- Em cũng muốn đi.
Nhâm Quân nghe nam nhân nói muốn đi quán bar cũng nóng nảy đòi theo.
Nàng mặc dù chưa đi quán bar lần nào, nhưng cũng biết đó là nơi mà quan hệ nam nữ tương đối hỗn tạp, không đi theo nam nhân thì thực không an tâm.
Tuy Nhâm Quân đã chấp nhận sự tồn tại của mấy người Sở Sở, nhưng đối với nữ nhân khác, nàng vẫn như cũ có chút ghen tị dấm chua.
Hướng Nhật có chút dở khóc dở cười, nhìn Nhâm Quân nói:
- Em đi làm gì, anh có chuyện quan trọng cần làm mà.
Nói thật, Hướng Nhật không muốn mang nàng đến quán bar chút nào. Thứ nhất, có thể làm lộ quan hệ của hắn và đám Hầu Tử, mà cô nàng này thì bệnh tò mò rất nặng, làm sao mà giải thích được với nàng mình cùng đám "người xấu" Hầu Tử "không làm việc đàng hoàng" ở chung một chỗ. Hơn nữa mục tiêu lần này là người đã bị đăng trên báo, lỡ bị nàng nhận ra, nói không chừng cô nàng do không biết lại làm ra chuyện ngu ngốc là ngay tại chỗ báo cảnh sát thì toi.
Bất quá Nhâm Quân cũng không biết băn khoăn của nam nhân, thấy hắn không cho mình đi, trong lòng không khỏi ấm ức, có chút giận dỗi nói:
- Hừ, em biết anh không cho em đi theo nhất định là vì hẹn hò với nữ nhân khác mà.
Nói vừa hết câu, ngay cả khóe miệng cũng xệ xuống, tựa như nàng dâu đang hứng chịu oan ức.
Hướng Nhật thấy vậy, xem ra không còn cách nào, cân nhắc lợi hại một chút, cuối cùng đáp ứng:
- Được rồi, bởi vì chứng minh trong sạch của anh, em đi theo cùng với anh là được rồi chứ gì?
Nhâm Quân lúc này mới đắc ý nhếch khóe miệng lên, trong ánh mắt cũng đầy vẻ thỏa mãn do thực hiện được mưu kế, vui vẻ giống như con cáo nhỏ bắt trộm được gà.
- Vậy là anh muốn em đi chung đến nơi đó để có thể chứng minh trong sạch của anh.
Hướng Nhật lập tức ý thức được bản thân bị mắc lừa, bị cô nàng vừa rồi dùng bộ dáng ủy khuất, ấm ức cho qua mặt. Bất quá đã đáp ứng rồi, dĩ nhiên là không thể nuốt lời. Nhưng Hướng Nhật cũng không phải không có bất cứ yêu cầu gì, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nhâm đại tiểu thư:
- Em đi theo anh cũng được, nhưng mà khi đến nơi đó em cần phải nghe lời anh, cho dù có nhìn thấy hay nghe thấy cái gì cũng phải hứa là không hỏi han gì, nếu có cũng phải để trong lòng, có làm được hay không?
- Biết rồi, dài dòng quá!
Nhâm Quân tất nhiên không nghĩ đến trong lời nói của hắn có nhiều tầng nghĩa, chỉ trả lời qua loa cho xong.
Lúc này vừa mới tan học buổi chiều, trời vẫn còn sáng tỏ, bất quá trong quán bar lại là một mảnh tối đen, hơn nữa khách khứa cũng không ít, từ trong 8/10 số ghế có người ngồi có thể suy ra đáp án. Xem ra, cũng không phải tất cả mọi người đều thích đến quán bar vào ban đêm, tỷ như đám người hiện tại đang trong quán bar này. Hướng Nhật dẫn Nhâm đại tiểu thư vào quán bar, vẫn như cũ hướng chổ thường ngồi đi tới, đối với chung quanh rốt cuộc có bao nhiêu người hắn trực tiếp bỏ qua.
