Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 312: Người đến trễ


- Hướng Quỳ, tại sao em cũng ở đây?
Tống Thu Hằng có chút kinh ngạc nhìn học sinh trước mặt, nàng không ngờ ở đây cũng có thể gặp được hắn.
- Cô Tống, thật đúng lúc!
Hướng Nhật chưa kịp mở miệng, Nhâm Quân đã ngọt ngào nở nụ cười, thuận tay nắm lấy cánh tay của lưu manh:
- Em dẫn anh ấy đến luyện tập một chút.
- Luyện tập?
Tống Thu Hằng ngẩn người ra, vốn muốn đáp trả lời chào hỏi của đối phương nhưng cũng quên mất, có vẻ không tin nhìn nam nhân bên cạnh:
- Hướng Quỳ là sinh viên ngành vi tính lại được đề cử đến tham gia cuộc thi?
- Đúng ạ.
Nhâm đại tiểu thư nghiễm nhiên đã trở thành người phát ngôn của lưu manh:
- Đúng rồi cô Tống, sao cô cũng tới đây?
- À, là trường phái tôi tới chỉ đạo lo xắp xếp của cuộc thi lần này.
Tống Thu Hằng mỉm cười nói, nàng đương nhiên có thể nhìn thấy được tâm trạng đề phòng của cô gái trước mặt đối với mình, trong lòng bất giác có chút buồn cười:
- Các em giờ phải về sao?
- Dạ.


Hướng Nhật rốt cuộc cũng cướp được một cơ hội nói chuyện, nhún nhún vai nói:
- Người bên trong hình như không hoan nghênh tụi em lắm.
- À.
Tống Thu Hằng lộ ra vẻ mặt như hiểu chuyện gì xảy ra, nàng cũng không phải không biết mâu thuẫn giữa ngành này với ngành kia, nhất là lĩnh vực chuyên môn nhất của mình lại bị một người có thể nói hoàn toàn không có liên quan trực tiếp với lĩnh vực này thay thế, e rằng bất kỳ người nào cũng sẽ cảm thấy không cam tâm, nhất trí cùng nhau liên hợp lại bài trừ, như vậy cũng là chuyện đương nhiên.
- Các em có thể đợi một chút hay không? Cô ở đây còn có một phần tài liệu chưa phát, liên quan đến mấy tình huống cần phải chú ý khi đọc diễn cảm, ngâm khi thi đấu cùng những tiêu chuẩn bình xét của các cuộc thi lớn.

Đối với học sinh đã giúp đỡ mình rất nhiều, trong lòng Tống Thu Hằng cũng có chút tư tâm, hy vọng hắn có thể đoạt giải trong cuộc thi. Bây giờ trong tay có tài liệu quan trọng như vậy, đương nhiên nàng không muốn để hắn rời đi tay không.
- Vậy thì tụi em đợi một chút, dù sao cũng không có việc gì.
Hướng Nhật sảng khoái trả lời, trên thực tế hắn cũng không có cách nào từ chối ý tốt của người phụ nữ trước mặt này.
Nhưng Nhâm Quân lại bí mật bấm trộm lưu manh một cái, miệng hơi hơi dẩu ra, rõ ràng có chút không vui. Thấy dáng vẻ bĩu môi mê người của cô nàng, Hướng Nhật xém chút nữa không nhịn được mà hôn tới, nhưng nghĩ lại bây giờ đang ở nơi đông người, nên không biến kích động này thành hành động.
Hai người lại lần nữa theo Tống Thu Hằng đi vào phòng luyện nói, mấy người bên trong vừa thấy có cô giáo ở đây lập tức chào đón:
- Cô Tống!
Vẻ mặt kiêu ngạo giờ phút này đã không còn sót lại chút nào, cũng không biết là vì chưa hồi phục từ vụ đả kích mới hồi nãy hay bởi vì cô giáo xinh đẹp đến khiến cho bọn họ phép tắc hơn rất nhiều.
- Ừ. Tống Thu Hằng gật gật đầu, lướt qua khuôn mặt mọi người ở đây, tiếp theo nghiêm mặt nói:
- Chuyện mới nãy cô không muốn biết, nhưng có chuyện cô muốn nhắc nhở mọi người một chút, các em đều là cùng một trường, không nên phân chia ngành này với ngành kia, có chăng chỉ là quan hệ bạn học, hiểu rõ chưa?

