Giải thích cho mấy người Sở Sở cũng thật khó khăn, vừa nghe Hướng Nhật cùng Thạch Thanh đi gặp bà ngoại chưa biết mặt, hơn nữa còn đang bệnh nặng, mấy người Sở Sở cũng không hiểu gì nhiều, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu, đó là hi vọng trở về sớm.
Hướng Nhật dĩ nhiên thề thốt cam đoan, sau đó còn nói thêm vài điều tốt đẹp nữa rồi mới cúp điện thoại.
Mà hiệu suất làm việc của Thạch Trung Chính quả là nhanh, Hướng Nhật vừa mới dứt nói chuyện, bên kia ông ta cũng đã xong mọi thủ tục xuất ngoại. Cũng chẳng trách, ở địa vị hiện giờ, chuyện người khác phải mất vài ba ngày thì với ông ta chỉ đơn giản như việc ăn ngủ bình thường.
Hướng Nhật cũng không chuẩn bị gì cả, cứ một thân như vậy thoải mái mà đi.
Nhưng thật ra Thạch Thanh đã chuẩn bị một đống đồ, túi lớn túi nhỏ có đến mấy cái. Đương nhiên, đấy đều là quà hiếu kính mà Thạch Mỹ Na Tử biếu cho thân nhân và mẫu thân đã hai mươi năm không gặp. Bà cũng chỉ có thể tặng vài món, chủ yếu là đặc sản Trung Quốc mà bên Nhật Bản khó kiếm, lấy điều đó để an ủi bản thân mình.
Mọi cái đều xong xuôi, Thạch Mỹ Na Tử lau lệ dặn dò vài điều, rồi Thạch Trung Chính tự mình lái xe đưa hai người ra sân bay.
Tại sân bay đã có người chờ sẵn, tầm hơn ba mươi tuổi, mặc y phục chuyên dụng, nhìn qua tướng mạo có thể thấy đó là một nữ nhân xinh đẹp. Theo lời giới thiệu của Thạch Trung Chính, đây chính là phiên dịch của họ trong chuyến đi tới Nhật Bản này. Nhưng theo ánh mắt ám chỉ của Thạch Trung Chính, Hướng Nhật đoán được không phải phiên dịch bình thường, có lẽ là người được cấp trên phái tới. Trừ công việc phiên dịch không biết nàng còn nhiệm vụ gì khác không, cái này thì không biết được rồi.
Sau khi lên máy bay, rốt cuộc Hướng Nhật biết được các nàng định đi đến nơi nào, đó là thành phố lớn thứ tư Nhật Bản - Nagoya, nơi bà ngoại Thạch Thanh ở.
Nagoya ở phía tây Nhật Bản, không tính đến Tokyo, Osaka, Yokahama, thì nó là thành phố lớn nhất. Bởi nó nằm giữa khu trung tâm thương mại, công nghiệp và giao thông, vị trí giữa đông kinh và kinh đô nên còn được gọi là trung kinh. Là trung tâm công nghiệp lớn của Nhật nên nó cũng có lịch sử phát triển lâu dài. Từ Bắc Hải bay thẳng một chuyến là tới Nagoya, ước chừng chỉ cần hơn hai giờ là tới bến.
Khi trời tối, máy bay rốt cuộc cũng hạ cánh. Bởi lần này đến chưa báo trước, chủ yếu là do không có cách nào thông báo, nên không có người ra đón. Nhưng cái đó cũng không quan trọng, Thạch Thanh đã có trong tay địa chỉ của bà ngoại, chỉ cần theo chỉ dẫn như trong giấy ghi tìm đến nơi đó là được.
Hơn nữa, Hướng Nhật cũng quan sát thấy, nữ phiên dịch Lý Na kia dường như có quen biết không nhỏ với bà ngoại Thạch Thanh. Sau khi xuống máy bay, nàng bắt taxi rồi nói rành mạch địa điểm kia, Hướng Nhật một điểm cũng không hiểu, nhưng tài xế đã khởi động xe đưa mấy người đi. Hướng Nhật càng thêm chắc chắn nàng chính là người được "cấp trên" phái tới, nhưng hắn không để đồ đệ Thạch Thanh phải lo lắng.