Nhâm Quân bởi vì lần đầu đến quán bar, không khỏi có chút kích động, gắt gao kéo cánh tay của hắn, vừa đi vừa nói:
- Đây là quán bar? Thật đúng là hắc ám giống như đã xem trên TV!
- Quán bar không hắc ám, làm sao có thể làm tốt "chuyện xấu" chứ?
Hướng Nhật hắc hắc cười dâm, muốn mượn việc này đùa giỡn Nhâm đại tiểu thư một chút.
Song, Nhâm Quân không có ngượng ngùng vì "chuyện xấu" do nam nhân nói, ngược lại đột nhiên nhéo một cái trên cánh tay đối phương:
- Làm "chuyện xấu" gì? Nhìn anh nói có kinh nghiệm như vậy, chắc là thường xuyên đến đây chơi đúng không?
Hướng Nhật thầm kêu một tiếng hỏng bét, ý thức được lời nói của mình làm cho cô nàng liên tưởng đến phương diện làm mình phi thường bất lợi, lập tức giải thích:
- Bà xã, em cũng không nên hiểu lầm, anh lâu lâu mới đến chỗ này, hơn nữa đều là tìm đến bạn bè uống rượu, bọn họ đều là nam nhân cả!
- Nói xong nhanh như vậy, có phải là đã sớm nghĩ kỹ lý do hay không?
Nhâm Quân mắt nhìn nghiêng, bộ dáng hoài nghi nhìn nam nhân từ trên xuống dưới.
Hướng Nhật biết cô nàng đang bới lông tìm vết, cũng không trả lời, trực tiếp kéo nàng đi vào bên trong.
Đạo lý càng nói càng rối này hắn cũng biết, tốt nhất là cho nàng nhìn thấy sự thật để có sức thuyết phục hơn. Trong góc, Hầu Tử cùng cùng mấy tên lâu la đang tụ họp đánh bài, làm cho Hướng Nhật đi tới gần nhìn thấy mà cũng có chút bội phục, trong hoàn cảnh lờ mờ như vậy mà còn có thể thấy rõ mặt bài, mắt bọn này thật đúng là không phải bình thường.
- Hầu Tử!
Thấy bon họ không chú ý đến bên cạnh có thêm người, Hướng Nhật mở miệng kêu lên.
Đầu tiên là thân hình Hầu Tử dừng lại, đột nhiên quăng bài trên tay xuống bàn, nhanh chóng từ chỗ ngồi đứng dậy:
- A, lão đại, sao anh lại tới đây?
Mặc dù trong quán bar ngày hay đêm cũng đều tối mờ như nhau, nhưng Hầu Tử đối với ý thức thời gian cũng không kém, hiện tại chỉ mới chạng vạng, còn chưa đến khoảng thời gian hoàng kim của ban đêm, nếu không bọn họ cũng không thể rảnh rỗi tụ lại một chỗ đánh bài như vậy. Và kỳ lạ hơn là, lúc trước lão đại cũng không có đến quán bar sớm như thế này.
- Tới đương nhiên là có việc.
Đối với đám tiểu đệ này Hướng Nhật cũng không có chút khách khí, nhẹ nhàng đá tên mập đang ngồi trên ghế qua một bên, sau đó hắn ôm Nhâm đại tiểu thư ngồi xuống.
- Được rồi, giới thiệu với tụi bay, vị này chính là đại tẩu!
- Đại tẩu khỏe ạ!
Đám người Hầu Tử đã sớm chú ý đến mỹ nữ xa lạ có thân hình cao gầy đi theo bên cạnh lão đại, trong lòng cũng đã phỏng đoán trước quan hệ giữa nàng với lão đại, vừa nghe giới thiệu, tự nhiên không dám có chút chậm trễ.
- Mọi người. cũng khỏe a!
Nhâm Quân có chút mất tự nhiên, không chỉ là bởi vì thái độ tùy ý đá người của nam nhân, càng bởi vì vài người trước mặt nhìn thế nào cũng không phải là người tốt. Nếu như không phải thấy nam nhân cùng bọn họ dùng giọng điệu quen thuộc nói chuyện phiếm và vừa mới đồng thanh kêu đại tẩu, nàng cũng không muốn chào lại.
