Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 324: Vụ mất tích


Hai người vừa rời đi không lâu, lại có thêm một nhóm nữa tới công viên này, so với nhóm trước phải hơn đến bảy, tám người.
Những người mới đến đứng tại vị trí của mấy người đã đi, ngoại trừ hai người đứng đầu vẫn đứng yên tại chỗ không di chuyển, còn lại những người khác đều ào ào tản ra, cúi xuống tìm kiếm cái gì đó, sau một lúc lại tụ lại một chỗ.
Lúc này, một trong hai người cầm đầu có vóc dáng đầy đặn, thân hình nảy nở, uốn lượn, nhìn qua đã biết là một nữ nhân nóng bỏng lên tiếng hỏi:
- Có phát hiện được gì không?
Lời nói phát ra không ngờ không phải tiếng Trung mà lại là tiếng Anh.
Những người vừa tản ra đều cùng lắc đầu, hiển nhiên công việc tìm kiếm vừa rồi chẳng đạt được gì.
Nữ nhân có vóc người đầy đặn dường như đã sớm đoán được điều này, trong giọng nói cũng không có thất vọng quá:
- Dị giáo đều là những kẻ giảo hoạt, chúng ta có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đã là điều tốt lắm rồi.
Nói xong cô ta xoay người nhìn về phía nữ nhân đang nằm trên mặt đất ở phía xa kia:
- John, đi xem xem người kia thế nào.
Một nam nhân thân hình hơi gầy yếu lập tức nhận lệnh chạy về hướng kia, cũng không thấy hắn có bất cứ động tác cấp cứu nào, chỉ nghiêng người dùng tai trái cẩn thận lắng nghe một hồi rồi xoay người lại nói:
- Cô ta không sao, cơ thể vẫn bình thường, chỉ bị ngất thôi.
- Uh.
Nữ nhân gật gật đầu, rõ ràng là rất tín nhiệm năng lực của gã nam tử hơi gầy yếu này. Tiếp đó nhìn về phía người đàn ông đang đứng cạnh mình:
- Hồng y Matthew, ngài nghĩ thế nào về chuyện này, dị giáo không phải luôn ở phương Tây hay sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
- Chuyện này cũng là lần đầu tiên ta gặp phải
Hồng y Matthew trầm tư, hẳn là hắn cũng không biết được nguyên do.
Nữ nhân có thân người đầy đặn đột nhiên nói:
- Liệu có phải những kẻ dị giáo này tới là vì chúng ta không?
- Có thể.
Hồng y Matthew suy nghĩ một lúc rồi trả lời với vẻ không chắc chắn, sau đó lại bắt đầu phân tích:
- Cái mà bọn dị giáo am hiểu nhất chính là mị hoặc, nhưng nơi đây là phương Đông, mà người phương Đông lại bài xích ngoại nhân, có thể vì thế mà bọn dị giáo ở đây không thể phát huy hết năng lực vốn có. Cho nên càng không thể có chuyện bọn dị giáo lại thích phương Đông, trừ phi bọn chúng còn có mục đích khác.
- Ý ngài là bọn chúng muốn gây bất lợi cho chúng ta sao?
Mắt của nữ nhân đột nhiên mở lớn nhìn hắn.
Hồng y Matthew lắc lắc đầu:
- Không, Maria, vừa rồi ngươi cũng cảm nhận được hơi thở của hắn, tên đó chỉ có một mình, hắn sẽ không dại dột đột kích chúng ta, có lẽ hắn tới là vì.
Nói tới đây Hồng y Matthew đột nhiên dừng lại, ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn vào người người bên cạnh.
- Ý ngài là.
Vẻ mặt nữ nhân lộ ra nét kinh ngạc.
Hồng y Matthew hiểu ý gật gật đầu, trịnh trọng nói:
- Maria, vật này tuy là của ngươi nhưng lại được giáo hoàng đích thân ban thưởng.
- Nhưng mà.


