Truyện tranh >> Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) >>Chương 383: Chín trâu mất một sợi lông

Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 383: Chín trâu mất một sợi lông


- Cô Tống, chào buổi sáng!
Sáng sớm, Hướng Nhật ăn sáng xong đã bị các nàng lùa vội đến trường như lùa gia súc, vừa mới bước vào cổng trường, đúng lúc gặp phải mỹ nữ lão sư Tống Thu Hàng cũng đang đi vào, hắn liền lên tiếng chào hỏi.
- Thì ra là trò Hướng Quỳ.
Tống Thu Hằng nhận ra người chào nàng là ai, nàng niềm nở đáp lại, ngay cả khóe mắt cũng tràn ngập hân hoan.
Hướng Nhật thấy vẻ mặt của mỹ nữ lão sư đầy hoan hỉ, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc:
- Xem ra cô Tống đang có việc gì cao hứng thì phải?
- Ý của em là cô phải khóc khi đến trường sao?
Tống Thu Hằng rất hiếm khi mở miệng nói đùa như vậy, Hướng Nhật càng khẳng định nàng có hỉ sự gì đó, tuy nhiên không đợi hắn nghĩ tiếp, Tống Thu Hằng lại nói:
- Đúng rồi, đã hai ngày rồi em không đến phòng ngữ âm luyện tập, ngày kia sẽ bắt đầu thi đấu, em xem có nên dành thời gian để cô giúp em bổ túc một chút hay không.
- Bổ túc thì không cần, em rất có tự tin vào bản thân.
Hướng Nhật lập tức từ chối khéo, trong khoảng thời gian này hắn nào có rảnh, còn bao nhiều việc đang chờ hắn giải quyết.
- Làm người cũng không nên quá kiêu ngạo.
Giọng điệu của Tống Thu Hằng như là giáo viên đang giáo huấn học trò.
Hướng Nhật có chút dở khóc dở cười:
- Có phải thế đâu? Em chỉ ăn ngay nói thật thôi mà.
- Một chút khiêm nhường cũng không có.
Hướng Nhật chỉ có thể cười ha ha, tiếp tục giả ngây giả ngốc. Không phải hắn không khiêm nhường, mà là hắn rất khiêm nhường. Một cuộc thi đọc diễn cảm tiếng Anh như thế này, đối với hắn mà nói, muốn đạt giải quán quân quả thực rất dễ dàng.
Tống Thu Hằng có chút bất đắc dĩ, đối với cậu học trò này, trong lòng nàng có một loại cảm giác rất thân thiết, có lẽ là vì đối phương đã giúp đỡ mình nhiều chăng? Suy nghĩ một chút, nàng quyết định chia sẻ niềm vui của mình với đối phương:
- Em từng hỏi cô có bạn trai hay chưa, còn nhớ không?
Hướng Nhật khẩn trương hẳn lên, dường như đã đoán trước được gì đó, hắn cười có chút gượng gạo:
- Vậy sao? Em cũng không nhớ rõ lắm.
- Nói ra thì hắn cùng họ với em đấy. A, cái này, cô đã nói với em rồi thì phải?
Tống Thu Hằng đột nhiên nhớ ra nên vội sửa lời, tiếp theo lại khẳng định:
- Tuy nhiên, chắc chắn cô chưa nói tên hắn cho em biết.
Nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt Tống Thu Hằng, Hướng Nhật có chút ngẩn ngơ:
- Tên gì vậy?
- Hướng Dương.
Tống Thu Hằng nói đầy tự tin:
- Rất êm tai phải không, là do chính cô đặt giúp hắn đấy.
Hướng Nhật rúng động, Hướng Dương? Chẳng phải chính là tên của hắn sao? Lại nói tiếp, khi ấy có người cảm thấy hai chữ Hướng Nhật nghe không hay, thế nên đổi thành Hướng Dương, mặc dù trên hộ khẩu không sửa, nhưng cái tên Hướng Dương vẫn được gọi từ đó. Mà người đổi tên hắn đang ở ngay trước mắt, ngày nay đã trở thành cô giáo của hắn, Tống Thu Hằng.
Nhưng Hướng Nhật nghĩ mãi không ra tại sao mỹ nữ lão sư vô duyên vô cớ lại nhắc tới chuyện này, hơn nữa trên mặt nàng cũng không có vẻ bi thương như trước kia mỗi khi nhắc tới hắn, ngược lại có một vẻ vui mừng khó có thể kiềm chế được. Hướng Nhật cũng không phải tự ti, nhưng biểu hiện của đối phương hết sức kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi hắn không thể không cẩn thận hỏi lại:
- Cô có. tin tức của hắn?
- Đúng vậy, ngày hôm qua hắn mới gửi email cho cô.


