Việc này, hắn không thể cứ như vậy mà bỏ qua, cho dù đối phương có được ông chủ biến thái của công ty bảo vệ Chiêu Tài nói giúp cũng không được!
Người ta tranh nhau từng hơi thở để sống sót và tồn tại, huống chi tên này dám đánh thằng con trai bảo bối của hắn thì chuyện này sao có thể bỏ qua?
- Ai da! Lão đệ, chú tại sao lại làm ra nông nỗi này?
Hướng Nhật còn chưa mở miệng thì ông chủ lớn họ Hà cơ thể bắp thịt vạm vỡ như ma quỷ bước vào, một đằng giọng nói đầy vẻ trách cứ, còn một đằng đi tới bên cạnh hắn mắt ra vẻ quan tâm suy nghĩ. Đương nhiên, Hà Hoan cố ý biểu hiện sự thân thiết như vậy chính là diễn cho Âu Dương Đại Thành xem, để hắn còn có một chút kiêng dè. Hướng Nhật tất nhiên cũng hiểu được ý của Tinh Tinh, hắn ta không muốn mình gây ra chuyện rồi sau đó không thể vãn hồi, vốn muốn nói gì đó nhưng Hướng Nhật cũng không nói ra.
Đồng thời Hướng Nhật cũng nhớ tới đối phương có người Hàn Quốc hậu thuẫn, càng ít gây ra phiền phức thì càng tốt. Dù sao bây giờ hắn cũng không phải sống một mình, mà đang sống cùng mấy vị đại tiểu thư kia, nên phải biết cân nhắc cho các nàng ấy một chút.
Tuy nhiên, Âu Dương Đại Thành cũng không định bỏ qua dễ dàng như thế, thằng nhóc này tại cục cảnh sát đánh con trai của hắn hộc máu, lúc nãy hắn còn chưa hỏi rõ trắng đen thì nó lại cho con hắn thêm một tát tai, bây giờ hắn đang hối hận, nghĩ làm thế nào để đền bù cho con trai, mà cách đền bù tốt nhất là dạy cho thằng nhóc không rõ lai lịch trước mặt một bài học. Đương nhiên, hắn cũng không phải kẻ ngu mà trực tiếp tìm đối phương gây phiền toái, quay đầu sang trưởng cục cảnh sát bên cạnh hỏi:
- Liêu cục trưởng! Tại cục cảnh sát mà tên này ngang nhiên dám hành hung đánh người, ông nói phải giải quyết sao đây?
- Cái này.
Liêu cục trưởng mồ hôi lạnh bắt đầu "tí tách" rơi xuống, một bên là người danh tiếng nổi như cồn về lĩnh vực ngoại giao, còn một bên là người chưa biết rõ thân phận cụ thể nhưng chắc chắn cũng không phải là người có thể đắc tội, chuyện này đúng là làm khó ông. Nhưng trong lòng, ông vẫn thiên về người sau nhiều hơn, có nhiều đại nhân vật như thế chống lưng đương nhiên đối phương phải có thực lực. Tuy nhiên, cũng không nên đắc tội với tập đoàn Đại Thành, tuy nói bọn họ chỉ là thương nhân, nhưng tiền bọn họ nhiều đủ để đè chết mình mấy trăm lần.
Liêu cục trưởng đang lo lắng làm sao mà tìm ra đối sách để giải quyết chuyện này thì ông chủ lớn họ Hà đầy mùi thuốc súng ở bên cạnh đã bước ra khuyên:
- Âu Dương tiên sinh, ông xem chuyện này.
- Ây, ông chủ Hà, ông không cần nói thêm.
Âu Dương Đại Thành cắt đứt lời Hà Hoan, lạnh lùng liếc mắt sang bên Hướng Nhật rồi nói:
- Sự thật rành rành ra trước mắt. Ta! Âu Dương Đại Thành tuy ở Bắc Hải này cũng không phải là đại nhân vật gì, nhưng ta cũng không thể để cho con trai của mình bị người khác khi dễ!
Lúc này, hắn đã cố giữ chút mặt mũi cho đối phương, hơn nữa trong lời nói của hắn cũng đã có ý tứ, tại Bắc Hải đúng là hắn không có chút thế lực, nhưng ở nơi khác thì sao chứ? Ý tứ đã rất rõ ràng, chuyện này hắn quyết truy cứu đến cùng, ai can thiệp vào cũng vô dụng.
