Trước tiên Hướng Nhật mua một chiếc T - shirt có kiểu dáng không khác biết nhiều lắm so với cái đã bị rách, mặc vào, sau đó mới đi về nhà.
Lúc này trời đã tối sầm, vừa vào cửa, hắn đã bị Thiết Uyển vốn chờ sẵn trong phòng khách chất vấn ngay:
- Sao muộn thế này mới về?
- Bị một vài việc làm trì hoãn.
Hướng Nhật cũng không chú ý tới việc trong phòng khách chỉ còn lại một mình nữ cảnh quan, hắn tiến lại gần nàng và nói lấy lòng:
- Tiểu Uyển, ăn cơm tối chưa?
Thiết Uyển bất mãn lườm hắn:
- Bụng sớm đã đói meo rồi, đáng tiếc người nào đó mãi không về nhà, bọn em làm sao dám ăn chứ?
Hướng Nhật lập tức nói một cách cường điệu:
- Như vậy không được, nếu để đứa con bảo bối của chúng ta đói bụng thì có lỗi lắm.
Vừa nói, hắn vừa đưa tay ra định vuốt ve bụng của nữ cảnh quan.
- Cái gì mà đứa con bảo bối!
Thiết Uyển hờn dỗi né tránh.
- Mau rửa tay rồi ăn cơm, em đi gọi mấy người Sở Sở.
- Mấy người Sở Sở đâu rồi?
Lúc này Hướng Nhật mới nhận ra trong phòng khách cũng chỉ có một mình nữ cảnh quan, theo lý thuyết, vào thời gian này các nàng khó có khả năng đi ra ngoài mới đúng.
- Ở trong phòng của An An, anh biết không, Anna tiểu thư đang dạy họ làm một cách vận động nào đó, nghe nói có thể làm cho da dẻ càng thêm nhẵn bóng, nếu không phải vì chờ đồ vô lương tâm nhà anh, em cũng đi.
- Cái gì!
Vừa nghe cảnh quan nói như vậy, Hướng Nhật khẩn trương hẳn lên, cô nàng tây dương tóc vàng này là loại gì, hắn biết rõ hơn ai hết, mấy người Sở Sở ở bên trong, mong sao không bị nàng ta chiếm tiện nghi.
Không nghĩ ngợi nhiều, hắn xông thẳng vào phòng của An đại tiểu thư. Vừa mới đẩy cửa ra, đúng lúc nhìn thấy mấy vị đại tiểu thư đang nằm trên giường không nhúc nhích, để mặc cho mỹ nữ tóc vàng ở bên giường tha hồ xoa nắn cũng như ấn vào những bộ vị mẫn cảm trên thân thể các nàng.
Hai mắt Hướng Nhật lập tức đỏ ngầu, hắn vội vàng xông tới đẩy mỹ nữ tóc vàng ra:
- Cô làm cái gì thế!
Mỹ nữ tóc vàng lảo đảo vài bước, lực đẩy của nam nhân cũng không nhẹ, nếu nàng là người bình thường, sợ rằng sẽ phải ăn quả đắng. Tuy nhiên trong lòng mặc dù phẫn nộ, nhưng bị ước thúc bởi ba điều quy định khi trở thành nô lệ, nàng đành phải nén xuống cơn bộc phát muốn động thủ với nam nhân, chỉ lạnh lùng nói:
- Không thấy ta đang giúp các cô ấy tẩm quất hay sao?
- Tẩm quất? Cô đừng nói với tôi là tẩm quất sẽ làm một người mê man như thế.
Hướng Nhật chỉ vào ba vị đại tiểu thư đang bất tỉnh nhân sự trên giường, nếu không phải thấy các nàng vẫn còn đầy đủ y phục trên người, hắn sẽ nổi điên ngay mất.
- Đây là một loại thủ pháp của thánh giáo chúng ta, có thể giúp người ta khôi phục tinh thần và thể lực. Nếu không tin, ngươi chờ các cô ấy tỉnh lại thì biết.
- Ta sẽ hỏi xem sao.
