Đi trễ là tất nhiên rồi, nhưng da mặt dày cỡ tường thành như tên lưu manh thì hắn có thèm để ý đâu, Ngênh ngang đi vào lớp ngồi phịch xuống chỗ, kể cả lã giáo sư đang giảng cững không them liếc một cái.
"Đại ca, hôm nay tới hơi trễ nha!" Đầu bư giờ quen ngồi phía sau hắn.
"Trễ? còn chưa tới bữa trưa mà, trễ mẹ gì?" Hướng nhật muốn nói bây giờ còn sớm.
"Phải, phải. " Đầu bư cũng ngượng ngùng cười cười, "Sở mỹ nhân không đi?"
"Còn ở trên giường!" Hướng nhật vô tâm đáp.
"Trên giường?" Đầu bư sức liên tưởng chuyện xấu xa bộc phát, cuồn cuộn không ngừng suy đoán. " Đại ca anh không phải tàn nhẫn quá sao? Dù sao người ta cũng là tiểu thư con nhà lành, chơi tới mức không xuống giường nổi vậy thì quá.!"
"Lượn nhanh đi!" Hướng nhật cười cười, nhưng trong lòng cũng hơi đắc ý. cô nàng này bình thường hà khắc với mình, cuối cùng đã trả thù được rồi, hơn nữa từ nay về sau mỗi tối đều có thể hoạt động thể dục nhịp điệu, một bên nghe nàng mắng to lưu manh một bên thì thở gấp khi quan hệ, chẳng những thân thể được rèn luyện tốt mà tinh thần cũng vậy, mẹ hưởng thụ con mẹ nó sung sướng mà, hắc hắc.
"Đại ca, anh cười thiệt là dâm đãng!" Đầu bư thấy hắn lâu không nói, mà mặt thì viết rõ hai chữ "đê tiện" thì lên tiếng nhắc nhở.
"Hự. ự!" Hướng nhật vươn người xoay mình một phần ba vòng, nghiêm mặt hỏi: "Còn bao lâu hết tiết?"
"10 phút nữa. " Đầu bư lộ ra vè nghi hoặc. " Anh hỏi làm gì?"
"Về. " Hướng nhật trả lời đơn giản, ngồi ở giảng đường thật sự là nhàm chán.
"Không thể nào? mới đến mà đã đòi về? ba bốn tiết tới là tiết của giáo sư Tống, anh không phải ngay cả giáo sư xinh đẹp vậy cũng không quan tâm à?" Đầu bư cười gian nhìn hắn.
"Giáo sư xinh đẹp à?" Hướng nhật cẩn thận lục trong trí nhớ, tựa hồ không có người nào như vậy.
"Đừng nói là anh không biết Giáo sư Tống đó. " Đầu bư nhìn hắn giống như đang nhìn người hỏa tinh.
"Nổi tiếng lắm sao?" Hướng nhật thản nhiên hỏi.
"Anh từ hành tinh nào di dân tới đây?" Đầu bư há họng to tới nỗi muốn nuốt trọng được con chuột cống.
"Rốt cuộc là ai? nếu đẹp thiệt thì hãy nói, tao miễn cưỡng lưu lại hai tiết. " Hướng nhật bị câu vừa rồi gợi lên hứng thú.
"Giáo sư xinh đẹp Tống Thu Hằng nổi tiếng nhất trường mà cũng không biết, dạy ở đây cũng năm năm rồi, gần 30 tuổi nhưng còn chưa có bạn trai. Học kỳ này là chủ nhiệm của lớp mình, tin này anh chưa biết sao? Biết tại sao phòng học hôm nay chật kín chưa, đều chờ ngắm Tống giáo sư đó. " Đầu bư nói tới đây ngón tay về một đám nam sinh khá điển trai ngồi bàn gần sát bục giảng " Thấy đám bảnh bao kia không, đều là những thằng dâm đãng ở các khoa khác, chỉ biết rình coi con gái thay đồ hay trộm đồ lót tự thỏa mãn giờ ngồi gần để làm gì thì anh biết rồi đó. Vì sợ tới tiết mới vào thì mất chỗ tốt nên đầu giờ đã chui vào rồi, ngồi lì cả đi WC còn không đi, tiết của " Đại sư " mà cũng ráng ngồi lại nghe tụng kinh là biết, Thiệt là đê tiện! anh xem vẻ mặt "Đại sư" đắc ý chưa, chắc là tưởng cảm hóa được tụi nó rồi, mặt vui vậy dám nhận tụi nó làm đệ tử luôn quá. ý anh.?"
"Không có gì, có thể là hơi mệt thôi, hết giờ ta về luôn. " Vừa nghe tên của đối tượng hắn giật thót mình. Tống Thu Hằng? trên thế giới này còn có người phụ nữ nào trùng tên? cẩn thận tính một chút, tuổi cũng giống nhau, ngoại trừ nàng còn ai vào đây nữa? không nghĩ tới xa cách mười năm rồi, giờ lại đụng.