Nói xong, giọng điệu của nàng tăng thêm một chút.
Sắc mặt của mọi người thuộc ban chuyên Anh nhất thời có chút không tự nhiên, cô giáo xinh đẹp nói như vậy, bọn họ sao có thể không biết chuyện mới nãy muốn ra oai phủ đầu với sinh viên ngành vi tính mới đến thực đã bị cô giáo biết.
Trong lòng đồng thời xấu hổ, không khỏi nhìn về hướng đối tượng mà bọn họ ban đầu muốn chỉnh đốn, trong mắt lộ ra một tia oán hận, nếu không phải thằng nhóc này tố giác, cô giáo xinh đẹp không có vào phòng luyện nói thì làm sao biết? Đồng thời bọn họ cũng hiểu được kế hoạch muốn chỉnh đốn đối phương của mình phỏng chừng hắn đã sớm biết rồi, ban đầu bộ dạng không muốn phiên dịch thực ra là làm trò cho mọi người xem, hoàn toàn coi mấy người bọn họ như khỉ để đùa giỡn.
Vả lại bọn họ không tin đối phương có thể biết một từ hiếm gặp mà tập hợp đông đảo tinh anh của ban chuyên Anh mới tìm thấy, còn là một từ không sai, nói ra ai mà tin chứ! Nói không chừng thằng nhóc này sớm đã nhận được tin mấy người bọn họ muốn chỉnh đốn hắn, phải biết rằng trên đời này xuất hiện một hai tên nội gián hoàn toàn là hiện bình thường.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng mọi người thoải mái hơn rất nhiều, nhưng lại càng thêm căm hận đối phương, chiếm tiện nghi thì coi như đã xong rồi, không ngờ còn phải thuận tiện ra vẻ ngoan hiền tố cáo chuyện mất mặt này, quả thật là hèn hạ!
Tống Thu Hằng đã từng là học sinh cho nên thấy phản ứng của mấy người này liền biết là bọn họ vẫn còn ghi hận trong lòng, nhưng mình lại không phải là giáo viên chủ nhiệm của họ, nên cũng không muốn nói thêm gì, vội chuyển đề tài nói:
- Được rồi, bây giờ cô bắt đầu phát tài liệu, gọi đến tên ai thì người đó lên nhận.
Nói rồi nàng quơ quơ xấp tài liệu trên tay. Mọi người lập tức bị hấp dẫn nhìn về phía xấp tài liệu đó, ai nấy đều nóng lòng muốn xem thử.
Tống Thu Hằng lúc này mới hài lòng gật đầu một cái, điểm danh từng người một, những người được điểm danh nhanh chóng nhận được tài liệu. Hướng Nhật hơi để ý một chút, tên họ Chu đó mặt vác lên trời, quả nhiên là hắn rất hợp với cái họ của hắn, nhưng tên lại quá khó gọi, Hướng Nhật cũng chẳng muốn nhớ. Bên cạnh đó, một cô gái đeo kính tên là Tang Âm từ đầu đến cuối nhìn chăm chăm vào cuốn sách trong tay, một cái tên rất đặc biệt.
Phát xong tài liệu cho mọi người thuộc ban chuyên Anh, Tống Thu Hằng lại chuyển mắt về phía học sinh đã giúp mình nhiều lần:

- Hướng Quỳ, bởi vì em là người mới, cô không thấy tên em trên danh sách, nhưng tài liệu đã sớm chuẩn bị sẵn, đây là của em.
Nói xong, nàng đưa tài liệu trên tay qua cho hắn.
- Cảm ơn cô Tống.
Nhưng người nhận không phải là Hướng Nhật mà là Nhâm Quân, người đang nắm cánh tay hắn.

Hướng Nhật gượng cười bất đắc dĩ. Hành động của Nhâm đại tiểu thư hắn đương nhiên hiểu rõ, cô nàng này đang ăn giấm nổi máu ghen tuông, nếu không tại sao lúc nhìn thấy cô giáo xinh đẹp liền nắm lấy cánh tay mình không chịu buông ra?
Lúc trước đó khi bước vào phòng luyện nói, cô nàng còn cảnh cáo hắn đừng làm ra hành động xấu gì, bây giờ tự cô nàng lại phá bỏ quy tắc trước tiên. Tống Thu Hằng cũng không để ý, nói thêm mấy câu cổ vũ, chuẩn bị rời đi.
Ngoài cửa lại có một người đi vào, lúc nhìn thấy cô giáo xinh đẹp liền sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó lại khôi phục lại vẻ bình thường:
- Cô Tống. em đến rồi, thật xin lỗi, em tới muộn!
- Đừng lo, đúng lúc ở đây còn dư một bộ tài liệu.
Tống Thu Hằng nói rồi đưa bộ tài liệu cuối cùng trên tay qua.
Người mới đến nói cảm ơn khi nhận lấy, đang định tìm cách thân mật với cô giáo xinh đẹp, ánh mắt lại vô tình lướt qua người ở trong phòng luyện nói, lúc phát hiện ra một dáng người đáng ghét cùng Nhâm đại tiểu thư đang nắm tay hắn, sắc mặt lập tức liền u ám, ngay cả trước mặt cô giáo xinh đẹp cũng không quan tâm, lạnh lùng nhìn thẳng qua:
- Mày tại sao cũng ở đây?
- Đương nhiên là đến tham gia luyện tập, chẳng lẽ anh nói với tôi chỗ này cũng không được sao?
Hướng Nhật cũng nhận ra đối phương, chính là chủ tịch sắp từ chức của hội học sinh.
Đối với cái tên có ý dòm ngó bạn gái của mình, lưu manh cũng không cần phải giữ thể diện. Trên thực tế, hắn cũng đã nghe Nhâm đại tiểu thư nói qua cái tên này cũng tham gia cuộc thi, đang thắc mắc tại sao vào phòng luyện nói lại không thấy hắn, hóa ra là đến trễ.



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 312: Người đến trễ