Nửa giờ sau, nữ thư ký mới thong thả đi đến, làm cho Hướng Nhật đang chờ ở cửa nhà hàng Bích Hải Thanh Thiên rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn không sợ đối phương cho mình leo cây, mà là sợ nàng trang điểm nửa giờ không đủ, lỡ kéo dài thêm nửa giờ nữa chẳng phải là bắt hắn đợi đến chết sao? Bất quá, Hướng nhật cũng không có lời oán than nào, dù sao nữ thư ký đã sớm nói trước, hơn nữa cũng không có đến muộn, không thừa không thiếu vừa vặn đúng ba mươi phút đồng hồ.
Hướng Nhật trong lòng thầm khen đối phương tính toán thời gian rất chính xác, đồng thời ánh mắt cũng chăm chú nhìn nữ thư ký đang đi đến, trong mắt hiện lên tia kì dị. Đêm nay nàng cũng không mặc trang phục như bình thường đi làm mà là mặc một bộ váy dạ hội màu đen, búi tóc cao lên, toàn thân toát ra một vẻ đẹp quý phái. Không thể không nói, nàng rất có con mắt thời trang. Bộ váy dạ hội đang mặc trên người tuy có màu đen kín đáo, nhưng lại làm tôn lên những đường cong hoàn mỹ của cơ thể, nhất là hai đường cong mềm mại trước ngực, bởi vì hơi chật nên càng có thể thấy rõ hai gò bồng đảo này rất tròn, làm cho người ta không nhịn được chỉ muốn tiến tới mà cắn một miếng.
Trong lòng Hướng Nhật lại có chút ghen tuông. Hai khối mềm mại của Phương Oánh Oánh thực sự rất ngạo nghễ phô trương, rất hấp dẫn ánh mắt của nam nhân xung quanh. Mặc dù đối phương không phải nữ nhân của hắn, nhưng xuất phát từ suy nghĩ độc chiếm của nam nhân, Hướng Nhật cho rằng cảnh đẹp này chỉ có thể mình hắn thưởng thức, không gã đàn ông nào khác được thấy. Mà đang trong cơn ghen, Hướng Nhật cũng không để ý tới trang phục của mình, một thân xấu xí bên cạnh người đẹp quý phái là nữ thư ký, quả thật không tương xứng với nhau. Trên người hắn vẫn là một bộ quần áo nhà quê, nhìn không ra là cái loại gì, bình thường cái loại quần áo này chỉ xuất hiện ở mấy quán vỉa hè.
- Có nhiều tiền như vậy, ngươi đừng ăn mặc không có thẩm mỹ như vậy được không?
Phương Oánh Oánh hơi đỏ mặt, bộ váy dạ hội trên người này nói sao cũng là do thợ may nổi tiếng ở Pháp may, nhưng nhìn lên người tên kia, hắn đang mặc cái gì kia? Trời ạ, thật là quá mất mặt. Nàng đang hối hận tại sao lại mặc bộ váy dạ hội này đến đây. Nếu biết trước hắn mặc quần áo như vậy mời mình đi ăn cơm, có nói gì đi nữa nàng cũng không bao giờ đồng ý đi để khỏi phải mất mặt, nhưng hiện tại đã tới rồi, sao có thể quay về? Không còn cách nào khác, nàng chỉ biết dùng lời nói biểu hiện sự bất mãn của mình.
- Cái gì mà không có thẩm mỹ, tôi thích mặc cái này, chẳng lẽ cô lại bắt tôi mặc đồ tây đeo caravat?
Hướng Nhật cũng đã nhận ra ánh mắt ghen ghét của những nam nhân xung quanh, nhưng hắn cũng không thấy có cảm giác mất mặt gì cả, vẫn như trước cười khanh khách mà nhìn nữ thư ký có sức quyến rũ kinh người trước mắt.
Phương Oánh Oánh hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, trong mắt rõ ràng là có hận ý:
- Ngươi không cảm thấy nam nhân mặc đồ tây đeo caravat rất bảnh bao sao?
