng đằng sau trò này phải tức hộc máu.
- Rất tốt! Nhưng ngươi vừa nói ta đoạt bạn gái của người khác à?
Hướng Nhật chỉ vô tình hỏi, nhưng lại mơ hồ nghĩ tới cái gì, đúng là không thể cụ hóa suy nghĩ của mình.
Sinh viên lùn nhất thời khẩn trương:
- Tôi không phải có ý này. Chỉ là nêu ví dụ, nếu không được nói, chúng tôi có thể dùng cách khác.
- Không cần! Cách này rất tốt!
- Như vậy.
- Như vậy cái gì như vậy! Hiện tại ta có việc phải làm, tóm lại trước khi tan học, nếu như chuyện này không giải quyết như ngươi nói, hậu quả. Các ngươi sẽ giống như cái này!
Nói xong, Hướng Nhật hung hăng tung một chưởng vào cái giá kim loại trên vách tường.
Chỉ nghe rầm rồi một tiếng, âm thanh loảng xoảng vang lên. Cái giá kim loại dùng để cất các vật phẩm nhỏ và sách vở bị tách thành hai nửa. Mặc dù tiết diện ở giữa vi trí bị bổ ra thoạt nhìn thì không bóng loáng, thậm chí còn lởm chởm. Nhưng chính như vậy càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Người này rốt cuộc là thứ gì? Ngay cả kim loại cùng bổ ra như đậu hũ, cứ cho là nó là kim loại rỗng nhưng nói thế nào thì cũng rất cứng. Người bình thường muốn làm gãy giống hắn, nếu không có dụng cụ thích hợp thì cũng chỉ uổng công. Huống chi đối phương cũng không phải bổ một ống rỗng, mà là chém cái giá thành hai nửa. Cẩn thận mà suy nghĩ, ống thép này dầy tới mười hai li là ít, đấy là còn không tính đến cái khung, thế này còn là người sao?
Lúc này, bọn họ rốt cuộc ý thức được mình làm chuyện ngu xuẩn, không hề điều tra qua bức thư kia mà đã đưa lên mặt báo. Nếu một chưởng kia của đối phương bổ xuống chính mình, sợ rằng cả người biến thành hai đoạn mất.
Chỉ nghĩ vậy thôi, đã cảm thấy không rét mà run!



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 390: Không rét mà run