Truyện tranh >> Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) >>Chương 350: Ngươi nghĩ ta không dám lấy sao?

Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 350: Ngươi nghĩ ta không dám lấy sao?


- Tiểu Uyển, vậy nữ nhân điên kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Sáng sớm hôm sau, Hướng Nhật thừa dịp nữ cảnh sát còn chưa đi làm, vội hỏi nàng một câu.
- Anh nói Thải Hồng hả, cô ấy là người tốt.
Vẻ mặt Thiết Uyển cũng không có cái gì khác thường, hơn nữa trong ánh mắt có chút trách cứ ý tứ của nam nhân, rõ ràng là đang oán giận hắn gọi "nữ nhân điên" thật khó nghe.
- Anh hỏi em lúc anh đi Nhật Bản hai ngày có cái động tĩnh gì kì quái không?
Hướng Nhật có chút hết chỗ nói, xem vẻ mặt nữ cảnh sát, tựa hồ hai ngày mình không có ở đây, nàng đã cùng nữ nhân điên có quan hệ khá tốt.
- Không có a.
Thiết Uyển bị nam nhân hỏi đến vẻ mặt ngẩn ra, có chút lo lắng hỏi.
- Có phải có chuyện gì xảy ra không?
- Không có a!
Hướng Nhật vội vàng phủ nhận, chuyện nữ nhân điên nọ nói phải gả cho hắn tốt nhất là không nên tiết lộ, nếu không có thể lại rước lấy một phen phong ba.
Thiết Uyển thở dài một hơi,
- Vậy thì tốt. Có điều em hiện tại cùng Thải Hồng đã trở thành chị em tốt, anh sau này đừng gọi cô ấy là nữ nhân điên nữa, khó nghe muốn chết!
- Ừ, ừ.
Hướng Nhật đảo cặp mắt trắng dã, đột nhiên lại tò mò hỏi.
- Tên của cô ấy không phải là Thải Hồng chứ?
- Đúng vậy, họ tên đầy đủ của cô ấy là Phạm Thải Hồng.
- Họ Phạm? Phạm trong chữ nào?
- Là Phạm trong Phạm đế cương, anh hỏi rõ như vậy làm gì?
Thiết Uyển nghi hoặc nhìn nam nhân.
- A, anh chỉ là tùy tiện hỏi thôi.
Hướng Nhật miễn cưỡng cười ha ha nói. Nhưng trong lòng lại nghĩ tới ý không tốt, như thế nào không gọi tên là "Tiện (贱 = rẻ) ", như vậy dễ nghe hơn nhiều, hơn nữa cũng phù hợp với hình tượng hằng ngày của cô ả hơn.
Thiết Uyển không nhìn ra từ mặt nam nhân manh mối gì, lại bởi vì đã đến thời gian đi làm, nên cũng chẳng muốn tiếp tục tra hỏi nữa.
- Được rồi, em không nói chuyện với anh nữa, em phải đến cục cảnh sát giờ.