Hai mắt Tống Thu Hằng sáng ngời, hỉ sự mà nàng định chia sẻ với cậu học trò có cảm giác thân thiết đặc biệt trước mắt chính là chuyện này.
Hướng Nhật giống như bị thiên lôi đánh trúng, cũng không thể khống chế bản thân được nữa, hắn nắm lấy bả vai của mỹ nữ lão sư:
- Cô nói gì, hắn gửi email cho cô?
Tống Thu Hằng nhíu chặt mày, trong mắt lóe lên một chút đau đớn:
- Em làm cô đau.
Hướng Nhật lập tức tỉnh táo lại, vội buông đôi vai mềm yếu của đối phương ra, hắn lúng túng giải thích:
- Xin lỗi, em. Chắc là vì buổi sáng uống chút rượu, bây giờ còn chưa tỉnh táo hẳn.
- Không sao.
Ngoài mặt Tống Thu Hằng vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khác thường. Nàng cũng không phải là một tiểu cô nương cái gì cũng không biết, cậu học trò trước mắt khi nghe mình nói bạn trai trước kia gửi email cho mình thì lập tức có phản ứng kịch liệt, điều này khiến nàng không thể không liên tưởng đến việc hắn có ý gì đó với mình.
- Cô chắc chắn là "Hắn" gửi email cho cô chứ?
Hướng Nhật nhấn mạnh từ "Hắn", bởi vì chính hắn căn bản không gửi email gì cả, cho nên chỉ có một cách giải thích, đó là có người giả mạo hắn. Tuy nhiên, muốn giả mạo hắn, ít nhất cũng phải biết địa chỉ hòm thư của hắn và mật mã, nhưng nói ra thì đã lâu hắn không truy cập vào hòm thư, bị người ta **** cũng không có gì là lạ.

Hơn nữa, trong hòm thư cũng lưu không ít ảnh chụp hắn gửi vào cùng những sự kiện được ghi chép lại, người giả mạo hắn chỉ cần xem qua những gì bên trong là có khả năng làm giả như thật.
- Đúng vậy, hắn đã về nước, còn hẹn cô ăn tối. À, cô định giới thiệu trò Hướng Quỳ cho hắn biết nữa đấy.
Tống Thu Hằng nói nửa thật nửa giả.
- Đúng lúc tối nay em cũng không bận gì, chúng ta cùng đi nhé?
Hướng Nhật nói theo nàng luôn, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc là thằng khốn nạn nào dám giả mạo hắn, có phải chán sống rồi hay không.
Tống Thu Hằng sửng sốt, vốn nàng nói lời này chỉ là vì muốn cậu học trò này phải vứt bỏ khỏi đầu những ý niệm không thực tế đối với mình, nhưng không ngờ đối phương đột nhiên nói ra một câu như vậy, điều này làm cho nàng có chút trở tay không kịp, tuy nhiên lại không tiện từ chối.
- Vậy được rồi, đến lúc đó cô gọi điện cho em.
- Uhm.
Hướng Nhật trầm mặt gật gật đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Tống Thu Hằng càng thêm khẳng định phán đoán của mình.
- Vậy không có chuyện gì nữa thì cô lên lớp trước đây.
Nói xong, vội vã xoay người rời đi.
- Vâng.
Hướng Nhật cũng không biết sự kích động nhất thời của mình đã bị hiểu lầm theo chiều hướng lệch lạc, chỉ nghĩ phải mau mau nhìn thấy tên cặn bã giả mạo hắn, sau đó. Trong lòng đã bắt đầu tính toán xem nên dùng thủ đoạn thâm độc nào đối phó với đối phương.
Do mải mê suy nghĩ, hắn cũng không có chú ý tới một việc, đó là cảnh hắn nắm lấy bả vai mỹ nữ lão sư lúc nãy đã bị một kẻ đang định tìm hắn gây phiền toái chứng kiến, hơn nữa còn dùng di động mang theo người chụp lại, một âm mưu bắt đầu hình thành trong đầu kẻ không có hảo ý này. Chỉ có điều, kẻ không có hảo ý này cũng không có phát hiện ở một chỗ xa hơn còn có một kẻ không có hảo ý khác. Người trước là một nam nhân, còn người sau lại là một nữ nhân thiên kiều bá mị.
olo
Lòng dạ rối bời nên Tống Thu Hằng bước đi vội vàng, không ngờ đột nhiên trước mặt xuất hiện một người cản đường nàng, khi nhìn ra người đó là ai, nàng thốt lên kinh ngạc:
- Cô Phạm!
Phạm Thải Hồng ung dung nhìn nữ lão sư thành thục gợi cảm trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Cô Tống, tôi muốn hỏi chút chuyện. - Cô Phạm cứ nói đi.
Đối với nữ lão sư đẹp đến phi nhân loại này, Tống Thu Hằng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đã có ấn tượng sâu sắc, tuy nhiêm trong lòng cũng không có gì ganh tỵ, phần nhiều là hâm mộ mà thôi. Chỉ là có chút tò mò, mình cũng không có qua lại gì với cô giáo thể dục mới tới, tại sao đối phương lại tìm gặp mình?