Hướng Nhật không tin lời của cô nàng tây dương này, hắn hoài nghi đối phương căn bản là đang sàm sỡ mấy người Sở Sở. Lập tức đến gần bên giường, hắn vỗ nhẹ lên gò má của mấy vị đại tiểu thư.
- A, Hướng Quỳ, anh về lúc nào vậy?
An tâm tỉnh lại đầu tiên, khi nhìn thấy nam nhân thì hơi kinh ngạc, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có chút nghi khó hiểu, nàng cẩn thận nhìn hai tay của mình:
- Lạ quá, em cảm giác được trong cơ thể bây giờ tràn ngập sức mạnh, chuyện này là sao vậy?
Vừa lúc Sở Sở cũng tỉnh lại, nàng tiếp lời An đại tiểu thư:
- Phải ha, tinh thần rất tỉnh táo, em sợ đêm nay không ngủ được mất.
Thạch Thanh mặc dù là người tỉnh lại sau cùng, nhưng so ra thì bình tĩnh hơn cả:
- Em nghĩ đây đều là công lao của Anna tiểu thư.
Sở Sở cùng An Tâm cũng hiểu ra vấn đề, hai nàng quay sang hướng mỹ nữ tóc vàng ở một bên đang có sắc mặt âm trầm và nói:
- Cám ơn cô, Anna tiểu thư.
- Không cẩn khách khí.
Mỹ nữ tóc vàng khách sáo một câu, tiếp theo nhìn lướt qua nam nhân, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Hướng Nhật thầm bĩu môi, hừ cái gì mà hừ, bây giờ vẫn còn là nô lệ của ta đấy nhé?
Cảnh tượng này lọt vào trong mắt của chúng nữ, đương nhiên là có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, Sở Sở nhìn nam nhân và nói:
- Hướng Quỳ, có phải anh lại bắt nạt người ta không?
- Là anh lo lắng cho các em.
Vừa nói đến đây, Thạch Thanh đã cắt ngang lời hắn, khuôn mặt lộ ra vẻ giảo hoạt:
- Sư phụ lo lắng bọn em chịu thiệt thòi sao?
- Tiểu Thanh, làm người đôi khi thông minh quá cũng không tốt.
Hướng Nhật ra vẻ bất mãn nhìn nàng, sau đó lại vươn ra "lộc sơn chi trảo", định chộp vào bộ vị mềm mại trước ngực đồ đệ.
Thạch Thanh vội vàng lắc mình né tránh.
- Á, ăn cơm thôi.
Vừa nói, nàng vừa nhanh chóng bò khỏi giường, thoắt cái đã chuồn ra khỏi phòng ngủ.
Hướng Nhật đang lắc đầu bất đắc dĩ thì nghe Sở Sở ở một bên hỏi:
- Hướng Quỳ, Anna tiểu thư thật sự thích nữ nhân sao?
- Không phải anh đã sớm nói với các em rồi sao? Không có việc gì thì hãy tránh xa cô ta chút, anh cũng không hi vọng có bất kì ai trong các em bị cô ta cuỗm mất.
Hướng Nhật tức giận nói.
- Nói bậy! Bọn em sẽ không làm như vậy.
Sở Sở lườm nam nhân một cái, tiếp theo lại nói:
- Nhưng em thấy Anna tiểu thư không giống loại người đó, cô ấy cũng không có cử chỉ gì quá khích với bọn em, lại còn giúp bọn em tẩm quất, hiện giờ em thấy thân thể rất thoải mái. Xem ra sau này phải nhờ cô ấy tẩm quất nhiều hơn mới được.
- Các em còn chưa hiểu à? Tẩm quất chỉ là cái cớ, trên thực tế là cô ta đang chiếm tiện nghi của các em.
Hướng Nhật tức giận.
- Chiếm tiện nghi cái gì chứ!
Lần này người lên tiếng là An Tâm, nàng hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân:
- Anna tiểu thư là nữ nhân, bọn em cũng là nữ nhân, nếu nói chiếm tiện nghi thì trong nhà chỉ có một mình nam nhân là anh thôi!
Lời nói có chút ẩn ý.