- Ừ, vậy em đi đi.
Nhìn nữ cảnh sát ra cửa, vẻ nghi ngờ trên mặt Hướng Nhật càng đậm. Hắn mới không tin nữ nhân điên hận hắn đến ngứa ngáy cả răng kia còn muốn gả cho hắn, trong này khẳng định có thêm âm mưu gì đây.
Bởi vì không có bất cứ đầu mối nào, Hướng Nhật chỉ có thể hỏi nữ cảnh sát, hắn còn nhớ rõ nhân điên hình như có nói qua phải gả cho hắn hoàn toàn là vì Tiểu Uyển, mà "Tiểu Uyển" chắc chắn chính là nữ cảnh sát quan hệ tốt cùng nàng hai ngày qua, cứ tưởng rằng có thể ở nữ cảnh sát có được đầu mối gì, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Hướn Nhật không khỏi có chút thất vọng, nhưng hắn cũng không có từ bỏ, bởi vì trong trường học còn có vị đại tiểu thư Liễu Y Y, bản thân có thể hỏi nàng một chút, nói không chừng nàng lại biết được chuyện gì đó.
Suy nghĩ xong, Hướng Nhật chạy vội tới trường, mà Sở Sở mấy vị đại tiểu thư từ lúc hắn lặng lẽ lôi kéo nữ cảnh sát sang một bên hỏi cũng đã đi học rồi. Không có các nàng đi cạnh, thời gian Hướng Nhật chạy tới trường so với bình thường còn chưa tới một nửa. Nhưng điều làm hắn buồn bực chính là, vị đại tiểu thư Liễu Y Y này lại không tới trường học. Cứ tưởng rằng thời gian bây giờ còn sớm, đối phương còn chưa đến. Nhưng thời gian hai tiết đã trôi qua, Liễu đại tiểu thư vẫn như cũ không thấy bóng dáng.
Hướng Nhật biết nàng sẽ không tới, bởi vì đối phương nếu đi muộn, cũng đều vào lúc tan tiết đầu là tới, quá lâu như vậy vẫn không đến, vậy hẳn là có chuyện gì trì hoãn nên không cách nào tới được.
Thừa dịp tiết thứ ba vừa xong, Hướng Nhật chuồn ra phòng học vốn định gọi điện thoại hỏi nàng một chút, nhưng vừa mới móc điện thoại, tiếng chuông điện thoại lại vừa vang lên. Nhìn thoáng qua màn hình, Hướng nhật có chút ngoài ý muốn, tự nhiên lại là nữ thư ký Phương Oánh Oánh gọi tới. Băn khoăn về việc ngoài ý muốn này, hắn vẫn là không chút do dự tiếp điện thoại.
- Như thế nào hôm này lại rảnh rỗi gọi điện cho ta thế?
Đối diện truyền đến một thanh âm kiều mị.

- Ngươi là người không có lương tâm, cũng không phải vì ta rất nhớ ngươi sao.
Hướng Nhật nhất thời dở khóc dở cười.
- Ngươi không thấy những lời này có điểm mập mờ sao?
Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương nói đúng sự thật, có điều trong lòng vẫn không khỏi thầm hô may mắn, hoàn hảo không phải trong phòng học nghe điện thoại, nếu không bị mấy vị đại tiểu thư bên cạnh nghe được câu này chỉ sợ lại hiểu lầm, lại rước thêm phiền toái thì khổ.
- Trong lòng ngươi không phải đang nghĩ vậy sao?
Nữ thư ký đối diện hỏi ngược lại.
- Ta thừa nhận đã từng có ý vậy, nhưng cái này là không thực tế, ta biết ngươi không thích nam nhân!
Hướng Nhật nửa thiệt nửa đùa nói.
Nữ thư ký đối diện lập tức phản kích.
- Đi chết đi, ngươi mới không thích nữ nhân ấy!
Hướng Nhật biết có nói hơn cũng sẽ không chiếm tiện nghi gì, để tránh nữ thư ký tranh cãi vấn đề ai mới là đồng tính luyến tiếp tục, lập tức nói sang chuyện khác.
- Nói đi, tìm ta có việc gì, ta nghe đây.
- Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể tìm ngươi sao? Tùy tiện trò chuyện vài câu không được à? Uổng công ta coi ngươi như huynh đệ, thì ra nói hai câu cũng không được, như vậy thật làm cho người ta thương tâm!
Nữ thư ký đối diện trách móc một trận. Hướng Nhật thật sự không thể nhịn được thế công mãnh liệt của đối phương, uy hiếp nói.
- Này, ngươi không nói ta liền cúp máy, hiện tại ta đang vội.