- Bảnh bao? Tôi cảm thấy như thế rất khó chịu, không phải bị thít chặt cho chết sao?
Hướng Nhật thích nhất lúc này là phá đám, làm hỏng mất hình tượng xinh đẹp của nữ thư ký, lời đề nghị của nàng làm hắn liên tưởng đến một chút chuyện mờ ám, nhưng lại đổi giọng, trong lời nói như là đang chất vấn thê tử đi ngoại tình:
- Nhưng tôi hỏi thật, cô diện trang phục khêu gợi như vậy, muốn câu dẫn ai hả?
Phương Oánh Oánh trừng mắt, đang muốn phát tác nhưng nhớ tới cái gì đó lại nhịn xuống, quyến rũ cười nói:
- Đương nhiên là muốn câu dẫn ngươi rồi.
Hướng nhật khoa trương kêu lên:
- Oa, tôi mà cũng cần phải câu dẫn sao? Chỉ cần đôi mắt xinh đẹp kia nhìn đến, tôi lập tức quỳ gối trước váy liền.
- Có đúng không?
Phương Oánh Oánh cười trông càng quyến rũ, trong khi lưu manh đang liên tục gật đầu, nàng đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Nhưng thật đáng tiếc, ngươi không phải là tuýp người mà ta thích.
Hướng Nhật mặt đang tươi cười nhất thời buồn bực, nhìn ánh mắt khinh thường của đối phương:
- Cô nói lời này chạm tự ái quá nhe!
- Ngươi cũng có tự ái sao?
- Xem như cô lợi hại!
Hướng Nhật oán hận nói một câu, tay chỉ vào cửa quán ăn nói:
- Vào đi thôi, không nên ở chỗ này để người khác nhìn thấy, còn nữa, cẩn thận đừng để người khác chấm mút đấy.
Vừa nói, hắn vừa bước vào trong trước.
- Ai dám ta sẽ cắt hắn!
Phương Oánh Oánh lạnh giọng nói. Đi ở phía trước Hướng Nhật nhịn không được rùng mình một cái, nghe lời nói tàn nhẫn của nàng như vậy, tựa hồ không giống như đang đùa giỡn. Chỗ ngồi hắn đã đặt trước, trực tiếp dẫn Oánh Oánh tới bàn ăn. Hai người vừa mới ngồi xuống người phục vụ đã đi tới, nhìn Hướng Nhật lễ phép hỏi:
- Tiên sinh, có thể dùng bữa chưa?
Nghe cách nói chuyện của người phục vụ, hiển nhiên như đã cùng lưu manh thương lượng trước.
- Okie!
Hướng Nhật khoát tay ra hiệu, người phục vụ mỉm cười gật đầu lui xuống.
- Ta không có nói là cho ngươi quyền quyết định ta ăn cái gì, đây là thái độ mời khách sao?
Phương Oánh Oánh rất bất mãn, bị hắn làm chủ như vậy khiến nàng có cảm giác như bị bỏ quên.
- Yên tâm đi, cô vẫn không tin con mắt nhận xét của tôi sao? Cam đoan sẽ cho khẩu vị của cô được thỏa mãn.
Hướng Nhật uể oải trả lời.
- Nhãn quang của ngươi đối với nữ nhân ta chưa từng hoài nghi, nhưng nói đến chọn món ăn. Nói đi, rốt cục là món gì, nói trước ra để ta còn chuẩn bị tinh thần.
Mặc dù lúc giữa câu nói có ngừng lại một chút, nhưng ý tứ của nữ thư ký đã rõ, nàng không tin khả năng chọn món ăn của đối phương. Bình thường nam nhân và nữ nhân có rất nhiều điểm khác nhau trong ẩm thực, phụ nữ thì thường thích ngọt hơn. Phương Oánh Oánh cũng không cho rằng tên này sẽ chọn được món khoái khẩu cho nàng. Bây giờ nàng cảm thấy rất hối hận vì đã đáp ứng đến dùng cơm. Ý nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt, sớm biết sẽ phải chịu đãi ngộ "vô nhân đạo" của lưu manh, nói gì đi nữa nàng cũng không thể chiếm được một chút "tiểu tiện nghi". Rõ ràng biết đối phương là một tên háo sắc, thô tục, không biết khiêm nhường, vậy mà chính mình lại hết sức phấn khởi diện trang phục thật đẹp đến đây, lúc đó khẳng định là do ma xui quỷ khiến.
