Đến trưa tan học mấy người cũng không về nhà, cơm trưa cũng ăn tại căn tin, cái này chủ yếu là do An đại tiểu thư đề nghị. Nàng nói hôm nay vừa mới chuyển đến, hoàn toàn lạ lẫm với môi trường mới, cho nên tranh thủ giờ nghỉ trưa để đi làm quen một chút.
Trên thực tế, nói theo cách của Hướng Nhật, hoàn toàn có thể đổi thành "ăn no rửng mỡ" không có việc gì làm nên đòi đi dạo lung tung. Tuy nhiên hắn cũng không đưa ra ý kiến gì phản đối, bởi vì Sở Sở và đồ đệ Thạch Thanh đều giơ hai tay tán thành, huống chi còn có người đẹp băng sơn bên cạnh lúc ấy cũng có vẻ muốn đi tìm hiểu hoàn cảnh của ngôi trường một chút, về mặt nhân số đã chiếm ưu thế áp đảo, cho dù Hướng Nhật phản đối chỉ sợ cũng bị mấy cô nàng không thèm đếm xỉa. Hơn nữa, thật ra chính hắn cũng chưa từng đi nhìn ngó cái trường học này một cách cẩn thận, nghiêm khắc mà nói, mức độ hiểu biết của hắn về nó cũng không nhiều hơn được bao nhiêu so với hai sinh viên mới chuyển đến là An đại tiểu thư và người đẹp băng sơn. Lần này có thể tranh thủ cơ hội đi làm quen một chút, hơn nữa bên cạnh còn có bốn vị đại mỹ nữ bầu bạn, tội gì không đi?
Nhưng hiển nhiên Hướng Nhật đã đánh giá thấp cái gọi là đi dạo của mấy cô nàng, nói đi là đi hơn một giờ đồng hồ, hơn nữa suốt dọc đường còn không màng dừng lại nghỉ ngơi, điều này làm cho Hướng Nhật cảm thấy rất mệt mỏi - mệt mỏi y như một con chó đáng thương cứ phải lẽo đẽo theo sau chủ. Đương nhiên, không phải chỉ có mỗi thân thể hắn uể oải, mà sâu trong nội tâm cũng chịu không nổi. Thử thì biết, trong suốt hơn một giờ đồng hồ đi theo bên người mấy cô gái ríu ra ríu rít với nhau nhưng mình lại không xen vào được một câu, dù là ai sợ rằng cũng sẽ có cảm giác giống hắn.
- Đi lâu như vậy rồi, chúng ta cũng nên nghỉ một chút chứ nhỉ?
Đi qua khu rừng nhỏ trong trường học thì đến một thảm cỏ lớn, Hướng Nhật rốt cuộc tìm được cơ hội, hắn góp lời với mấy cô nàng.
- Cũng được, vậy thì nghỉ ngơi một chút đi, dù sao em cũng mệt chết rồi.
An đại tiểu thư nghiễm nhiên đã trở thành thủ lĩnh của chúng nữ, lời của nàng gần như là thánh chỉ.
Tuy nhiên, đối với lời của nàng, Hướng Nhật không dám gật bừa, cái gì gọi là "Mệt chết rồi"? Xem vẻ mặt cô bé An Tâm vẫn chưa mãn ý như vậy, rõ ràng là có đi thêm mấy giờ nữa cũng không vấn đề gì.
Đương nhiên, mấy lời này hắn chỉ có thể giấu trong lòng, nếu thật sự nói ra, sợ rằng cô nàng An Tâm sẽ lập tức đối xử "Ôn nhu" với mình ngay. Mấy người chọn đại một chỗ có bóng râm để ngồi xuống, mặc dù bây giờ mặt trời không chói chang như trước, nhưng phơi nắng vào lúc vào lúc giữa trưa như thế này cũng đủ khiến người ta đổ mồ hôi đầy đầu. Hơn nữa mấy vị đại tiểu thư đều rất chú trọng đến việc chăm sóc da dẻ của mình, nếu thật sự vì ánh mặt trời gay gắt mà nó bị làm sao, có lẽ sẽ đau lòng đến chết mất. Trên thảm cỏ cũng không chỉ có mấy người Hướng Nhật, trên thực tế, còn nhiều sinh viên khác túm năm tụm ba lại một chỗ thảo luận hoặc chơi trò gì đó, chỗ này một nhóm, chỗ kia một nhóm, thỉnh thoảng lại có vài tiếng hò hét vang lên, hoặc là hai người tranh luận đến nỗi mặt đỏ tới tận mang tai, nhìn qua nhìn lại cũng có chút náo nhiệt. Phần lớn đều là những sinh viên hiếu động không muốn lãng phí thời gian vào việc nghỉ trưa, đương nhiên cũng có vài mống là bị bạn bè lôi kéo đến đây. Nguyên nhân rất đơn giản: Ba thiếu một!
Bây giờ, bài tú - lơ - khơ đã trở thành trò giải trí của đại bộ phận sinh viên sau khi ăn trưa xong mà không định ra khỏi trường, không chỉ vì nó có thể giết thời gian, mà càng vì cách chơi của nó đa dạng, ngoài ra còn có thể khơi dậy tâm lý quyết thắng bên trong mỗi người.