Hướng Nhật có thể hiểu được suy nghĩ của nàng, dù sao cô nàng này trong trường học cũng là một học trò thông minh, mẹ nàng lại là cô giáo, đối với thanh niên ăn mặc quần áo không giống với người bình thường trong xã hội đương nhiên không có hảo cảm. Chỉ có điều hắn cũng không ngu ngốc mà chỉ ra, ngược lại nói:
- Hầu Tử, hôm nay tao tới là muốn tụi bay giúp tao tìm một người.
Mặc dù không biết là tìm ai, nhưng Hầu Tử cũng vỗ lên ngực:
- Lão đại cứ nói, em cam đoan hết sức làm.
Đám lâu la bên cạnh cũng điên cuồng gật đầu theo, một số có bộ dáng hận không thể vì lão đại mà xông pha khói lửa cũng không sờn lòng.
- Người này cũng không phải khó tìm, đang ở trong quán bar này, khoảng 50 tuổi, đầu hói.
Hướng Nhật tại công ty Mỹ Lai Nhã có thấy qua hình chụp của Chu phó chủ tịch nên miêu tả lại dễ dàng, nhưng hắn cũng nhắc nhở:
- Đương nhiên, tao nói cũng chưa phải là chính xác lắm. Người này có thể thay đổi một chút như là đội nón vào hay bỏ kính ra, v. v. Tóm lại, chỉ cần thấy tuổi tác dáng vẻ như anh nói thì đều chú ý cho anh.
- Lão đại, chuyện nhỏ thôi!
Ban đầu, Hầu Tử tưởng trong cả Bắc Hải này mà tìm một người thì trong lòng có hơi lo sợ. Hiện tại vừa nghe thì biết chỉ là trong quán bar này, tâm tình thoải mái lên nhiều.
- Quán bar đa số là người trẻ tuổi, đối tượng cao tuổi như anh nói tất nhiên là không nhiều. Lão đại đợi một chút, chưa đến vài phút tụi em sẽ đem người
đến trước mặt cho anh.
Vừa nói, liền muốn dẫn bọn mập mạp đi.
Hướng Nhật vội ngăn hắn lại, nói:
- Không cần mang tới đây, tìm thấy, chỉ cần quay lại báo cho tao biết. Tao muốn tự mình cùng người đó có chút chuyện cần "tâm sự".
Nói xong lời cuối cùng, trong mắt Hướng Nhất hiện ra một tia đùa cợt. Hắn rất muốn nhìn cái khuôn mặt của lão già họ Chu sau khi bị chính mình vạch trần thân phận.
- Dạ, đại ca.
Hầu Tử nói xong liền phân chia đàn em tỏa đi làm việc.
Thấy bọn họ vừa rời đi, Nhâm Quân mới có cơ hội quay qua nam nhân bên cạnh chất vấn.
- Hướng Quỳ, tại sao bọn họ gọi anh là lão đại? Chẳng lẽ anh là xã hội đen?
Hướng Nhật không khỏi cảm thấy buồn cười:
- Tiểu nha đầu nghĩ đi đâu thế, trên thế giới này có nhiều xã hội đen vậy sao? Hơn nữa, em đừng quên, hồi nãy đã đồng ý với anh. Đi đến đây, thấy hay nghe cái gì cũng không được thắc mắc.
Nhâm Quân ngạc nhiên, rồi nhớ lại là mình quả thật đã nói như vậy, trong lòng tức giận không thôi, nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Ghê tởm, thì ra anh đã sớm tính toán rồi!
Bất quá, tức thì tức, nhưng mà nàng không thể đổi ý, chỉ có thể vin vào cái câu nói của nam nhân mà phát tiết thôi:
- Hừ, cái gì mà tiểu nha đầu, người ta rõ ràng là lớn hơn anh một tuổi mà!
- Có đúng không? Anh làm sao mà biết chứ?
Hướng Nhật nhìn nàng kinh ngạc, đắc ý nói.
Nhâm Quân thấy bộ dạng đáng ghét của hắn, lại càng tức giận:
- Em đã xem tư liệu của anh từ chỗ của mẹ. Anh mới mười chín tuổi, còn em đây đã hai mươi rồi.
