Vừa nghe đối phương nói, Trương Hữu Thiên lập tức nghĩ hắn chính là người được đề cử tham gia thi đấu tin học cấp học sinh, trong lòng càng thêm u ám, bất quá có vị giáo sư xinh đẹp ở đây, hắn cũng không dám làm càn, cố gắng bình tĩnh lại, âm trầm nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt giống như một con rắn độc phát hiện ra con mồi.
Tống Thu Hằng đã sớm từ trong mẩu đối thoại nhìn ra quan hệ của hai sinh viên này thực không bình thường, lại vừa liếc mắt thấy Nhâm đại tiểu thư vẫn đang níu tay nam nhân, đột nhiên ý thức được có cái gì, trong lòng có chút bất đắc dĩ thở dài, tình cảm loại này đúng là rất phức tạp, nàng cũng không có năng lực giải quyết.
Nhận thấy mâu thuẫn giữa hai người ngày càng trở nên gay gắt, nàng cũng chỉ có thể nói:
- Hướng Quỳ, không phải bạn học của cậu cần phải đi về sao?
Chỉ cần trong hai người có một người rời đi, như thế mâu thuẫn cũng tự nhiên lắng xuống, đây chính là ý muốn của Tống Thu Hằng.
Hướng Nhật cũng hiểu được dụng ý của nàng, tiếp:
- Đúng vậy, đang chuẩn bị trở về.
Vừa nói, vừa kéo Nhâm đại tiểu thư, tỏ ý nàng cùng mình đi ra ngoài. Mặc dù Nhâm Quân có chút bất mãn đối với hắn, nhưng nàng biết không nên để cho nam nhân cảm thấy khó xử trong tình huống này, cho nên nhu thuận chiều theo ý hắn, bất quá nàng bám lấy cánh tay hắn rồi "nhẹ nhàng vuốt ve" vào vị trí mà người khác không nhìn thấy. Hướng Nhật vốn đã quen với việc này, ngoại trừ việc cảm thán cô nàng này ghen tuông chẳng kém gì An đại tiểu thư, trong lòng càng muốn tìm cách nào để xử lý cô nàng, tự nhiên lại ghen loạn lên, không chỉnh nàng một chút, nói không chừng lại trở thành đệ nhị An đại tiểu thư.
Trương Hữu Thiên trơ mắt nhìn đối phương rời đi mà không thể làm gì được, đành quay lại không ngừng nháy mắt với các tinh anh của môn Anhngữ, nhưng bọn họ vừa mới bị đem làm trò khỉ để người ta đùa bỡn, làm sao còn dám làm loạn, hơn nữa còn có vị giáo sư xinh đẹp tại đây, càng không có người dám đứng lên chủ trì. Bây giờ, mọi người đã nhìn ra vị giáo sư xinh đẹp đã thể hiện rõ là đứng về phía đối phương, không có ai tự dưng lại rước phiền não vào mình cả.
- Hướng Quỳ đồng học, có gì không rõ có thể tìm ta, cậu có số điện thoại của ta chứ?
Ra khỏi phòng ngữ âm, Tống Thu Hằng chủ động mở miệng từ biệt, nàng cũng không muốn lại xen vào giữa hai người.
- Vâng.
Hướng Nhật gật đầu, số điện thoại của vị giáo sư xinh đẹp hắn lúc nào cũng lưu giữ từ lần nàng gọi cho hắn từ trong bệnh viện.
- Ta có việc đi trước, gặp lại sau.
Nói xong Tống Thu Hằng xoay người rời đi. Nhìn vị giáo sư xinh đẹp đi xa, Nhâm Quân trong lòng cũng thoải mái không ít, mặc dù nàng cũng biết vị giáo sư xinh đẹp kia cùng với nam nhân đúng là không có khả năng gì gì đó, nhưng nàng vẫn cảm thấy bất an. Quay đầu nhìn hắn một chút rồi làm bộ lơ đãng hỏi thăm:
- Anh có số điện thoại của cô ấy?
- Có! Chuyện này em không phải đã biết sao? Lần trước ở trong đình nghỉ mát anh không phải đã viết số điện thoại cho cô ấy sao? Sau này cô ấy lại gọi cho anh nhờ giúp đỡ, số điện thoại còn lưu lại đây chứ đâu.