Hướng Nhật nhất thời dở khóc dở cười, xem ra các nàng đã bị thủ pháp tẩm quất của cô nàng tâu dương kia mê hoặc, hắn đành nói một cách bất đắc dĩ:
- Được rồi, coi như anh chưa nói gì hết, bây giờ đi ăn cơm được chưa?
Nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm, phải để ý nhiều hơn chút mới được, chỉ cần trong tầm mắt của mình, cô nàng tây dương cũng sẽ không chiếm được tiện nghi gì.
Hắn cùng hai vị đại tiểu thư Sở Sở, An Tâm đi ra khỏi phòng, trong phòng khách, Thiết Uyển, Thạch Thanh và mỹ nữ tóc vàng sớm đã ngồi vào bàn ăn, chỉ chờ mấy người Hướng Nhật ra là cùng nhau dùng cơm.
Hướng Nhật đi tới trước bàn ăn, ngồi vào chỗ của mình, hắng giọng rồi nói:
- Trước khi ăn cơm, anh có chuyện phải tuyên bố một chút.
Khi nói hắn cố ý kéo dài giọng, đến khi chúng nữ lộ ra ánh mắt bất mãn thậm chí là uy hiếp thì mới chịu nói ra:
- Anh đã mua được nhà rồi.
Mấy vị đại tiểu thư đầu tiên là ngẩn người, sau đó trên mặt ít nhiều đều lộ ra chút bất mãn, An đại tiểu thư là người đầu tiên phản pháo:
- Bọn em chưa nhìn qua mà anh đã mua rồi? Anh có để bọn em trong lòng hay không? - Anh cam đoan, các em nhìn qua chắc chắn sẽ thích!
Đối với phản ứng của chúng nữ, Hướng Nhật cũng đã đoán trước, cho nên không cảm thấy lúng túng.
- Vậy đưa bọn em xem trước một chút.
An Tâm bĩu môi vươn tay ra, lát nữa dù căn nhà ấy như thế nào cũng nhất định nói không được! Để xem hắn nói được gì!
Hướng Nhật lập tức đem tư liệu về căn biệt thự cỡ nhỏ kia ra, mấy vị đại tiểu thư vội vàng chụm đầu lại xem.
- Oa, đẹp quá.
Sở Sở mở miệng đầu tiên, kế hoạch của An Tâm cũng theo đó mà thất bại.
- Hình như chỗ này càng gần trường học, vậy cũng tiện hơn cho chúng ta đi học.
Lời của Thạch Thanh càng không chút lưu tình, cứ như xát thêm muối vào vết thương của An Tâm.
- Mặc dù bình thường Hướng Quỳ không làm được chuyện gì tốt, nhưng mua căn nhà này quả thật không tồi.
Thiết Uyển cũng tán đồng. An Tâm đã chết lặng.
- Thế nào, rất vừa lòng với ánh mắt của anh phải không?
Hướng Nhật ở bên cạnh đắc ý nói chen vào, ngay cả lời mỉa mai của nữ cảnh quan cũng bỏ qua luôn. Đây là do hắn và Nhâm đại tiểu thư cùng nhìn trúng, kém thế nào được cơ chứ?
- Hài lòng cái đầu anh, lần sau chưa được sự đồng ý của bọn em mà đã mua đồ lung tung, anh chết chắc!
An Tâm vẫn còn chút khó chịu, mặc dù ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hình của căn nhà nàng đã thích rồi, nhưng đối với hành vi tự quyết định của nam nhân, nàng cũng không bằng lòng.
- Rõ, lần sau nhất định để các em xem trước, vừa ý rồi mới mua.
Hướng Nhật vội vàng nói giọng khúm núm, bởi vì lúc này không chỉ có một mình An đại tiểu thư dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, mà còn có cả mấy vị đại tiểu thư kia. Hiển nhiên, lời của cô nàng An Tâm cũng là tiếng lòng của các nàng. Bị chúng nữ cùng đưa mắt cảnh cáo, Hướng Nhật chỉ còn cách cụp đuôi.
- Hay là. ăn cơm xong chúng ta đi xem căn nhà đó một chút nhé?