Hà Hoan đương nhiên cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của đối phương, trên thực tế, tập đoàn Đại Thành cũng là một khách hàng, hắn không tiện đắc tội, huống chi cái thằng chó chết kia ở ngay trong cục cảnh sát đánh đập người của người ta một trận, xem ra hắn cũng đã dự tính trước bản thân sẽ không có việc gì. Hơn nữa, tên Âu Dương bị đánh ra nông nỗi này mà cục trưởng vẫn còn do dự không quyết, hình như có chút quan hệ mập mờ với thằng chó chết, tình huống như thế này tốt nhất là mình nên đứng ngoài, xem tình hình trước rồi tính sau.
Nghĩ tới đây, Hà Hoan lập tức vui vẻ lui lại vài bước. Đương nhiên nếu như có chuyện gì đột ngột xảy ra, hắn cũng không chút do dự mà đứng về phía của tên chó chết kia. Đúng là tiền bạc đối với hắn rất quan trọng, nhưng sao nó có thể quan trọng bằng huynh đệ được cơ chứ?
- Liêu cục trưởng! Ông nói bây giờ phải tính làm sao đây?
Mắt thấy trưởng cục cảnh sát còn đang do dự, Âu Dương Đại Thành lại hỏi thêm một lần nữa, giọng nói lúc này âm trầm hơn lúc nãy không ít. Hiển nhiên hắn không chịu được cảnh đối phương cứ lưỡng lự mãi nên muốn bắt đối phương phải lập tức tỏ thái độ.
Liêu cục trưởng hoang mang, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, hắn bức mình như thế này không phải là đang muốn lấy mạng già này sao? Mắt liếc sang người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh với nhiều đại nhân vật làm hậu thuẫn, thấy mặt đối phương như đang xem kịch vui, trong lòng cũng phẫn nộ, đang định lên tiếng.
Nhưng đúng lúc đó, vài chiếc xe cao cấp từ phía xa chạy vào sân cục cảnh sát. Vừa dừng lại, trong xe chừng khoảng mười mấy người lần lượt bước ra, dẫn đầu là một trung niên mặt trắng trẻo nhưng cả người toát ra vẻ đầy uy thế, bên cạnh người đó còn có một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi cực kỳ xinh đẹp. Mọi người ở đây đều để ý đến người trung niên kia, bởi vì ông ta không phải ai khác mà chính là người giàu nhất Bắc Hải Sở A. Trong TV, trên báo chí tràn ngập hình ảnh của người này, dường như không ai mà không nhận ra ông ta.
Âu Dương Đại Thành đương nhiên cũng không ngoại lệ, bởi vì lần đầu tiên hắn đến Bắc Hải phát triển kinh doanh cũng đến chào hỏi qua, nhưng lại bị người ta cự tuyệt cùng hợp tác làm ăn. Mặc dù điều này làm cho hắn cảm thấy có chút tiếc nuối nhưng lại không dám ghi hận trong lòng, Sở A là ai cơ chứ? Tài sản của người ta cả trăm tỷ bạc, sợ rằng tài sản của hắn cộng thêm tất cả vốn liếng và bất động sản "trong nước" vẫn còn thua kém người ta.
Hơn nữa, người ta kinh doanh tại Bắc Hải từ mấy chục năm nay, mấy doanh nhân nho nhỏ "ngoại quốc" như hắn không có khả năng trêu vào. Hắn chỉ không rõ tại sao một người có thể một tay che trời tại Bắc Hải lại mò đến một cục cảnh sát nho nhỏ này. Chẳng lẽ bởi vì thằng ranh kia? Âu Dương Đại Thành trong lòng run lên, nhìn về phía tên thanh niên tự động thừa nhận đánh người nhưng vẻ mặt lại cực kỳ dửng dưng tỏ ra như không có chuyện gì đáng cho hắn quan tâm. Âu Dương Đại Thành không khỏi có chút hối hận, nếu thật sự giống như hắn nghĩ, hắn biết lần này đá phải một tấm bảng sắt. Đối kháng với đại nhân vật như Sở A là một việc làm ngu ngốc, chỉ cần người này nói một tiếng thì không cần biết là công ty nào, tuyệt đối sẽ không có người tìm tới cửa để hợp tác làm ăn. Đang lúc Âu Dương Đại Thành đấu tranh tư tưởng thì Liêu cục trưởng và ông chủ Hà nhanh chóng chạy ra nghênh đón:
- Sở tiên sinh!