Hướng Nhật cũng không biết nữ thư ký trong lòng đang hận hắn thấu xương, vẫn ra vẻ thần bí nói:
- Bí mật!
- Ngươi có ý đồ xấu xa gì đây?
Phương Oánh Oánh nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể bật người đứng dậy mà bóp chết đối phương.
- Đừng kích động, đừng kích động, sớm đã nói với cô từ trước, tức giận là kẻ thù của nữ nhân.
Hướng Nhật vội khoát tay, tiếp theo giọng nói thoải mái đế thêm một câu:
- Thật ra cũng không có gì cả, chỉ là một bữa ăn tình nhân thôi.
- Cái gì?
Phương Oánh Oánh trừng mắt, không thể tin nổi nhìn lưu manh: - Ngươi nha, không phải là có chủ ý với ta chứ? Nói cho ngươi hay, tỷ tỷ không thích người như ngươi.
- Khụ, khụ.
Hướng Nhật cơ hồ như bị sặc nước miếng của mình mà chết:
- Cô lại nghĩ đi đâu rồi? Tôi là người hèn hạ như vậy sao? Hơn nữa hai ta là huynh đệ tốt, tôi có thể làm ra sự tình như vậy sao?
- Không có là tốt rồi.
Phương Oánh Oánh ánh mắt có chút phức tạp, thở dài một hơi, nhưng trong mắt lại mơ hồ có thần sắc khác thường:
- Nói đi, tìm ta có việc gì? Sẽ không phải chỉ là nhàn rỗi mời ta đi ăn chứ?
- Cũng không thể nói như vậy.
Hướng Nhật có chút xấu hổ, hắn đương nhiên là có mục đích khác, nếu không làm gì có thời gian mà mời đối phương đi ăn cơm? Trong nhà mấy vị đại tiểu thư không xé xác hắn ra mới là lạ:
- Kì thật tôi có chuyện muốn hỏi, cô biết gì về tập đoàn Đại Thành?
- Đang yên đang lành hỏi cái này làm gì?
Phương Oánh Oánh trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
- Chuyện là như thế này.
Hướng nhật vội vàng đem phiền toái của mình kể lại một lượt, cũng không có giấu diếm với nữ thư ký. Hơn nữa hắn muốn xem cô nàng "ngực to không não" này có thể giúp gì được cho chuyện của mình bây giờ không.
Phương Oánh Oánh nghe xong liền hiểu được, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ngươi muốn điều tra quan hệ của mấy người Hàn quốc kia với tập đoàn Đại Thành, sau đó mới quyết định ra tay?
- Không sai.
Hướng Nhật gật đầu, tâm trạng có phần bội phục nữ thư ký, liếc mắt một cái mà đã có thể nhìn ra kế hoạch của hắn, quả nhiên đầu óc của nàng phát triển cũng không kém bộ ngực bao nhiêu, nhưng lời này hắn cũng không nói ra khỏi miệng, chỉ có thể giấu ở trong lòng.
Phương Oánh Oánh cũng nghiêm túc nói:
- Thật ra ta biết cũng không nhiều, nhưng chi nhánh Đại Thành ở đây cũng không thể đại diện cho cả tập đoàn, nó chỉ là một bộ phận, mà công ty mẹ lại đặt tại Hàn Quốc, chủ yếu kinh doanh hàng điện tử. Nghe nói hàng điện tử ở Hàn Quốc hơn một nửa là do công ty của nhà Âu Dương sản xuất, nhưng tên Âu Dương kia tại Hàn Quốc lại mang họ Kim!