Thấy nam nhân thỏa hiệp, mấy tỷ muội lại phụ họa theo mình, An Tâm không suy xét gì đã đưa ra một đề nghị khá là ngớ ngẩn.
Thiết Uyển nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, nàng hơi đổ mồ hôi lạnh:
- Đã trễ thế này. hay là ngày mai đi!
- Cũng chỉ đành vậy.
An Tâm cũng ý thức được đề nghị của mình có phần ngây thơ, trên mặt hơi hơi ửng hồng.
- Được rồi, còn có một chuyện muốn nói với các em.
Lúc này Hướng Nhật đột nhiên nhớ ra còn có một chuyện quan trọng chưa nói, hắn không khỏi sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nếu ngày mai trong lúc đi xem nhà mà có thêm một người ngoài dự liệu xuất hiện thì mình sẽ bị chúng nữ phân thây là cái chắc.
Nhìn vẻ mặt của nam nhân, biết chắc là không có chuyện gì tốt, An Tâm thậm chí còn phỏng đoán theo chiều hướng xấu:
- Hướng Quỳ, không phải anh ở bên ngoài làm chuyện gì có lỗi với bọn em đấy chứ?
- Làm gì có?
Hướng Nhật oan ức kêu lên, đối với nhựng vấn đề thuộc vào loại sống còn thế này, nhất định phải kiên quyết phủ nhận. Sau đó hắn ngập ngừng nói:
- Anh chỉ muốn nói là, anh đã bán mất một gian phòng ngủ của căn nhà vừa mua.
- Bán mất?
Chúng nữ đồng thời kinh ngạc lên tiếng, tiếp theo nhanh chóng hiểu ra, cái gọi là bán mất một gian phòng ngủ, chẳng phải đã nói rõ là còn có một người khác vào ở hay sao? Về phần người này, xuất phát từ sự thấu hiểu nam nhân, đối phương tuyệt đối không phải là nam giới, trăm phần trăm là một mỹ nữ thiên kiều bá mị.
Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt của chúng nữ thay đổi rất phức tạp, An Tâm đã ghen lồng ghen lộn, nàng quát:
- Còn nói anh không ra ngoài lêu lổng? Mới đi một buổi chiều, anh đã lại mang về một cô gái.
Mấy vị đại tiểu thư khác cũng nhìn về phía nam nhân với vẻ mặt chất vấn, chờ hắn giải thích.
- Trước hết đừng nhìn anh như vậy, không phải như các em nghĩ đâu.
Hướng Nhật vội vàng làm rõ nguồn cơn:
- Các em biết cô ta là ai không?
- Ai!
- Người này Tiểu Uyển cũng biết.
Hướng Nhật nói vào điểm mấu chốt:
- Sở Sở, An An, các em cũng biết như Tiểu Uyển vậy.
Nghe nam nhân nói như vậy, các nàng đồng thời trở nên trầm mặc, nếu như là người quen, vậy thật không dễ xử lý. Lại nói tiếp, đây chính là điểm giảo hoạt của nam nhân, chuyên tán tỉnh bạn bè thân thuộc của các nàng, như thế các nàng có muốn cự tuyệt cũng phải e ngại phần nào. Bởi vì thẳng tay chẳng những làm thương tổn tình bạn, thậm chí nghiêm trọng hơn là trở mặt, đây cũng không phải là điều các nàng muốn nhìn thấy.
- Rốt cuộc là ai!
An Tâm hơi mất kiên nhẫn.
- Chính là cô giáo thể dục mới tới dạy trường chúng ta, Phạm Thải Hồng.
- Là cô ta?
Nghe được cái tên cụ thể, vẻ mặt của mấy vị đại tiểu thư hoàn toàn không giống nhau, trên măt An Tâm càng có vẻ ghen tuông, Sở Sở thì hơi sầm mặt, trên mặt Thạch Thanh không có biến hóa gì, còn trong mắt Thiết Uyển lộ ra một tia đăm chiêu mơ hồ.
Về phần mỹ nữ tóc vàng, đó là người ngoài, Hướng Nhật sớm đã xem nàng như không khí.
