Đã khuya, Hướng Nhật không biết chính xác mấy giờ, nhưng chỉ cần biết mấy cô nàng đều quay về phòng mình và đi ngủ là đủ rồi. Kế tiếp, phải là thời gian thâu hương thiết ngọc. Rón rén bò dậy từ ghế salon, Hướng Nhật đi tới trước cửa phòng ngủ của nữ cảnh quan, nhẹ nhàng gõ gõ cửa. Đợi một lúc, nhưng bên trong cánh cửa không có chút động tĩnh nào, Hướng Nhật có chút sốt ruột, hắn chắc chắn nữ cảnh quan có thể nghe thấy tiếng gõ cửa của mình. Như mọi khi, vì sợ bị mấy vị đại tiểu thư ở cách vách nghe được, nàng đã sớm đi ra mở cửa. Mà bây giờ sở dĩ còn chưa mở cửa, chỉ có một cách giải thích, nàng không muốn mở.
Hướng Nhật xem chừng nữ cảnh quan còn đang tức giận chuyện mình ở bên ngoài có tư tình cùng nữ nhân khác, không còn cách nào khác, hắn đành gõ cửa tiếp. Đáng tiếc bên trong vẫn là không có chút phản ứng nào, hiển nhiên nữ cảnh quan đã quyết tâm không ra mở cửa. Nghĩ như vậy, Hướng Nhật biết có gõ nữa cũng chỉ uổng công, đang định rời đi, đột nhiên mắt sáng lên, một kế sách hiện lên trong đầu, hắn lén lút trốn sang một bên, chuẩn bị đọ nhẫn nại cũng nữ cảnh quan.
Bên trong phòng, Thiết Uyển tất nhiên biết ai gõ cửa vào lúc này, nhưng không ra mở, nàng quyết định trừng phạt nam nhân thật nghiêm, để xem sau này hắn còn dám tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài nữa không, dù làm vậy có thể bị mấy người Sở Sở biết việc đáng xấu hổ là nam nhân ban đêm đến gõ cửa phòng mình nàng cũng mặc. Mặc dù cũng hiểu được cách làm này chắc chắn sẽ đẩy nam nhân vào phòng ngủ của mấy cô nàng kia, tuy nhiên Thiết Uyển cho rằng đáng giá, ít nhất mình phải dùng phương pháp này để biểu lộ sự bất mãn. Hơn nữa, không phải nàng khoe khoang, nhưng nàng rất tự tin về mị lực của bản thân, trong vòng mười năm ngày không cho nam nhân chạm đến mình, đến lúc đó nhất định đối phương phải đến cầu xin mình.
Suy nghĩ một chút, Thiết Uyển yên lòng, tiếp tục nằm trên giường. Nhưng lúc tiếng gõ cửa lần thứ hai truyền đến, trong lòng nàng lại có chút dao động, không phải nàng không có tự tin vào bản thân, mà là sợ như vậy không biết có thể dẫn tới sự bất mãn của nam nhân hay không. Cân nhắc một hồi, cuối cùng nàng hạ quyết định, nếu như nam nhân gõ một lần nữa, coi như là hắn có thành ý, vậy thì. Cho hắn tiến vào. Có điều đợi một lúc lâu, tiếng gõ cửa lần thứ ba thủy chung vẫn không vang lên.
Thiết Uyển chờ đến sốt cả ruột, cuối cùng nàng oán hận xuống giường, đồng thời nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lại càng thầm mắng nam nhân, sao ngươi không gõ thêm vài cái, nói không chừng ta mềm lòng sẽ mở cửa ra. Lúc này nàng đã hoàn toàn quên mất lời thề không cho nam nhân tiến vào phòng ngủ mà mình mới thốt ra cách đấy không lâu. Chầm chậm đẩy cửa, chỉ mở ra một khe thật nhỏ rồi dừng lại, Thiết Uyển nheo mắt nhìn ra bên ngoài, không phát hiện bóng người.
Trong lòng không khỏi thất vọng, xem ra đối phương thật sự bỏ đi rồi, chỉ là không biết đi vào phòng nào. Thở dài một hơi, đang định đóng cánh cửa lại, một lực thật mạnh bất ngờ truyền đến, ra sức kéo cửa mở ra.
- Anh.
Thiết Uyển há hốc miệng, ngây ra nhìn nam nhân từ ngoài cửa tiến vào.
- Có phải muốn hỏi tại sao anh không bỏ đi phải không? Bởi vì anh biết bà xa nhất định không nỡ để anh ôm gối ngủ một mình.
Hướng Nhật cười hehe, thuận tay đóng cửa lại, khóa cẩn thận, tiếp theo ôm lấy nữ cảnh quan.
- Anh đừng đụng vào em!
Thiết Uyển vội vàng lắc mình né tránh, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, nàng không ngờ nam nhân lại trốn ở một bên, chuyện mình đẩy cửa mở ra một khe hở nhỏ giống như ăn trộm hiển nhiên đã bị hắn nhìn thấy. Nghĩ tới điều này, nàng càng cảm giác mặt nóng bừng.
Hướng Nhật biết nữ cảnh quan xấu hổ vì cái gì, tất nhiên sẽ không ngu xuẩn đụng vào ổ kiến lửa, hắn mở miệng nhận sai:
- Bà xã, anh biết sai rồi, lần sau có chuyện gì nhất định sẽ nói cho em trước, không bao giờ che giấu em điều gì nữa!
Thấy nam nhân cũng không đả động đến chuyện vừa rồi của mình, trong lòng Thiết Uyển trấn tĩnh rất nhiều, nhưng lời của nam nhân lại làm cho nàng nhớ tới chuyện không thoải mái, mặt nghiêm lại lạnh lùng, xoay người đi đến bên giường:
- Em muốn ngủ, anh đừng quấy rầy em.
- Anh ngủ chỗ nào?
Hướng Nhật đứng một bên trừng mắt.
- Sàn nhà!
Để lại hai chữ này, Thiết Uyển nằm lên giường, kéo chăn mền che kín người.
Hướng Nhật biết nữ cảnh quan cứng miệng mềm lòng, nếu như thật sự cho mình ngủ sàn nhà, có lẽ đã sớm đuổi mình ra ngoài. Cười hehe, Hướng Nhật cũng bò lên giường, đồng thời kêu lên một cách ủy mị:
- Bà xã!
Thiết Uyển mặc kệ, nằm xoay người lại, đưa lưng về phía nam nhân.
Hướng Nhật vươn tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai nàng, thấy nữ cảnh quan không kháng cự, hắn lập tức ôm nàng vào lòng.
Thiết Uyển giẫy dụa một chút, cuối cùng không nhúc nhích, mặc dù biết rõ làm vậy chỉ giúp nam nhân lên tinh thần, nhưng trong lòng không khơi dậy được chút phản kháng nào, thậm chí mơ hồ còn có phần chờ mong.
Hướng Nhật cũng không vội vã tấn công bộ vị mẫn cảm trước ngực nữ cảnh quan, mà nhẹ nhàng đặt tay đặt lên bụng nàng, vuốt ve qua lại, hắn cảm nhận được bên trong nơi đó đang mang một sinh mệnh nhỏ.
Thiết Uyển bị nam nhân làm cho cả người không được tự nhiên, nàng bấm nhẹ một cái vào bàn tay nóng hổi của nam nhân đang đặt trên bụng mình, có chút oán giận nói:
- Anh đừng động vào!
- Anh chỉ muốn sờ em bé một chút.
Hướng Nhật ôn nhu nói, cũng không thu tay lại, vẫn đặt nó trên vùng da thịt mềm mại trắng mịn.
- Hừ!
Thiết Uyển hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Hướng Nhật đã có phần không thỏa mãn với tình trạng hiện tại, tay dần dần mò lên, Thiết Uyển vội vàng giữ lại:
- Không phải anh nói sờ em bé sao?
- He he.
Hướng Nhật thổi hơi vào lỗ tai nàng, đồng thời ôm nàng chặt hơn nữa.
- Bà xã, có nơi anh càng muốn sờ hơn, chẳng lẽ em không biết sao?
Thiết Uyển chỉ cảm thấy bên tai ngứa râm ran, toàn thân lập tức nhũn ra, mấy lời trêu ghẹo của nam nhân sao nàng có thể không rõ cơ chứ? Hơn nữa càng làm cho nàng ngượng ngùng không chịu nổi chính là thần thương cứng rắn của nam nhân đang kề sát vào vị trí mẫn cảm nằm giữa hai đùi của nàng, cố gắng giãy ra, nhưng toàn thân bủn rủn, không lấy đâu ra sức lực lực.