"Lớp trưởng, tôi tên Tống Thu Hằng, lần đầu gặp, sau này xinh nhờ chiếu cố. "
"Lớp trưởng, anh thật là lợi hại, em thiệt sùng bái ngươi. "
"Lớp trưởng, tốt nghiệp rồi, anh lấy em nha?"
"Đây là lần đầu tiên của em. "
"Anh hãy nhẹ nhàng với em. "
Nhớ lại năm đó thanh âm êm dịu đó tựa hồ còn vọng bên tai, một cô gái đan thuần, xinh đẹp, đáng yêu cười như ánh nắng buổi sáng tự hồ xuất hiện ngay trước mặt, còn âm thanh rên rỉ mê người vào ban đêm.
"Không được!" Hướng nhật hô to một tiếng làm mọi người quay lại nhìn. Đầu bư lập tức nhìn quanh quẩn như không quen biết tên la hét ầm ĩ kia.
Lão giáo sư phi thường bất mãn nhìn hắn một cái, tiếp tục giảng bài, thầm nhớ mặt hắn, mai mốt thuận tiện chọi cho một chiếc dép.
"Đầu bư, tao không đợi hết tiết được nữa, bây giờ về luôn đây, giúp tao điểm danh. " Hướng nhật hạ định quyết tâm, người đàn bà đó không thể gặp lại, vạn nhất không đành lòng. Hồi đó không nên đối với nàng tố như vậy, Nếu không cũng không cần áy náy đến giờ, ngay cả gặp mặt cũng không dám.
"Được, không thành vấn đề, ngươi cứ an tâm. chờ chút, ngươi cứ kêu ta đầu bư là sao? đại ca ngươi đừng vậy chứ? trời ạ, giờ vậy cũng không phải ta muốn, có trách chỉ có thể ba mẹ ta, đại ca ta có tên mà, là Khiếu Hứa Uy, phiền thật. "
Hướng nhật không đợi hắn nói xong, bất chấp ánh mắt tò mò của quần chúng vọt thẳng ra, chưa ra khỏi mấy bước thì đụng ngay nữ đồ đệ Thạch Thanh.
"Sư phụ, tôi muốn hỏi người một vấn đề. " Thạch thanh quả nhiên thủy chung không buồn không vui.
"Cô sao biết ta ra?" Hướng nhật không đáp hỏi lại.
"Vì sắp hết tiết rồi, cho nên ta tới đây chờ sư phụ. "
Hướng nhật thở dài một hơi, còn tưởng rằng đồ đệ xinh đẹp có khả năng bốc quẻ chứ, "có cái gì thắc mắc thì vừa đi vừa nói, ta cũng muốn ra ngoài, đi cùng không?"
"Dạ!" Thạch thanh không rõ sao tên này lại ra sớm, cũng không hỏi sao hắn lại ra ngoài, nàng chỉ quan tâm làm sao mạnh lên, làm sao mạnh như sư phụ.
"Thiết cục phó, mỗi lần đều tự mình ra tay, nhân viên chúng tôi còn để vậy nữa sao còn mặt mũi nhìn người khác chứ. " Đối diện Đại học kinh tế Bắc hải, hai người ngồi trong chiếc xe posch màu trắng quan sát cổng trường.
Nam khoảng 27 - 28, cũng đẹp trai. Nữ khoảng 25 - 26, xinh đẹp động lòng người, tất nhiên là cục phó khu Đông Thiết Uyển.
"Cái gì mà nhìn với không nhìn. chủ yếu là để bắt tội phạm, bảo vệ tài sản của nhân dân. " Thiết uyển giáo huấn.
"Vâng, vâng, Thiết cục phó nói đúng, tôi nhất định nhớ kỹ trong lòng. Ách, không biết Thiết cục đêm nay có hành động gì không, tôi muốn. "
"Đừng nói chuyện, chú ý tình huống!" Thiết Uyển thẳng thừng cắt đứt lời hắn.
"Vâng!" thanh niên anh tuấn trái lại ngậm chặt miệng, đây là lần thứ mấy bị cự tuyệt rồi? hình như quen luôn, bất quá chính mình cũng không từ bỏ! nếu có thể lấy cô gái này, chẳng những có một cô vợ đẹp còn có thể thăng tiến nhanh hơn 40 làm việc bình thường. 40 năm, lâu cỡ nào đây.
Thiết uyển cẩn thận nhìn chằm chằm cổng trường, thầm nhớ lại chỉ điểm có truyền đến một tin, Độc Kiêu lợi dụng sinh viên trong trường tuồng ma túy vào, sau khi tan học thì gom hàng lại cho đầu nậu phân phối, một trong số kẻ vận chuyễn là chỉ điểm. Nhiệm vụ Thiết uyển rất đơn giản, chỉ chờ tan học quan sát xem phần tử nào vận chuyển có thái độ khả nghi thì tóm lại lục soát.
