- Matthew? Ngươi khẳng định là không nghe nhầm chứ?
Quái nhân tóc tai dài bù xù nhìn chằm chặp vào băng mỹ nữ Liễu đại tiểu thư.
- Đúng vậy, Hồng tỷ.
Liễu Y Y gật gật đầu, sau có chút lo lắng hỏi.
- Hắn không phải chính là Hồng Y Giáo Chủ sao?
- Chính hắn không sai.
Quái nhân tóc dài giọng nói có chút khó khăn, lẩm bẩm:
- Lão gia hỏa này đã từng đến một lần, thế nào lần này lại đến nữa?
Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía Liễu đại tiểu thư hỏi.
- Được rồi, Y Y, ngươi nói tên tiểu tử kia nhìn thấy hắn ở đâu?
- Hắn nói trong quán bar.
Liễu Y Y khẽ nhíu mày, không hiểu sao nàng cảm thấy khó chịu khi đối phương gọi hắn là "tên tiểu tử". Mấy chữ này làm cho nàng có chút không vui.
- Quán bar nào?
Quái nhân tóc dài cũng không để ý giọng điệu khác thường của nàng, hỏi tiếp.
Liễu Y Y giọng điệu có chút khó khăn nói:
- Ta quên hỏi.
Quái nhân tóc dài chớp mắt, do bộ tóc dài che khuất cho nên mọi người không nhìn thấy điểm này, nhưng giọng điệu có chút không hài lòng:
- Vậy làm thế nào hắn nhận ra đối phương?
- Cái này. ta cũng không hỏi.
Liễu Y Y cúi đầu, cũng thầm mắng chính mình sơ ý, không hỏi cho thật kỹ lưỡng hẵng trở về.
- Ngươi làm ta tức chết đi được.
Quái nhân tóc dài dậm chân, vung tay lên nói.
- Như vậy đi, quá trưa ngươi đưa ta đi gặp hắn một chuyến! Ta rất muốn xem hắn có lợi hại như Trương lão đầu biến thái kia nói hay không.
- Nhưng mà, điều này. thật cần thiết sao?
Liễu Y Y cẩn thận hỏi, nàng tự nhiên không muốn đối phương đi gặp nam nhân kia. Nam nhân mình yêu thích này rất thường hay trêu ghẹo các nữ hài tử, với tính khí nóng nảy của Hồng tỷ thật sự rất khó hòa hợp, chẳng may đến lúc đó cả hai lại xảy ra xung đột.
Nàng thật sự không muốn nhìn thấy cảnh đó.
- Có gì là không thể? Ngươi lo lắng cho bạn trai của ngươi a? Yên tâm, nếu hắn quả thật lợi hại như Trương lão đầu nói ta cũng không làm gì được, mà nếu hắn không lợi hại như thế ta cũng sẽ không động tới hắn.
Quái nhân tóc dài ra vẻ cam đoan, tuy nhiên trong lời nói lại đầy vẻ ghen tuông.
Liễu Y Y đỏ mặt ấp úng:
- Ta, ta. nói hắn là bạn trai bao giờ?
- Còn không dám nhận sao? Nghe cách ngươi nói chuyện luôn giữ gìn cho hắn là nhìn ra ngay, ngươi cho rằng mọi người đều bị mù chăng? Với lại ta nghe nói, lần này hắn đáp ứng giúp đỡ chúng ta, tất cả đều là do ngươi sử dụng mỹ nhân kế câu dẫn hắn a.
- Đâu có!
Liễu Y Y ngượng ngùng, nàng rất muốn cãi lại, song lời nói ra miệng đều nuốt trở về, trong lòng xuất hiện một cảm giác ngọt ngào khó hiểu.
.
Vừa kết thúc tiết đầu buổi chiều, Hướng Nhật đã bị chủ nhiệm Trần Tiểu Phân gọi.
Nguyên nhân chính là về trận đấu.
- Tiểu Hướng, nghe Quân Quân nói em đồng ý tham gia trận đấu?
Trong mắt Trần Tiểu Phân có chút thần sắc mập mờ, nàng tưởng rằng tất cả là nhờ công lao của con gái.
- Đúng thế, Trần lão sư.
Hướng Nhật có chút bất đắc dĩ, nhưng chuyện hắn đồng ý đương nhiên hắn sẽ không phủ nhận.
Trần Tiểu Phân hài lòng cười nói:
- Em đã đồng ý tham gia, vậy khi tan học không nên về vội. Ghé qua phòng ngữ khoa Anh ngữ tập luyện một chút đi!
- Còn phải luyện tập sao? Hướng Nhật cảm thấy đó không phải là một ý kiến hay, bởi vì hắn muốn đưa các đại tiểu thư về nhà.
Quan trọng nhất chính là nữ cảnh quan đã căn dặn mỗi ngày đều phải sang Hắc gia giúp cháu nàng học tập, chưa kể chính hắn còn có thể cùng Hắc đại tiểu thư thân thiết một chút. Những cơ hội tốt thế này hắn nguyện không bao giờ bỏ qua.
- Đúng vậy.
Trần Tiểu Phân gật đầu, nàng cũng không biết rõ tâm tư đen tối của hắn, cẩn thận giải thích.
- Chính là cũng nên xem trước một chút tư liệu rồi tập luyện. Mặc dù em phát âm tiếng Anh rất tốt, nhưng để có thể diễn đạt thật diễn cảm em còn phải biết đưa tình cảm của mình vào.