Hướng Nhật cũng không nhân cơ hội chiếm tiện nghi, hắn vẫn thổi hơi vào bên tai nữ cảnh quan như trước, nhưng lại hỏi một câu không tương xứng chút nào với tình cảnh ám muội lúc này
- Bà xã, em nói đi, sao em lại quen biết nữ nhân điên kia?
Thiết Uyển đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nàng lập tức khôi phục lại vài phần thần trí.
- Cái gì mà nữ nhân điên, đừng gọi người ta như vậy, tốt xấu gì cô ấy cũng đã cứu em.
- Được, được, anh không gọi thế nữa, vậy em nói cho anh biết đi, sao lại quen biết cô ta?
Hướng Nhật nói vuốt theo nàng.
Hắn rấ tò mò về mối quan hệ giữa nữ cảnh quan cùng nữ nhân điên, lúc ấy nghe hai người xưng hô thân mật như vậy, chắc quan hệ không đơn giản. Hướng Nhật cảm thấy cần phải hỏi thăm minh bạch, tránh cho tương lai nếu đánh nhau với nữ nhân điên kia mà ra tay quá nặng thì khó ăn nói nữ cảnh quan.
Thiết Uyển lập tức kể lại một lượt chuyện mình gặp mỹ nhân tóc dài mỹ nhân, sau đó lại nói tới hành động buổi tối hôm nay cùng hết thảy những gì đã phát sinh.
- Em làm ẩu quá đấy!
Ban đầu nghe ra nữ cảnh mới chỉ mới quen biết mỹ nhân tóc dài chưa được một ngày, Hướng Nhật còn có chút thư thái, nhưng khi nghe tới cái kế hoạch mạo hiểm kia của nàng, hắn nghĩ lại mà nhịn không được rùng cả mình, đồng thời trong lòng thầm nhủ may mắn, cũng may có nữ nhân điên ở đấy, nếu không chỉ dựa vào một mình nữ cảnh quan, sợ rằng. Hướng Nhật không dám nghĩ tiếp, hắn lập tức xoay người nữ cảnh quan lại đối mặt với chính mình, nghiêm túc nói:
- Tiểu Uyển, sau này không được mạo hiểm như vậy, em không thể đối phó được tên hung thủ kia đâu. Em phải nhớ trong bụng mình còn có một sinh linh, vạn nhất xảy ra điều gì.
Có lẽ cảm thấy nói tiếp sẽ là điềm gở, Hướng Nhật lập tức sửa lại:
- Nếu như em có đầu mối về hung thủ, lập tức báo cho anh biết, anh sẽ giúp em bắt hắn!
- Biết rồi!
Thấy nam nhân nói một cách nghiêm trọng như vậy, Thiết Uyển cũng không dám tiếp tục giải thích, thật ra nàng cũng biết tình huống đêm nay rất nguy hiểm, nếu như không phải trùng hợp mình làm quen với mỹ nhân tóc dài, vậy hậu quả có lẽ không thể lường được. Nhưng lời của nam nhân cũng khơi dậy nghi vấn trong lòng nàng, cho nên nhịn không được hỏi:
- À này, tại sao mấy người lại có năng lực kinh khủng như vậy, còn 'số 98' là cái gì, 'Hiên viên tổ' là cái gì?
Đối mặt với một chuỗi câu hỏi, Hướng Nhật gãi gãi đầu, dựa vào những suy đoán của mình, hắn nói:
- Cái này. anh cũng không rõ lắm, 'số 98' hẳn là một tổ chức rất kinh khủng, còn 'Hiên Viên tổ' hẳn là một đơn vị đặc biệt của quốc gia? Nếu như em muốn biết rõ ràng hơn, như vậy chỉ có thể đi hỏi bà điên kia. à không, là cô nàng tóc dài kia.
Hướng Nhật đã từng nghe qua "Số 98" mấy lần, kết hợp với những gì nữ cảnh quan kể lại, cơ bản có thể khẳng định đấy quả thật là một tổ chức kinh khủng tổ chức, hơn nữa từ lời của nữ cảnh quan mở hồ có thể đoán ra một điều, hình như bọn chúng đang tiến hành một loại thí nghiệm sinh hóa, hung thủ của các vụ án mất chính là vật thí nghiệm của bọn chúng. Về phần "Hiên Viên tổ", Hướng Nhật cũng được nghe nhắc đến từ trong miệng nhóm người tới từ Vatican, lúc đầu đối phương còn hiểu lầm mình là người của "Hiên Viên tổ", có điều mình đã phủ nhận. Nhưng cũng nhờ vậy mới biết được đám người Liễu Y Y Liễu đại tiểu thư là thành viên của "Hiên Viên tổ", bây giờ lại nghe nữ cảnh quan nói nữ nhân điên cũng là thành viên của "Hiên Viên tổ", hắn càng thêm khẳng định phán đoán ban đầu, bởi vì nữ nhân điên từng đi cùng Liễu đại tiểu thư, như vậy hai nàng đều xuất phát từ một đơn vị cũng không có gì lạ.
Thiết Uyển có chút bất mãn đối với câu trả lời của nam nhân, cảm giác như đối phương đang nói cho có lệ, trên thực tế, nàng có biết đâu rằng, nam nhân cũng chỉ có kiến thức nửa vời, những gì nói ra vẫn dựa vào suy đoán của hắn là chính. Nhưng Thiết Uyển cũng không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, ngược lại nàng càng cảm thấy hứng thú với một vấn đề khác:
- Anh vẫn chưa trả lời tại sao các anh có sức mạnh ghê gớm như vậy?
Hướng Nhật càng cảm thấy nhức đầu, vấn đề này còn khó trả lời hơn cái trước, cân nhắc một chút câu từ, Hướng Nhật nói thế này:
- Cái này chính là dị năng nằm trong thân thể con người, nó có thể thức tỉnh, người đã thức tỉnh nó thông thường đều tự xưng là 'Dị năng giả'.
Vốn Hướng Nhật cũng định trả lời lập lờ nước đôi, bởi vì hắn chỉ biết mỗi sức mạnh của bản thân xuất hiện như thế nào, còn dị năng của người khác từ đâu mà tới, hắn căn bản không rõ lắm. Đương nhiên, chuyện hắn nhập vào thân xác này là bí mật lớn nhất, chắc chắn không thể nói ra. Nhưng hắn lại sợ nữ cảnh quan tiếp tục hỏi, cho nên dứt khoát bịa bừa.
Thiết Uyển cũng không biết nam nhân đang tự sáng tạo ra lí luận về dị năng, nàng nghiêm túc hỏi:
- Tại sao em không có?
- Đại khái là em còn chưa được thức tỉnh, chắc là vậy?
Có cái lý do bịa đặt kia, Hướng Nhật trả lời câu sau ung dung thoải mái hơn rất nhiều.
- Làm thế nào mới có thể thức tỉnh?
Thiêt Uyển hỏi luôn miệng, thật sự nàng rất muốn biết điều này này, nghĩ mà xem, nếu như mình cũng có loại sức mạnh này, vậy hai tên không cọi mạng người ra gì kia chưa chắc có thể chạy trốn được, nhất định mình sẽ bắt bọn chúng về quy án.
- Anh cũng không biết, cái này phải xem cơ duyên của mỗi người.
Hướng Nhật vuốt mồ hôi lạnh, may mà cuối cùng mình cũng trả lời được đầy đủ.
- Vậy anh thức tỉnh như thế nào?
Thiết Uyển có vẻ như muốn truy hỏi đến cùng.
Hướng Nhật rốt cục chịu không nổi, cứ hỏi mãi như vậy, mình phải bịa ra bao nhiêu lý do mới đủ đây? Lập tức cắt đứt đề tài:
- Bà xã, chúng ta đừng nói về vấn đề này nữa, em xem bây giờ đã khuya lắm rồi, em không cảm thấy thời gian này càng thích hợp để làm chuyện khác phi thường có ý nghĩa hay sao?
Vừa nói, Hướng Nhật vừa cười dâm để phối hợp.
Cái dáng cười xấu xa của nam nhân lại làm cho Thiết Uyển mặt đỏ bừng và trống ngực đập thình thịch, hơn nữa sao nàng lại không biết cái chuyện "phi thường có ý nghĩa" là gì chứ? Nhất thời cũng chẳng còn lòng dạ nào hỏi tiếp, nàng trừng mắt nhìn nam nhân:
- Đừng tưởng em không biết anh muốn làm gì, lưu manh!