Trên đường, nữ phiên dịch Lý Na cũng không nhàn rỗi, giới thiệu Nagoya với hai người Hướng Nhật, những địa điểm du lịch, giao thông, mua sắm, ăn uống và giải trí. Đến giờ thì Hướng Nhật cũng hiểu đại khái cái nơi mà trước chỉ biết đến mỗi tên này.
Nagoya có hàng nghìn khu nhà, Thạch ngoại tổ mẫu ở tại khu 16. Mất mấy chục phút ngồi taxi mới tới được nơi, thoạt nhìn tòa nhà ba tầng có kiến trúc khá cổ. Mặc dù Nagoya là thành phố kiến thiết kiểu mẫu của Nhật Bản, nhưng không phải khu phố nào cũng buôn bán sầm uất, có những nơi khiến người ta thoạt nhìn đã thấy bình lặng yên tĩnh. Như nơi ở của bà ngoại Thạch Thanh chẳng hạn, nhìn qua không lớn lắm, nhưng cũng không có cảm giác chật hẹp. Bên ngoài căn nhà có tường vây bao quanh, bên trong tường là khoảng sân xanh biếc, hoa cỏ trong vườn được cắt xén gọn gàng, không có điểm nào bừa bãi. Có thể thấy chủ nhân của nơi này rất chăm chỉ, mỗi ngày đều dành thời gian chăm sóc cây cối.
Bởi trời chưa tối hẳn, cổng vẫn nửa mở nửa đóng, mấy người liền nhẹ đi vào. Đi hết sân là tới cửa nhà, đứng bên ngoài cửa sổ đã có thể thấy ánh đèn bên trong, thậm chí cả tiếng vui đùa ầm ĩ cũng mơ hồ có thể nghe được.
Thạch Thanh đột nhiên thấy khẩn trương, từ lúc lên máy bay nàng đã bắt đầu khẩn trương rồi, bây giờ lại cũng chỉ tăng thêm chút mà thôi. Nàng ôm chặt cánh tay nam nhân bên cạnh, thấp giọng nói:
- Sư phụ, em sợ.
- Sợ cái gì, đây là bà ngoại em cơ mà, có gì mà phải sợ.
Hướng Nhật cũng thấp giọng an ủi, đồng thời vỗ vỗ nhẹ lên bàn tay bé nhỏ đang quấn lấy tay mình. Kì thật hắn cũng biết đồ đệ từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy bà ngoại, nay sắp có cơ hội gặp mặt, tâm tình đương nhiên là kích động khẩn trương.
Có sự cổ vũ của hắn, Thạch Thanh lấy lại được chút bình tĩnh. Nhưng nhìn chuông cửa chỉ ngay gần phía trước mà nàng không làm thế nào ấn được.
- Hay để tôi gọi cho!
Phiên dịch Lý Na đứng một bên thấy nàng chần chừ liền đưa tay ra đặt lên chuông cửa.
Việc này làm Hướng Nhật có chút căm tức, đối phương thật là quá "tự nhiên", nhưng thấy bộ dáng đồ đệ như trút được gánh nặng, hắn cũng không so đo với nàng ta.
Rất nhanh, từ trong nhà vang đến tiếng bước chân, cửa được mở ra. Người mở cửa là một người đàn ông trung niên tầm trên bốn mươi tuổi, người không cao lắm, hơi béo một chút nhưng nhìn thoáng qua cũng rất hiền hòa.
- Xin hỏi các vị là ai?
Người đàn ông trung niên kia có vẻ nghi hoặc hỏi, cẩn thận đánh giá mấy người trước cửa. Đột nhiên ánh mắt dừng lại trên người Thạch Thanh không di chuyển đi đâu nữa, dường như có chút không tin, lắp bắp nói:
- Cô, cô, cô là.