- Ngươi muốn hỏi tại sao bọn dị giáo lại muốn có kiện thánh khí này đúng không?
Hồng y Matthew cắt ngang lời của nữ nhân đó, tựa như đã sớm biết câu hỏi là gì, thở dài một hơi rồi từ từ nói:
- Nếu năm đó giáo đình không xảy ra nổi loạn, ba kiện thánh khí bị trộm mất một, thì bọn dị giáo cũng không xuất hiện như này.
- Giáo đình xảy ra nổi loạn?
Nữ nhân ngay lập tức ý thức được đây là vấn đề cơ mật của giáo đình, không khỏi cảm thấy hứng thú, ngay cả vấn đề quan trọng đang cần hỏi cũng quên mất, những người xung quanh cũng chăm chú lắng nghe.
- Chuyện này.
Hồng y Matthew đang định nói, đột nhiên thân thể run lên, thần sắc đầy kích động, hét to lên:
- Thánh khí, đúng là thánh khí, sao ta lại không nghĩ đến nó chứ!
- Thánh khí làm sao?
Nữ nhân nhíu mày, bị lão Hồng y điên điên tự nhiên kêu to làm giật cả mình, trên người nàng đúng là có một kiện thánh khí, nhưng đối phương cũng đã biết được điều đó, có gì mà phải kích động như vậy chứ?
Song Hồng y Matthew không để ý rằng hành vi của mình không hề giống với cách xử sự ung dung bình tĩnh của một vị Hồng y mà giống với kẻ điên nhiều hơn:

- Đúng vậy, ta có thể khẳng định, đó chính là thánh khí!
Nói xong những lời này, đột nhiên ý thức được là những người xung quanh không hiểu mình đang nói gì, liền cố nén hưng phấn nói:
- Các ngươi biết không, cái vật mà tên dị giáo kia mang trên người chính là kiện thánh khí đã bị lấy trộm!
- A?
Đến giờ những người xung quanh mới hiểu vấn đề.
Thánh khí là cái gì thì tất cả đều biết, có được thánh khí cũng như một bước lên tiên, không chỉ có địa vị đứng trên người khác mà nó còn giúp cho chủ nhân nâng cao thực lực lên không biết bao nhiêu lần.
Đương nhiên đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, cái mà bọn họ để tâm là tại sao kiện thánh khí bị mất lại xuất hiện tại nơi này, mà lại ở trên người tên dị giáo kia, sao Hồng y Matthew có thể khẳng định chắc chắn vậy chứ?
Nhìn biểu tình của mọi người, Matthew biết họ đang nghĩ gì, bèn giải thích:
- Có lẽ các ngươi không biết, ba kiện thánh khí có thể cảm ứng lẫn nhau, cái tên dị giáo kia chạy tới phương Đông, chắc chắn hắn biết trong đoàn người chúng ta có người giữ thánh khí.
Nhưng chuyện giáo hoàng ban thánh khí cho Maria thì chỉ người trong nội bộ giáo đình mới biết được, dị giáo nhất định không thể đoán ra. Cho nên, khả năng duy nhất là dựa vào sự cảm ứng lẫn nhau của các thánh khí.
- Nhưng tại sao ta lại không cảm nhận được thánh khí trên người đối phương?
Nữ nhân đưa ngay ra nghi vấn.
Hồng y Matthew không thay đổi một chút thần sắc:
- Maria, ngươi phải biết rằng, mặc dù lúc đó thánh khí có thể cảm ứng được nhau nhưng cũng có thể che giấu được nhau. Nhờ có thánh khi kia mà tên dị giáo trốn được sự truy xét của chúng ta, ngược lại hắn có thể cảm ứng được thánh khí của chúng ta, vì chúng ta không hề tạo ra bình phong che chở.
Nói tới đây, Hồng y Matthew dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
- Có lẽ kế hoạch lần này của chúng ta phải thay đổi.