- Tiểu Uyển, em nói vậy thật sự làm anh rất đau lòng. Thân thiết cùng bà xã của mình coi như là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà, lưu manh chỗ nào?
Nói xong, không đợi nữ cảnh quan có phản ứng, Hướng Nhật xoay người đè lên thân thể mềm mại của nàng, nhẹ nhàng tách ra cặp chân thon dài đầy sức sống.
- Bà xã, anh tới đây.
- Cẩn thận em bé!
Thiết Uyển vội vàng nhắc nhở, đúng như lời nam nhân nói, nàng bây giờ không chỉ là một người.
- Rồi, anh sẽ cẩn thận.
Và khi nữ cảnh quan rên khẽ một tiếng, hai người rốt cuộc kết hợp làm một thể.
Mây mưa qua đi, Hướng Nhật cũng không rút thần thương ra, mà vẫn để nguyên "nó" trong cơ thể nữ cảnh quan.
Chờ cho cao trào khoái cảm lắng xuống, Hướng Nhật đột nhiên mở miệng hỏi:
- Bà xã, ngày mai thứ bẩy, em có được nghỉ không?
- Không, anh hỏi cái này để làm gì?
Bởi vì vừa mới trải qua ân ái, vẻ ửng hồng ướt át trên mặt Thiết Uyển cũng chưa mất đi, cả người thoạt nhìn trông quyến rũ hơn nhiều so với bình thường.
- À, buổi chiều ngày mai có một liveshow ca nhạc, anh cùng mấy người Sở Sở định đi xem, cho nên muốn hỏi xem em có thể đi cùng hay không.
- Vậy mọi người đi đi, em còn có việc ở cục cảnh sát.
Thiết Uyển hiển nhiên không có bao nhiêu hứng thú với trào lưu hâm mộ ngôi sao, nàng chỉ quan tâm đến việc phá những vụ án của mình.
Hướng Nhật cúi đầu thở dài, thực ra, hắn cũng biết khó có khả năng nữ cảnh quan sẽ đi, sở dĩ hỏi như vậy là mong nàng thư giãn một chút, đừng quá lao đầu vào công việc, còn có rất nhiều chuyện thú vị hơn làm việc. Nhưng xem điệu bộ của nữ cảnh quan, Hướng Nhật hiểu được mình không cách nào khuyên bảo được cô nàng cuồng công việc này. Chỉ đành hạ quyết tâm trong lòng, phải nhanh bắt được thủ phạm của vụ án mất tích, như vậy nữ cảnh quan mới có thể thực hiện lời hứa của nàng, ở nhà sinh con cho mình.
Thứ bảy là ngày nghỉ, trên đường mọi người đi lại đông hơn bình thường, lại càng không phải nói đến mức độ tấp nập trên các con đường dẫn đến trung tâm Thì Quang. Hôm nay có liveshow của ngôi sao ca nhạc đang nổi như cồn Lạc Phi Tử, nghe đồn là để quảng cáo cho album mới của nàng. Chiêu thức này thừa đủ để khiến người hâm mộ sốt sắng như mèo thấy mỡ.
Việc mua vé xem liveshow thật quá đơn giản đối với An Tâm, chỉ cần gọi một cú điện thoại, vé đã tự động được đưa đến tận nhà. Tất nhiên, đấy là ghế hạng nhất cực kì gần sân khấu, cứ như là các nàng là những người mua đầu tiên vậy.
Mấy người ăn xong cơm trưa liền vội vã chạy đến trung tâm Thì Quang. Vốn cũng không cần sớm như vậy, nhưng cân nhắc việc càng muộn càng đông người, đến lúc đó muốn chen vào hội trường liveshow có lẽ rất khó khăn, không bằng đến trước thì hơn. Hơn nữa, theo kế hoạch của An Tâm, hoặc là trước tiên Sở Sở có thể liên hệ với Lạc Phi Tử một chút, để xin chữ ký hoặc gì đó. Cho dù không hâm mộ quá cuồng nhiệt, nhưng có thể gặp mặt đối phương trước khi liveshow bắt đầu, An Tâm vẫn có phần chờ mong.
Quảng trường của trung tâm Thì Quang tọa lạc ở phía Bắc, nơi này có thể nói là quảng trường duy nhất ở Bắc Hải có sức chứa đến mấy vạn người. Thông thường, khi tổ chức những buổi trình diễn thời trang hay triển lãm qui mô lớn, nơi đây luôn là lựa chọn số một, không chỉ vì không gian rộng rãi, mà quan trọng hơn là sự lộng lẫy của nó, các nhà tổ chức đều cam tâm tình nguyện chấp nhận giá thuê đắt đỏ mà không đau lòng chút nào. Đương nhiên, số phí tổn này so với lợi nhuận bọn họ kiếm được thì chỉ như hạt cát trong sa mạc.
Liveshow lần này là do công ty giải trí Thiên Vũ, cũng là công ty ký hợp đồng với Lạc Phi Tử, đứng ra tổ chức, mục đích của bọn họ cũng rất đơn giản, chính là thúc đẩy doanh thu cho album mới của Lạc Phi Tử. Hơn nữa, tổ chức liveshow có thể kiếm lời từ việc bán vé, mặc dù bán một hai vé lợi nhuận chẳng đáng bao nhiêu, nhưng nếu bán mấy vạn vé, như vậy có thể thu được số tiền không nhỏ. Ít nhất có thể thanh toán tiền cát - xê của Lạc Phi Tử, phần lợi nhuân còn lại cũng không ít.
Lông cừu từ trên thân cừu mà ra, đây chính là chủ ý của nhà tổ chức, nhưng hiển nhiên người hâm mộ không biết bọn họ là những con cừu bị người ta vặt lông, bọn họ chỉ cần biết lần này nhân vật chính là Lạc Phi Tử, bởi vì ba chữ này đã đủ khiến bọn họ trở nên cuồng nhiệt. Một tấm vé giá vài trăm, thế có đáng gì đâu, cứ nhịn ăn hai bữa, số tiền này coi như là tiền cơm thôi mà. Còn nếu vẫn không đủ tiền, có thể mặt dày đi vay, tóm lại, chắc chắn sẽ có biện pháp.
Sự cuồng nhiệt của người hâm mộ cũng không ảnh hưởng đến mấy người Hướng Nhật, có điều khi tới nơi cả nhóm vẫn kinh hãi, vốn tưởng mình đến sớm, nhưng hội trường hóa ra đã tấp nập người, cả nhóm không khỏi có chút tự thẹn. Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy may mắn, may mà đến sớm một chút, nếu đến muộn không chừng chả còn chỗ nữa. Trên đường, cả nhóm thấy rất nhiều dòng người đang đổ xô về phía này, thử hỏi trong lòng không thấy hú vía sao được?
Tại đây đã có bảo vệ lo duy trì trật tự, trên thực tế, bọn họ cũng phải chịu áp lực rất lớn, nhiều người, thị phi cũng nhiều. Vạn nhất xảy ra điều gì ngoài ý muốn ảnh hưởng đến liveshow, tiền đồ bọn họ cũng chấm dứt luôn. May mắn cho họ, mấy người hâm mộ trẻ tuổi rất tự giác, cũng không gây quá nhiều hỗn loạn. Tất cả đều xếp hàng một cách quy củ tiến vào đại sảnh. Mấy người Hướng Nhật cũng không được ưu đãi gì, xếp hàng gần nửa giờ đồng hồ mới vào được đại sảnh, tuy vậy cầm vé dành cho ghế hàng đầu trên tay nên miễn cho cả nhóm phải ngồi hàng sau như mấy người vào cùng lượt với mình, dẫu sao không phải ai cũng có khả năng mua được những tấm vé giá trị đến mấy ngàn mấy vạn như thế này.
Lúc này mới thấy hết sức mạnh của đồng tiền, càng gần sân khấu không gian càng rộng rãi, hơn nữa còn là ghế tựa rất thoải máu, so với những hàng ghế sau thì thật sự tốt hơn nhiều lắm. Đáng tiếc liveshow cũng chưa bắt đầu, còn hơn một giờ nữa, ngồi không chờ đợi lâu như vậy, ai cũng chịu không nổi.
An Tâm liền nhắc lại đề nghị trước kia của mình:
- Sở Sở, không bằng bây giờ chúng mình đi tìm cô bạn học cấp 3 của cậu đi?