Hướng Nhật không chút giấu diếm nói.
Nhâm Quân không tìm ra bất cứ sơ hở gì, bởi vì chuyện nam nhân nói nàng cũng ở tại đó, bất quá trong lòng vẫn có chút lo lắng, nói cho cùng sự hoa tâm của hắn ai cũng thấy rõ, ai biết được hắn có lằng nhằng gì với vị giáo sư kia hay không? Hơn nữa vị giáo sư này quả thật rất hấp dẫn, trên người toát ra vẻ thành thục khiến cho nàng có chút tự ti. Nghĩ tới đây, Nhâm đại tiểu thư lại giả bộ vô ý hỏi:
- Cô ấy đối với anhrất tốt phải không?
Hướng Nhật chớp mắt:
- Em đừng có ghen tuông bậy bạ có được hay không? Anh không phải đã từng giúp đỡ cô ấy hay sao? Bây giờ cô ấy tốt với anh cũng là hợp lý mà!
Ý nghĩ bị nhìn ra, Nhâm Quân có chút xấu hổ tức giận, trừng mắt nhìn qua nói:
- Ai ghen tị, đừng tưởng anh tài giỏi, người ta cũng không thích anh.
Vừa nói, do chưa hết giận, nàng còn nhéo tay hắn một cái.
Hiển nhiên, nàng nói không yêu thích cũng chỉ là lời nói lấp liếm, nếu không như thế nào lại vươn tay ra động thủ chứ.
- Này, nói như vậy rõ ràng là nói dối, em không thấy cắn rứt lương tâm sao chứ?
Hướng Nhật để mặc cho Nhâm đại tiểu thư làm cái gì trên người mình thì làm, vẻ mặt vô sỉ nói.
Nhìn thấy bộ dạng hắn như thế, Nhâm Quân càng thêm tức giận, chanh chua dẩu môi:
- Người ta thích ai, anh quản được sao?
- Hắc hắc, anh là anh. không quản làm gì.
Hương Nhật cười cười rồi đột nhiên ôm lấy nàng đẩy sát vào tường:
- Nhưng thân mật một chút cũng không thành vân đề. - Anh. đáng ghét!
Nhìn khuôn mặt hắn ngày càng áp sát, Nhâm Quân mặt đỏ bừng, tuy rằng bọn họ đã đi được một đoạn đường, âm thanh phát ra cũng vừa đủ nghe, nhưng như thế cũng không có nghĩa là trên hành lang không có ai qua lại.
- Cẩn thận có người nhìn thấy!
- Nhìn thấy?
Hướng Nhật dừng lại một chút, nơi đây thật sự là một nơi đông người, hắn thật sự cũng không muốn bị ai nhìn thấy mình cùng lão bà thân mật. Chớp mắt hắn phát hiện không xa ngay ngã rẽ có một cái wc, lập tức tính toán trong đầu.
Hắn cũng không quan tâm đó là wc nam hay nữ, chỉ thoáng nhìn hai bên một chút, không phát hiện ra bất cứ ai, lập tức ôm lấy Nhâm đại tiểu thư đi vào.
- Đây là.
Nhâm Quân đã phát hiện tình cảnh bất lợi, không ngờ hắn lại ôm mình vào wc, hơn nữa còn là wc nữ, không cần nghĩ cũng biết hắn muốn làm gì, giọng nói cũng trở nên run rẩy:
- Hướng. Quỳ, nơi này. không được, anh mau. để em xuống.
- Yên tâm đi, hiện tại tan học, không có ai đến đâu.
Hướng Nhật có chút khẩn trương, hắn đã phát hiện ra đó là wc nữ, bởi vì không có bồn tiểu.
Nhưng khó có một cơ hội tốt như vậy, hắn cũng không muốn bỏ qua suông, vừa thuận tiện trả thù vừa rồi Nhâm đại tiểu thư nổi máu ghen giày vò chính mình, hơn nữa vụng trộm trong wc càng làm cho hắn thấy kích thích.