- Thì ra em lớn tuổi như thế? Vậy chẳng phải là chồng trẻ vợ già sao? Anh có nên lấy em nữa không đây?
Hướng Nhật giả vờ nói.
- Anh dám! Tuy biết là nam nhân chỉ trêu chọc mình, nhưng mà Nhâm Quân vẫn oán hận mà cấu, nhéo vào người nam nhân một trận.
Hướng Nhật đã sớm được rèn luyện dưới võ công cửu âm bạch cốt trảo của Sở Sở các nàng nên giờ khinh khỉnh coi như không, đã thế tay lại còn không ngừng chiếm tiện nghi của đối phương. Hắn đang định "ôn nhu" với Nhâm Quân thêm một bước nữa thì Hầu Tử đã đem người quay trở lại.
- Lão đại, đã tìm được người rồi.
Nói xong, đi tới phía trước, ngón tay chỉ về một hướng:
- Quán bar cũng chỉ có một lão già kia là phù hợp nhất, bất quá hắn có đội mũ.
- A, hẳn là hắn không sai.
Hướng Nhật nhìn theo hướng ngón tay của Hầu Tử, đó là một người ngồi đối diện bên trái quầy bar, ngọn đèn ở đó lờ mờ, chỉ mơ hồ nhìn thấy một người đội mũ lưỡi trai.
Hướng Nhật không khỏi thầm khen, lão già này quả nhiên có điểm bản lĩnh, ngay cả chọn vị trí cũng chú ý như vậy, đầu tiên là ngọn đèn tối không làm người ta chú ý đến, tiếp theo là chỗ ngồi đối diện cửa, muốn trốn chạy cũng dễ dàng, sẽ không có người kịp ngăn cản.
Nhưng mà, lão già này chuẩn bị đường lui như vậy, Hướng Nhật cũng không cảm giác được có tác dụng gì, bởi vì, đối phương đụng phải chính mình. Đối với điểm này, Hướng Nhật tin tưởng không chút nghi ngờ, không nói đến đối phương là người không có năng lực đặc biệt, cho dù hắn có mạnh như tên đười ươi kia, chính mình muốn lưu hắn lại cũng không phải đơn giản như ăn cơm uống nước sao?
- Hầu Tử, tụi bay tiếp tục chơi bài đi, tao đến chỗ lão già kia hảo hảo nói chuyện tương lai với hắn một chút.
Hướng Nhật đứng lên, ôm Nhâm đại tiểu thư hướng bên kia đi đến.
Hắn biết cô nàng này sẽ không ngồi lại, chỉ có cách mang nàng cùng đi, huống gì lại không có nguy hiểm, bất quá trong miệng vẫn nói:
- Quy củ như cũ, nhìn thấy nghe thấy cái gì cũng không được hỏi.
Có một chút ủy khuất, nhưng Nhâm Quân biết nam nhân đây là làm chính sự, đành nhu thuận gật đầu.
Không gian trong quán bar cũng không lớn, không cần bao lâu, Hướng Nhật đã đi tới bên trái quầy bar. Bởi vì khoảng cách gần hơn, lần này hắn càng nhìn rõ đối phương, đó là một người trung niên, mặc một bộ quần áo có phần cũ kĩ, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai che đi khuôn mặt. Có thể do phát hiện có người đến gần, đầu của hắn cúi càng thấp, làm bộ đang uống rượu.
Hướng Nhật tâm trạng vừa động, người này cảm giác thật nhạy bén, bất quá hắn cũng không để trong lòng, lôi Nhâm đại tiểu thư hướng đối diện mũ lưỡi trai nam tử mà ngồi xuống:
- Một mình sao? Không ngại cùng nhau uống một chén chứ?
Ý thức được đối phương đang nói chuyện với mình, mũ lưỡi trai nam tử hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái, thấy đối diện là một thanh niên gầy yếu cùng một nữ nhân, chắc là bạn gái hắn, trong lòng thoáng giãn ra. Nhưng nghĩ lại tình cảnh bản thân, liền cất giọng trầm thấp nói:
- Không có hứng thú, ta phải đi ngay.