- Bọn họ là người Hàn Quốc?
Hướng Nhật không nhịn được cau mày, họ Kim tại Hàn Quốc là một dòng họ lớn, điều đấy không thể nghi ngờ, cũng khó trách hắn có phần hoài nghi. Đồng thời hắn cũng thầm hận, hóa ra chỉ là một phân bộ, mịa kiếp, thế giới này có nhiều thế lực biến thái vậy sao?
- Không phải.
Phương Oánh Oánh lập tức lý giải nghi vấn của đối phương:
- Bọn họ giống như chúng ta đều là người Trung Quốc, chỉ là bởi vì đến Hàn Quốc phát triển kinh doanh nên phải đổi họ, nhưng cụ thể ra sao ta cũng không rõ ràng, nếu như muốn tư liệu chi tiết chính xác thì chỉ có thể đợi đến ngày mai ta đến công ty lấy cho.
- Ở công ty có?
Vốn tưởng phải tự mình đi tìm tư liệu hắn có hơi thất vọng, nhưng khi nghe thấy vậy con mắt liền sáng ngời.
- Đúng vậy, nửa tháng trước công ty Đại Thành có tìm chúng ta hợp tác, có thể không tìm hiểu chi tiết về đối tác sao? Đây là yếu tố cơ bản nhất khi hợp tác.
Phương Oánh Oánh dùng ánh mắt như thấy một kẻ ngốc nhìn hắn một cái.
Hướng Nhật rất muốn giải thích, kì thật chính mình đã biết có thể có khả năng này, nhưng ánh mắt kia của nàng cũng khinh người thái quá. Cuối cùng Hướng Nhật chỉ nhếch miệng, cũng không nói ra, bất đắc dĩ quay đầu sang một bên. Nữ thư ký này thật sự có hơi thái quá, hắn tự hỏi bản thân mình có phải đã quá dung túng nàng?
- Nhìn cái gì mà thất thần thế?
Phương Oánh Oánh không thể tha thứ cho việc nghe lời nói của mình mà tên này lại quay mặt đi chỗ khác, quơ quơ tay trước mặt hắn.
Hướng Nhật chỉ ngón tay về phía một người đẹp có vóc dáng mê người đang ăn cơm, cố ý than thở nói:
- Mỹ nữ kia vóc người quả là không tồi.
Phương Oánh Oánh nhìn theo ngón tay của hắn:
- Mắt của ngươi cũng sáng quá đi. Xa như vậy mà cũng có thể nhìn rõ sao? Ta bây giờ thu hồi lời khen ngươi có nhãn quang đối với nữ nhân, vóc người thế kia mà đẹp à?
Nữ thư ký trong lời nói rõ ràng có ý xem thường, dáng tuy đẹp nhưng ngực không đầy đặn. Hướng Nhật nghe ra được ý của nàng, tuy nhiên cũng không quay đầu lại mà chỉ nói:
- Cô không phải muốn nói với tôi, đại mỹ nữ ngay trước mặt không nhìn lại đi nhìn người khác phải không?
Phương Oánh Oánh không chút ngại ngùng thừa nhận:
- Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta là một đại mỹ nữ sao?
- Cô thật không biết xấu hổ sao?
- Không biết xấu hổ chính là ngươi, nhìn chằm chằm người ta lâu như vậy mà không tha, quả thật là tên sắc cuồng!
Hướng Nhật cười hắc hắc:
- Háo sắc thì háo sắc, dù sao cô cũng không phải không biết, nhưng tôi cũng chỉ tính là háo sắc nửa vời, thật sự chưa đạt đến trình độ như cô nói, đó gọi là háo sắc đến. sặc máu!
Vừa mới nói xong, Hướng Nhật đột nhiên bất ngờ, bởi vì hắn phát hiện nữ nhân trong lúc mình vô ý ngắm trúng vừa quay đầu lại, có lẽ phát hiện ra bên này, đang vẫy vẫy tay với hắn.