Hướng Nhật mặc dù không hiểu đối phương nói gì, nhưng cũng đoán được đại khái, hơn nữa đối phương vừa thấy Thạch Thanh đã có biểu hiện này, Hướng Nhật dám khẳng định là ông ta đang cực kỳ kinh ngạc. Bởi tướng mạo đồ đệ rất giống mẹ, chỉ sợ người trung niên kia không dám tin người trước mặt chính là người thân của hắn.
Thấy biểu hiện của đối phương, Thạch Thanh cũng đoán được đôi chút, có lẽ người trước mặt là người thân của nàng, bởi thấy mình lúc lớn rất giống mẹ nên mới kinh ngạc như vậy. Nhưng lúc này nàng cũng không biết nói cái gì, bởi nàng hoàn toàn không hiểu lời đối phương.
Thật ra khi Lý Na bên cạnh nói vài câu tiếng Nhật, người đàn ông trung niên nghe xong, vẻ mặt đầy kích động, trong mắt hình như còn ngấn lệ, miệng thì thào nói. Rồi như đột nhiên nhớ ra điều gì, xoay người đi nhanh vào trong nhà, quên luôn cả đổi giầy.
Một lát sau, có nhiều tiếng chân hơn, có đến bốn năm người đi ra. Đi đầu là một bà cụ chừng 60 tuổi, trên mặt không nhiều nếp nhăn, từ khuôn mặt có thể mơ hồ nhận ra những nét kiều diễm lúc trẻ tuổi.
Hướng Nhật để ý thấy bà cụ này với Thạch Thanh có nhiều điểm giống nhau, trong lòng hơi xúc động, nhưng tiếp đó lại nhíu mày. Người ấy hẳn là còn đang bệnh nặng, sao mặt lại hồng hào như vậy, đâu có vẻ gì là đang bệnh đâu? Hơn nữa còn có thể chạy đến đầu tiên, có gì giống người già yếu đâu? Thân thể thậm chí chắc chắn còn rất cường tráng, nếu không sao có thể làm được như vậy.
Theo sát sau lưng bà là một nữ nhân trung niên, tuổi tác tương tự, chỉ là thân thể hơi béo tốt. Phía sau trừ người trung niên vừa mở cửa, còn lại hai đứa trẻ một lớn một nhỏ. Đứa lớn tầm mười sáu, là nữ, tướng mạo so với Thạch Thanh có vài nét tương tự, nhìn qua cũng có thể thấy là một mĩ nữ. Đứa nhỏ là trai, tầm mười một tuổi, có đôi mắt rất to, kháu khỉnh bụ bẫm, trông rất đáng yêu.
Bà cụ hồng hào không nhìn đến hai người Hướng Nhật với Lý Na, vừa tới nơi ánh mắt đã không rời khỏi khuôn mặt Thạch Thanh, càng nhìn càng kích động, cuối cùng nước mắt tuôn ra. Sau đó mặc kệ tất cả, xông đến ôm Thạch Thanh vào lòng. Thạch Thanh như hiểu được nên không hề né tránh, để mặc bà lão ôm mình, ánh mắt không hiểu sao có chút nhoà đi. Hai người trung niên bên cạnh cũng kích động không kém, không nhịn được ôm lấy nhau. Chỉ có hai đứa trẻ tò mò nhìn cảnh này, nhưng cô gái trong mặt hơi có chút biến đổi, khi thấy tổ mẫu ôm cô gái có khuôn mặt kia thì dường như hiểu ra được.
Bà lão ôm một lúc, cuối cùng cũng từ từ buông ra, thấy cô gái trước mặt rất giống con gái mình, liền hỏi một câu gì, làm cho người nghe trong lòng cũng cảm thấy chua xót.