- Ngươi cúp đi. Ai, đáng tiếc nhiều người đẹp như vậy a.
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói nữ thư ký liền trở thành cực độ hấp dẫn.
Hướng Nhật biết rõ đối phương đang dụ dỗ hắn, nhưng vẫn hỏi lại.
- Cái gì người đẹp?
- Hôm nay là thời gian công ty công khai tuyển nhân viên đó, ngươi không biết à? Đến phỏng vấn đều là người đẹp a, ngươi nói như thế nào cũng là ông chủ, hiện tại cho ngươi một cơ hội, làm người phỏng vấn thế nào?
Hướng Nhật một trận chán nản.
- Ngươi sẽ không vì chuyện này mới tìm đến ta đó chứ?
Loại việc cỏn con này, căn bản là không cần hắn phải ra tay, hơn nữa, Hướng Nhật cũng không cho rằng hắn có thể làm một người phỏng vấn tốt. Đồng thời hắn cũng nghe ra, nữ thư ký này nào có tìm hắn vì việc quan trọng gì, hoàn toàn là đang trêu chọc hắn, nếu thật sự có sự tình nghiêm trọng mà nói, căn bản không cần chính mình mở miệng hỏi, sợ rằng đã sớm nói ra. Quả nhiên, kế tiếp nữ thư ký nói làm cho Hướng Nhật biết nàng đến cùng nhàm chán đến cỡ nào.
- Đúng vậy, nếu không ngươi cho rằng là việc gì? Sẽ không tơ tưởng rằng tỷ tỷ động tình muốn tìm nam nhân chứ? Cho dù muốn tìm cũng sẽ không tìm ngươi a, ai, tuổi ngươi còn quá nhỏ, cũng không biết đã phát dục hoàn toàn chưa?
- Không nói với ngươi nữa, ta phải vội làm chính sự.
Hướng Nhật oán hận cúp điện thoại. Mịa, tự nhiên hoài nghi ta còn chưa phát dục hoàn toàn? Sớm muộn gì cũng cho ngươi kiến thức một chút lợi hại của ta! Bất quá nghĩ thì cũng chỉ nghĩ vậy, Hướng Nhật còn không có cầm thú đến nỗi xuống tay với nữ thư ký, chỉ là tức giận quá mà thôi. Thế nhưng, điều nữ thư ký nói làm cho hắn liền sinh ra một ý niệm, nghĩ tới tình cảnh muốn có một ngày đem nữ thư ký này đặt dưới thân. Vừa tưởng tượng đến đây, Hướng Nhật nặng nề vỗ đầu mình một cái, cái ý nghĩ này quá cầm thú đi! Vì ngăn thân thể bắt đầu phản ứng sinh lý, Hướng Nhật vội vàng gọi điện thoại cho Liễu đại tiểu thư, hy vọng ép xuống một chút dục vọng bản thân đang bành trướng. Bất quá hắn còn chưa kịp mở miệng, bên kia cũng đã truyền đến tiếng rống giận dữ.
- Lại là ngươi tên hỗn đản này!
Hướng Nhật vừa nghe, ngữ khí này kết hợp với câu nói thô lỗ này, không cần nghĩ hắn cũng biến là ai đang tiếp điện thoại.
- Lại là nữ nhân điên nhà ngươi!
Người đối diện hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên đối với ba chữ "nữ nhân điên" này cực kì bất mãn.
- Ngươi tìm Y Y làm gì, ta cảnh cáo ngươi tốt nhất không nên có chủ ý gì với nàng, nếu không đừng trách ta không khách khí!

