Trở lại phòng học, Hướng Nhật chợt nhớ còn một chuyện quan trọng chờ hắn giải quyết, đó chính là giải thích cho mấy vị đại tiểu thư vì sao hắn lại không ngăn cản nữ cảnh quan đi làm " vệ sĩ ".
Nhưng hắn chưa kịp mở miệng, An đại tiểu thư đã liếc mắt nhìn:
- Anh vừa rồi đi đâu?
- Chủ nhiệm lớp tìm anh có việc.
Hướng Nhật vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống, đồng thời quét mắt sang bên cạnh,
phát hiện Hác đại tiểu thư cùng băng mỹ nhân Liễu Y Y đã ở đây, phỏng đoán các nàng đến vào lúc mình đi lên phòng chủ nhiệm.
- Thực là chủ nhiệm lớp?
An Tâm trong mắt đầy vẻ hoài nghi, lý do này lần trước hắn đã dùng qua nhưng bị linh cảm nhạy bén của nàng vạch trần,
cho nên cũng không dám khẳng định hắn lần này còn dám dùng hay không. Mà bởi vì đã từng có kinh nghiệm, Hướng Nhật tự nhiên cũng biết An đại tiểu thư vì sao nghi ngờ,
thầm nói:
- Chủ nhiệm lớp muốn anh tham gia giải thi đấu Anh ngữ vào cuối tuần này.
Lời vừa dứt, lập tức dẫn đến ánh mắt của mấy nữ nhân bên người.
Ngoại trừ Liễu Y Y, ba vị đại tiểu thư khác đều có vẻ mặt kinh nghi bất định, các nàng rất rõ đại biểu tham gia giải đấu Anh ngữ là thế nào, chỉ có trong trường học biểu hiện tốt, hơn nữa tiếng Anh phải cực kỳ xuất sắc mới có cơ hội.
Lúc trước hắn không đi tham gia thảo luận khả năng Anh ngữ, hắn thế nào lại vượt qua khảo ngạch này chứ? Khai giảng đã lâu vậy, chỉ sợ thời gian hắn đi học còn ít hơn thời gian hắn nghỉ.
Sở Sở trực tiếp nói:
- Hướng Quỳ, đây là sự thật ah?
- Thật như Trân Châu ấy.
Hướng Nhật có chút khó hiểu vẻ kích động của các nữ nhân, vội vàng nói.
- Các em làm gì tỏ vẻ ngạc nhiên thế? Chẳng lẽ có cái gì không ổn sao?
- Không có.
Sở Sở trên mặt rõ ràng có chút không đúng.
- Chỉ là có chút không thể tin được, chủ nhiệm lớp tự nhiên tìm anh vì chuyện này?
An Tâm sẵng giọng nói:
- Đúng vậy, muốn tìm thì cũng phải tìm học viên giỏi chứ? Anh là kiểu học viên xấu trốn học mỗi ngày, làm gì có thể đại diện trường tham gia thi đấu?
Ngay cả Hác Tiện Văn đại tiểu thư cũng gật đầu đồng cảm.
Hướng Nhật lúc đầu còn tưởng giải đấu có vấn đề gì, nghe xong mới biết các đại tiểu thư chính là nghi ngờ tư cách tham gia thi đấu của chính mình.
- Các em thế là có ý gì? Chẳng lẽ khả năng của anh kém thế sao?
- Không chỉ là kém bình thường, mà là cực kỳ kém.
An Tâm không đợi Sở Sở mở miệng đã cướp lời, giọng điệu lạnh lẽo:
- Em hỏi anh, lúc ở nhà sao anh không cản Thiết đại tỷ, vẫn để cho chị ấy đi làm công việc nguy hiểm đấy, đúng là đồ máu lạnh.
Hướng Nhật cười khổ, vốn tưởng đem chuyện tham gia thi đấu để lờ chuyện kia đi, không ngờ lại bị khơi lại:
- Anh cũng có muốn đâu, em cũng biết rõ tính tình của cô ấy mà.
- Một câu đơn giản có thể giải thích sao? Nếu Thiết đại tỷ.
Nói đến đây, An Tâm ý thức được lời mình định nói có chút điềm xấu nên cũng không có nói ra, nhưng hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân một cái xem như chưa hết giận.
- Được rồi An An, chị không cần nói nữa, Hướng Quỳ cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Sở Sở nghĩ không thể để cho tình hình trở nên xấu đi, nếu không có thể sẽ khiến chuyện trở nên phức tạp. Hướng Nhật cảm kích nhìn nàng một cái, thâm tâm thật sự vui mừng, xem biểu hiện của các nữ nhân, đã hoàn toàn xem nhau là người một nhà không thể tách rời, nếu không cũng sẽ không vì chuyện nữ cảnh quan đi làm " vệ sĩ " mà cho hắn ra rìa.
- Chuyện gì xảy ra thế?
Cùng lúc Hướng Nhật đang tự vấn bản thân, Hác Tiện Văn cũng để ý hỏi thăm, mà ngay cả Liễu Y Y đại tiểu thư cũng ráng dỏng tai lên nghe đến cùng là chuyện gì.
- Ah, không có gì.
