Truyện tranh >> Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) >>Chương 357: Anh không phải làm gì cô ấy chứ?

Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 357: Anh không phải làm gì cô ấy chứ?


Đêm nay đúng là thu hoạch rất lớn, chẳng những bắt được hung thủ của vụ án mất tích, còn được miễn phí một siêu cấp vệ sĩ. Cái này từ trước tới nay mà nói, tuyệt đối là một hỉ sự ngoài dự liệu lớn nhất. Liếc mắt nhìn mỹ nữ tóc vàng mặt không có chút tức giận đi theo phía sau, Hướng Nhật không cần để ý đến nàng ta, trực tiếp rút điện thoại ra gọi cho nữ sĩ quan cảnh sát.
Nữ sĩ quan cảnh sát tựa hồ đang chờ điện thoại của nam nhân, chuông vừa reo một tiếng, nàng bật dậy tiếp máy luôn.
- Này, Hướng Quỳ, anh hiện tại ở đâu.
Trong giọng nói xen lẫn thập phần lo lắng, mặc dù nàng đối với nam nhân thực rất có lòng tin, nhưng lần này mục tiêu của nam nhân cũng không phải là người bình thường, trong lòng không yên cũng là hợp lý.
Hướng Nhật tranh thủ báo công.
- Đang muốn nói cho em biết đây, Tiểu Uyển, người anh đã bắt được. Anh hiện đang trên đường đi tới cục cảnh sát.
- Thật sao?
Bên kia đầu dây nữ sĩ quan cảnh sát không chờ cho nam nhân nói hết, giọng đầy ngạc nhiên vui mừng ngắt lời, sau đó có chút không đợi được đứng lên.
- Vậy anh nhanh lên một chút, em lập tức tới ngay cục cảnh sát chờ anh!
Vừa nói, cũng không đợi nam nhân có đồng ý hay không, trực tiếp cúp điện thoại.
Hướng Nhật có chút ấm ức, trong lòng có chút ăn dấm chua, thầm nghĩ chính mình đối với cả một kẻ tình nghi cũng không bằng hay sao, tựa hồ lực hấp dẫn của chính mình còn kém quá a?
Lắc lắc bóng đen cao lớn hôn mê giờ phút này giống như con chó chết ở trong tay mình, Hướng Nhật cơ hồ lại muốn động quyền động cước.
Bất quá hắn cuối cùng vẫn nhịn được, cũng không phải sợ mình bị thương, mà lo lắng cho việc mình ngược đãi tù binh bị mỹ nữ tóc vàng đằng sau nhìn thấy, việc này ít nhiều tổn hại đến hình tượng quang minh chính đại của mình. Khụ khụ! Nhắc tới mỹ nữ tóc vàng, Hướng Nhật đột nhiên ngừng bước, hắn chợt nhớ tới một vấn đề quan trọng cần giải quyết, quay đầu về phía mỹ nữ tóc vàng đã kịp đuổi theo nói.
- Anna. phải không? Nếu đã làm nô lệ của ta, đương nhiên phải gọi ta là "chủ nhân", bất quá bản thân ta rất ghét hai chữ này, sau này ngươi kêu ta "ông chủ" là được.
Đương nhiên, ngoài miệng nói là như vậy, Hướng Nhật trong lòng lại ước ao nữ nhân ngoại quốc này gọi mình bằng "chủ nhân", bất đắc dĩ trong nhà có mấy vị đại tiểu thư, hơn nữa nữ cảnh quan trên đường chắc đã tới, bị các nàng nghe mỹ nữ tóc vàng gọi mình là "chủ nhân" mà nói, khẳng định sẽ khiến cho các nàng liên tưởng này nọ, vậy cuối cùng chịu khổ vẫn là chính mình.
"Ông chủ" cách xưng hô thế này lại khác, đem đối phương coi như là vệ sĩ do chính mình thuê, như vậy gọi "ông chủ" hiển nhiên hết sức hợp lý.
Dám chắc mấy vị đại tiểu thư nhìn thấy cô ả ngoại quốc xinh đẹp này sẽ ghen tuông cho mà xem, nhưng chính mình cũng có thể đường đường chính chính có lý do để ứng phó.
Mặc dù mỹ nữ tóc vàng cũng không hiểu rõ tâm địa xấu xa của nam nhân, bất quá cũng thở phào một hơi, dù sao loại người cao ngạo như nàng đối với cách gọi "chủ nhân" cũng không quen. Nhưng nếu nam nhân thực bắt nàng gọi như vậy, theo lời thề trước kia của Mathew giáo chủ mà nói, nàng cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Mà hiện tại thấy nam nhân chủ động nói ra, hơn nữa thay bằng một cách miễn cưỡng có thể xưng hô được, nàng tự nhiên cũng vui vẻ thêm vài phần.
Đương nhiên, nếu như biết nam nhân bởi vì lo ngại mấy vị đại tiểu thư trong nhà ghen mà nói, nàng nhất định sẽ không chút do dự, thà chịu khuất nhục cũng không xưng hô như vậy.


