Sau khi ăn xong cơm tối, Hướng Nhật cuối cùng cũng trốn ra khỏi nhà một cách thuận lợi, hắn đã chuẩn bị hoàn toàn chu đáo. Đầu tiên là báo cho người đẹp băng giá Liễu Y Y, nhờ nàng chăm sóc những nữ nhân đang ở trong nhà. Sau đó, cũng dặn dò mấy vị đại tiểu thư phải cẩn thận, lúc mình chưa trở về thì ngàn vạn lần đừng nên ra ngoài, có chuyện gì khẩn cấp thì gọi điện cho hắn.
Còn đám thủ hạ của Tinh Tinh kia, Hướng Nhật đương nhiên là không liên lạc với bọn họ, những người này là những người quanh năm làm vệ sỹ kiếm cơm, tự biết phải làm gì. Nhưng Hướng Nhật có hơi bất ngờ khi, nữ cảnh sát tan sở trở về nghe hắn nói muốn đi ra ngoài lập tức không nói hai lời, bắt hắn phải mang súng theo. Đương nhiên, nàng kéo hắn vào trong góc nói riêng, chủ yếu sợ làm kinh động ba vị đại tiểu thư kia. Hướng Nhật không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, vốn với thân thủ của hắn hoàn toàn có thể không cần mang súng theo, nhưng bà xã đã quan tâm như vậy, có thể làm cho nàng thất vọng được sao? Vì vậy hắn mới lôi ra hai khẩu Desert Eagle đã cất giấu nhiều ngày, giắt theo trong người. Là hai khẩu, không phải là một, nguyên lai nữ sĩ quan cảnh sát sợ chẳng may xuất hiện tình huống khẩn cấp lại không có đạn, mang thêm một khẩu cho an toàn. Điều này khiến hắn không biết nói gì, chỉ có thể thắt chặt dây lưng khi rời nhà, vì với sức nặng của hai khẩu Desert Eagle không có ai không bị tụt quần cả. May là thắt lưng không có vấn đề gì, chỉ có một cảm giác kỳ quặc nói không lên lời.
Còn kỳ quặc chỗ nào, Hướng Nhật không rảnh để nghĩ tới, bởi vì bây giờ hắn đang gặp phải một nan đề, lúc đi trên đường hắn mới nhớ ra mình không biết địa chỉ của cô nàng nước ngoài trẻ trung có vóc người nóng bỏng kia. Cái này đúng là một trò hề, biết thế đã sớm hỏi địa chỉ của nàng. May mà vấn đề này không làm hắn bối rối lâu, mình không biết thì đúng rồi, nhưng chẳng lẽ người khác cũng không biết? Hướng Nhật sực nhớ tới cô giáo chủ nhiệm Trần giáo sư. Lần đầu tiên nhìn thấy người đẹp nước ngoài trẻ trung cũng là trong phòng làm việc của bà, khó có khả năng bà lại không biết nàng ta? Nhưng mình lại không có số điện thoại của bà, chỉ có Nhâm đại tiểu thư. Nghĩ tới đây, Hướng Nhật trong lòng đã có sẵn tính toán, móc điện thoại ra trực tiếp bấm số của Nhâm Quân. Không ngờ, hắn vừa mới nghe được tiếng chuông điện thoại của đối phương, lập tức bị cúp máy cái rụp. Hướng Nhật chỉ còn biết cười khổ, cô nàng này thật sự oán hận mình như vậy sao, tự nhiên lại không tiếp điện thoại? Hắn lại tiếp tục gọi. Lần này, qua mấy chục giây, cơ hồ làm cho Hướng Nhật tưởng rằng "không có người nào nghe" thì thanh âm của đối phương vang lên, đối phương cuối cùng cũng bắt máy, hơn nữa mới mở miệng đã có mười phần oán hận:
- Anh sao mặt lại dày như vậy! Đã nói không để ý tới anh nữa, sao vẫn còn gọi điện thoại tới?