- Bây giờ á?
Sở Sở có chút do dự, hiển nhiên là nàng nhớ lại vừa rồi vất vả xếp hàng lâu như vậy mới vào được chỗ này, nay lại muốn đi ra ngoài, lúc vào lại chẳng phải sẽ chịu thảm thêm một lần nữa sao?
Nhưng nàng cũng không từ chối thẳng thừng đề nghị của An đại tiểu thư, chỉ lo lắng hỏi:
- Lát nữa chúng ta vào lại bằng cách nào đây?
An Tâm mỉm cười, nàng biết Sở Sở lo lắng cái gì, tay chỉ chỉ về phía bên phải sân khấu, nơi đó có một cánh cửa nhỏ, nhưng có bốn người bảo vệ cao to lực lưỡng đứng trước của, hiền nhiên là để canh chừng không cho người không có phận sự ra vào qua đó. Đám người Hướng Nhật không cần nghĩ cũng biết cánh cửa nhỏ ấy nối liền với hậu trường, hẳn cũng là nơi nhân vật chính Lạc Phi Tử ra vào, chứ làm gì có chuyện nàng ta chen vào từ cửa chính giống như mọi người. An đại tiểu thư dùng tay chỉ cũng đủ để cả đám hiểu, muốn thấy Lạc Phi Tử căn bản không cần đi ra ngoài, chỉ cần đi qua cánh cửa nhỏ kia là có thể nhìn thấy nàng ta. Những trước của có bốn gã bảo vệ, muốn tùy tiện đi vào rõ ràng là không có khả năng. Nếu thật có thể tùy tiện đi vào, há chẳng phải ai cũng có thể trực tiếp vào hậu trường tìm Lạc Phi Tử hay sao?
Hơn nữa, cũng không riêng đám người Hướng Nhật phát hiện ra cánh cửa đó, những người khác cũng thấy được, đương nhiên bọn họ cũng biết cánh cửa đó dùng làm gì. Có vài kẻ hâm mộ quá cuồng nhiệt đã ngo ngoe đi về phía ấy, hi vọng có thể gặp tận mặt Lạc Phi Tử. Nhưng chưa đến gần đã bị bốn gã bảo vệ đuổi đi, có mấy người định xông vào, lập tức bị đo đất, hiển nhiên đám bảo vệ cũng không để tâm đến cách nhìn của người bên ngoài, cho dù có phóng viên bên cạnh chụp ảnh hành vi này thì bọn họ cũng không chùn tay, nhất quyết đúng chức trách mà làm. Có vết xe đổ trước mắt, không còn ai dám xông vào nữa, mặc dù có thể tiếp xúc gần gũi với thần tượng trong lòng luôn là mơ ước cháy bỏng, nhưng cứ xông vào thì chẳng những bị ăn đòn mà mục đích cũng chẳng đạt được, chỉ cần người có đầu óc một chút là biết làm vậy chắc chắn không khác gì tự tìm lấy cái chết.
Khi thấy không có chút hi vọng nào, bọn họ cũng chỉ còn cách lục tục rời đi. Tuy nhiên vẫn có vài người bùi ngùi nán lại ở gần cửa, chờ mong Lạc Phi Tử bất chợt xuất hiện, dù tỷ lệ chỉ là một phần vạn, như vậy bọn họ sẽ là những người đầu tiên có thể cùng thần tượng nói vài câu hoặc chụp ảnh lưu niệm.
Hành động của mấy người hâm mộ này tất nhiên không lọt qua mắt đám người Hướng Nhật, Sở Sở là người nhìn rõ nhất, nàng thấy An đại tiểu thư chỉ như vậy là biết được đối phương nghĩ gì, nhưng cũng không đáp ứng ngay, thay vào đó ngập ngừng nói:
- Vào qua đó để tìm Tiểu Tử? Hình như không dễ đâu?
Sở Sở chứng kiến từ đầu đến cuối cách làm đầy bạo lực của đám bảo vệ, nếu nói không sợ hãi thì chắc chắn là giả.
- Không sao đâu, cậu gọi cho điện thoại trước cho cô ấy thì ổn.
An Tâm cũng không lo lắng nhiều như Sở Sở, nàng luôn thích gì thì phải làm cho bằng được, nếu đã muốn gặp ngôi sao Lạc Phi Tử nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, nàng há có thể buông xuôi dễ dàng.
- Vậy cũng được.
Thật sự không lay chuyển được An đại tiểu thư, Sở Sở đành miễn cưỡng làm theo, dù sao trong tay nàng cũng có số điện thoại riêng của cô bạn học cấp 3, chỉ cần nàng ta đồng ý, có lẽ mấy người bảo vệ canh trước cửa cũng không dám ngăn cản mình đâu? Nghĩ tới đây, Sở Sở lấy di động ra, tìm số cần tìm và bấm gọi. Chỉ chốc lát sau, đầu dây bên kia đã nghe.
Lạc Phi Tử đang hóa trang thì xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, lúc này nàng bất ngờ nhận được điện thoai của cô bạn tốt thời cấp 3. Nhưng cũng không chút do dự, ngay trước mặt chuyên viên hóa trang và người bạn tốt đến đây cổ vũ mình, nàng mở máy ra nghe lâp tức.
Mấy người bên cạnh không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nhân vật nào quan trọng đến vậy, không ngờ lại khiến Lạc Phi Tử bỏ dở cả việc hóa trang để nghe điên?
Lạc Phi Tử không rảnh đi quan tâm đến ý nghĩ của những người bên cạnh, nàng trả lời điện thoại:
- Này, Sở sở, sao cậu lại rảnh rỗi gọi điện cho mình thế?
- Tiểu Tử, bây giờ mình đang ở ngay bên ngoài.
Ở đầu dây bên kia, Sở sở nói.
- Bên ngoài?
Lạc Phi Tử đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, giọng nói vừa vui mừng vừa kinh ngạc:
- A, chẳng lẽ cậu ở ngay trong hội trương?
- Đúng vậy, còn có mấy người bạn của mình nữa, còn lâu liveshow mới bắt đầu, bọn họ muốn gặp mặt cậu, không biết có được hay không?
- Được chứ, mọi người vào đi, mình ở ngay bên trong chờ mọi người.
Lạc Phi Tử vừa nghe việc bạn tốt từ thời cấp 3 muốn tới gặp mình, đương nhiên mở miệng đáp ứng ngay, rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nàng nói tiếp:
- Được rồi, các cậu có thấy cái cửa nhỏ bên cạnh sân khấu không, có thể vào qua đó.
- Có, thấy rồi, mình gặp rồi nói tiếp nha.
- Uhm, được, mình đợi cậu.
Nói xong, Lạc Phi Tử cúp máy, mặt đầy hưng phấn, đây là lần đầu tiên bạn tốt đến xem mình biểu diễn, nàng không kích động sao được? Tuy nhiên không biết tại sao, trong đầu nàng chợt hiện ra bóng dáng Hướng Nhật. Đắn đo suy đoán môt chút, nếu là bạn trai của Sở Sở, chắc lúc này cũng theo tới đây mới phải?
- A Tử, rốt cuộc là ai tới mà cô cao hứng đến vậy?
Người bên cạnh sớm đã nghe lọt tai cuộc nói chuyện của Lạc Phi Tử, nay lại thấy nàng cao hứng như vậy, không khỏi tò mò hỏi thăm. Hơn nữa, cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy Lạc Phi Tử nghe có bạn đến mà vui vẻ đến vậy, vốn trước kia cũng đã có bạn học thời cấp 3 đến gặp nàng, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ thấy nàng có nụ cười xuất phát từ đáy lòng như vậy.
Lạc Phi Tử nói với nam nhân điển trai vừa đặt câu hỏi với mình:
- Nói ra thì anh cũng biết đấy, Tư Mã, chính là Sở Sở hồi trước đã cùng chúng ta dùng bữa, à, còn mấy người bạn của cô ấy nữa.