Sở Sở vội vàng nói, cũng bởi đây là chuyện gia sự, nàng cũng không muốn đen bàn ra ngoài, hơn nữa cũng muốn giữ bí mật chuyện nữ cảnh quan có thai, như vậy càng không thể nói.
Hác Tiện Văn cùng Liễu Y Y tuy thấy rõ nàng chỉ trả lời chiếu lệ, nhưng các nàng cũng không muốn hỏi thêm nhiều, dù sao thì đối với đối phương các nàng cũng chỉ là " ngoại nhân " mà thôi.
Cảm thấy không khí có chút trầm mặc, Liễu Y Y đột nhiên nhớ đến còn có chuyện quan trọng tìm nam nhân thương lượng, mở miệng nói:
- Được rồi, cô có thể cho ta mượn bạn trai một chút chứ? Có chút chuyện quan trọng cần nói với hắn.
- Tùy tiện.
An Tâm có chút lãnh đạm nói, bàn tay giả bộ vuốt ve bên hông hắn, hung hăn nhéo một cái. Hướng Nhật không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì thế nghĩa là An đại tiểu thư không bởi vì chuyện vừa rồi mà tức giận. Nhưng nếu cái gì cũng không làm, lại nói hai chữ " tùy tiện " này khiến Hướng Nhật thật sự phải lo lắng. Ra vẻ nhăn nhó vì đau đớn,
Hướng Nhật cùng Sở Sở đổi chỗ, cùng băng mỹ nữ Liễu đại tiểu thư ngồi cùng nhau.
- Đã qua hai ngày, nhiệm vụ đã bắt đầu rồi, anh muốn làm thì phải chuẩn bị chu đáo.
Vừa ngồi vào chỗ của mình, Liễu Y Y đã thấp giọng nói.
- Được, tôi biết.
Hướng Nhật tự nhiên nhớ rõ mình đã đáp ứng chuyện gì, bởi vì đối phương cũng đáp ứng mình bí mật bảo vệ mấy vị đại tiểu thư của mình, cho nên chuyện này Hướng Nhật rất quan tâm.
- Được rồi, chỉ có bọn chúng ta vài người sao?
- Không phải, quá trưa bọn ta phải ra phi trường tiếp đón vài người, họ là quạn tiếp viện. Anh có muốn cùng đi không, thuận tiện làm quen một chút?
Liễu Y Y đề nghị.
- Vậy thì không cần đâu, tôi đoán là. cũng chẳng có chuyện gì đâu.
Hướng Nhật cũng không muốn cùng mấy người này thân thiết quá, dù sao họ cũng là người của quốc gia phái tới, tốt nhất đừng nên trêu vào.
- Được rồi, vậy anh hãy mau chuẩn bị tốt đi.
Liễu Y Y cười có chút không tự nhiên, phiêu phiêu nhìn các vị đại tiểu thư kế bên, nội tâm hơi có chút khổ sở. Hướng Nhật cũng không chú ý tới điều đó, hắn vừa trở về chỗ ngồi cũ, bắt đầu năn nỉ An đại tiểu thư.
Khuyên can mãi, cuối cùng cũng khiến nàng tha thứ, bất quá là trong bangày phải làm " trù nương ", phụ trách bốn miệng ăn trong nhà. Nấu ăn cho ba ngày, kết quả này Hướng Nhật miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận, không phải là làm 9 bữa cơm sao? Chuyện nhỏ! Được cô nàng An đại tiểu thư khó đối phó bậc nhất này tha thứ, cuộc sống Hướng Nhất rốt cuộc cũng có chút khởi sắc, không còn tiếp diễn cảnh bị mấy vị đại tiểu thư cho ra rìa, thậm chí còn có thể chiếm chút tiện nghi. Buổi sáng cứ vậy trôi qua, vừa ăn xong bữa cơm, Hướng Nhật đột nhiên nhận được điện thoại của Hầu tử.
- Lão đại, hôm qua con bé tóc vàng lại tới nữa, lần này còn dẫn theo một lão già tóc vàng, thoạt nhìn rất giống gia gia của hắn, nói là muốn gặp anh.
- Đã nói ta không rảnh.
Hướng Nhật miễn cưỡng trả lời, định cúp máy. Mình gặp nhiều phiền toái đến thế, làm sao còn thời gian để gặp lão già nào nữa?
- Nhưng mà lão đại, đại tẩu đang ở đây.
Hầu Tử lại nói thêm.
- Đại tẩu?
Hướng Nhật dừng tay.
- Đại tẩu nào?
- Chính là nữ cảnh quan đó.
- Cái gì?
Hướng Nhật không khỏi kêu lên sợ hãi, nữ cảnh quan làm thế nào lại ở nơi đó? Bất quá nghĩ lại, hắn trong lòng đã có đáp án, nàng hiện tại hẳn là đang "bảo vệ" kẻ nào đó,. Nếu như không đoán sai, mấy người nước ngoài mình nhìn thấy hôm qua hẳn là từ Vatican tới, mà người nữ cảnh quan phải tự mình bảo vệ trực tiếp chính là cô ả ngoại quốc có thanh âm lãnh đạm tóc vàng kia. Chỉ là là làm cho Hướng Nhật phải suy nghĩ, chính mình đã cùng bọn họ có tiếp xúc qua, giờ tất cả tụ lại một chỗ thật là có khéo quá hay không?