Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 308: Chuyện đương nhiên


Hướng Nhật cũng không đắc ý quá lâu, dường như chỉ trong nháy mắt, một đạo bạch quang từ bên trái đánh ập vào mặt hắn. Không kịp né tránh, Hướng Nhật vội vàng đưa tay lên ngăn cản, lại một trận đau nhức kim châm muối xát như bị nướng trên lửa.
"Đáng chết!" Hướng Nhật thầm mắng một câu rồi nhìn sang bên trái, ở đó chỉ có người đẹp tóc vàng, mặc dù không nhìn thấy cô nàng có bất kỳ tư thế công kích nào, nhưng hắn có thể khẳng định chính là cô nàng ra tay.
Bởi vì hai người khác đều đang chiếu cố đến gã có ký hiệu quỷ dị nằm trên mặt đất kia, căn bản không thể ra tay được, vả lại phương hướng cũng không đúng. Hướng Nhật lập tức xác định cô nàng chính là người vừa mới đánh lén mình, nhất thời năm ngón tay duỗi ra, hướng về chỗ đối phương liên tục vẽ mấy cái, chỉ nghe mấy tiếng "xì xì" nhẹ vang lên, hình như có cái gì đó giống như tiếng vải bị xé. Song ở trong quán bar ồn ào hầu như không nghe thấy gì, chỉ có dùng mắt mà xem xét.
Hai tai gã nam nhân gầy yếu có đồng bạn đang bị thương nằm kia hơi động, nhưng nhanh chóng bị thương thế của bạn mình làm chuyển hướng chú ý.
- Lần này xem như là cảnh cáo, lần sau sẽ không có chuyện dễ dàng như vậy.
Hướng Nhật thu tay lại, cũng không cảm thấy nhục nhã hổ thẹn vì không đánh ngã người đẹp tóc vàng trước mặt kia, thực ra, mục tiêu của hắn không phải là cô nàng.
Người đẹp tóc vàng dường như bị câu nói này của hắn chọc giận, cũng không để ý đến tiếng động bên cạnh mình, hai mắt một nhắm một mở, Hướng Nhật ở phía đối diện bất chợt cảm thấy cả không gian sáng ngời, không khỏi lấy tay che mắt.
- Maria, dừng tay!
Lão già tóc vàng bên cạnh cũng phát hiện cử động khác thường của cô gái, liền vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Đúng lúc này, nữ sĩ quan cảnh sát cùng Hầu Tử chạy tới: -
- Hướng Quỳ, xảy ra chuyện gì vậy?
Bởi vì ở khoảng cách khá xa, nàng cũng không biết lưu manh đã nói gì với đối phương, nhưng thấy bên đối phương đột nhiên có một người đi ra, sau đó lại không hiểu sao té xuống đất, Thiết Uyển có chút khẩn trương, sợ hai bên có xung đột gì lập tức mang người chạy tới.
Dù sao, một bên là người yêu của mình, một bên lại là khách cấp trên giao phó cho nàng phải bảo vệ đặc biệt, Thiết Uyển thật không muốn hai bên xảy ra chuyện không hay, như vậy nàng sẽ khó xử cả hai đằng.
- Không có gì.
Hướng Nhật mặt biểu hiện vô cùng bình tĩnh, thật ra trong lòng kinh ngạc không thôi. Lúc vừa rồi khi người đẹp tóc vàng đối diện mở mắt trong giây lát, hắn đột nhiên có cảm giác như mấy triệu bóng đèn nóng sáng chiếu rọi vào người, đồng thời toàn thân tiếp theo cũng hơi đau như kim châm.
Hướng Nhật nhìn thoáng qua người đẹp tóc vàng đã khôi phục lại vẻ bình thường do sự ngăn cản của lão già tóc vàng, ít ra hắn cho là vậy, bất giác nghĩ lại có chút sợ hãi. Nếu như đối phương toàn lực công kích hắn, so với mức độ đánh lén lúc nãy, cho dù hắn không bị trọng thương e rằng toàn thân trên dưới da thịt cũng không còn được lành lặn nguyên vẹn.
Hơn nữa, lúc nãy đối phương đã đem thực lực cao nhất của mình giới hạn lại ở mức độ thấp, nếu như xuất ra toàn bộ thực lực, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Mịa kiếp, con nhỏ nước ngoài này rốt cuộc là quái vật gì vậy? Không những biết phát nhiệt còn biết phát sáng, chẳng lẽ là mặt trời hay sao?
Dĩ nhiên, Hướng Nhật cũng không hoàn toàn e ngại đối phương, bản thân hắn có kỹ năng "kiếm chỉ", chỉ cần ra tay tiêu diệt trước khi đối phương phát ra dị năng, vạn sự đều tốt lành. Nhưng làm như vậy quá đẫm máu, mấy tên điểu nhân này tuy đáng ghét nhưng không đến mức phải đưa chúng vào chỗ chết.
- Chúng ta đi thôi!
Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật cảm thấy không nên ở lại đây quá lâu, trước mắt chủ yếu phải đi về, sau đó hỏi thăm người đẹp băng giá Liễu Y Y chi tiết đám điểu nhân này, nếu không, hai ngày sau đụng độ với đối phương, chẳng lẽ thật sự phải đại khai sát giới? Đương nhiên khả năng này không phải không có!
- Giáo mục Matthew, Leyden ra sao rồi?
Thấy đối phương dễ dàng rời đi, mặc dù vẫn còn chút tức tối, nhưng người đẹp tóc vàng cũng không ra tay đánh lén lần nữa, tập trung quay sang hỏi thăm thương thế của đồng bạn.
- Không sao, chỉ bị thụ thương nhẹ nên đã bất tỉnh.