Đối với Sở A cả hai đều hết sức kinh hãi, nhất là Liêu cục trưởng, hắn cũng không thể xác định vị đại thần này đến là vì người nào. Nếu ngược lại là hắn, phỏng chừng hắn cũng không cần tự mình vác xác đến chỗ này, nhưng điều này thật kỳ quái, rốt cuộc là vì ai có giá đến độ đối phương đích thân hạ mình rồng mà tới đây chứ?
- Ông chủ Hà, ông vẫn khỏe chứ!
Sở A hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Liêu cục trưởng, nói thật, đối với loại nhân viên cảnh sát hạ cấp như người này, ông chỉ cần gật đầu ra hiệu một chút là được. Nhưng ông chủ của công ty bảo vệ Chiêu Tài thì khác, dù sao người ta cũng là ông chủ của một trong những công ty bảo vệ hàng đầu thế giới, huống chi hai bên cũng từng hợp tác qua, nhìn thấy hắn đương nhiên cần phải thân thiết chào hỏi.
- Sở tiên sinh quá khách khí rồi.
Hà Hoan cũng cảm thấy mình có chút mặt mũi, cười hà hà đáp lại. Đến khi Âu Dương Đại Thành tỉnh táo lại, cũng vội vàng lên tiếng bắt chuyện:
- Sở tiên sinh, lâu rồi không gặp, phong thái của ngài vẫn như xưa, làm cho người ta thật hâm mộ.
- Đâu có! Âu Dương tiên sinh nói sai rồi.
Sở A lạnh nhạt đáp lời. Trước đó ông cũng đã nghe con gái thuật qua người đụng chạm với lưu manh lần này là ai, mặc dù trong lòng cho rằng chỉ là chuyện nhỏ không đáng gì, nhưng do con gái cứ mãi cầu khẩn, hơn nữa thằng con rể tương lai này lần trước chính là ân nhân cứu mạng cả gia đình ông, cho nên chỉ còn cách cố mà lết xác đi đến đây. Hơn nữa, khi biết đối phương là ai thì ông cũng không coi ra gì, Âu Dương gia mặc dù ở Hàn Quốc có chút thế lực, nhưng ở Trung Quốc đối phương còn chưa đứng vững.
Nói xong những lời này, Sở A không để ý đến đối phương nữa mà trực tiếp hướng thẳng phía trước mặt đi đến. Hướng Nhật đương nhiên biết Sở A vì hắn mà tới, trên thực tế, lúc ông ta vừa bước xuống xe thì Hướng Nhật đã biết ngay đó là kiệt tác của Sở Sở, đồng thời cũng nhận ra người đẹp đi bên cạnh Sở A chính là Băng Tỷ, phía sau cũng không phải ai xa lạ chính là Kim luật sư cùng với trợ lý của hắn. Mắt thấy Sở A càng ngày càng tiến lại gần, Hướng Nhật biết không thể cứ im lặng như thế này nên bước về phía trước vài bước, sau đó cung kính chào:
- Sở bá phụ.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Hướng Nhật kêu thân thiết như vậy trước mặt mọi người, hơn nữa đối phương cũng đến cục cảnh sát để giúp hắn, do đó Hướng Nhật cũng không ngại ngùng cho lắm mà xưng hô như vậy.
- Ừ!
Sở A gật đầu hài lòng. Mấy người bên cạnh vô cùng kinh ngạc, nhưng vẻ mặt của bọn họ không giống nhau, Liêu cục trưởng thì vừa vui mừng vừa sợ hãi, có vị Sở A này ở đây thì hắn không phải khó xử ở giữa phân xử nữa.
Đồng thời trong thâm tâm hắn vô cùng chấn động, người thanh niên trẻ tuổi này rốt cục là ai? Không những khiến cho hai đại nhân vật trong giới chính trị và quân sự nói giúp cho hắn, bây giờ ngay cả đệ nhất thương nhân cũng có quan hệ với hắn. Sắc mặt của Liêu cục trưởng ngày càng giãn ra hơn. Còn ông chủ lớn họ Hà ngoài sự kinh ngạc trong lòng tức giận tới cực điểm, cái thằng chó chết kia đã có Sở A làm bá phụ, còn nhờ mình tới giúp, đây là ý gì? Hay là nó đang chơi mình? Âu Dương Đại Thành mặc dù lúc đầu cũng đoán được một chút, nhưng chính tai khi nghe cách xưng hô của hai người trong lúc nói chuyện, hắn quả thực bị một phen chấn động, xem kiểu quan hệ như thế này, hắn không thể nào đòi lại công đạo cho thằng con được nữa, nếu không tất phải đắc tội với người giàu nhất Bắc Hải.
