- Đây là giấy tờ gì thế, sao đọc chả hiểu gì cả?
Thấy vẻ mặt lưu manh có chút khác thường khi đọc nội dung bên trong mấy tờ giấy, mấy cô nàng đều nhận thấy điều đó có hơi kì quái, An đại tiểu thư vẫn là người mở miệng hỏi trước tiên.
- Đây là tiếng Pháp, các em.
Ba chữ "đọc không hiểu" còn chưa nói ra, Hướng Nhật đột nhiên ngẩn ra: không sai, là tiếng Pháp, nội dung bên trong đều viết bằng tiếng Pháp. Vậy đây không phải là người Pháp có liên quan đến sao? Hay nói cách khác, thế lực đứng đằng sau giật dây có thể có liên quan đến nước Pháp, ít ra trong đó thực sự có nhân vật nòng cốt người Pháp.
- Anh làm sao vậy? Sao đang nói tự nhiên dừng lại? Có phải đang nghĩ tới ả hồ ly kia hay không?
Người có thể nói ra những lời này đương nhiên chính là An đại tiểu thư, nàng thấy lưu manh đang muốn nói cái gì thì lại đột nhiên đờ người ra, do đó tự nhiên sinh lòng bất mãn.
- Em nghĩ đi đâu vậy?
Hướng Nhật đối với việc này cũng đành chịu, nhưng thấy An đại tiểu thư có dấu hiệu nổi đóa, vẻ mặt lập tức nghiêm túc:
- Thứ này đối với chúng ta rất quan trọng, nó có thể liên quan đến việc em bị ám sát.
- Thật chứ?
An Tâm nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá, trong mắt tràn ngập sự nghi ngờ:
- Vậy trong này viết cái gì? Còn nữa, sao trong tay cô ả nước ngoài kia lại có thứ này?
- Anh cũng không biết, chắc phải hỏi nàng ta mới biết được.
Hướng Nhật một câu nói tới hai vấn đề, chủ yếu hắn không muốn An đại tiểu thư bị liên lụy đến vấn đề bên trong A8, hơn nữa nhất thời hắn không thể giải thích rõ ràng chuyện A8. Nhưng An Tâm hiển nhiên cũng không biết dụng tâm của hắn, nàng chú ý nhất đó là câu nói thứ hai của hắn:
- Anh không phải muốn nói cho em biết, bây giờ anh lại chuẩn bị đi hỏi cô ả nước ngoài kia phỏng?
Nói xong, làm ra vẻ "anh không phải là muốn ra ngoài lêu lổng" nhìn chằm chằm vào hắn. Hướng Nhật bị nhìn như vậy cũng cảm thấy không được tự nhiên, giang tay khoa trương nói:
- Sao lại có thể thế được? Anh còn muốn ở nhà ăn cơm do Sở Sở và Thạch Thanh nấu, không thể để hai nàng khổ cực một cách vô ích như vậy! Anh sẽ rất đau lòng!
Vừa nói, vẻ mặt Hướng Nhật như không đành lòng nhìn Sở Sở và đồ đệ ở bên cạnh. Nhưng thực ra, hắn đang chuẩn bị làm theo đúng những gì An đại tiểu thư vừa nhắc tới, đang định đi sớm giải quyết sớm cho rõ ngọn ngành cũng tốt, có như vậy mới có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề. Dù sao trong bóng tối cũng đang có một nhóm người muốn gây bất lợi cho nữ nhân của hắn, sống trong tình trạng như vậy không dễ chịu gì, thừa lúc tiêu diệt uy hiếp không cần thiết từ trong trứng nước mới là nguyên tắc làm người của hắn. Nhưng từ vẻ mặt của An đại tiểu thư lại nói cho hắn biết, hắn tốt nhất là không nên làm những gì như lời nàng đã nói, nếu không sẽ nếm mùi đau khổ.
- Xem ra anh còn có chút lương tâm.
Sau khi nghe câu trả lời của hắn, An Tâm không khỏi nũng nịu liếc mắt đưa tình hắn một cái. Nàng vốn suy đoán lung tung cho rằng xấp giấy này có phải do ả hồ ly người nước ngoài kia vì câu dẫn nam nhân của mình mà chuẩn bị không, nếu như hắn không một chút do dự nói bây giờ phải đi gặp mặtđối phương, vậy An Tâm có thể khẳng định trong tờ giấy đó có ghi thời gian và địa điểm gặp mặt, bởi vì vào ngay lúc này là thời gian nghỉ ăn cơm trưa, ai biết hai người bọn họ có hẹn hò ở một nơi xa hoa ăn cơm hay không? Nhưng hắn đã phủ nhận, còn nói muốn ăn cơm ở nhà nên rõ ràng đã loại bỏ suy đoán ngây thơ của An đại tiểu thư, hơn nữa khi nghĩ lại, không có lý do gì chỉ vì muốn hẹn hò cùng hắn ả hồ ly kia lại chuẩn bị nhiều tờ giấy như vậy, bên trong lại toàn chữ là chữ! Nếu đó là thư tình, thì lá thư tình dài nhất lịch sử cũng không sánh bằng.