- Quân Quân, không phải anh vẫn nhớ tới em sao?
Hướng Nhật không một chút thẹn thùng nói, để tránh đối phương nói đến chuyện mình có nhiều nữ nhân vậy, làm sao còn nhớ tới nàng, rồi những lời dấm chua khác..., đột nhiên hắn đổi đề tài câu chuyện:
- Được rồi, mẹ vợ của anh đang ở nhà đấy chứ?
- Cái gì?
Nhâm Quân sửng sốt, có chút phản ứng không kịp, chờ một lúc sau hồi tâm, trên mặt không khỏi nóng bừng, sẵng giọng:
- Anh muốn chết à, cái gì mẹ vợ với không mẹ vợ, em còn chưa đáp ứng gả cho anh nữa là!
Hướng Nhật cười hắc hắc:
- Dù sao chuyện đó cũng là chuyện sớm hay muộn thôi mà! Được rồi, cuối cùng thì mẹ vợ của anh có ở nhà hay không?
- Anh hỏi để làm gì?
Nhâm Quân có chút bất mãn, đột nhiên ý thức được mục đích của hắn:
- Anh tìm mẹ em làm gì?
Trong giọng nói tràn ngập sự thất vọng, mục đích của hắn không phải là gọi tìm nàng, một chút ý nghĩ vui mừng trong lòng nàng cũng vì thế mà biến mất tiêu. Hướng Nhật tất nhiên nghe ra tâm tình qua lời nói của nàng, vội vàng nghiêm chỉnh giải thích:
- Quân Quân, anh tìm mẹ em có việc.
Nhưng hiển nhiên vẫn không được Nhâm đại tiểu thư tha thứ, nàng bất mãn nói:
- Vậy anh gọi cho em làm gì?
- Bởi vì. anh nghĩ tới em, nghĩ rằng nếu gọi tới nhà em, không bằng gọi cho em để nghe giọng nói của em, lấy đó làm chút an ủi cho nỗi tương tư của anh.
- Đồ lừa gạt! Anh không biết số của mẹ em nên mới gọi cho em phải không?
Nhâm Quân thoáng cái đã vạch trần tâm tư của hắn, mặc dù miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng không kìm được cảm giác ngọt ngào:
- Anh nghĩ rằng em không biết sao? Còn nói dễ nghe như vậy, chắc chắn là không biết đã nói qua với bao nhiêu nữ nhân rồi?
-. Ha ha, trăng đêm nay thật đẹp.
- Bây giờ mà đã có trăng sao?
- Ách. Bữa tối nay anh ăn cua bể, em ăn cái gì?
- Đừng chuyển đề tài nữa!
Đối với mánh khóe của lưu manh, Nhâm Quân lại không biết rõ sao? Trong miệng lẩm bẩm:
- Chỉ biết là anh không có thành ý. Được rồi, em giúp anh gọi mẹ em.
Vừa nói, nàng hiển nhiên đã cầm điện thoại rời đi, Hướng Nhật nghe rõ tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của hai mẹ con nàng:
- Mẹ - Điện thoại.
- Ai thế? Sao tìm mẹ mà lại gọi cho con?
Giọng nói của Nhâm mẫu có chút kinh ngạc. - Một tên đáng ghét!
Trong giọng nói của Nhâm đại tiểu thư tràn đầy oán niệm, ngay cả Hướng Nhật đang ở đầu dây bên kia cũng không nhịn được rùng mình một cái. Nhâm mẫu hiển nhiên không ngờ con gái mình sẽ trả lời như vậy, tưởng rằng thật sự đó là người không được con gái hoan nghênh, lập tức nói:
- Nếu đáng ghét, cứ nói là mẹ không có nhà.
- Mẹ - Là Hướng Quỳ!
Nhâm đại tiểu thư không nhịn được hờn dỗi một trận.