Mặc dù hắn ở Hàn Quốc rất có thế lực, cũng được giới quân đội ủng hộ, nhưng cũng chỉ là tại Hàn Quốc, nước xa không cứu được lửa gần. Khi còn ở Bắc Hải, tốt nhất là không nên đắc tội với người như tên Sở A này, nếu không đừng nói đến cơ hội phát triển công ty, sợ rằng đóng cửa công ty chỉ là chuyện một sớm một chiều. Trên thế giới này chuyện đó là đương nhiên, nắm tay người nào to thì người đó thắng! Thế thôi!
Cân nhắc lợi hại một chút, Âu Dương Đại Thành quyết định mở miệng trước, chuyển thế bị động biến thành chủ động, nếu mà chờ Sở A lên tiếng trước thì ý nghĩa cũng sẽ khác đi, tuy không thể nói là trở mặt tuyệt đối nhưng mà sau này gặp mặt cũng khó khăn. Trên thực tế, Âu Dương Đại Thành thấy đối phương đã tới lâu nhưng vẫn chưa lên tiếng, chỉ sợ đối phương cũng vì muốn bảo toàn mặt mũi cho cả hai bên. Dù sao thì trên thương trường, ai cũng không nên đắc tội ai.
Đáng tiếc ông trời luôn trêu ngươi, hắn chưa kịp mở miệng thì lại có một đoàn xe khác tiến vào cục cảnh sát, lần này thì đúng là nhiều xe, tuyệt đối phô trương hơn cả khi Sở A tới. Tất cả các xe đang chạy đến đều là xe màu đen, chỉ có khác là chất lượng mấy chiếc xe không giống nhau, còn chiếc xe dẫn đầu là loại xe cao cấp nhất thế giới - Rolls - royce, hơn nữa là loại cực hiếm với số lượng rất giới hạn. Ánh mắt của mọi người ở đây đều hướng về chiếc xe đó, thấy kiểu phô trương như vậy, khẳng định người đang đến cũng không phải đơn giản, thậm chí cũng chẳng thua kém gì so với người giàu nhất Bắc Hải. Nhưng không ai đoán ra người đang đến là ai, sao còn phô trương hơn cả đoàn xe của Sở A. Đoàn xe rốt cuộc cũng ngừng lại, sân của cục cảnh sát không thể nào chứa được nhiều xe như vậy, bất đắc dĩ một số chiếc phải đậu ở bên ngoài.
Từ trong cục cảnh sát nhìn ra, có thể thấy một hàng dài rồng rắn xe, dường như dài không thấy phần đuôi. Người trong xe rốt cuộc cũng bước xuống, ngoại trừ người trong chiếc xe Rolls - Royce ra, người nào người ấy ăn mặc không giống người bình thường, một bộ Âu phục đen thui từ trên xuống dưới, không khác lắm so với mấy tay bảo vệ của công ty Chiêu Tài, chỉ khác là tay trái cột một dải ruy - băng màu đỏ, trên mặt đeo thêm một cặp kính mát, chạy đi đâu nhìn cũng ra là xã hội đen thứ thiệt. Còn trên chiếc xe Rolls - Royce bước xuống ba người ăn mặc không giống mấy người kia, ở giữa là một trung niên miệng đang ngậm một điếu xì gà, khá đẹp trai, nhìn tư thế bước đi của người này điền đạm y như là một vị Pharaon đứng trên cao lãnh đạo chúng nhân đã bao năm. Đi bên cạnh ông ta là hai thanh niên trẻ tuổi, một người mặc một bộ Âu phục màu trắng, còn người kia thì mặc một bộ đồ bình dị thoải mái.
Mặc dù ở đây mọi người đều không nhận ra họ, nhưng trong lòng lại mơ hồ có đáp án, nhưng cái đáp án đó quả thực rất kinh khủng nên mọi người ở đây nghĩ cũng không dám nghĩ, hơn nữa bọn họ còn hoài nghi không biết mình có phải đang nằm mộng hay không. Có điều tại Bắc Hải còn người nào có thể phô trương thanh thế như thế này? Câu trả lời là ngoại trừ nhân vật trong truyền thuyết kia thì còn ai chứ?