Còn Sở Sở và Thạch Thanh sau khi nghe hắn nói ở nhà ăn cơm, trong mắt ánh lên những tia vui mừng, nở nụ cười ngọt ngào, sau đó lại trở vào phòng bếp. Nhìn dáng các nàng tràn ngập sự nhiệt tình, hiển nhiên cũng bởi vì bị câu nói của hắn kích thích, chiến ý dâng cao, các nàng chuẩn bị làm ra một bàn thức ăn toàn món ngon. Thấy Sở Sở và đồ đệ đã đi vào trong bếp, Hướng Nhật thoắt cái đã thay đổi nét mặt, bất mãn nhìn An đại tiểu thư:
- Cái gì mà xem ra có chút lương tâm? An An, để anh nói cho em biết, lương tâm của anh luôn cực kỳ vĩ đại.
An đại tiểu thư hừ nhẹ một tiếng:
- Anh chỉ có thể đứng trước mặt Sở Sở và Thạch Thanh vênh váo được thôi, em thì còn lâu!
- Hắc hắc.
Hướng Nhật cười nước miếng bắn tứ tung, hắn có thể khẳng định cô nàng họ An vì ghen tuông nên mới đố kị với Sở Sở và đồ đệ, bởi vì nàng ngoại trừ rán trứng ra thì không biết nấu gì cả, mà hai người kia tay nghề nấu nướng đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, một người không có tài để so sánh đương nhiên trong lòng có chút chua xót cũng là lẽ thường. Tất nhiên Hướng Nhật cũng không ngu xuẩn tới mức vạch trần nó ra, thấy An đại tiểu thư bày ra một bộ mặt nghiêm nghị, Hướng Nhật cố đánh lạc hướng sự chú ý của nàng đi nơi khác, miệng trêu đùa:
- Tâm Tâm, sao mặt em lúc nào cũng như bánh bao vậy hả? Ngoan, cười cho đại gia nhìn một cái nào!
- Cười cái đầu anh!
An Tâm rõ ràng đã thoải mái ra, cơn nghen tuông trong lòng vì câu nói đùa của lưu manh đã biến mất tiêu, nàng sắn tay áo lên đi tới:
- Còn dám tự xưng là đại gia, xem em thu thập anh như thế nào!
- Ha ha!
Hướng Nhật cười lớn hai tiếng rồi xoay người bỏ chạy, trực tiếp lùi về bên ghế salon. An Tâm thấy thế tưởng rằng đã có cơ hội, hùng hổ lao tới, khí thế bừng bừng, đang muốn đưa đưa tay ra sử dụng "cấu véo hình phạt" đối với hắn, không ngờ Hướng Nhật sớm đã có chuẩn bị, một tay ôm nàng đè xuống dưới.
- Đáng ghét, anh xấu lắm!
An Tâm quýnh lên, cố gắng giãy dụa.
- Anh chơi xấu ở chỗ nào? Em còn chưa có nói anh không được phép đánh trả. Hướng Nhật cười he he, dùng hai tay đè cả người nàng xuống, đang định tiến thêm một bước, đột nhiên kinh ngạc nhìn mặt đối phương ngây ra, ngay cả động tác đang muốn làm cũng quên luôn. Không thể không nói, lúc này sức hấp dẫn của An đại tiểu thư quả thật chết người, có thể bởi vì đang lo lắng, má hây hây đỏ, tăng thêm vẻ thùy mị dịu dàng của nữ nhân mà ngày thường không gặp được ở An đại tiểu thư, mà mái tóc ngắn kia, chẳng những không làm mất đi vẻ đẹp, thậm chí còn làm tăng thêm sức quyến rũ đặc thù đầy nữ tính của nàng. Ý niệm trong đầu Hướng Nhật không ngừng xoay chuyển, nếu như nói về một người bạn gái ngang ngạnh, An đại tiểu thư hoàn toàn xứng đáng.