Nam nhân điển trai không phải ai khác, chính là Tư Mã Dự, trên thực tế, vừa rồi nghe Lạc Phi Tử nói chuyện thì hắn cũng đã đoán được là ai, có điều muốn xác mình một chút mà thôi. Nghe được lời khẳng định từ Lạc Phi Tử, ánh mắt của hắn đầu tiên là sáng ngời, tuy nhiên khi nghe đến đoạn "mấy người bạn của cô ấy", Tư Mã Dự không cười nổi nữa, bởi điều này làm hắn nhớ tới cái thằng kia, đồng thời càng khiến hắn nhớ lại một vài chuyện không thoải mái. Vốn lần này mục đích chính mà hắn có mặt ở đây là cổ vũ cho Lạc Phi Tử, nhân tiện tuyên truyền cho bài hát mới của mình, dù sao hắn cũng là khách mời của liveshow, nhất định sẽ có cơ hội một mình lên sân khấu, đến lúc đó cùng Lạc Phi Tử hợp ca một bài, không chừng đấy chính là tiết mục đặc sắc nhất của buổi biểu diễn này. Sau đó lại tuyên bố mình sắp ra bài hát mới, kết thúc liveshow nhất định sẽ có phóng viên đến phỏng vấn hắn, khi đó không sợ không có người lăng xê giúp mình.
Chỉ có điều hắn không ngờ lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn kia, nếu như trước kia, nhất định hắn sẽ dùng chút thủ đoạn ngăn không cho gã kia tiến vào hậu trường. Nhưng trải qua bữa tiệc tối lần trước tại Hách gia, hắn biết đối phương không phải là người mình có thể đắc tội được, cho nên cũng không dám giở trò gì. Vạn nhất bị điều tra ra, chắc chắn mình sẽ bị trả thù, mà đối phương lại có hậu thuẫn mạnh mẽ như vậy, có lẽ mình cũng hết đường sống trong giới giải trí. Hắn chỉ đang tính xem có nên tìm lý do rời đi hay không, dù sao lần trước đã ra mặt đắc tội với đối phương.
Nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng, vất vả lắm mới có một cơ hội để lăng xê bản thân, sao có thể bỏ qua một cách dễ dàng được?
Hơn nữa, bây giờ mình bỏ đi, với sự thông minh của cô nàng Lạc Phi Tử, tất nhiên có thể đoán được mình vì sợ gã kia nên mới mới trốn đi, vậy sau này trước mặt nàng chỉ sợ mình khó mà ngóc đầu lên nổi. Huống chi, còn một điểm quan trong hơn, trong điện thoại chỉ nghe nói là Sở Sở cùng mấy người bạn, chưa chắc có gã kia trong số đó, cho nên Tư Mã Dự đương nhiên lâm vào tính thế tiến thoái lưỡng nan.
Trong lúc Tư Mã Dự đang cân nhắc thiệt hơn, ngoài đại sảnh, Hướng Nhật đã bị phái làm đại diện để đi về phía cánh của nhỏ kia trước. Sở dĩ đẩy nam nhân đi một mình, mà đám người An Tâm không đi cùng, không phải vì sợ thủ đoạn bạo lực của bốn gã bảo vệ, có nam nhân bên cạnh, hơn nữa Sở Sở đã gọi điện thoai, các nàng cũng không cần lo lắng về điều này. Chỉ có điều khu vực gần cửa có rất nhiều người, các nàng sợ bốn gã bảo vệ chưa nhận được lời nhắn của Lạc Phi Tử, vạn nhất cũng đuổi các nàng đi, như vậy mặt mũi biết giấu vào đâu. Cho nên các nàng cho rằng phái nam nhân đi thám thính tình hình trước là cách làm chuẩn nhất.
Hướng Nhật thật ra không có ý kiến gì về việc này, chính hắn cũng sợ một mình mình không chiếu cố hết cho tất cả, chẳng may bốn gã bảo vệ kia gây thương tổn cho các nàng thì phiền, bây giờ thấy các nàng tình nguyện cho mình đi trước, đương nhiên hắn không khỏi mừng rỡ.
Tuy vậy không phải ai cũng có tâm trạng như Hướng Nhật, mọi người ở gần cửa đều nhìn hắn chê cười, trong lòng tự nhủ: lại xuất hiện một tên xui xẻo. Trải qua mấy lần ồn ào, bọn họ biết cái cửa nhỏ đó không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào, ngoại trừ nhân viên công tác, có lẽ chỉ có nhân vật chính của liveshow lần này mới có thể tự do qua lại. Quả nhiên, tên xui xẻo kia còn chưa tới gần, một trong bốn gã bảo vệ đã đi ra ngăn lại. Điều này làm cho sự phấn khích của những người đứng xem không ngừng gia tăng, bởi sắp có trò hay để xem.
Hướng Nhật cũng không biết mình bị biến thành con khỉ trong mắt mọi người, nhưng việc hắn bị ngăn là sự thật.
- Xin lỗi, thưa tiên sinh, nơi này là hậu trường, không có phận sự thì không được vào!
Tên bảo vệ ngăn cản hắn nói với vẻ mặt lãnh đạm. Nhưng có thể nghe được trong giọng điệu hàm chứa sự khinh miệt, hiển nhiên, đối với thanh niên không có vẻ gì là cường tráng trước mặt, hắn chẳng để vào trong mắt.
Hướng Nhật mỉm cười, hình như cũng không nghe ra sự khinh thường trong lời nói của đối phương.
- Thật ngại quá, tôi nhận lời mời của Lạc Phi Tử tiểu thư mà đến.
Cái loại chó canh cửa thích xem thường người khác như thế này, Hướng Nhật đã gặp qua không biết bao nhiêu lần, cho nên cũng chẳng muốn so đo cùng bọn chúng. Loại người này, nói dễ nghe một chút, bọn họ là đang ra sức vì cương vị được giao, nhưng nói khó nghe, chính là ỷ vào chủ nhân có chút tiếng tăm mà xem thường người khác, tự cho mình có người đứng trên đầu thiên hạ.
- Nếu không rời đi, cũng đừng trách chúng tôi không khách khí!
Tên vệ sĩ dường như bỏ ngoài tai lời giải thích của Hướng Nhật, hùng hổ tiến lên một bước, rõ ràng là có ý uy hiếp. Trong mắt hắn, tiểu tử trước mặt nhất định là muốn giả làm bạn của Lạc Phi Tử, trò hề này hắn đã sớm thấy nhiều, đối phương còn bịa ra cả chuyện được Lạc Phi Tử mời, trò này lại càng cũ rich. Ngay cả một bộ quần áo tử tế cũng không có, còn dám nói được Lạc Phi Tử tiểu thư mời tới, đây không phải muốn làm cho người ta cười đến rụng răng hay sao?
- Các ngươi muốn thế nào mới chịu tin đây?
Hướng Nhật vẫn giữ nụ cười nho nhã lễ độ, nhưng trong lòng hận không thể đánh cho tên này một trận thê thảm, nếu không vì ngại xung quanh có nhiều người nhìn, nếu mình đánh người ngay tại đây, ngay mai nhất định sẽ bị đưa lên báo. Hướng Nhật cũng không muốn cho tất cả mọi người đều biết chuyện, phải nhớ rằng, trong liveshow của một ngôi sao không bao giờ thiếu các tờ báo muốn đưa tin giật gân, chuyện chẳng có gì nhưng đám ký giả cũng sẽ thêu dệt bừa bãi, bọn họ không cần biết anh là ai, một khi đã bị chọn làm mục tiêu thì đều bị đưa lên mặt báo.
Mắt thấy đối phương cũng không ý rời đi, mà cứ tiếp tục làm phiền hoài, gã bảo vệ kia có lẽ cho rằng uy nghiêm của mình đã bị hao tổn nghiêm trọng, hắn cười gằn, tiến lên định ném kẻ trước mặt ra ngoài.
Đám người xung quanh thấy gã bảo vệ động thủ, trên mặt bắt đầu có chút hả hê, ai cũng đoán tên nhóc xui xẻo kia sẽ không chịu nổi một đòn, chưa biết chừng còn hộc máu tại chỗ. Mà đám ký giả xung quanh càng nhanh chóng đặt tay lên máy ảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể chụp lại khoảnh khắc kinh điển "Diều hâu bắt gà con".
Lúc này, gã bảo vệ tựa vào bên trái cửa đột nhiên che lỗ tai mình lại, nơi đó có một ống nghe mini, vừa nghe được một câu, hắn lập tức biến sắc, vội vàng gọi tên đồng bạn đang tiến lên chuẩn bị động thủ:
- Chờ một chút!
- Cái gì!
Động tác của gã bảo vệ định động thủ đột nhiên khựng lại, vốn định tóm lấy đối phương, tự nhiên lại bị đồng bạn gọi lại, hắn lập tức quay đầu hỏi, tưởng có chuyện gì xảy ra.