Với nàng mà nói, có thể làm cho nam nhân ăn phải đá, nàng cho dù hi sinh một chút cũng cam tâm tình nguyện. Hơn nữa đi theo nam nhân đến lúc này mà nói, nàng cũng đã phát thệ trong lòng, chờ ba năm qua đi, nhất định nàng sẽ giết chết nam nhân này, nhất định!
Nhìn mỹ nữ tóc vàng bộ dáng giận dữ đến nghiến răng nghiến lợi, Hướng Nhật từ trên sắc mặt của đối phương nhìn ra nàng đã đồng ý với sự an bài của mình, nhưng vẫn cố ý trêu trọc nói.
- Ngươi đối với việc ta an bài dường như có chút bất mãn? Nếu nói như vậy, ta không ngại ngươi gọi ta là "chủ nhân" cũng được.
Hướng Nhật biết rõ tính tình cô ả sẽ tuyệt đối không làm vậy, sở dĩ nói như thế, cũng bởi vì đối phương vốn là đối thủ một mất một còn với mình, có thể dùng miệng lưỡi chiếm chút tiện nghi làm đối phương tức giận khiến hắn cảm thấy thực sảng khoái.
- Hướng tiên sinh, xin ngươi tự trọng.
Nam nhân lại một lần nữa chọc ngoáy, rốt cuộc làm cho mỹ nữ tóc vàng bạo phát, trong lời nói cơ hồ lạnh lẽo có thể khiến người ta run lên.