Bệnh thần kinh! Hướng Nhật thầm mắng một tiếng, nhưng nếu là chính cô ả tiếp điện thoại, hắn cũng chẳng muốn hỏi Liễu đại tiểu thư nữa, bản thân nghi hoặc nếu hỏi chính nàng không phải tốt hơn sao? Đương nhiên, muốn hỏi chuyện ấy, vậy giọng nói tự nhiên không thể khiêu khích đối phương, cho ên chỉ có thể "ân cần hỏi thăm" đối phương một chút về thắc mắc trong bụng.
- Ngươi tối qua nói đến cùng là ý tứ gì?
Bất quá đối phương cũng không có bất cứ cố kị gì.
- Chuyện này mà nghe không hiểu sao? Xem ra ta phải đánh giá lại chỉ số IQ của ngươi một chút, lời của ta nói rõ ràng đến như vậy, ngươi còn không hiểu, chẳng lẽ ngươi là heo sao?
Hướng Nhật cố nén tức giận.
- Ngươi sẽ không thực sự chuẩn bị gả cho ta chứ?
- Vốn ta nói rồi sẽ không nói lần hai, có điều nếu đầu heo nhà ngươi còn không biết, ta sẽ nói lại một lần nữa, không sai, ta là muốn gả cho ngươi!

- Ta hình như chưa nói là muốn kết hôn với ngươi a?
Hướng Nhật lên giọng để cảnh tĩnh đối phương loại chuyện này cũng không phải nhất định bên kia tình nguyện.
- Đây là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta, tóm lại là ta đã nói rõ ràng. Về phần những cô gái bên cạnh ngươi, ta đã từ miệng Y Y biết rồi, ta sẽ không để ý!
Hướng Nhật một trận khó chịu, nhưng vẫn nhịn xuống.
- Có thể hỏi một chút được hay không, đến cùng là nguyên nhân gì khiến ngươi quyết định như vậy?
- Không có gì, ta thích thế!
- Thích? Ngươi cũng không nên nói cho ta biết ngươi thích ta, chúng ta tổng cộng gặp mặt còn chưa đến ba lần, hơn nữa đều là ở tình huống không thoải mái, ngươi tự nhiên lại thích ta?
Đối diện truyền đến từng trận cười lạnh coi thường.
- Ta có nói là thích ngươi sao? Đừng quá tự tin vậy chứ, ta chỉ nói là ta thích làm vậy thôi, chưa từng nói là bởi vì thích ngươi a.
- Vậy vì nguyên nhân gì?
- Không có nguyên nhân!
Hướng Nhật biết không thể từ miệng nữ nhân điên này biết nguyên nhân, nghĩ tới đối phương vốn là bị điên, làm việc không hề nói lý, mình tự nhiên hâm hâm hỏi cô ả, xem ra cũng không biết điên phát ra từ chỗ nào nữa a? Vừa nghĩ vậy, Hướng Nhật cũng không hỏi đối phương nữa, dù sao cũng là cô ả một phía nói muốn gả, còn mình đâu có ý định gì chứ, trong lòng không nhịn được thầm chửi đểu một câu. Đang muốn đem điện thoại cúp thì lúc này, đối diện lại truyền tới một câu.
- Muốn cho ta không lấy ngươi làm chồng cũng được.
- Điều kiện gì?
Hướng Nhật lập tức dừng lại xúc động muốn cúp điện thoại, hắn đương nhiên cũng biết nữ nhân điên này không để chính mình chiếm tiện nghi tốt như vậy, khẳng định là có âm mưu gì đó, nói không chừng chính lần này cô ả nói chính là mục đích thực sự của việc phải gả cho mình.
- Lập tức cùng Tiểu Uyển chia tay, đơn giản là vậy!
- Ngươi nằm mơ đi!
Vừa nghe đối phương tự nhiên bảo mình chia tay với nữ cảnh sát, Hướng Nhật tưởng như phát hỏa, cũng không nhẫn nại nhịn xuống nữa.
- Con mẹ nó, phải gả cho ta ư? Ngươi nghĩ rằng ta không dám lấy sao? Nhiều nhất chính là lấy một yêu nữ không già thôi, chờ đến lúc nghèo không kiếm ra tiền, ta còn có thể đem ngươi tới trưng bày trong viện bảo tàng thu vé vào cửa!
Nói xong, Hướng Nhật không đợi đối phương lên tiếng, lập tức cúp điện thoại.



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 350: Ngươi nghĩ ta không dám lấy sao?