Gã bảo vệ tựa vào cửa lập tức vọt đến trước mặt hắn, ghé bên tai hắn thì thầm mấy câu, gã bảo vệ định động thủ cũng biến sắc, lại quay đầu nhìn tên thanh niên mà trong mắt hắn không có chút thực lực nào, không ngờ hắn. Thật sự là khách mời của Lạc Phi Tử tiểu thư? Khó mà tin cho nổi!
Nhưng vì vừa mới định gây khó dễ cho đối phương, lúc này hắn cũng thấy ngượng, không dám chủ động tiến lên đối mặt cùng đối phương. Gã bảo vệ còn lại biết ý, vội vàng thay hắn tiến lên, vừa gật đầu vừa cúi người đối với Hướng Nhật.
Hướng Nhật lập tức hiểu ra cuộc gọi của Sở Sở đã có tác dụng, có lẽ vừa rồi mấy gã bảo vệ này chưa nhận được lệnh, nếu không cũng sẽ không có chuyện không cho mình tiến vào. Trên thực tế Hướng Nhật sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần gã bảo vệ kia dám động thủ với mình, chắc chắn hắn sẽ mặc kệ chuyện ngày mai có thể bị đưa lên báo hay không, cứ đánh đối phương trước rồi tính. Không muốn bị đưa lên báo không có nghĩa là hắn chấp nhận chịu thiệt thòi, đối mặt với chuyện bất lợi cho mình, hết thảy đều không có ý nghĩa, chỉ có nắm đấm mới là đạo lý chân chính. Tuy nhiên bây giờ thấy có người đứng ra xin lỗi, cơn giận của Hướng Nhật cũng tiêu tan đi rất nhiều, nhưng vẫn dùng ánh mắt rất có thâm ý nhìn về phía gã bảo vệ định động thủ.
Đám người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này đều trợn tròn hai mắt, vẻ mặt kinh dị giống như nhìn thấy một đầu trâu đột nhiên xuất hiện trong không trung. Vốn tưởng rằng tiểu tử đó phải đổ máu, ai biết đâu gã bảo vệ tiến lên định động thủ lại bị đồng bạn gọi trở về, sau cả gã đồng bạn kia tiến lên vừa gật đầu vừa cúi người, việc này nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, có lẽ đều tưởng là ảo giác do hoa mắt.
Gã bảo vệ kia xin lỗi xong, tiếp đó cung kính làm động tác "Mời", ý bảo Hướng Nhật đã có thể tiến vào.
Hướng Nhật không chút khách khí, đi thẳng vào bên trong, có điều khi đi qua mặt tên bảo vệ vừa định ra tay với mình, hắn vươn tay ra nhẹ nhàng đè lên bả vai của đối phương, sau đó mới nói:
- Ta còn có ba cô bạn gái, hi vọng sẽ không xuất hiện tình huống giống như ta.
Nói xong, người đã bước qua cánh cửa.
Gã bảo vệ bị hắn đè tay lên bả vai toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu, chỉ cảm thấy chỗ bị đối phương ấn tay xuống truyền đến từng cơn đau nhức, cứ như toàn bộ xương bả vai đều bị đối phương bóp nát. Nhưng hắn cũng không dám tiết lộ với ai, ra sức cắn răng nhịn đau, mà trong lòng lại càng kinh hãi, cái tên thanh niên kia nhìn thế nào cũng không dọa được ai, thậm chí còn gây cho người ta cảm giác gầy gò ốm yếu, thế mà hắn lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy, không biết có phải người không nữa? Đồng thời trong lòng không khỏi thầm nhủ may mắn, may mà vừa rồi mình không thực sự động thủ với đối phương, nếu không sợ rằng sẽ phải chịu đau đớn hơn nhiều.
- Tiểu Tử!
Mấy người Hướng Nhật được nhân viên dẫn tới phòng hóa trang. Sở Sở tinh mắt, lập tức phát hiện Lac Phi Tử đang được một chuyên gia hóa trang trang điểm, liền gọi to.
- A, Sở Sở!
Lạc Phi Tử đang phải ngồi yên không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn qua gương mà chào hỏi.
- Cậu không cần đứng lên, nhìn thấy nhau là ổn rồi.
Sở Sở vội nói, nàng phát hiện chuyên gia hóa trang bên cạnh Lạc Phi Tử đang lạnh lùng nhìn mình, biết mình vào đây đã quấy rầy công việc của họ, không thể gây thêm phiền phức nữa.
Lạc Phi Tử cũng vội giải thích cho chuyên gia hóa trang kia, nàng biết đám người Sở Sở vào đã làm mất hứng của người đó, nũng nịu nói:
- Lâm tỷ, bọn họ là bạn tốt nhất của em, chị đừng để ý nhé.
- Uh.
Người trang điểm được gọi là Lâm tỷ ngay cả đầu cũng không ngẩng, thản nhiên đáp, tiếp tục công việc đang làm:
- Ta chỉ hi vọng trong lúc làm việc không có người ngoài đến quấy rầy.
Vừa nói xong lại cảm thấy câu nói của mình hơi nặng, liền nói thêm:
- Yên tâm, giờ thì ổn rồi, các người ngồi chờ một chút!
Thấy đối phương nói chuyện hơi lạnh lùng, nhưng đến câu cuối mới biết hóa ra nàng không phải là không thấu hiểu nhân tình, Sở Sở thở phào một hơi.
Lạc Phi Tử mặc dù không cử động được nhưng nói chuyện thì không sao, trên mặt hơi ngượng nói:
- Mấy vị cứ ngồi tự nhiên đi, nơi này hơi nhỏ, thật ngại quá!
Nói xong chuyển ánh mắt sang nam nhân duy nhất trong phòng, mỉm cười nói:
- Hướng tiên sinh, anh cũng tới à?
- Đúng vậy, tôi xem như là có chút hâm mộ giọng ca của Lạc tiểu thư, không biết Lạc tiểu thư có hoan nghênh tôi đến xem cô hát không thế?
Hướng Nhật đối với nữ minh tinh này rất có cảm tình, đã từng gặp qua vài lần, hơn nữa lần truy đuổi tay bắn tỉa định mưu sát nữ hoàng Hướng Nhật còn từng mượn thân thể đối phương, vả lại nữ minh tinh này còn là bạn thời trung học với Sở Sở, Hướng Nhật đương nhiên phải tâng bốc chút.
Nhưng những lời đó của hắn lại khiến mấy vị tiểu thư nổi hết cả da gà, ở cùng lưu manh một thời gian dài như vậy, các nàng đều biết hắn không hề thích âm nhạc, nhất là thể loại tình ca như này. Bây giờ hắn lại không hề cảm thấy xấu hổ khi đàng hoàng nói là rất mê ca nhạc, cái này đúng là.
Máy nàng cũng không biết diễn tả kiểu gì, chỉ có thể khẳng định một điều, may mà nam nhân chỉ nói có chút hâm mộ, nếu không sẽ bị mọi người ta vạch trần ra rồi.
Ít nhất An tiểu thư là một trong số đó, nàng không thích nam nhân lấy lòng đối phương như vậy, nếu không phải còn có Sở Sở cùng Thạch Thanh ở đây thì hẳn nàng đã sớm nổi giông tố rồi.
Mà Lạc Phi Tử cũng không biết nàng được hắn nịnh bợ, tưởng rằng đối phương thực sự thích giọng hát của mình, cười tươi như hoa:
- Anh là bạn trai Sở Sở, em hoan nghênh còn không kịp nữa là.
Tiếp đó nhận ra hình như mình cùng nam nhân nói chuyện mà bỏ quên những người khác, liền hướng về phía Sở Sở hỏi:
- Sở Sở, sao không giới thiệu hai vị tỷ tỷ đây?
Sơ Sở không khỏi đỏ mặt, chép miệng nói:
- Bọn họ đều là. bằng hữu của em, An Tâm và Thạch Thanh.
Trước mặt bạn cũ, nàng khó có thể nói hai cô gái này với mình đều là tỷ muội, có chung bạn trai là nam nhân kia, liền vội thay từ khác.
Tuy Lạc Phi Tử hơi tò mò về thái độ của Sở Sở nhưng vẫn nhìn qua gương cười ngọt ngào chào:
- Chào hai vị tỷ tỷ.
- Chào!
An Tâm lãnh nhạt đáp, đối với nữ minh tinh này nàng cũng không có nhiều hảo cảm lắm. Huống chi cô ả vừa rồi còn nói chuyện thân mật với lưu manh, khiến nàng phải đề phòng.