Hướng Nhật chính là muốn kết quả như thế, hắn cười hắc hắc một cách âm hiểm.
- Ngươi tựa hồ còn không gọi ta là "ông chủ" đó! Như thế nào, tên vệ sĩ cứng đầu không nghe lời? Đừng quên lời thề của chính Mathew giáo chủ, nếu như ngươi nghĩ đến việc muốn rời khỏi Vatican, ta không ngại lập tức mời ngươi đi.
Nam nhân nói câu này vừa chọc đúng vết thương trong lòng của mỹ nữ tóc vàng, ánh mắt như lưỡi dao chằm chằm nhìn về phía nam nhân, nhưng cuối cùng vẫn phải xuống nước thỏa hiệp, cơ hồ cắn miệng nghiến răng một lúc, mãi lâu mới bật ra hai tiếng.
- Ông chủ.
- Không tồi, lúc này ngươi thật biết điều, xem ra chỉ số thông minh của ngươi cũng không quá thấp.
Hướng Nhật làm điệu bộ tiểu nhân đắc ý, đột nhiên xoay qua chuyện khác, hơi hơi khoát tay nói.
- Hiện tại, người làm chủ nhân ta quyết định phái ngươi đi làm một nhiệm vụ. Đi, gọi cho ta một chiếc taxi đến, chúng ta trực tiếp đi đến Cục cảnh sát.
Mỹ nữ tóc vàng thần sắc trở nên ngưng trọng, thân thể bên ngoài cũng toát lên ánh bạch quang nhàn nhạt, tựa hồ có thể cùng nam nhân mất cả chì lẫn chài.
Hướng Nhật cũng không thèm để ý, hắn có thể khẳng định nữ nhân ngoại quốc này tuyệt đối không dám động thủ, càng được thể lên giọng.
- Ngươi không nghe thấy sao? Ta nói chính là đi ngay đó! Ngay lập tức!
Có lẽ bởi thái độ yên tâm của nam nhân do có chỗ dựa vững chắc làm cho mỹ nữ tóc vàng nhớ ra cái gì đó, tàn nhẫn nhìn nam nhân liếc một cái, xoay người đi đến mé đường đón taxi. Hướng Nhật lúc này mới thu hồi vẻ mặt hung tợn, mẹ nó, tốt tốt nói chuyện không được sao? Đừng bức lão tử ra tay với ngươi! Thật sự là. đáng đời!
Vốn hắn định dùng từ "không biết tự trọng"để hình dung, bất quá cuối cùng cũng có chút lương tâm, cảm giác như vậy có phần khi dễ nữ nhân quá mức, hơn nữa đối phương vẫn là một đại mỹ nữ nên cũng phải cân nhắc một chút. Mặc dù chính mình có đối xử nàng thế nào cũng không chẳng ngại, nhưng thương hoa tiếc ngọc ít nhiều vẫn có lợi. Huống chi hiện tại đối phương cũng không phải kẻ thù của mình, lại nói tiếp vẫn là chính mình an bài để bảo vệ mấy vị đại tiểu thư bên người, lẽ ra nên cùng nàng quan hệ tốt một chút mới phải, như vậy mới có thể khiến nàng tận tâm toàn lực bảo vệ mấy vị đại tiểu thư, chỉ là đối phương làm vẻ mặt hận không thể giết hắn khiến Hướng Nhật có chút khó chịu, không cho nàng một chút ra oai phủ đầu, thật sự nghĩ mình là mèo bệnh ư?
Phụ nữ đẹp quả nhiên được trời chiếu cố, mỹ nữ tóc vàng vừa mới xuất hiện bên đường, tiện tay nhoáng lên một cái đã có cỗ xe tự động dừng trước mặt. Tên tài xế tưởng rằng trời tối còn có thể bắt chuyện với một đại mĩ nữ người ngoại quốc, nào ngờ còn có nam nhân dẫn theo một thân hình máu me to lớn chuẩn bị lên xe, hắn vội vã mở máy định chạy. Bất quá Hướng Nhật tốc độ còn nhanh hơn, ngay lúc hắn còn đang khởi động đã chui tọt vào xe. Điều này làm cho tài xế trong lòng càng run sợ, sợ chính mình gặp phải tên ác ma cuồng sát, đêm nay cái mạng nhỏ này khó giữ rồi. Bất quá, khi nghe đối phương nói là đi tới Cục cảnh sát, dần dần vững tâm trở lại, việc này với việc chạy đến một địa điểm hẻo lánh tuyệt đối là hai việc khác nhau, hiện tại tài xế hoài nghi đối phương có phải đang được phái đi chấp hành nhiệm vụ đặc biệt hay không nữa.

Bởi vì tài xế lo lắng chủ yếu cũng bởi thân hình máu me trước mặt có thể chết trên đường đi, lại sợ chậm trễ đại sự của cảnh sát, tài xế dọc đường phóng xe rất nhanh, lòng thầm hỏi không biết ai mà ra tay dã man với tên to cao kia thế không biết?
Không đến một hồi, đã tới Cục cảnh sát.
Đám người vừa xuống xe xong, tài xế ngay cả tiền cũng không nhận, vội vã phóng đi.
Sớm thấy xe dừng lại trước cục cảnh sát, nữ sĩ quan chờ ở bên ngoài tâm trạng vốn không yên đã lập tức ra nghênh đón. Chứng kiến nam nhân tay còn cầm theo một vật gì to lớn đặt xuống, Thiết Uyển biến sắc, lập tức nhận ra bóng đen cao lớn mình gặp ở công viên trước đó. Chỉ là, lúc này đối phương nghiễm nhiên không còn toàn dạng, toàn thân huyết nhục, nhất là bắp đùi cơ hồ chỉ còn lớp da dính vào đó.
Thiết Uyển không khỏi nhíu mày, loại thương thế này nếu như đổi là người ngoài, chỉ sợ sớm đã bị dọa chết khiếp. Nhưng mặc dù biết đối phương không phải người bình thường, Thiết Uyển vẫn theo thói quen nghề nghiệp, móc điện thoại chuẩn bị gọi cấp cứu 120.