Lão già tóc vàng hơi hơi cau mày, dường như có chỗ nghĩ không thông. Người đẹp tóc vàng vẻ mặt cũng căng thẳng:
- Tại sao như vậy được, thân thể Leyden cường đại như vậy, chắc sẽ không.
- Ta cũng không rõ, vừa rồi "mật giả" kia dùng lực cũng không mạnh cho lắm, điểm này chúng ta cũng có thể cảm nhận được, nhưng lại có thể đả thương Leyden, đây mới thật sự là chỗ đáng sợ của hắn.
Lão già tóc vàng cẩn thận phân tích, đột nhiên như nhớ ra điều gì vội hỏi:
- Maria, lúc nãy ta thấy hắn cũng ra tay với cô, cô không sao chứ?
- Không sao!
Người đẹp tóc vàng lắc lắc đầu, thực ra, nàng cũng thấy kỳ quái, vừa nãy đối phương quả thật có vẽ tay như công kích mình, nhưng bản thân vẫn không có gì bất thường.

- Không đúng!
Gã nam nhân gầy yếu bên cạnh đột nhiên chen ngang, hắn không cho rằng "mật giả" kia lại làm vài động tác vô dụng, khẳng định có chuyện gì đó bị bỏ qua. Bất giác, hắn nhớ lại mấy tiếng "xì xì" kỳ quái nhè nhẹ lúc nãy.
Đảo mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỗ ghế người đẹp tóc vàng đã ngồi lúc nãy, nhìn kỹ lại, bỗng chốc toàn thân hắn khựng lại, tay chỉ thẳng vào ghế salon giọng run rẩy nói:
- Mấy người xem!
Hai người bên cạnh lập tức bị giọng của hắn hấp dẫn, nhất thời cả hai cùng nhìn về phía tay hắn chỉ, chỉ thấy trên mặt ghế salon không biết từ lúc nào xuất hiện năm lỗ nhỏ cỡ ngón tay chọc xuyên qua.
Năm cái lỗ nhỏ này vừa vặn ấn vào đúng một bóng người đang ngồi, ngay giữa chỗ cao nhất, xem như ngay trên đầu, còn lại bốn dấu khác nằm rất chỉnh tề đối xứng nhau, trái phải mỗi bên hai dấu, giống như người làm ra mấy cái lỗ nhỏ này đã sớm tính toán cẩn thận chính xác.
Lão già tóc vàng mắt co lại, lão đương nhiên có thể đoán chuyện gì đã xảy ra từ mấy cái lỗ nhỏ này, chính vì vậy mới khiến lão càng thêm khiếp sợ trong lòng.
Lúc nãy đối phương ra tay lão cũng nhìn thấy, nhưng không cảm nhận được tí sóng năng lượng nào, ngay cả nữ đại tư tế thực lực sắp đuổi kịp Giáo Hoàng cũng không phát hiện ra, điều này tượng trưng cho cái gì?
Nó nói lên sự thực, nếu như đối phương dùng chiêu này để đánh lén, người bị đánh lén tuyệt đối không có nửa điểm may mắn.
Sắc mặt người đẹp tóc vàng rất khó coi, đối với vị trí sắp xếp của năm cái lỗ nhỏ này, có thể nói nàng hiểu rõ hơn bất kỳ người nào, bởi vì vị trí của chúng nằm đúng ngay chỗ của nàng vừa ngồi lúc nãy.
- Anna, may là vừa rồi hắn không ra tay đánh chết cô, nếu không.
Gã nam nhân gầy yếu không nhịn được rùng mình thốt lên.
- Nếu không thì thế nào? Người đẹp tóc vàng quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua. Gã nam nhân gầy yếu giọng như bị kìm lại, không nói ra thành lời. Đối với thiên tài của Giáo Hội ngàn năm khó kiếm được này, hắn thật không dám mảy may đắc tội.
Lão già tóc vàng bên cạnh đương nhiên hiểu rõ tâm lý háo thắng của nữ đại tư tế, chỉ e năm cái lỗ nhỏ này đã đả kích nàng một vố đau, lão không khỏi lên tiếng giải vây:
- Maria, điều trước mắt chúng ta phải suy nghĩ là làm sao đánh bại mấy người "Tổ Hiên Viên", cô hiểu chưa?