Kế tiếp, hành động của Sở A đã chứng thực câu trả lời trong lòng bọn họ. Ngay từ đầu, Sở A thấy người đó đến thì mắt nhíu lại, tại Bắc Hải, người có thể cùng ông ngang tài ngang sức không nhiều lắm, mà trước mắt ông là một người trong số đó. Đương nhiên, điều này không phải chứng tỏ là hai người tiền bạc ngang nhau, trên thực tế, người này tiền cũng không nhiều bằng ông, chẳng qua một người có tiền còn một người có thế, chỉ đơn giản như vậy. Hơn nữa, Sở A vừa thấy người này thì thừa biết hắn vì ai mà tới, mắt không khỏi liếc sang cái tên vừa gọi mình là "Sở bá phụ", thằng nhóc này đúng là hoa tâm lăng nhăng quá sức, nếu không muốn nói là không ai sánh bằng. Đáng ghét hơn nữa, hắn chuyên đi tìm nữ nhân toàn loại thiên kim tiểu thư mà người khác không thể xuống tay được.
- An tiên sinh, đã lâu không gặp.
Tuy trong lòng Sở A nghĩ vậy nhưng chân thì không ngừng bước tới nghênh đón.
- Ha ha, hóa ra là Sở tiên sinh, chúng ta đúng là đã lâu không gặp.
An Lão Hổ mặt cũng tươi cười như hoa, xem thái độ của bọn họ như là huynh đệ chi giao lâu ngày không gặp.
Có tiếng bắt chuyện của hai người này, người ở đây lập tức khẳng định phỏng đoán của mình, nghe Sở A nói đây là An tiên sinh, ngoài An Lão Hổ thì còn ai đáng cho người giàu nhất của Bắc Hải ra nghênh đón chứ? Nhưng chuyện như vậy càng làm cho bọn họ thêm chấn động, thậm chí đứng chết trân tại chỗ.
Hôm nay chẳng lẽ là ngày tận thế hay sao, làm sao mà khiến cho hai đại nhân vật ở Bắc Hải tự vác xác tới cái cục cảnh sát nhỏ nhoi như thế này, nếu như hai người chỉ vô tình chạm mặt thì không nói. Hiện tại chính xác là An Lão Hổ cũng không phải rỗi hơi đi dạo mà đến đây. Cẩn thận suy nghĩ xa một chút liền đoán ra được nguyên nhân, căn cứ vào cách xưng hô của tên thanh niên trẻ tuổi kia với Sở A, thì chắc chắn là Sở A vì hắn mà tới, bây giờ cách cư xử của An Lão Hổ đối với Sở A vô cùng hòa nhã, hai người cũng hiển nhiên không phải đang đối đầu, nói cách khác bọn họ là cùng vì một người mà tới.
Nghĩ tới đây, bọn họ đồng loạt nhìn về phía tên thanh niên đứng bên cạnh từ đầu đến giờ vẫn dửng dưng kia, đối với thân phận của hắn đúng là vô cùng tò mò, tâm lý kích động chỉ muốn tìm ra câu trả lời. Người mà có khả năng khiến cho hai đại Bồ Tát của Bắc Hải tới đây bảo lãnh thì không phải là kẻ tầm thường. Trời ạ, rốt cuộc thằng nhóc này là ai? Là em trai vợ của Như Lai Phật Tổ, hay là con rơi của Ngọc Hoàng Đại Đế?
Âu Dương Đại Thành lúc này hối hận thiếu chút nữa thổ máu, nếu biết trước rằng hai nhân vật cự phách này xuất hiện thì mình đã sớm đem đứa con rời đi từ lâu rồi, còn muốn thu hồi công đạo cái con khỉ gì nữa, cái này quả thực là tự mình đi tìm khổ mà. Hắn tuy chưa có gặp qua An lão hổ nhưng nghe nói người này thực lực vô cùng lớn, một tiểu thương nhân như Đại Thành hắn tại Bắc Hải cũng có thể thuận tay cho biến mất.
Lúc này Âu Dương Đại Thành cũng không dám tùy tiện mở lời, vạn nhất nói ra điều gì đó thất thố chọc giận tới đối phương thì khổ.
Hắn đã thế, mọi người xung quanh cũng không ai dám nói gì, cứ mặc hai ông trùm của Bắc Hải này thân thân thiết thiết trò chuyện.