Đợi gần hai giờ, chỉ thấy người đi vào, không thấy đi ra. Thật ra kế bên là trường đại học Cao Triều cũng có người ra vào nhưng mà nội tuyến chỉ điểm là Đại học kinh tế Bắc Hải, Thiết uyển nhìn về phía cổng đại học Cao Triều, đột nhiên toàn thân chấn động.
Ngay cửa đi tới một đôi nam nữ, nữ thì không nhận ra nhưng tên con trai thì dù hóa thành tro cũng nhận ra. chính là tên khốn này, hắn cũng là một phần tử nguy hiểm, chuyến này không về tay trắng rồi.
"Hoắc Cương, chuẩn bị hành động!" Thiết uyển đột nhiên hô.
"Thiết cục phó, động tồi hả? sao không thấy ai?"
"Không phải bên này, ở cổng Cao triều kìa, tên con trai đó là phần tử nguy hiểm!" Thiết uyển nghiến răng nói.
"A? đó là sinh viên mà, sao có thể. " Hoắc cương còn muốn nói cái gì nữa thì thấy thủ trưởng xinh đẹp vẻ mặt dữ tợn, nhanh chóng khâu miệng lai.
"Đừng nói nhiều, chuẩn bị lên, cẩn thận có thể hắn có súng. " Thiết uyển móc ra khẩu súng tùy thân, mở chốt an toàn.
Hoắc cương thầm kêu may, hắn biết, Thiết cục phó bình thường rất ít khẩn trương như vậy, điều này rõ ràng là tên đối diện kia thoạt nhìn nhỏ tuổi nhưng thật sự rất nguy hiểm, hắn lập tức rút súng, mở chốt an toàn, an toàn là trên hết.
"Sư phụ, làm sao để tăng sức mạnh lên?" Thạch thanh cau mày hỏi.
"Có thể!" Hướng nhật nói chắc nịt, thầm nhét them vài chữ "chỉ cần cô ráng chịu đựng".
"Hay quá, cám ơn sư phụ, tôi sẽ luyện tập theo phương pháp sư phụ dạy. " Thạch thanh lộ ra vẻ mặt kiên định.
"Đúng rồi, vậy mới là đệ tử tốt chứ. cố gắng lên, vượt qua ta sớm thôi. ".
"Cám ơn sư phụ!" Thạch thanh chắp tay lại vái hắn.
Hướng nhật vừa muốn đưa tay cản lại thuận tiện sờ sờ một chút, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân của hai người, ngày càng dồn dập.
"Cấm nhúc nhích! Giơ tay lên!"
Hướng nhật không cần quay đầu lại cũng biết là ai rồi, mẹ nó, cái giọng này tối qua không phải là nhỏ cảnh sát bị mình bóp mông đây mà, không ngờ tìm mình nhanh vậy, không lẽ bị mình dắt mũi rồi?
"Chuyện gì vậy?" Thạch thanh giật mình kinh hãi, nhìn hai người cảnh sát đang chỉa súng vào hai người.
"Có lộn không đó, cảnh sát thì có thể lấy súng uy hiếp công dân à, tác oai tác quái sao?" Hướng nhật lớn tiếng la lên, phản khán là chính, may mà lúc đi học không mang súng theo, không thì phiền phức rồi.
"Công dân? Chứ không phải là phạm pháp công dân à, với người như ngươi dù có bắn chết thì cũng là vì dân trừ hại thôi. " Thiết uyển cười lạnh nói.
"Vì dân trừ hại? nói dễ nghe ha, còn không biết tối qua là ai. "
"Hoắc cương, còng hắn lại!" Thiết uyển tuyệt đối không cho phép hắn nói hết, chuyện tối qua là chuyện mất mặt lắm rồi, đường đường một cảnh sát lại còn nhớ một tên lưu manh tới cứu, nói ra thì sao còn mặt mũi gặp ai nữa.
Hoắc cương nhìn thằng nhóc này cũng thấy khó chịu rồi, còn nhỏ mà dám có bạn gái xinh đẹp vậy, ông đây cũng gần 30 rồi mà còn chưa có bồ đây, không tha mày được. Hơn nữa có Thiết cục phó đỡ đầu, càng không kiêng kỵ nữa, trực tiếp còng hắn lại.
"Cảnh sát làm việc vậy hả? không có chứng cớ tự tiện bắt người, ta phải kiện các người!" Hướng nhật còn chưa liều tới mức chống đối cảnh sát, chỉ có thể bó tay chịu trói, không cam lòng gào lên mấy tiếng rồi thôi.
"Chứng cứ? Ta tìm cho ngươi xem. " Thiết uyển đi tới trước mặt hắn, đưa tay sờ loạn người hắn, không có biện pháp, tên này tối qua kiêu ngạo vậy nên nàng cứ tưởng hắn lúc nào cũng mang súng theo. thật ra suy nghĩ của nàng cũng rất là chính xác, tên này đúng là có mang theo "Súng" trong quần.
"Uy, cô còn sờ nữa ông đây kiện cô quấy rối đó!" Hướng nhật la làng lên, hai chân quơ quào, nhưng lại đá trúng "súng" của Hoắc cương đứng phía sau.