- Đi? Cần gì gấp gáp như vậy chứ? Chỉ là uống với nhau một chén thôi mà! Hướng Nhật cầm lấy bình rượu đối phương đặt trên bàn, như người quen thoải mái rót uống một chén.
Song thái độ của hắn càng làm mũ lưỡi trai nam tử cảnh giác đứng lên:
- Xin lỗi, ta thật sự là có việc, hôm khác ta mời ngươi uống.
Vừa nói, vừa động thân rời đi.
Hướng Nhật tức thì lên tiếng:
- Chu phó tổng cho dù phải đi, rượu này cũng nên uống một chén chứ, không cho ta chút mặt mũi sao?
Mũ lưỡi trai nam tử cả người run lên, trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh:
- Ngươi là ai?
Mặc dù bị nhìn thấu thân phận, nhưng hắn cũng không có kích động quá mức, ngược lại càng thêm tỉnh táo, vừa định đứng lên lại ngồi xuống trở lại.
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta biết ngươi là ai!
Hướng Nhật cười cười, ra vẻ cao thâm khó lường cho đến giờ chính là sở trường của hắn.
- Ngươi muốn thế nào?
Mũ lưỡi trai nam tử trầm giọng hỏi, đối phương đã biết thân phận hắn, nhưng chính mình lại không biết thân phận đối phương, đây mới là điều làm hắn bận tâm.
- Ngươi cứ nói xem.
Hướng Nhật hỏi ngược lại, nhưng con mắt lại chăm chú nhìn vào đối phương.
- Nói đi, muốn bao nhiêu, chỉ cần không quá phận, ta cũng có thể cho ngươi.
Rất hiển nhiên, mũ lưỡi trai nam tử đã đem đối phương xếp vào loại người chuyên đi tống tiền. Bởi vì đến bây giờ chỉ có đối phương một mình đến tìm mình, mà không phải mang theo một đám cảnh sát, như vậy là còn có thể thương lượng.
- 500 triệu!
Hướng Nhật bình tĩnh nói, giọng nói của hắn không hề có một biểu lộ khác thường nào. Bất quá Nhâm đại tiểu thư bên cạnh lại đột nhiên bưng chiếc miệng nhỏ nhắn của mình, nếu như không phải đã sớm đáp ứng nam nhân, phỏng chừng nàng đã không nhịn được mà hỏi.
- Có thể!
Mũ lưỡi trai nam tử không có nửa điểm do dự đáp ứng, một tay cũng để lên trên bàn.
- Bất quá người ở đây quá hỗn tạp, chúng ta nếu muốn phải đổi chỗ khác.
- A, ngươi nghĩ muốn gạt ta đi ra ngoài?
Hướng Nhật tựa hồ cũng không có chú ý động tác của hắn trên bàn, vẫn nhàn nhạt nói.
- Không phải muốn lừa gạt, mà các ngươi phải theo ta ra ngoài!
Vừa nói, bàn tay đang đặt trên bàn của mũ lưỡi trai nam tử nhanh chóng thoáng một cái, cũng không thấy rõ động tác, nhưng một khâu súng màu bạc rất tinh xảo đã khéo léo xuất hiện trên tay hắn.
- Ngươi dám nổ súng sao?
Hướng Nhật nhẹ nhàng an ủi Nhâm Quân đang có chút biểu hiện sợ hãi khi nhìn thấy khẩu súng kia. Mà cũng do nam nhân ngay bên người nên nàng chỉ há to miệng rồi liền rúc vào lòng nam nhân.
Mũ lưỡi trai nam tử cũng không trực tiếp trả lời mà nói:
- Đừng xem thường khẩu súng này, ngươi không nhìn thấy nó có thêm một đoạn nòng súng sao? Đó là ống hãm thanh, chỉ cần ta muốn, ngươi cùng nữ nhân của ngươi đều chết ở chỗ này, còn ta có thể bình yên vô sự rời đi.
- Chắc không?