Thạch Thanh thì vốn tốt bụng, đối với ai cũng nhẹ nhàng, dĩ nhiên trừ những nam nhân không quen biết. Nên nàng sẽ không giống An đại tiểu thư ương bướng ăn nói ngang ngạnh mà quay đầu cười nói:
- Lạc tiểu thư, chào cô!
Lạc tiểu thư hơi buồn bực, nàng đương nhiên cảm nhận được ai có địch ý với mình, chỉ là không hiểu tại sao đối phương lại như vậy, đây mới là lần đầu gặp nhau mà.
Nghĩ tới đây, Lạc Phi Tử liếc nhìn nữ nhân tóc ngắn tên gọi An Tâm, vô ý thấy đối phương trên mặt như không có gì trong khi tay tay cấu vào eo nam nhân, trong lòng bỗng thấy kỳ quái.
Chẳngt lẽ nói.
Lạc Phi Tử bỗng hiểu ra, bây giờ nàng mới biết tại sao khi giới thiệu hai nàng kia Sở Sở lại có phản ứng như vậy, ra là các nàng có quan hệ như vậy.
Đương nhiên, là một nữ nhân thông minh, Lạc Phi Tử sẽ không vạch trần lời nói dối kia ra, nhưng đối với nam nhân thì càng tò mò hơn. Nhớ lại lần đầu gặp mặt còn tưởng đối phương là tên bám váy phụ nữ, càng tiếp xúc nhiều hơn, cách nhìn của nàng về nam nhân này càng thay đổi. Đầu tiên là giả làm cảnh sát vây bắt tội phạm, sau đó là tình cờ gặp lại tại bữa tiệc nhà Hác gia, lần đó ngay cả họ Dịch có chỗ dựa lớn vậy mà cũng không làm gì được hắn, càng khiến nàng tò mò muốn vạch trần đối phương xem hắn rốt cuộc có thân phận gì. Nhưng đó cũng không phải là cái khiến nàng kinh ngạc nhât, điều khiến nàng giật mình ở đây là đối phương mang theo tận ba người bạn gái đến xem ca nhạc, hơn nữa trong mắt mỗi người không hề có tia địch ý nào với hai người kia.
Lạc Phi Tử không thể không bội phục thủ đoạn của nam nhân, chỉ là thấy hơi tội cho người bạn thân của nàng, phải cùng chung nam nhân với các nữ nhân khác, thiệt thòi hẳn không nhỏ. Huống chi nàng cũng biết, nam nhân này sợ là không chỉ có mấy người đây, theo nàng biết còn có một nữ sĩ quan cảnh sát nữa mới đúng, bởi lúc nam nhân giả mạo cảnh sát, sau có xuất hiện một nữ sĩ quan, nhìn có thể thấy quan hệ không tầm thường.
Lúc Lạc Phi Tử đang trầm tư thì chuyên gia hóa trang Lâm tỷ đã hoàn thành công việc, hài lòng nhìn tác phẩm của mình, chính là gương mặt hoàn mĩ của Lạc Phi Tử trong gương:
- Phi Tử, tốt rồi!
- A.
Lạc phi tử từ từ tỉnh táo lại, phát giác ra mình vừa thất thần, cười xin lỗi:
- Làm phiền chị rồi, Lâm tỷ!
- Không có gì, vậy mọi người trò chuyện đi, ta ra ngoài trước.
Lâm tỷ hiển nhiên là không thích nói chuyên với người khác nhiều, vừa nói xong không đợi mọi người nói gì đã đi ra ngoài.
Trong phòng còn lại Hướng Nhật cùng mấy vị tiểu thư và nữ minh tinh đang nổi tiếng Lạc Phi Tử.
An Tâm dường như không thể nhịn được thêm, vừa thấy đối phương được tự do, lập tưc tiến lên hỏi:
- Lạc tiểu thư có thể cho tôi xin chữ kí được không?
Đương nhiên đây là do nàng thuận miệng nói ra, bởi vì nàng muốn sau khi nhận được chữ kí sẽ đi ra ngoài. Thực ra không cần chữ kí mà cứ ra ngoài cũng được, nhưng như vậy thì không ổn lắm, đã vào đây rồi nếu cứ như vậy mà đi, không phải mình quá thất lễ sao?
Mà xin chữ kí cũng là có mục đích, như vậy đối phương sẽ không nghĩ mình quá xấu xa.
- Được thôi!
Lạc Phi Tử không nghĩ ngợi lập tức đồng ý, nàng đã sớm biết cô nàng tóc ngắn này không có thiện cảm với nàng, bởi nếu coi nàng là thần tượng, thì đối phương hẳn sẽ không lộ ra nụ cười lạnh nhạt như vậy.
Nhưng đối phương đã yêu cầu, nàng không thể từ chối. Sau khi nhận được tấm ảnh có chữ ký, An Tâm quả nhiên không ở thêm nữa, đứng lên cáo từ luôn.
Sở Sở cùng Thạch Thanh cũng mơ hồ đoán được suy nghĩ của An Tâm, hơi bất đắc dĩ theo nàng ra ngoài.
Hướng Nhật thì vẫn thờ ơ, hôm nay hắn chỉ là vai phụ, đi theo các nàng tới đây, các nàng muốn thế nào thì hắn theo thế ấy.
Mấy người ra khỏi hậu trường trở lại đại sảnh, so với lúc trước càng đông người hơn, âm thanh huyên náo ầm ĩ như chợ vỡ, nhìn đâu cũng thấy lúc nhúc đầu người.
Mặc dù người tới nhiều gấp bội, nhưng đám người Hướng Nhật ở hàng đầu nên không bị ảnh hường nhiều mấy. Vài người tiến dần về phía trước, muốn chiếm lấy vị trí thuận lợi, tiếc là bị bảo an ập đến đuổi ra sau ngay.
Những hàng ghế trên là dành cho đại gia, điều này các nhân viên an ninh đều biết, hơn nữa được lệnh của cấp trên phải đặc biệt chiếu cố những người đó, các nhân viên bảo an dĩ nhiên là phải tuân theo.
Đám người Hướng Nhật trở lại chỗ ngồi, mấy nữ nhân đều có chút hưng phấn, có lẽ là do lần đầu thấy được cảnh hoành tráng như này, tiếng hò hét đinh tai nhức óc của đám người xung quanh vào tai các nàng lại thành thứ âm thanh dễ chịu, thi thoảng còn nói với nhau vài câu.
Trên mặt các nàng đầy vẻ hưng phấn, như đang hưởng thụ kiểu kích thích như thế này vậy.
Hướng Nhật nghĩ mãi không thông, tại sao trong tình huống này mấy nữ nhân còn có hứng thú mà nói chuyện, theo hắn thấy chỉ là đông người lắm tiếng mà thôi, có gì hay đâu.
Trái lại, âm thanh ầm ĩ nơi này càng làm hắn khó chịu, như có cả đàn ruồi vo ve bên tai nhưng không thể xua đi được, Hướng Nhật thấy quả thực lực bất tòng tâm.
May mà chuyện này không kéo dài lâu, khi đèn trên khán đài được bật sáng, hai người dẫn chương trình bước lên sân khấu, bao gồm một nam một nữ, đều là những nhân vật nổi danh của đài truyền hình, nhưng cũng chỉ đi đi lại lại nói vài câu, khiến người xem mất kiên nhẫn, hò hét ầm ĩ réo lên gọi Lạc Phi Tử ra khán đài.
Hai người dẫn chương trình có chút xấu hổ, nhưng cũng cố gắng kiềm chế không để cảm xúc quá lộ liễu ra ngoài mặt, đồng thời đáp ứng yêu cầu của người xem, mời Lạc tiểu thư ra sân khấu.
Khán giả mắt sáng hẳn lên, bởi đêm nay Lạc Phi Tử đã không phụ sự mong đợi của mọi người, vưa mới xuất hiện đã khiến khán giả chấn động.
Trên người nàng mặc một chiếc áo vest màu trắng bó sát người, phía dưới là một chiếc váy ngắn cũng màu trắng, thân hình nóng bỏng nhờ trang phục lại càng trở lên khiểu gợi. Tuy trong phòng hóa trang đã nhìn qua, nhưng Hướng Nhật vẫn thấy thực sự kinh ngạc, huống chi đối phương lúc trước cũng chưa mặc bộ đồ trắng này.
Những người hâm mộ hưng phấn đứng lên hét lớn tên Lạc Phi Tử, hơn nữa rất nhiều người mới lần đầu được nhìn tận mắt nàng, càng rống lên điên cuồng, như muốn ném cả trần nhà của khán trường đi vậy.