Nhưng Thạch Thanh lại chẳng hiểu gì, đưa ánh mắt về phía người phiên dịch. Lý Na liền dịch lại:
- Bà ấy hỏi cô có phải là con gái của Mỹ Na Tử không?
Thạch Thanh lúc này mới nhìn lại về phía bà lão, trong mắt long lanh nước, chầm chậm gật gật đầu.
Bà lão dường như có chút bất mãn, không rõ có phải vì cháu gái không nói được tiếng bổn quốc hay bởi lí do gì, nhưng rất nhanh sự vui mừng đã thay thế.
- Tốt, tốt, cháu ngoan.
Lời vừa thốt ra, Hướng Nhật liền kinh ngạc, vừa rồi bà lão nói chính là tiếng Trung, mặc dù còn hơi gượng gạo, nhưng các chữ cũng rất rõ ràng.
Không đợi nàng phản ứng, bà lão lại kéo tay Thạch Thanh đi vào trong nhà:
- Vào đây, đi vào đây. Hiển nhiên, bà đã quên mất Hướng Nhật cùng Lý Na ở cạnh bên, nhưng người đàn ông trung niên kia không bỏ quên sự hiện diện của hai người, mau chóng dùng tay ra hiệu "mời" hai người vào.
Đối với lời xin lỗi bằng hành động thường ngày này, Hướng Nhật cũng có thể hiểu được, hắn đã học qua tiếng Nhật nhưng là biết rất có hạn, chỉ là mấy từ phổ thông thường dùng, giờ phút này hoàn toàn không cần, chỉ lấy tay ra hiệu là được.
Nhưng đối với phiên dịch Lý Na thì việc nói chuyện chẳng có gì khó khăn, liền dùng Nhật ngữ đáp lại vài câu.
Hướng Nhật cố kìm nén sự tức giận, nếu biết như này thì đã sớm xổ ra vài câu tiếng Nhật. Định cố tình dùng tiếng Anh nói chuyện nhưng lại sợ đối phương nghe không hiểu, đành nuốt giận vào bụng.
Dưới sự dẫn đường của người trung niên, Hướng Nhật cùng Lý Na theo vào phòng khách. Nhìn vào phòng khách bên cạnh, thấy trên bàn đầy thức ăn, hai người liền hiểu ra là vừa nãy cả nhà đang ăn cơm.
Lúc này, Thạch Thanh đang ngồi tại bàn ăn, trước mặt có đặt một cái bát, bà cụ ngồi bên cạnh không ngừng gắp thức ăn vào bát cho nàng. Hiển nhiên, bà cụ từ trước đến giờ chưa từng thấy cháu gái nên rất cao hứng, ngay cả thói quen dùng cơm bình thường cũng gạt bỏ đi. Nhưng vợ chồng trung niên kia thì không thất lễ như vậy, khi hai người Hướng Nhật được đưa đến bàn cơm, nữ nhân trung niên kia đã nhanh chóng vào bếp lấy bát đũa mới đặt trước mặt hai người.
Lúc này, bà cụ mới phát hiện thấy trên bàn ăn có một đôi nam nữ xa lạ, cảm thấy khó hiểu nhìn về phía nam nhân trung niên bên cạnh:
- Hai vị này là?
Tuy nghe không hiểu, nhưng Hướng Nhật qua vẻ mặt của bà có thể đoán được ý tứ. Mồ hôi lạnh lập tức chảy ra, thầm nghĩ bà cụ này thấy cháu gái cái là quên hết những người khác luôn. Nhưng trong lòng Hướng Nhật không hề thấy khó chịu, thậm chí còn cao hứng thay đồ đệ, có một người bà trong mắt luôn chỉ có cháu gái, ai mà không đố kỵ chứ?
Vừa lúc đó, người trung niên giới thiệu hai người, khiến cái nhìn của bà cụ về phía hai người không xa lạ như nãy nữa, lời nói thậm chí còn thân thiết hơn:
- Các cháu tới cùng Thanh nhi, ta rất cảm ơn vì đã chiếu cố đến nó.