Lão lúc này nói rõ ràng, chuyện của mật giả trước tiên cứ để qua một bên, đợi giải quyết xong đại sự quan trọng hàng đầu rồi mới quay lại tính sổ. Người đẹp tóc vàng gật gật đầu, nhưng ngay sau đó lại nói:
- Nhưng đợi sau khi chuyện đó xong rồi, tôi hy vọng ông có thể lại theo tôi đến chỗ này một chuyến nữa.
olo
Cùng lúc đó, thành viên của tổ thần bí cũng đang thảo luận việc chuẩn bị chiến đấu, vẫn là trong căn phòng đặc biệt ở khách sạn cách căn nhà Hướng Nhật đang ở không xa.
Nhưng số người trong căn phòng ngày hôm nay so với hôm qua hiển nhiên tăng lên không ít. Trừ năm người ban đầu ra còn có thêm sáu người mới, trong số đó có ba nữ và ba nam.
Ba người nữ là chị em sinh ba, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, thoạt nhìn giống như ba học sinh trung học ngây thơ dễ thương. Trong ba nam nhân cũng có một cặp sinh đôi, nhưng tuổi tác của bọn họ lại lớn hơn rất nhiều, phỏng chừng trên dưới ba mươi. Hơn nữa, trọng lượng cơ thể của bọn họ tuyệt đối phải một trăm ký trở lên.
Nam nhân còn lại gây sự chú ý của người khác hơn cả, nhìn cũng không ra tuổi tác cụ thể của hắn, bởi vì cái đầu với mớ tóc bù xù dài ngoằng che hết quá nửa khuôn mặt, nhưng nhìn cái cằm nhẵn nhụi của hắn, e rằng tuổi tác cũng không lớn bao nhiêu. Hắn ăn mặc rất thoải mái, một bộ y phục bình dân màu đen rộng thùng thình, chân mang một đôi giày thể thao cũng màu đen, tạo cho người ta cảm giác phóng đãng bất kham. Nhưng chỗ hấp dẫn sự chú ý của người khác nhất vẫn là sợi dây chuyền to đeo trước ngực, dây chuyền có một bức tượng phụ nữ lõa thể dài chừng hai tấc, bức tượng này rất tinh xảo, dường như hiện rõ từng chi tiết nhỏ. Hơn nữa hắn lại đeo bức tượng nữ lõa thể dễ dàng khiến cho phụ nữ đỏ mặt này ở bên ngoài mà không giấu vào trong áo, bên cạnh đó tay còn thường xuyên sờ vuốt bức tượng, thật sự quá dâm đãng.
Nhưng mấy người ở đây dường như sớm đã quen với thói quen tầm thường này của hắn, cũng không có ý kiến gì, chỉ có mấy người phụ nữ không dám nhìn hắn một cái, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể chứng minh bản thân mình thuần khiết đến cỡ nào.
- Này, dâm đãng, Bắc Hải chơi vui chứ?"
Thanh niên quái dị tóc đỏ Kha Nam dường như rất quen thuộc khoác vai hắn hỏi thăm.
- Vui cái rắm chó, một tí cũng đếch có, hơn nữa lần này trên người còn mang nhiệm vụ như vậy, không chết chắc cũng bị lột da.
Quái nhân tóc dài bị gọi là "dâm đãng" lại không vì hai chữ này mà cảm thấy ngại ngùng, miễn cưỡng đập tay của đối phương đang khoác lên vai mình:
- Đúng rồi, các ngươi nói xem sư đệ của lão già biến thái đó rốt cuộc có thật sự lợi hại đến như vậy hay không? Đừng đến lúc đó hại toàn bộ chúng ta bị người ta quay như dế.
- Lợi hại hay không đến lúc đó chẳng phải sẽ biết sao?