Kế hoạch phải thay đổi khiến cho nữ thánh đồ đứng đầu có chút chần chừ:
- Hồng y Matthew, ngày mai chúng ta tham gia thi đấu với Hiên Viên tổ.
- Chuyện này tạm thời hoãn lại, nhiệm vụ trước mắt của chúng ta là tìm ra cái tên dị giáo kia và đoạt lại thánh khí! Hồng y Matthew kiên quyết nói, thề không đạt được mục đích thì không dừng lại.
.

Đưa cô nàng Nhâm Quân về xong, Hướng Nhật chạy thẳng về nhà. Trong nhà cơm canh đã chuẩn bị sẵn, chỉ còn đợi cái tên vô tâm là hắn về nữa thôi.
- Trời tối lâu rồi, sao bây giờ mới về.
An Tâm bât mãn lầm bầm, không phải nghi ngờ cái tên này ở bên ngoài lại lăng nhăng với ai mà đơn giản chỉ muốn phát tiết sự bực bội trong lòng.
- Anh cũng không có cách, phải luyện tập mấy cái diễn văn Anh ngữ kia.
Mấy cái lý do về tối muộn lúc trước hắn đã sớm nghĩ ra, giờ đối diện với An đại tiểu thư đang khó chịu, hắn ứng phó cực kỳ dễ dàng.
Tiếp theo, không đợi đối phương đưa ra câu hỏi khác để tránh bị vạch trần, hắn chuyển ngay sang đề tài khác:
- Tiểu Uyển đâu, sao giờ này vẫn chưa về?
Vừa lúc Sở Sở cầm bát đũa đi ra, nghe vậy nói:
- Không biết được, có thể ở cục Thiết tỷ tỷ còn có việc, không thì mọi người cứ ăn trước đi.
Nói rồi lại xoay người vào bếp bưng tiếp đồ ra.
- Cũng được, giờ anh đang đói chết đây.
Hướng Nhật không để ý gì khác, nhào ngay tới bàn ăn. Vừa lúc Thạch Thanh cầm cốc nước đi qua, Hướng Nhật ngay cả thìa cũng không thèm cầm, đoạt ngay lấy cốc nước, dốc từng ngụm từng ngụm vào mồm.
- Sư phụ, anh đừng làm thế có được không?
Thạch Thanh đỏ bừng mặt, cầm thú sư phụ này thật không biết thế nào là vệ sinh, hắn uống như vậy thì còn ai dám uống nữa chứ.
Hướng Nhật không để ý đến câu trách cứ của đồ đệ, thoải mái buông cốc nước chỉ còn một nửa, coi như chuyện vặt cười nói:
- Sợ cái gì? Đâu phải chưa từng uống qua nước miếng của sư phụ, hắc hắc..., mà này Tiểu Thanh, vai của em hình như cũng tốt a, hay là chúng ta ngủ chung đi, anh biết là em rất sợ bóng đêm!
Lời vừa nói ra, mặt Thạch Thanh lại đỏ lên, còn hơn cả lúc nãy. Thấy cầm thú sư phụ cười quá đắc ý, nàng vừa xấu hổ vừa bực bội, tức giận véo cho hắn mấy cái rồi xoay người đi vội vào bếp.
Hướng Nhật cười lên ha hả, hắn có cảm giác đồ đệ mình càng ngày càng có cá tính, cũng chẳng ngạc nhiên trước hành động vừa rồi của nàng, bởi hắn biết, do cô nàng An Tâm cầm đầu mà giờ cấu véo đã trở thành phương thức trừng phạt hắn của mấy vị đại tiểu thư.
Đối với loại da thịt dày như hắn, chuyện này chẳng có gì đáng kể, thậm chí hắn còn có thể nhân cơ hội này mà chiếm tiện nghi. Nghĩ đến cái này, Hướng Nhật lại đắc ý, vừa cười dâm đãng vừa hưởng thụ một bàn đầy thức ăn mỹ vị.