Có lẽ là sợ đối phương không hiểu, nên bà cụ đã dùng tiếng Trung để nói chuyện, nhưng lời nói hơi gượng.
Hướng Nhật khiêm nhường, thấy đối phương hiểu được tiếng Trung, hắn không e ngại nữa:
- Chiếu cố Tiểu Thanh là việc cháu phải làm.
- Tiểu Thanh?
Bà cụ sửng sốt, tiếp đấy như đang nghĩ cái gì, không khỏi nhìn về phía cháu gái mình, thấy nàng mặt mũi đã đỏ bừng, liền biết ngay đáp án.
- Cậu là chồng của Thanh nhi?
Bà cụ nhìn về phía Hướng Nhật bằng ánh mắt khác, so với vừa rồi còn có vẻ thân thiết hơn, hiển nhiên đã coi hắn như người nhà.
Hướng Nhật đương nhiên có thể nhận biết được biến hóa đó, vội vàng gật đầu thừa nhận.
Có được đáp án chính xác, bà cụ càng cao hứng, dùng tiếng Nhật nói to mấy câu, rồi chỉ chỉ vào Hướng Nhật. Ngay sau đó, chưa kịp kiểu gì thì toàn bộ ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hắn, trong mắt có vẻ tò mò cũng với nét vui mừng, cảm giác thật thân thiết
- Họ nói gì vây?
Hướng Nhật thấp giọng hỏi phiên dịch Lý Na bên canh.
- Giới thiệu thân phận của anh với mọi người.
- Thân phận?
Hướng Nhật ngẩn người, nhưng lập tức hiểu ra, có thể tạo ra tình hình như hiện giờ, có lẽ chỉ có thể là thận phận cháu rể.
Bà cụ đưa ánh mắt về phía Lý Na tiểu thư, trong mắt có ý hỏi.
Hướng Nhật hiểu ý, vội vàng giới thiệu:
- Cô ấy là phiên dịch của cháu.
- Phiên dịch?
Bà cụ không ý kiến gì gật gật đầu, thu ánh mắt lại, rõ ràng với người phiên dịch cũng không có hứng thú lắm. Nhưng đối với cháu rể thì bà chú ý nhiều lắm, cười tủm tỉm nhìn Hướng Nhật hỏi:
- Hai đứa kết hôn lúc nào?
- Dạ?
Hướng Nhật hơi bất ngờ, vừa rồi bà cụ hỏi mình có phải chồng của đồ đệ hay không, hắn lại tưởng hỏi mình có đúng là bạn trai không, dĩ nhiên là phải thừa nhận rồi. Không ngờ bà lão tưởng thật, bây giờ lại hỏi vấn đề này, chẳng lẽ nhìn mình già vậy sao? Chỉ là Hướng Nhật không biết, ở Nhật Bản, nam chỉ cần qua 18, nữ qua 16 tuổi là có thể kết hôn.
Thạch Thanh ở bên cạnh mặt đỏ mãi, mặc dù vừa nãy cầm thú sư phụ mới thừa nhận là chồng của nàng khiến nàng thấy ngọt ngào không thôi, nhưng bây giờ đối mặt với vấn đề này, lại ở trước mặt trưởng bối nàng có hơi thẹn thùng:
- Chúng cháu chưa kết hôn.
Thạch Thanh. nói, cảm giác hình như trái tim nhảy ra lồng ngực.
- Chưa kết hôn?
Bà cụ hiển nhiên không sao hiểu nồi:
- Thế tại sao.
Vừa nói đến đấy, bên ngoài truyền đến tiếng phanh xe "két", khiến cho người nghe thấy ong cả đầu. Tiếp theo, ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa lạch cạch. Bà cụ biến sắc, vợ chồng trung niên với hai người con sắc mặt cũng xấu đi, dường như không hề hoan nghênh người nào đấy trở về.