Viên đội trưởng tiếp lời, rồi phân tích tình hình:
- Nhưng theo ta thấy, Trương lão luôn nói hắn có thực lực đó, ước chừng cũng không kém hơn bao nhiêu, huống chi lần này không phải còn có ngươi sao, Thải Hồng?
- Đã nói bao nhiêu lần rồi đừng gọi ta là Thải Hồng, đừng tưởng ngươi là đội trưởng thì có thể kêu tên người ta loạn lên như thế.
Quái nhân tóc dài giấu hai ánh mắt dày đặc ý uy hiếp trong mớ tóc dài đang bắn thẳng về phía viên đội trưởng, tiếp theo lại nói:
- Hơn nữa ta ở đây cũng không nhất định hữu dụng, mấy tên điểu nhân này không phải nói muốn diệt là diệt, đối phương mỗi lần đều phái đến đội ngũ hùng mạnh hơn lần trước. Ta nhớ lần trước có lão già cực kỳ lợi hại gọi là "Matthew", lão già họ Trương biến thái còn bị lão "Matthew" kia cho nếm một vố đậm.
- Vậy mấy người chúng ta lần này chẳng phải là chết rất bi thảm sao?
Tóc đỏ Kha Nam ở bên cạnh rên lên thành tiếng.
- Chết thì không đến nỗi, nhưng khả năng biến thành heo quay thì cực kỳ lớn.

Quái nhân tóc dài có chút hả hê nói, đột nhiên lại chuyển hướng sang người đẹp băng giá Liễu đại tiểu thư ở bên cạnh, đùa giỡn nói:
- Y Y, chúng ta đã nhiều ngày không gặp mặt, qua đây để anh nựng em cái!
Nói rồi dang hai tay ôm tới.
Liễu Y Y thẹn thùng thoái lui:
- Ta nói chị Hồng nghe, chị có thể đừng học theo cách bọn đàn ông nói chuyện được hay không? Nghe chị nói xong chúng tôi đều nổi da gà hết đây này.
Quái nhân tóc dài dừng lại một chút, rồi nhanh chóng nhắm đối phương đánh tới:
- Con nha đầu chết tiệt, lại còn dám kêu ta là chị hả? Giỏi lắm, tối nay nhân lúc ngươi đang ngủ ta sẽ lột sạch quần áo của ngươi!
Những người bên cạnh dường như đối với điều này cũng đã sớm tập mãi thành quen, xoay đầu nhìn sang một bên. Liễu Y Y đang muốn chuồn đi điện thoại trên người đột nhiên vang lên, nàng ngẩn ra một lúc, ngay lập tức vừa vặn bị đối phương bắt lấy.
- Chị Hồng, ta đi nghe điện thoại.
Liễu đại tiểu thư giãy dụa song quái nhân tóc dài cũng đã đoạt được điện thoại của nàng.
- Ta nghe giúp ngươi.
Nói xong, hắn bấm điện thoại rồi để gần bên tai. Nhưng không đến hai giây, lại thấy hắn "rụp" một tiếng cúp điện thoại.
- Ai gọi tới vậy?
Liễu Y Y trong lòng không khỏi căng thẳng, nàng cho rằng lúc này người có thể gọi điện thoại cho nàng dường như chỉ có nam nhân đó.
- Không biết, là tiếng của một gã rất kiêu ngsạo, ta cúp máy rồi.
Quái nhân tóc dài tỉnh bơ thoải mái trả lời, không chút áy náy vì đã tự ý cúp điện thoại của người khác, dường như cho rằng cái này là đương nhiên.



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 308: Chuyện đương nhiên