Đang ngồi xem ti vi trên ghế salon, An Tâm cũng không để cho hắn toại nguyện, kêu lên nói muốn chờ nữ cảnh sát về mới được ăn, rồi cùng Sở Sở, Thạch Thanh chạy ra giữ đồ ăn lại.
Đùa dỡn một hồi cuối cùng cũng cùng nhau ăn uống vui vẻ, nhưng mọi người đều biết cái gì tốt cho phụ nữ mang thai, để ra một phần thức ăn dành cho nữ cảnh sát.
Nhưng khi bọn họ đã ăn xong, vẫn chưa thấy nữ cảnh sát về.

Thấy đã hơn 7 giờ, Hướng Nhật nóng lòng gọi điện cho nữ cảnh sát, nàng có nghe nhưng chỉ nói qua mấy câu rồi cúp máy.
Sau đấy Hướng Nhật còn gọi điện mấy lần nữa, nhưng nữ cảnh sát công việc vẫn rất bận rộn, thậm chí có lần còn làm nàng nổi giận, Hướng Nhật sợ quá không dám gọi nữa.
Phải đến hơn 8 giờ, nữ cảnh sát mới về đến nhà với dáng vẻ mệt mỏi, Hướng Nhật vội vàng đến ân cần hỏi thăm:
- Tiểu Uyển, em như thế nào mà giờ mới về?
Tiếp đó lại nói với giong không thể nghi ngờ:
- Sau này em không được về muộn như vậy nữa, nếu không nghỉ việc ở chỗ đó đi.
Mấy vị đại tiểu thư bên cạnh đều không hẹn mà cùng gật đầu, hiển nhiên tất cả đều đồng ý với những điều nam nhân nói, vì nó cũng là điều thực lòng các nàng muốn nói.
Thiết Uyển cũng cảm nhận được sự quan tâm của nam nhân và các nàng, trong lòng thấy ấm áp hẳn lên, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Có lẽ là quá mệt mỏi do công việc, Thiết Uyển dựa vào vai nam nhân nói:
- Hướng Quỳ, em buồn ngủ quá!

- Đừng ngủ vội, ăn cơm đi đã, sau đó tắm rửa cho sạch sẽ, à, anh còn có thể xoa bóp giúp em một chút
Hướng Nhật ôn nhu nói, hắn biết phụ nữ có thai rất cần bổ sung dinh dưỡng, sao có thể để nàng lên giường ngay được? Mặc dù cũng đoán được nữ cảnh sát do quá mệt mỏi nên mới vậy, nhưng lúc này hắn không thể không làm thế. Đồng thời hắn cũng suy nghĩ xem dùng cách gì để nữ cảnh sát nghỉ việc, ở nhà lo sinh con cho hắn.
- Đáng ghét, lúc này còn muốn làm chuyện xấu.
Thiết Uyển nghe nam nhân nói muốn giúp nàng xoa bóp, mặt nhất thời đỏ lên.
Trời đất chứng giám! Hướng Nhật dám thề, lúc nói câu đó trong đầu hắn tuyệt không có ý niệm xấu xa gì, nhưng các nữ nhân bên cạnh lại không hề tin, tính cách nam nhân này các nàng ai ai đều biết rõ, đồng loạt đưa ánh mắt quỷ dị đánh giá hắn.
Những ánh mắt này đúng là phụ lòng người tốt mà. Hướng Nhật chỉ có thể tự nhận xui xẻo, ai kêu hắn bình thường hay chiếm tiện nghi người khác, lần này hắn chỉ có thể chuyển sang đề tài khác:
- Tiểu Uyển, em gặp phải chuyện gì nghiêm trọng khó giải quyết sao, nói anh nghe đi, biết đâu anh lại giúp được
Thấy nữ nhân của mình thành ra thế này, Hướng Nhật đương nhiên đau lòng, hắn muốn dùng năng lực của mình giúp nàng giải quyết vấn đề.
Ánh mắt Thiết Uyển sáng lên, năng lực của nam nhân này nàng biết quá rõ, không chậm trễ, nàng vội nói:
- Hướng Quỳ, mấy ngày nay khu Đông Thành đã có vài người mất tích.