Lưu manh không tiếp tục động tác đang làm khiến An Tâm nhanh chóng đã nhận ra sự khác thường của hắn, thấy đối phương ngây người nhìn mình, không nhịn được hỏi:
- Anh nhìn em gì mà nhìn dữ vậy!
- Bà xã, em thật xinh đẹp!
Hướng Nhật giật mình tỉnh táo lại, không kìm nổi lòng cúi xuống hôn lên môi nàng một cái. Mặt An Tâm trong nháy mắt liền đỏ bừng lên, vốn tưởng lưu manh sẽ nói những lời cao siêu gì đó, không ngờ hắn lại nói ra nói ra câu này, trong lòng tuy cảm thất ngọt ngào không thôi, nhưng nghĩ một đằng mà nói một nẻo:
- Chỉ biết nịnh, em biết em không xinh đẹp bằng Sở Sở và Thạch Thanh, anh đừng rót mật nữa.
Lúc nói những lời này, An đại tiểu thư dường như đã quên đi những tuyên bố hùng hồn của mình lúc trước, lệnh cấm trong một tuần với hắn không thực hiện được, Hướng Nhật đương nhiên biết An đại tiểu thư là người nói một đằng làm một nẻo, hắn nửa đùa nửa thật nói:
- Thì ra em cũng biết người biết ta, anh còn tưởng rằng.
Vừa mới nói tới đây, tay An Tâm đã đặt lên eo hắn, hung hăng nhéo:
- Anh nói đi, anh nói nữa đi, em nhéo chết anh, em nhéo chết anh.
- Bà xã, anh sai rồi có được hay không?
Hướng Nhật giả bộ như ăn phải mướp đắng, thực ra, chủ tâm của hắn chính là trêu chọc cô nàng họ An.
- Không được!
An Tâm oán hận cắn hắn một cái ngay vào chỗ tối trọng địa, lúc này mới nói:
- Nói! Em có phải là người xinh đẹp nhất không?
- Phải, phải.
Hướng Nhật cười đến đau cả bụng, vừa rồi còn "khiêm nhường" nói mình kém so với Sở Sở và Thạch Thanh, không ngờ vừa mới chớp mắt đã là "xinh đẹp nhất"
- Trả lời nhanh như vậy khẳng định là nói cho có lệ, em muốn anh thề!
An Tâm rất bất mãn chuyện lưu manh chỉ nói cho qua, đối với vấn đề có liên quan đến sắc đẹp, nàng luôn so đo từng tí một. Hơn nữa, tuy vừa rồi đúng là nàng có nói như thế, nhưng trong lòng cũng không muốn mình kém bất cứ người nào. Hướng Nhật nói như vậy đương nhiên làm nàng rất bất mãn.
- Thề?
Hướng Nhật khong ngờ cô nàng họ An lại quan tâm đến chuyện này như vậy, nhưng hắn cũng không quên cơ hội kiếm chút lợi:
- Thề thì đương nhiên có thể, chỉ là.
- Chỉ là làm sao?
An Tâm vội hỏi.
- Hắc Hắc.
Hướng Nhật cười xấu xa, ghé sát vào tai nàng nói cái gì đó.
- A.
Không đợi hắn nói hết, An Tâm đã đẩy hắn ra, vẻ mặt kiều diễm ướt át nói:
- Anh là đồ sắc lang. Cái kiểu ấy. sao lại có thể? Hơn nữa, buổi tối hôm qua. rồi sáng sớm hôm nay nữa, anh bắt em làm người sắt à?
- Nếu không, đêm nay tụi mình gọi Tiểu. Sở Sở cùng tới.
Nghĩ tới đồ đệ còn đang bị thương, Hướng Nhật tạm không vươn móng vuốt cầm thú về phía nàng. Vốn hắn còn định gọi cả nữ sĩ quan cảnh sát tới, nhưng cân nhắc quan hệ giữa nàng và cô nàng họ An, phỏng chừng hai nàng còn chưa tới mức độ đó, hay là trước cứ hoãn lại là tốt nhất.
- Không được!
Đối với đề nghị của Hướng Nhật, An đại tiểu thư kiên quyết phản đối, cũng không phải vì nàng không thích Sở Sở, mà vì nàng bây giờ còn chưa dám đối mặt với đối phương, dù sao Sở Sở cũng là "vợ cả", nàng hơi chột dạ, hai người cùng nhau..., nàng tự nhận thấy bây giờ nàng không làm được. Nhưng nhìn vẻ mặt thất vọng của lưu manh, An Tâm đột nhiên như ma xui quỷ khiến đồng ý với "kế hoạch" hắn vừa đề nghị:
- Buổi tối. em ở trên là được rồi.