- Việc này. Anh cũng hết cách.
Hướng Nhật biết nếu không giải thích rõ ràng có thể dấn đến cảnh gia đình bất hòa, hắn đành nhìn về phía Sở Sở và nói:
- Sở Sở, ở Tài Đại em có người bạn làm quản lí đội bóng rổ phải không?
Dù không rõ tại sao nam nhân lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng Sở Sở vẫn trả lời, chỉ là nàng nhìn hắn với vẻ cổ quái:
- Đó là Bội Bội.
- Đúng vậy, chính là bởi vì cô ấy! Hôm này lúc anh đi xem nhà đã gặp phải nữ nhân họ Phạm kia, cô ta và anh đồng thời nhìn trúng căn nhà này, nhưng vì anh tới trước nên đã giành được quyền mua.
Tiếp theo, Hướng Nhật nói qua một lượt những việc đã xảy ra vào buổi chiều, đương nhiên là đã trải qua một phen cải biên, nguyên nhân đến Tài Đại biến thành vì nhàm chán muốn dạo chơi lung tung. Về phần xử lý mấy "Kẻ bắt cóc" kia như thế nào, đương nhiên là giao chúng cho cảnh sát, Hướng Nhật cũng không muốn cho mấy vị đại tiểu thư biết về chuyện đẫm máu ấy.
- Bội Bội không sao chứ?
Vừa nghe bạn tốt của mình thiếu chút nữa gặp chuyện không, Sở Sở rất là lo lắng.
- Không sao, cũng may là anh đến kịp, nếu không hậu quả thật sự khó lường.
Hướng Nhật cũng làm bộ vẫn còn kinh hãi.
Nhưng An đại tiểu thư ở bên cạnh không dễ dàng cho hắn qua cửa như vậy:
- Đừng hòng đánh trống lảng, mặc dù là vì anh cho rằng ai đó trong bọn em bị bắt cóc, cho nên nên mới đáp ứng bừa. Nhưng có một chuyện em thấy rất kì quái, tại sao nữ nhân họ Phạm này lại giành mua nhà với anh? Hơn nữa còn ra sức gây phiền toái cho anh, có phải anh đã làm gì cô ta không?
Hướng Nhật cười khổ:
- An An, không phải anh đã nói với em rồi sao?
- Anh nói với em khi nào?
An Tâm hung hăng trừng mắt với nam nhân.
- Hồi sáng trong tiết thể dục, anh đã nói là nữ nhân này vì Tiểu Uyển mà tới.
- Hướng Quỳ!
Nghe thấy có dính dáng đến mình, Thiết Uyển biết không thể tiếp tục giữ trầm mặc được, lập tức cắt ngang lời nam nhân, nàng không hi vọng nam nhân trước mặt nhiều người như vậy lại miêu tả mình thành một người bị nữ nhân theo đuổi, cho nên oán trách nhìn về phía nam nhân:
- Thải Hồng không phải như anh nghĩ đâu, không phải cô ấy đang dạy ở trường anh sao? Cho nên muốn mua nhà gần trường một chút cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao nhà anh mua có rất nhiều phòng, nhường lại một gian thì có sao đâu.
Nữ cảnh quan là người lớn tuổi nhất, mơ hồ đã trở trành đại tỷ của chúng nữ, vì thế khi nghe nàng nói vậy, mấy người Sở Sở cũng không tiện hỏi gì thêm. Với lại, quan trọng hơn là các nàng nhìn thấy biểu hiện của nữ cảnh quan có phần kì quái, hình như thật sự có chút mập mờ không rõ ràng với cô giáo thể dục đẹp đến mức phi nhân loại kia.
Nhất thời, trong lòng ai cũng đều có tâm sự.
Nhưng không ai chú ý tới một điều, mỹ nhân tóc vàng khi nghe nói lại có một nữ nhân vào ở, hơn nữa đối phương còn vì nữ cảnh quan mà đến, trong mắt liền ánh lên một tia kiên quyết, dường như vừa có một quyết định nào đó không dễ dàng.