Hướng Nhật bĩu môi khinh thường nói, trong lòng cũng hiểu được, khó trách tên già này, thân phận bị bại lộ mà vẫn còn bình tĩnh như vậy, nguyên lai là đã sớm chuẩn bị một chiêu này. May mà vừa rồi chính mình nói muốn đích thân tới, nếu để cho Hầu Tử mạnh mẽ dẫn người đến trước mặt mình, phỏng chừng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
- Ngươi chẳng lẽ muốn xem thử súng của ta là thật hay giả?
Mũ lưỡi trai nam tử đưa nòng súng hướng về phía Nhâm đại tiểu thư. Dù sao thanh niên trước mặt biểu hiện quá mức bình tĩnh, hắn cũng không chắc đối phương còn hậu chiêu hay không. Nhưng biểu hiện hoảng sợ của nữ nhân bên cạnh vừa rồi hắn lại rất coi trọng, loại nhược điểm như vậy hắn làm sao không biết lợi dụng?
- Trong mắt ta, súng mặc dù thật sự có chút uy lực. nhưng đối với ta thì vô dụng!
Nói đến đây, không đợi đối phương phản ứng, Hướng Nhật trong mắt lãnh quang chợt lóe, rất nhanh duỗi tay để trên nòng súng.
Mũ lưỡi trai nam tử không nghĩ tới đối phương sẽ đột ngột ra tay, nhất thời không cố kị nữa, liên tiếp kéo cò súng. Song, cảnh tượng huyết nhục bay tứ tung cũng không xuất hiện, người trẻ tuổi đối diện kia tay vẫn như cũ cầm lấy nòng súng của hắn, thậm chí một điểm di động cũng không có.
"Hắn như thế nào lại. " Mũ lưỡi trai nam tử há mồm líu lưỡi không thốt lên lời.
- Rất kì quái phải không?
Hướng Nhật đoạt lấy súng trong tay hắn, chậm rãi mở bàn tay, vài viên đạn dài ước chừng không đủ 5cm chỉnh tề nằm trên tay.
- Ngươi.
Mũ lưỡi trai nam tử trong mắt tràn đầy kinh hãi. Mà Nhâm Quân bên cạnh cũng ngạc nhiên không thôi, bất quá nghĩ tới nam nhân tại trường học, cách xa như vậy còn có thể đem bê tông cốt thép phá hủy, nàng cũng không có hoảng kinh lắm.
- Nói thật với ngươi, súng lục đối với ta vô dụng.
Hướng Nhật nắm lấy khẩu súng lục, điềm đạm nói.
Mũ lưỡi trai nam tử càng thêm kinh hãi, nhìn thấy tên quỷ kia đem khẩu súng bằng thép được chế tạo khéo léo kia vân vê thành một lúc, tư thế ung dung thoải mái giống như đang nhào nặn một đám bột nhão vậy.
- Ngươi đến cùng là ai?
Là người đã từng trải qua sóng gió, nam tử mũ lưỡi trai trước biểu hiện thần kì này cũng không có bị chấn kinh quá lâu, rốt cuộc tỉnh táo lại. Nhưng trong giọng nói đã tràn ngập tuyệt vọng, trước một kẻ biến thái không giống người như vậy, hắn đêm nay muốn chạy trốn sợ rằng còn khó hơn lên trời.
- Chủ nhân của 500 triệu ngươi lấy đi!
Hướng Nhật cũng không vòng vèo chi cho mệt.
Mũ lưỡi trai nam tử toàn thân run lên, ngón tay chỉ đối phương nói:
- Ta biết rồi, ngươi chính là người đã cho Thư điệt nữ mượn 1 tỷ kia!
- Ta không thể không nhắc nhở ngươi một câu, loại người như ngươi căn bản không có tư cách xưng hô người khác là "điệt nữ". "
Hướng Nhật chậm rãi mà nói:
- Nói, 500 triệu ở đâu?
- 500 triệu ta có thể trả lại cho ngươi, nhưng ngươi không thể đem ta giao cho cảnh sát; đổi lại, ta có thể nói cho ngươi một bí mật, kì thật, ta bị người khác sai khiến!