Vốn mất tích vài người cũng không có gì to tát, thành phố lớn như vậy, vài người ngẫu nhiên mất tích là chuyện bình thường. Nhưng lần này, những người mất tích lại tập trung ở Đông Thành, hơn nữa, bất kể giàu nghèo, những người mất tích đều có chung một đặc điểm tất cả đều là thanh niên trẻ, khỏe mạnh, không hề có nữ giới. Cái này cũng chỉ làm người ta nghi ngờ, bắt cóc thì không có khả năng, vì bắt cóc thì phải có mục đích, không có mục đích thì ai thèm làm?
Nhưng đối phương không phân đối tượng, người nào cũng bắt đi, điều này không phù hợp với bắt cóc có ý đồ. Hơn nữa, nếu những người mất tích là phụ nữ trẻ đẹp, thì dễ làm người ta liên tưởng đến bọn buôn người bất hợp pháp. Nhưng những kẻ mất tích lại toàn là nam, suy nghĩ của Hướng Nhật bắt đầu chuyển hướng xấu xa, liệu có phải là kẻ có dục vọng cực kỳ mãnh liệt để thỏa mãn dục vọng của mình mà phái người đi làm mấy chuyện như vậy không? Nếu không làm sao giải thích những kẻ bị bắt đi đều là nam, vừa còn trẻ, thân thể lại cường tráng, cái này thật sự là rất bất thường.
- Anh đang nghĩ đến cái gì vậy?
Thấy nam nhân đang trầm tư, nhưng bộ dáng lại cực kỳ bỉ ổi, Thiết Uyển không thể không mở miệng hỏi.
- Không có gì, không có gì.
Hướng Nhật không thể đem những suy nghĩ xấu xa trong đầu nói ra được, rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nữ cảnh sát nói:
- Nghe anh nói này lão bà, việc này em dứt khoát không nên làm, không bằng ở nhà sinh con cho anh đi.
Nam nhân này đúng là không biết xấu hổ, lời nói vừa ra khỏi miệng, mấy vị đại tiểu thư ở bên cạnh lập tức trừng mắt nhìn qua, Thiết Uyển lườm hắn một cái:
- Nghiêm chỉnh đi, anh lại đang nghĩ linh tinh gì đấy? Em hỏi anh, anh có biết bang hội nào làm những việc giống thế này không?
Hướng Nhật không phải thần thánh, mà dù có là thần thánh cũng không thể đoán được hung thủ là ai mà không có bất cứ đầu mối nào, hắn liền hỏi:
- Mất tích nhiều nhất là vào khi nào?
Thiết Uyển lục lại trí nhớ:
- Thời gian là gần tối, hơn nữa lại ở những nơi ít ánh sáng.
- Vậy ư?
Hướng Nhật trong lòng thoáng động, như vậy xem ra đối phương không dám hành động vào ban ngày, nói không chừng do trên người hắn có điểm gì đặc biệt, đợi khi trời tối mới bắt đầu xuống tay.
Hơn nữa, Hướng Nhật biết, khi trời tối cũng là lúc mọi người đang quây quần ăn cơm, trên đường có rất ít người đi lại, tên hung thủ này biết rõ thời điểm tốt nhất để gây án, nếu không phải là kẻ từng phạm tội nhiều lần thì ít nhất cũng không phải là tên lính mới thích chơi liều.
Nhưng mãi mà Hướng Nhật không thể nghĩ ra kẻ nào mà lại nhàm chán như vậy. Nếu là hắn, thì hắn sẽ chọn mấy cô nàng xinh đẹp mà xuống tay, còn mấy tên đực rựa thì đá cho nó bay đi luôn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hướng Nhật lại quay về ý niệm xấu xa ban đầu, không phải muốn ông đây tức lên mà đi bắt tên hồ ly chuyên gây chuyện đó chứ?



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 324: Vụ mất tích