Nghĩ đến đây, Hướng Nhật càng thêm xúc động, đi đến một buồng trống, một tay bế Nhâm đại tiểu thư vào, thuận tay khóa cửa, sau đó đẩy nàng sát vào vách tường wc nữ không dơ bẩn giống wc nam, hơn nữa trường học có nhân viên vệ sinh chuyên phụ trách, không cần lo lắng quần áo trên người bị dơ.
- Em không muốn.
Nhâm Quân giãy dụa nói, trong lòng chút sợ hãi, đồng thời lại có chút mong chờ. Nơi này không gian nhỏ hẹp, nàng không nghĩ hắn có thể làm gì được trong tình trạng này.
- Không muốn cũng không được.
Hướng Nhật vừa nói liền hé miệng hôn. Làm cho hắn ngạc nhiên chính là hắn chỉ hơi dướn người một chút là hôn được đôi môi nhỏ nhắn xinh xinh kia. Hắn nhớ chính mình có nói qua là để cho nàng tự do lựa giày, nhưng nàng bây giờ đúng là mang đôi giày bình thường. Hướng Nhật thâm tâm không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ cô nàng này cũng lo lắng cho mình không cách nào hôn nàng nên mới cố ý không mang giày cao gót, như thế đúng là phối hợp với hành động của chính mình đó sao?
- Đừng.
Nhâm Quân bị hắn hôn cho toàn thân mềm nhũn, nếu như không phải sau lưng có vách tường chống đỡ, nàng cơ hồ đã bị tê liệt mà ngã xuống mặt đất.
Hướng Nhật đặt một tay lên chỗ mẫn cảm trước ngực nàng, mặc dù không thật lớn nhưng rất mềm mại cứng chắc, mùi vị cũng khác.
Một lát sau, Hướng Nhật có chút không thoải mái, cách một tầng vài vóc làm cho cảm giác của hắn hơi chút khó chịu, vì vậy chậm rãi đặt tay vào dưới vạt áo T - Shirt, sau đó xảo quyệt luồn vào.
Lập tức, cảm giác trơn mềm tuyệt vời truyền đến. Nhâm Quân thân thể run rẩy, bàn tay nóng hổi của hắn đi đến đâu đều làm nàng không chịu được lỗ chân lông dựng thẳng lên, cố gắng chống lại ma trảo đang tác quái trên thân thể mình, nhưng như thế nào cũng không cưỡng nổi.
Hướng Nhật rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn của Nhâm đại tiểu thư, trực tiếp hôn lên cái cổ trắng nõn thon dài đã mong chờ đã lâu của nàng.
- Hướng Quỳ, không được, thật sự không được, em cầu xin anh, kiếm một chỗ khác có được hay không.
Nhâm Quân tuy rằng trong lòng đã thừa nhận hắn, nhưng nhận thấy tình huống ngày càng nguy hiểm, nàng cũng không muốn nghĩ lần đầu tiên của mình lại diễn ra ở nơi làm người ta thấy xấu hổ này, ít nhất phải tìm một nơi lãng mạng, sau đó mới làm một ít chuyện lãng mạng chứ! Nghe Nhâm đại tiểu thư trong lời nói đã có chút nghẹn ngào,
Hướng Nhật cũng ráng kìm chế dục vọng bản thân, rút về cánh tay sắp chạm vào bộ vị mẫn cảm của nàng, tuy lòng có chút thất vọng nhưng hắn cũng không muốn làm cho nữ nhân của mình đau lòng.
- Được rồi, bất quá lần sau em phải bồi thường gấp đôi cho anh đó!
- Vâng.
Nhâm Quân cúi đầu đáp, khuôn mặt thoáng đỏ hồng, "bồi thường" trong lời nói của hắn nàng đương nhiên hiểu được mang hàm ý sâu xa gì.
Hướng Nhật nhìn thấy bộ dạng kiều diễm này, lòng dạ cầm thú lại muốn trỗi dậy.
Đột nhiên phía bên ngoài phát ra âm thanh "két két! ", cửa vào nhà wc nữ bị người đẩy ra, nghe tiếng bước chân có thể khẳng định ít nhất là có hai người.