- Cô rất thân với trò Hướng Quỳ sao?
Phạm Thải Hồng hỏi đầy thâm ý.
Tống Thu Hằng nhất thời sững mặt, nàng càng nghĩ không ra nguyên nhân đối phương tìm gặp mình, tuy nhiên cũng thận trọng hơn.
- Trò Hướng Quỳ là một người tốt, cậu ấy giúp tôi rất nhiều chuyện.
- Tôi lại không cho rằng hắn là người tốt. Cô Tống, cô cũng đừng để bị mã ngoài của người khác che mắt.
Phạm Thải Hồng bĩu môi ra vẻ xem thường nam nhân, sau đó trịnh trọng nói.
- Cô Tống, nói không chừng hắn ra sức tiếp cận cô là vì có ý đồ gì đó với cô.
- Chắc là không đâu?
Tống Thu Hằng nhíu mày, nhưng cũng không phải nàng không lo lắng gì cả, bởi vì những gì đối phương nói làm cho nàng nhớ tới cử chỉ kích động vừa rồi của cậu học trò kia.
Phạm Thải Hồng nhìn sắc mặt của nàng là biết kế li gian của mình đã thành công. Trên thực tế, lúc nàng dự định bám theo sau nam nhân cũng không ngờ sẽ bắt gặp cảnh đối phương cười cười nói nói với một mỹ nữ lão sư, xem ra quan hệ giữa hai người này rất ám muội.
Nàng cực kì căm thù nam nhân, chứng kiến việc này tất nhiên là phải phá bĩnh nam nhân, tốt nhất là khiến mỹ nữ lão sư kia hoàn toàn chán ghét nam nhân, như thế mới phần nào vơi bớt lửa giận trong lòng nàng.
- Tôi khuyên cô Tống nên cẩn thận một chút, tên kia rất hoa tâm, chắc cô cũng biết chuyện hắn có rất nhiều bạn gái phải không?
Để tiến thêm một bước trong việc kích thích đối phương, Phạm Thải Hồng dốc hết vốn.
- Tại sao cô Phạm lại nói cho tôi biết những điều này?
Nhưng Tống Thu Hằng lại hoài nghi đối phương có mưu đồ, dù sao khi một đồng nghiệp không thân thiết lắm đột nhiên chạy tới nói cho mình biết có người muốn gây bất lợi cho mình thì chung quy cũng không bình thường chút nào.
- Tôi chỉ không muốn cô Tống giẫm vào vết xe đổ của tôi mà thôi.
Phạm Thải Hồng thở dài nói, giọng đượm vẻ bi thương.
Tống Thu Hằng trợn mắt
- Nghĩa là cô và trò Hướng Quỳ.
Lời nói và vẻ mặt đối phương giúp nàng đoán được đại khái.
- Không sai, chính là hắn sau khi chiếm được thân thể của tôi liền bỏ rơi tôi.
Phạm Thải Hồng làm ra vẻ "đau khổ", nàng ta diễn trò mà cứ như thật

- Cho nên tôi muốn nhắc nhở cô Tống phải chú ý nhiều hơn, có một số người đúng là chỉ biết mặt không biết lòng.
olo
Hướng Nhật cũng không biết ở sau lưng đang có người ra sức bôi nhọ hắn, lúc này hắn lại gặp phải một người quen, chính là Fiona Lois đã rất lâu không gặp. Thoạt nhìn, hình như đối phương đang rơi vào tình cảnh khốn khó, hắn dựa vào khuôn mặt tiều tụy của nàng để kết luận điều này:
- Fiona tiểu thư.
Hướng nhật tiến lại chào hỏi. Trước đó không lâu thiếu chút nữa phi lễ với người ta, mặc dù cuối cùng cũng giải thích rõ ràng, nhưng bây giờ vẫn thấy có chút mất tự nhiên.
- Hướng tiên sinh.
Từ trên mặt Fiona Lois nhìn không ra biểu cảm gì, nhưng có thể nghe ra giọng nói có phần suy sụp.
- Vài ngày nữa tôi sẽ trở về.
- Trở về? Ý cô là về nước sao?
Hướng Nhật kinh ngạc hỏi, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, không phải là do mình lần trước thiếu chút nữa "ấy" nàng nên mới khiến nàng muốn về nước đấy chứ?