Lac Phi Tử thấy sự hâm mộ cuồng nhiệt của khan giả, cũng không mất bình tĩnh, đi đi lại lại vài bước, rồi nhẹ nhàng phất tay:
- Chào tất cả các vị khán giả, mọi người có khỏe không? Tôi là Lạc Phi Tử.
- Khỏe, khỏe.
Thanh âm trả lời đồng nhất vang lên.
Tay Lạc Phi Tử khẽ giơ lên, tức thì sân khấu đang ầm ĩ dần dần yên tĩnh xuống, có thể thấy được nàng trong long mọi người quả thực có vị trí rất lớn.
Lạc Phi Tử lúc này mới nói tiếp:
- Lúc đầu tôi định giới thiệu một ca khúc trong album mới để hát, nhưng vừa lúc ra sân khấu tôi lại nghĩ ra một ý khác, tôi sẽ chọn ra một người trong số các bạn cùng hát với tôi một bài quen thuộc, mọi người có đồng ý không?
Lạc Phi Tử vừa hé lộ thông tin về ca khúc sắp hát, liền được công chúng đón nhận, cơ hồ ai cũng biết một vài câu trong đó, cho nên chẳng ai phản đối với đề nghị của nàng.
Hầu như ai ai cũng giơ cao tay, hi vọng mình trở thành cái người may mắn ấy.
Nhưng mọi tính toán của họ đều thất bại, chỉ thấy ngón tay mảnh khảnh của Lạc Phi Tử chỉ thẳng đến một nam nhân ngồi ở hàng ghế đầu:
- Vị tiên sinh này, chúng ta có thể cùng hát được không?
- Tôi?
Hướng Nhật trợn tròn mắt, hắn không nghĩ tới việc đối phương lại chọn mình, không lẽ nàng tin lời hắn nói là thích giọng ca của nàng lúc vừa rồi sao? Sớm biết vậy thì đã không nói thừa rồi. Đã thế Hướng Nhật lại biết rõ khả năng ca hát của bản thân, bây giờ lại bị gọi đích danh, nếu không lên thì quá mất mặt, đúng là không còn lựa chọn nào khác.
- Đúng vậy, có vấn đề gì không?
Lạc Phi Tử cười ôn nhu làm mấy tên hâm mộ ghen tức nghiến răng, hận không thể lôi cái tên rắm chó kia xuống đánh cho gãy chân rồi lên thay vị trí của hắn.
- Còn không mau lên đi!
Hướng Nhật đang do dự thì An Tâm đột nhiên nói.
Hiển nhiên, nàng đang nghĩ đến cuộc đối thoại của hắn tại phòng hóa trang, đang lo không tìm được biện pháp để hạ thấp lưu manh trong lòng nữ nhân họ Lạc kia, không ngờ cơ hội đến nhanh như vậy, nàng sao có thể bỏ qua? Vì vậy liền cổ vũ nam nhân lên hát, trong lòng tưởng tượng bộ mặt của lưu manh lúc không hát được, rồi lại tới bộ dáng của nữ nhân họ Lạc khi thấy lưu manh á khẩu. Thú vị đây!
Sở Sở cùng Thạch Thanh bên cạnh biết rõ khả năng của nam nhân, nhưng các nàng cũng không có biện pháp gì, trước mặt bao người bị chỉ đích danh, không bằng cứ đi đi cũng được.
Hơn nữa, bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía nam nhân khiến các nàng ngồi bên cạnh thật mất tự nhiên, liền thúc giục nam nhân mau lên sân khấu.
Ba nữ nhân bên cạnh đều nói như vậy, Hướng Nhật chỉ còn cách cắn răng mà đi lên.
Mịa nó, lần này thì đẹp mặt, cùng lắm là lão tử nói không biết hát rồi đi về.
Nhưng cái này nói thì dễ chứ làm thì không đơn giản, hai người dẫn chương trình thấy người may mắn đã lên sân khấu, liền đưa cho hắn một cái micro.
Hướng Nhật chuẩn bị sẵn tình huống ứng phó rồi mới tiếp nhận micro, không đợi người chủ trì đưa ra câu hỏi, hắn đã nói:
- Rất xin lỗi, bài này tôi không hát được!
Lời vừa dứt, đại sảnh đang yên tĩnh trở nên ồn ào không tưởng.
Cái gì! Tên tiểu tử này không hát được, cái này có thể sao?
Phải biết rằng bài hát này đến đứa trẻ mẫu giáo cũng thuộc hai ba câu, vậy mà tên tiểu tử rắm chó không biết ở đâu ra này lại nói không thuộc, thật không thể tha thứ!
Tuy vậy nhưng có rất nhiều người hả hê, bọn họ chỉ mong cho tên kia mất mặt, như vậy cũng đã an ủi cho tâm trạng chán nản khi không được lên sân khấu của bọn họ.
Lạc Phi Tử sững người một lúc, đối với chuyện ca hát nàng rất tự tin, hơn nữa nam nhân này coi như là có hâm mộ nàng, cho nên mới cố chọn ra bài dễ nhất cho hắn, không nghĩ đến chuyện đối phương nói không thuộc. Lúc này, nàng chẳng còn hơi đâu mà quan tâm xem hắn có đúng là người hâm mộ nàng không nữa, bởi vì không khí nơi đây đang cần được thay đổi, không thể vì cảnh xấu hổ này mà làm hỏng buổi diễn.
Suy nghĩ một chút, Lạc Phi Tử miễn cưỡng cười nói:
- Không sao cả, chỉ cần anh hát theo tôi là được.
- Vậy cũng được!
Nghĩ đến quan hệ của đối phương với Sở Sở, Hướng Nhật không thể không nể mặt.
Hơn nữa tại khán trường có nhiều kẻ hằm hằm nhìn khiến hắn khó chịu, trong lòng nảy ý ác độc, lần này nhất định phải hát cho thật hay, để cái đám rác rưởi chỉ biết la hét kia ngậm hết miệng lại.
Tiếp đấy, buổi biểu diễn hoành tráng chấn động cả Bắc Hải chính thức bắt đầu.
Giọng hát của Lạc Phi Tử quả thực tuyệt vời, cái đó không ai tại đây có thể phủ nhận, vì thế bọn họ đều dồn mọi chú ý lên cái tên tiểu tử rắm chó kia, chuẩn bị xem hắn diễn trò.
Lúc đầu quả thật bọn họ cười muốn chết vì tên kia ngay cả lời cũng hát sai, nhưng chỉ vài phút sau, chẳng còn ai cười được nữa, tiểu tử đó không biết ăn cái gì mà càng hát càng hay, đến cuối giọng hắn hòa cùng với Lạc Phi Tử quá hoàn mỹ, tựa như đã có sự luyện tập từ trước vậy. Hơn nữa, Hướng Nhật dùng giọng thật, chất giọng trầm trầm khiến cho người nghe bị lôi cuốn, chẳng ai còn tìm ra được lý do gì để nói nữa. Điều này khiến nhiều người hoài nghi, tên tiểu tử này không phải chỉ giả bộ để thể hiện trước mặt Lạc Phi Tử đó chứ, trong lòng đều mắng to, tên này thật là hèn hạ vô sỉ, đúng là tên khốn nạn mà!
Bài hát chấm dứt, điều làm khán giả càng ghen ghét tức giận là Lạc Phi Tử không ngờ ôm lấy nam nhân rồi hôn hắn một cái:
- Cảm ơn anh!
Vốn Lạc Phi Tử đã chuẩn bị đón nhận kết quả xấu, dự định cố gắng hết mình để cứu vãn tình thế, không ngờ biểu hiện của đối phương hoàn toàn ngoài dự đoán của nàng, trừ lúc đầu còn hơi vấp, càng về sau càng lưu loát, nếu không phải biết là mình với đối phương chưa từng luyện tập qua thì nàng hẳn sẽ nghi ngờ không biết có phải đối phương biết tâm thuật, có thể đọc được suy nghĩ của mình hay không.
Khán trường hơi mất khống chế, đã bắt đầu rối loạn, hầu như mỗi người đều trừng mắt đỏ nhìn chăm chăm vào cái tên tiểu tử có số đào hoa kia, hắn nghiễm nhiên chiếm được nụ hôn của Lạc Phi Tử, cái này thật khó mà nuốt trôi được!
Sớm biết có nhiều cái tốt như thế, dù có liều mạng cũng phải xông lên!