Hướng Nhật lập tức ngăn lại.
- Tiểu Uyển, đừng gọi điện thoại.
Nữ cảnh quan muốn gọi điện cho ai, tự nhiên Hướng Nhật biết rõ, chỉ là lúc này không thích hợp, bởi vì việc này quả thực vô ích hơn nữa vẫn mất công mà không được gì.
Nghe nam nhân ngăn cản, Thiết Uyển có chút do dự cùng khẩn trương.
- Người bị thương nặng vậy, Hướng Quỳ, em sợ.
- Không cần sợ, dù sao người này không chết được, hơn nữa một lúc nữa sẽ có người tới vì chuyện này.

Câu nói sau cùng đích thực mới chính là nguyên nhân Hướng Nhật ngăn cản nữ cảnh quan gọi xe cấp cứu. Vừa rồi trong lúc rời khỏi nhà máy giấy bỏ hoang, nhìn đội trưởng liên tục chú ý đến đối tượng tình nghi trên tay mình, Hướng Nhật đã biết bọn họ sẽ không đợi được đến ngày mai mới lấy người, đêm nay sẽ có hành động, nói không chừng giờ này đang trên đường tới.
- Có người?
Thiết Uyển nhất thời bị nam nhân nói đến hồ đồ.
- Ừ, chính là đám người của quốc gia phái tới mà anh đã nói, bọn họ cũng là dị năng giả, chuyên môn xử lý những vụ phạm tội của "dị năng giả".
Hướng Nhật bản thân không muốn nữ cảnh quan bị cuốn vào chuyện này, đơn giản chỉ nói qua một chút về mấy người Hiên Viên Tổ.
Thiết Uyển rõ ràng có chút khó hiểu.
- Nhưng hồ sơ vụ án của em làm sao bây giờ?

Không phải do hồ sơ vụ án đích thực vốn là do nàng phụ trách lại bị người khác đoạt mất công lao mà cảm thấy khó nghĩ, mà bởi vì nếu mang tên tội phạm này đi. chân tướng sự việc giải quyết sao bây giờ? Như thế nào có thể giải thích cho dư luận?
- Yên tâm đi, bọn họ sẽ giúp em giải quyết.
Hướng Nhật ôn nhu nói, đối với lo lắng trong lòng nữ cảnh quan hắn cũng biết rõ.
- Tiểu Uyển, em cũng biết, loại sự kiện kỳ dị này không thể nói ra ngoài, cho nên.
Hướng Nhật tuy nói còn chưa hết, nhưng Thiết Uyển cũng không phải kẻ ngu, suy nghĩ một chút liền hiểu được, không khỏi thở dài.
Nàng biết lần này chân tướng sự việc chỉ sợ không thể nói ra, không nói người nhà của người bị hại có tin hay không, nếu họ tin, hậu quả càng thêm nghiêm trọng khiến cho xã hội khủng hoảng, đó cũng không phải là điều nàng muốn nhìn thấy.
Lúc này, Thiết Uyển rốt cục phát hiện bên cạnh còn có một người, khi nhìn thấy khuôn mặt thì nhất thời lấy làm kinh hãi.
- Anna tiểu thư, sao cô lại ở đây?
Vừa rồi do mải chú tâm đến hung thủ. cho nên quên mất người bên cạnh. Bất quá, giờ này mục tiêu chú ý không giống nhau. Nàng nhớ rõ là Anna tiểu thư cùng nam nhân không hợp nhau lắm, thế nào mà hai người lại ở cùng một chỗ thế?
Mỹ nữ tóc vàng sớm nhìn thấy nữ cảnh quan mắt đã sáng lên, bất quá bởi vì còn có nam nhân bên cạnh, hơn nữa đối phương hiện đã thành chủ nhân của mình, nàng lại càng không thể mở miệng chào hỏi, sợ sẽ khiến nam nhân trách mắng, việc này sẽ khiến nàng có cảm giác mất thể diện trước nữ cảnh quan.
Bất quá hiện tại nhìn thấy nữ cảnh quan chủ động bắt chuyện với mình, trong lòng vui sướng đồng thời muốn đáp lời, nhưng Hướng Nhật ở một bên khó chịu nói.
- Tiểu Uyển, em khách khí vậy làm gì, cô ta giờ là nô lệ của anh!
Thiết Uyển nhất thời phản ứng không kịp, khi ý thức được điều nam nhân nói là cái gì nàng đưa mắt về phía nam nhân, dè dặt nói:
- Hướng Quỳ, anh không phải làm gì cô ấy chứ?



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 357: Anh không phải làm gì cô ấy chứ?