- Uhm, cha tôi đã giục rất nhiều lần.
Fiona Lois gật gật đầu, vẻ mặt rõ ràng là không muốn.
Hướng Nhật lập tức nhìn ra được.
- Cô không muốn trở về phải không?
- Có thể. cũng không biết thế nào?
Fiona Lois nói nước đôi, nhưng Hướng Nhật có thể nghe ra mong muốn thật sự của nàng.
- Vậy ở lại đi!
Hướng Nhật quyết định khích lệ nàng. Đối với cô nàng đáng thương bị anh ruột phái người hãm hại này, hắn cũng có một phần thông cảm. Nếu có thể giúp được gì, đương nhiên sẽ không tiếc công tiếc sức.
Đáng tiếc lời nói của hắn không mang đến chút tác dụng nào, tâm trạng Fiona Lois vẫn sa sút, nếu như chuyện có thể tốt đẹp như vậy, nàng cũng không cần phải rầu rĩ làm gì. Hơn nữa, đó là cha của mình, thân là con gái, nghe theo sự an bài của cha đúng là một đạo lý hiển nhiên. Huống chi, còn có một tình cảnh xấu hổ đang chờ nàng đối mặt.
- Cô lo lắng là vì cha mình phải không?
Từ sự do dự của nàng, Hướng Nhật đã đoán được chút manh mối, hắn lập tức khuyên bảo.
- Người Pháp các cô khộng phải thích nhất là lãng mạn và tự lập sao? Cô cũng lớn rồi, chẳng lẽ còn nguyện ý bị người nhà quản thúc? Cô nghĩ xem, bây giờ tự do cũng bị cha cô quản, sau này nói không chừng ngay cả hôn nhân của chính mình cũng không thể làm chủ, có khi lại bị gả cho một gã mập chưa từng gặp mặt nhưng lại được cha cô miêu tả là kẻ có đầu óc và giầu có, cô đừng nói với tôi là cô sẵn lòng đấy nhé?
Khi nói ra những lời này, Hướng Nhật đã lấy gã Tinh Tinh làm hình mẫu, có điều nếu nói là hắn đang "khuyên nhủ" thì không đúng lắm, phải nói là hắn đang "xúi bẩy" mới đúng, nhưng rõ ràng hắn đã coi hai cái từ này như nhau.
- Không phải!
Fiona Lois vội vàng phủ nhận, những gì nam nhân rất có thể sẽ biến thành sự thật, điều này làm cho nàng cảm thấy thật kinh khủng. Nhưng có một số việc. Fiona Lois đột nhiên trở nên nhăn nhó.
- Vậy cô còn do dự cái gì?
Hướng Nhật thấy đối phương có vẻ khó mở miệng, giọng đã có phần sốt ruột.
Cõ lẽ được hắn khích lệ, rốt cuộc Fiona Lois cũng có đủ dũng khí nói ra.
- Hướng tiên sinh, anh không hiểu đâu, nếu như tôi không trở về, thẻ tín dụng của tôi sẽ bị cha tôi khóa lại, anh cũng biết, tôi là một người ngoại quốc, ở chốn xa lạ này.
Nàng còn chưa nói hết, nhưng cũng đủ giúp Hướng Nhật hiểu ra vấn đề.
- Thì ra là chuyên này, vậy càng đơn giản, cần bao nhiêu, tôi đưa cho cô.
Thì ra là cắt đứt nguồn sống, Hướng Nhật hoàn toàn hiểu được nỗi lo lắng của đối phương. Lại nói tiếp, chiêu này quả thật thâm hiểm, một người vốn quen với lối sinh hoạt tiểu thư giờ đây lại phải sống tại một vùng đất xa lạ mà không có nguồn tài chính duy trì, quả thực là làm khó người ta.
- Cám ơn anh, Hướng tiên sinh, nhưng tôi không thể lấy tiền của anh.
Hướng Nhật không đợi nàng nói hết câu đã lập tức cắt lời:
- Lấy cái gì mà lấy? Đây là tôi cho mượn! Cô còn phải trả đấy!
Fiona Lois trầm mặc một hồi, trong mắt ánh lên vẻ cảm kích.
- Thế. anh có thể cho tôi mượn trước 50 vạn được không?
- Đương nhiên có thể!
Hướng Nhật không chút do dự đáp ứng ngay, mặc dù hắn không rõ đối phương cần nhiều tiền như vậy để làm gì. Nhưng đối với hắn, 50 vạn thật không đánh kể, chỉ như là chín trâu mất một sợi lông.



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 383: Chín trâu mất một sợi lông