- Là Tiểu Hướng à, đưa mẹ nói chuyện.
Bên kia nhất thời truyền đến giọng nói có chút mập mờ của Nhâm mẫu, ngay sau đó là giọng thì thầm của Nhâm đại tiểu thư sát gần bên, ý tứ uy hiếp:
- Hướng Quỳ, mẹ của em tới, anh phải nói chuyện cẩn thận một chút cho em! Nếu không, hừ hừ.
Câu kế tiếp cũng không nói cái gì, hiển nhiên là muốn lưu manh đoán ra ý mình.
- Biết rồi, biết rồi.
Hướng Nhật vội vàng đáp ứng, trong miệng không ngừng nói. Không phải chờ lâu, bên tai truyền đến giọng nói của Nhâm mẫu:
- Tiểu Hướng a, em tìm cô có việc gì?
Hướng Nhật trực tiếp đáp:
- Đúng vậy, cô Trần, em muốn hỏi địa chỉ của Fiona Lois (Ngang Na Y Ti)
- Đã muộn thế này, em tìm nàng ta có chuyện gì?
Giọng nói của Nhâm mẫu có chút kỳ lạ, tựa hồ trong đó có một chút cảnh giác. Trong lòng Hướng Nhật cảm thấy căng thẳng, biết ngay là mẹ vợ đang hiểu nhầm, lập tức nói:
- Là thế này, cô có nhớ lần trước cô ấy có nhờ em giúp dịch một đoạn tiếng Nga không? Em bây giờ đã dịch xong, nội dung bên trong lại rất quan trọng. bây giờ em phải nói ngay cho cô ấy, nếu không sẽ chậm mất.
- A, thì ra là như vậy, em chờ một chút, cô có địa chỉ của nó, để cô tìm đã.
Nhâm mẫu bên kia hiển nhiên thở phào một hơi. Thực ra, đối với học sinh đắc ý này bà rất yên tâm, chỉ là vừa rồi câu hỏi của đối phương quá đột ngột, bà không thể không cẩn thận, bây giờ nghe xong những lời giải thích của hắn, tự nhiên không có bất cứ nghi ngờ nào. Nhâm mẫu rời đi, nhưng Nhâm đại tiểu thư vẫn còn đang ở đó, cầm điện thoại và bắt đầu chất vấn.
- Này, anh đã nói cái gì với mẹ em?
Hướng Nhật không biết được nàng đã nghe được bao nhiêu, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh:
- Không có việc gì a?
- Còn dám nói không có việc gì, có phải đi tìm cô nàng nước ngoài Fiona Lois (Ngang Na Y Ti) kia không?
Nhâm đại tiểu thư cực kì bất mãn, đột nhiên dừng lại, trong lời nói không những có sự bất mãn mà còn có sự ghen tuông:
- Hừ, em nhớ ra rồi, lần trước ả hôn anh, đồ sắc lang, lại còn nói là không có cái gì!
- Không như những gì em nghĩ đâu, anh thật sự có chuyện quan trọng cần tìm nàng ta.
Hướng Nhật trong lòng không thể không kêu khổ, ngay từ đầu hắn đã nhớ tới, không sai, lúc đó quả thật cô nàng này có mặt ở đó. Nhâm Quân còn định nói gì nữa, nhưng thấy mẹ mình đã đi tới, cuối cùng căm hận nói:
- Hiện tại bỏ qua cho anh, mẹ em tới.
Hướng Nhật âm thầm thở dài một hơi, chỉ nghe bên tai vang lên thanh âm của Nhâm mẫu:
- Tiểu Hướng, tìm được địa chỉ rồi, em cố nhờ một chút!
- Vâng ạ.
Lời tác giả: Không biết các bạn có cảm thấy vì tình cảm bị đùa bỡn quá nhiều mà cảm thấy chán, nếu có ý kiến gì, xin mời cứ nói, Tiểu Lý nhất định sẽ khiêm tốn tiếp nhận