Hướng Nhật cảm giác da đầu tê dại, đưa tình cảm của mình vào? Chẳng lẽ muốn cho mình giống như người điên lẩm bẩm một mình trong phòng? Nghĩ đến đây, Hướng Nhật không chịu được phải đổ một ít mồ hôi lạnh.
- Em. thật sự không quen thuộc khoa Anh ngữ lắm.
- Không sao cả, đến lúc đó ta nói Quân Quân dẫn em đi.
Trần Tiểu Phân hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, đương nhiên nàng cũng vì muốn tạo ra một khoảng thời gian chung cho nữ nhi cùng học trò đắc ý của mình.
Gần đây nàng nghe phong phanh chút chuyện hắn rất hay đi lại với mấy nữ sinh vừa mới chuyển trường đến, hiển nhiên nàng rất không hi vọng nhìn thấy tình huống này ở người con rể nàng đã chọn.
- Cái gì để cho con mang đi?
Vừa lúc này, Nhâm đại tiểu thư đẩy cửa vào, nhìn thấy nam nhân ngồi bên trong, cặp mắt toát lên vẻ vui mừng.
Trần Tiểu Phân có chút ngạc nhiên:
- Quân Quân, không phải buổi chiều con không có lớp sao? Như thế nào lại đến trường?
- Ở nhà nhàm chán mà!
Nhâm Quân có chút ủy khuất nói, con mắt liếc sang nam nhân một cái.
- Thật hay, mẹ cũng đỡ phải gọi con tới.
Cử động tinh vi của nữ nhi tự nhiên không thể qua được mắt của người làm mẹ là Trần Tiểu Phân, trong lòng thở dài, con gái trưởng thành không thể giữ trong nhà được đồng thời lại cũng cảm thấy rất vừa lòng, tình cảm của hai người có thể duy trì ở cái dạng này, cũng không sợ người ngoài xen ngang.
- Đến cùng là có chuyện gì ạ?
Nhâm Quân cuối cùng cũng bị mẫu thân làm cho mê muội đi, tuy nhiên nàng cũng hiểu được rằng việc nàng đến đây đúng là rất tốt cho mẫu thân.
- Tan học con dẫn Tiểu Hướng đến khoa Anh Ngữ.
Nhâm Quân tuy biểu hiện vui vẻ nhưng vẫn liếc mắt nhìn nam nhân một cái, lầm bầm nói:
- Dẫn người thật là phiến toái, lại chẳng có lợi ích gì.
- Con nói gì?
Nhâm mẫu vẻ mặt tức giận:
- Muốn trao đổi điều kiện với mẹ phải không?
Hướng Nhật nhìn thấy tình cảnh không tốt vội vàng tìm lý do chuồn đi, Nhâm đại tiểu thư trong lòng chỉ hận không thể đuổi theo bắt hắn lại.
.
Cùng lúc đó trong phòng tập luyện tại khoa Anh ngữ các tinh anh đều đã tập trung đầy đủ, tụ nhau lại thảo luận, trên mặt mỗi người đều có vẻ bực tức.
- Nghe này, đây đúng là điều sỉ nhục lớn nhất đối với khoa Anh ngữ của chúng ta, hàng năm đại diện thi đấu đều từ khoa chúng ta tuyển ra, nhưng lần này lại tuyển người ngoài, chúng ta có thể chấp nhận được không?
Nếu như Hướng Nhật ở đây hắn nhất định sẽ nhận ra người nói câu này chính là người mà hắn đã gặp đã gặp qua trong trường, chủ nhiệm hội học sinh sắp phãi từ chức, Trương Hữu Thiên.
- Không thể.
Mười mấy người đồng loạt hô to. Duy chỉ một người không nói gì, chính là người nữ sinh đeo kính ngay từ đầu đã đứng ở một bên, nàng chỉ đang chắm chú nhìn vào cuốn sách dày cộm đang cầm, tựa hộ không chú ý tới sự náo nhiệt ở bên này.
Trương Hữu Thiên u ám liếc mắt nhìn nữ sinh đeo kính một cái, xong quay lại trước mặt mười mấy người nói:
- Đến lúc tan học, tên tuyển thủ " mầm mống " bên khoa Tin kia sẽ tới tập luyện, các người không nên làm mất mặt khoa tiếng Anh đó.
- Yên tâm, Trương chủ nhiệm, chuyện này cứ để chúng ta lo!
- Được, chuyện này xem như của các ngươi, nếu như xong công việc của mình, ta sẽ nhanh chóng quay lại. Nói không chừng hắn chưa tới ta đã về đến rồi.
Đối với khả năng tiếng Anh của mình, Trương Hữu Thiên hiển nhiên rất tự tin. Chỉ cần chính mình đến, phỏng chừng tên sinh viên khoa Tin kia nên xấu hổ mà cút đi. Bất quá mặc dù hắn rất tự tin, nhưng không phải không có lo lắng, chẳng hạn như người nữ sinh đeo kính bên cạnh, nàng là người rất có khả năng uy hiếp đến chức quán quân của hắn. Cân nhắc từ ngữ một chút, Trương Hữu Thiên hướng sang bên kia nói:
- Tang Âm, ta cũng biết Tiếng Anh của ngươi rất tốt, hi vọng ngươi có thể cùng chúng ta giữ gìn danh dự cho khoa tiếng Anh.
Ngụ ý, đương nhiên là muốn lôi kéo nàng đồng lòng đối ngoại.
Nữ sinh đeo kính giương mắt, nhẹ nhàng ậm ừ lên tiếng một cái rồi lại cúi đầu đọc sách.