Còn Hướng Nhật bên này trong lòng thầm rủa, hắn biết hai người này đều vì con gái cầu cứu mà đến đây giải vây cho hắn, thế mà giờ lại thân mật nói cười với nhau, chẳng nhẽ quên mất mục đích mình tới rồi à? Mà xem ra hai lão già này còn nói chuyện với nhau dài dài, thật hết chỗ nói.
Chẳng qua hắn còn không có thời gian tiếp tục mớ liên tưởng hỗn lộn của mình thì An Lão Hổ đã hướng phía hắn đi tới, vừa đi vừa nói.
- Tiểu Hướng, như thế nào gặp ta mà không chào thế?
- An bá phụ!
Hướng Nhật đổ mồ hôi, vội vàng đi lên phía trước lễ phép chào hỏi, dù sao đây cũng là nhạc phụ tương lai, không thể không cấp cho ông ta chút mặt mũi được.
Mà hai cái chữ "bá phụ" từ miệng hắn thốt ra khiến cho đám người xung quanh choáng váng run rẩy, cái tên tiểu tử này thật có một đám bá phụ có thể dọa chết người a.
- Ha ha.
An Lão Hổ hiển nhiên cũng cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Hướng Nhật, bước tới thân thiết nắm lấy vai hắn.
- Nói đi, bất cứ khó khăn gì cũng cứ nói, ta muốn xem xem, tại Bắc Hải này, ai dám khi dễ con. à, cháu ta.
- Khụ.
Sở A bên cạnh đột nhiên ho khan một tiếng.
An Lão Hổ thanh âm lập tức biến chuyển, vội đem mấy từ "con rể" trong miệng biến thành "cháu".
Cũng may mà mấy cái lời này cũng trôi ra thuận miệng, nên những người ngoài cuộc cũng chẳng phát giác được gì khác thường ẩn ẩn bên trong.
Hướng Nhật tuy ý thức được nhưng cũng không dám nói gì. Mà những lời này vừa vang lên, Âu Dương Đại Thành ở phía kế bên cũng chỉ đành thầm than khổ, hai cái chữ Sở A đã ăn không tiêu rồi, tự dưng còn lòi ra thêm một cái An Lão Hổ khủng khiếp kia nữa, thế này thì làm sao mà còn có thể đứng chân ở Bắc Hải này nữa chứ?
Bất quá suy nghĩ của hắn cũng dư thừa, bởi vì Hướng Nhật lúc này thực cũng không có ý định báo thú trong đầu mà chỉ nhàn nhạt nói.
- Không cần đâu bá phụ, chỉ là chút hiểu nhầm mà thôi, giải thích một chút là ổn.
Đối với lòng tốt của nhạc phụ tương lai, Hướng Nhật chỉ biết cảm kích, nhưng hắn cũng không muốn dây dưa phiền toái thêm cho mệt. Huống chi lần này việc của hắn toàn do các nữ nhân của mình tìm người giúp, dù gì cũng làm cho hắn khó nuốt cục ân tình này, nếu không hắn sẽ bị người ta cho là kẻ vô dụng chỉ biết bám váy đàn bà mà ẩn núp. Với thực lực và bản tính của hắn, nếu muốn báo thù mấy kẻ người Âu Dương gia này thì hai tay của hắn cũng đủ giải quyết êm thắm chẳng cần nhiều lời.
Âu Dương Đại Thành có chút cảm kích nhìn Hướng Nhật, hắn đương nhiên đã nuốt trôi những lời nói ương ngạnh đang nằm trong mồm, bất quá hắn cũng không cảm tạ đối phương bằng lời, con mình bị người ta đánh cho bầm tím chảy máu, giờ còn đi cảm ơn người đánh thì còn gì là đạo lý chứ?
Âu Dương Đại Thành cũng không lưu lại lời gì, chỉ cùng Sở A gật đầu chào cáo biệt một cái rồi kéo thằng con xềnh xệch ra phía chiếc xe của mình, ngay cả Hà lão bản bên cạnh cũng chẳng thèm chào một cái, lên xe chạy thẳng ra khỏi sở cảnh sát.
Đại Thành hắn trong lòng rốt cuộc suy nghĩ những gì cũng chỉ có trời biết, Hướng Nhật cũng chẳng rỗi hơi mà đi quản mấy cái việc này, bất chợt vỗ trán một cái, hắn phát hiện giờ đã sớm qua bữa trưa, mấy vị đại tiểu thư ở nhà chắc vẫn lo lắng chờ đợi, phải mau từ biệt hai lão già này mà về nhà mới được.