Có nhiều điểm hấp dẫn như vậy, đương nhiên số người muốn chơi nó cũng không ít. Thảm cỏ lớn trước mặt hiển nhiên chính là một sân chơi lý tưởng, ở chỗ này, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có giáo viên đến kiểm tra đột xuất, cứ cho là bị bắt ngay tại trận, có nhiều đồng phạm như vậy, trường học cũng chịu không làm gì được. Có thể nói, nơi này gần như trở thành thánh địa cho các sinh viên đến chơi bài. Ngoại trừ lúc vào học, ở nơi này bất kể thời gian nào đều có người ngồi chơi bài - điều kiện tiên quyết là dưới ánh sáng đầy đủ. Hơn nữa, đánh bài cũng không phải độc quyền của nam sinh, một ít nữ sinh lúc nhàm chán cũng đến đây để giết thời gian, từ những bóng người yêu kiều thướt tha trên thảm cỏ là có thể nhìn ra điều này. Đương nhiên, liệu có phải nhân dịp này tìm kiếm một hai anh chàng dễ nhìn rồi tiện đà phát triển thành quan hệ yêu đương hay không thì không biết được. Nhưng có thể khẳng định một điều, không ít người gọi bạn gái đến trợ uy cho mình, xem vẻ thân mật của một số cặp là biết ngay.
Trên thực tế, không thể không nói đây đúng là một sự lựa chọn sáng suốt, bởi vì có nữ sinh ở đây, đám giống đực đều ra sức thể hiện chính mình, có tên còn làm bộ không thèm nhìn bài, ra vẻ ta đây rất tiêu sái, đến khi đánh ra một lá bài xấu thì mới hối hận không thôi, thực sự là hồng nhạn họa thủy mà! Hướng Nhật đương nhiên hiểu rất rõ những chuyện này, bởi vì lúc trước "Hắn" cũng hay đến đây, có điều so với hiện tại, khi đó bài tú - lơ - khơ được ưa chuộng hơn rất nhiều, dù sao hồi xưa cũng không có nhiều trò tiêu khiển như bây giờ, ví dụ như internet chẳng hạn. Nhưng chứng kiến cảnh tượng trước mắt, ít nhiều gì hắn cũng có cảm giác trở lại "Trước kia", thậm chí còn có phần nóng lòng muốn thử một phen.
- Bọn họ đang làm gì vậy?
Hướng Nhật hiểu rõ không có gì là lạ, nhưng mấy vị đại tiểu thư bình thường chưa từng có cơ hội tiếp xúc với loại trò chơi này, đương nhiên sẽ phải đặt câu hỏi. Nhất là An đại tiểu thư, giờ phút này nàng giống như một đứa bé cái gì cũng tò mò, hai mắt mở thật to nhìn vào đám người đang liên tục hô "Ù", "Ăn" các kiểu.
- Bọn họ đang đánh bài.
Hướng Nhật đáp lại một cách vô thức.
- Đánh bài? Nghe thấy hai chữ này, đôi mắt An Tâm sáng ngời, tiếp theo nàng nhìn về phía nam nhân, trong mắt lộ ra vẻ cầu khẩn:
- Hướng Quỳ! Chúng ta cũng đánh bài có được không?
Trên mặt mấy cô nàng Sở Sở cũng đều có chút hưng phấn, hình như cũng có hứng thú với trò chơi này.
Hướng Nhật nhún vai:
- Anh cũng muốn đánh, nhưng đáng tiếc không có bài.
- Có thể đi mượn mà!
Hai tay An đại tiểu thư quấn lấy lấy cánh tay của nam nhân, cả người không ngừng ngúng nguẩy, rõ ràng là đang làm nũng.
- Quan trọng là không thể mượn được.
Hướng Nhật không khỏi cười khổ.
- Em nghĩ người ta đang chơi hăng như vậy mà lại chịu cho chúng ta mượn hay sao?
An Tâm bắt đầu bất mãn khi nam nhân cứ từ chối mãi, nàng chuyển sang uy hiếp:
- Mượn không được thì đi mua, em mặc kệ, nhất định hôm nay em phải được đánh bài, nếu không đêm nay em cho anh ngủ ở phòng khách!
Vừa nói xong, An Tâm mới nhận ra mình lỡ mồm, đây không phải là thừa nhận với Sở Sở cùng Thanh Thanh rằng buổi tối hôm qua mình lén cho nam nhân vào phòng mình hay sao? Mặc dù từ thái độ mập mờ của các nàng lúc buổi sáng là có thể nhìn ra được, các nàng không phải không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc ấy mình không thừa nhận, cho nên không quá xấu hổ, nhưng bây giờ lại nói ra ngay trước mặt các nàng, điều này làm cho An Tâm đỏ bừng mặt. Có tật giật mình, nàng lén liếc mắt nhìn trộm vẻ mặt hai người, phát hiện trên mặt các nàng cũng không có gì bất thường, lúc này An Tâm mới yên lòng, đồng thời hung hăng trừng mắt lườm nam nhân, đều là hắn hại mình lỡ lời. Nghĩ đến đây, An Tâm không khỏi tức giận, nàng lập tức đẩy đối phương một cái:
- Còn không mau đi!
- Biết rồi! Biết rồi!
Hướng Nhật cố ý lảo đảo bước về phía trước, mục tiêu của hắn là một nhóm gần nhất ở bên trái. Nơi đó có ba nam một nữ, có lẽ đang chơi đến nhập tâm, cho nên không hề để ý có người từ bên kia đi về phía mình. Do ảnh hưởng bởi góc độ, khi Hướng Nhật đến gần hơn một chút mới có thể nhìn rõ nữ sinh lúc đầu không thấy được mặt mà chỉ lộ ra một lọn tóc đuôi ngựa. Nhưng chỉ trong nháy mắt sau khi nhìn rõ, lửa giận từ đáy lòng hắn không kiềm chế được bị thổi bùng lên.