- Anh biết cô ấy à?
Sở Sở chú ý tới sự khác thường của Hướng Nhật, đột nhiên nàng thấp giọng hỏi. Trên thực tế, nàng cũng biết cô nữ sinh mới chuyền trường này, bởi vì đối phương không phải ai khác chính là người đẹp băng giá toàn thân tỏa ra khí chất lạnh như băng, một trong số những người đến trợ giúp trong cái ngày gia đình nàng gặp nạn. Mặc dù đối phương không còn lạnh lùng như lần đầu nhìn thấy, hơn nữa trên mặt còn treo môt nụ cười có thể mê chết người không cần đền mạng, nhưng Sở Sở chỉ cần liếc mắt một cái cũng vẫn nhận ra nàng. Chính vì vậy, Sở Sở càng có cảm giác bất an, lúc ấy nàng đã nhìn ra vẻ khác thường trong ánh mắt của đối phương khi nhìn về phía bạn trai mình, bây giờ lại thấy đối phương chuyển về học lớp này, đương nhiên trong lòng nàng sẽ có cảm giác lo lắng mãnh liệt.
Nghe được hàm ý trong câu hỏi của Sở Sở, Hướng Nhật rùng mình, hắn cố nói một cách thản nhiên:
- Biết, nhưng không thân lắm.
- À.
Sở Sở thở dài một hơi, đồng thời cũng cảm thấy xẩu hổ cho sự mẫn cảm của mình, nàng vội chuyển đề tài:
- Khai giảng đã lâu rồi, sao bây giờ cô ấy mới chuyển đến nhỉ?
- Có thể là có chuyện gì đó chăng?
Hướng nhật nhún vai đoán bừa. Nhưng trong lòng lại mơ hồ có một loại dự cảm, mục đích đối phương đến đấy rất có thể là vì hắn, còn về phần nàng ta muốn khai thác gì từ trên người hắn thì không biết được.
Thấy nam nhân có vẻ không hứng thú với chuyện của nàng ta, Sở Sở càng thêm yên tâm, đang định nói gì đó thì trên bục giảng chủ nhiệm lớp đã giới thiệu xong, cô nàng nữ sinh kia cũng đi xuống bục giảng. Xuất phát từ trực giác của phụ nữ, Sở Sở đoán đối phương đang đi về phía mình, trong lòng không khỏi căng thẳng. Mặc dù bạn trai nói hai người bọn họ cũng không thân lắm, nhưng nếu người đẹp băng giá kia có chủ tâm câu dẫn bạn trai của nàng thì lại là chuyện khác. Sở Sở biết rõ bạn trai mình không phải Liễu Hạ Huệ gì cho cam, cái này không phải không có vết xe đổ, bây giờ lại có một người đẹp như vậy tiếp cận hắn mà không rõ mục đích, sự đề phòng trong lòng nàng lập tức dâng lên đến đỉnh điểm.
Song ngoài dự liệu, người đẹp băng giá ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nam nhân, dù chỉ một cái liếc mắt, ngược lại còn bắt chuyện với nàng:
- Sở tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.
- Rất hân hạnh.
Sở Sở cũng cười đáp lại, chỉ cần đối phương không có chủ ý với bạn trai mình thì chuyện gì cũng có thể thương lượng được, huống chi mặc kệ là xuất phát từ sự lễ phép hay lòng biết ơn đối phương đã trợ giúp lần trước, tặng một nụ cười là việc nên làm. Không nên gây sự với một người đang tươi cười, đây chính là đạo lý!
Người đẹp băng giá cười càng thêm ngọt ngào, lại thêm hôm nay nàng mặc một bộ trang phục trông rất nữ tính, trong nhất thời ánh mắt của đám giống đực trong lớp đều bị hút về phía nàng, đáng tiếc người đẹp không phải cười với mình, trong lòng chỉ có thể ghen tỵ thằng ôn kia có số cứt chó. Mặc dù hiện tại người đẹp đang chào hỏi bạn gái của hắn, nhưng bọn họ vẫn hiểu được đạo lý "Ở gần thì được thơm lây", đồng thời lại than thở cho chính mình chỉ có thể "tự sướng một mình", ánh mắt nhìn về phía gã cặn bã đeo kính gọng đen không che dấu nổi sự ghen tỵ. Trên thực tế, điều này cũng không trách bọn họ được, thằng ôn họ Hướng này chẳng những là bạn trai của đại mỹ nữ Sở Sở trong lớp, lại còn qua lại thân thiết với mỹ nữ học năm thứ ba rất giỏi Tae Kwon Do Thạch Thanh, thậm chí hiện tại còn nghe nói quản lý đội bóng rổ của trường - cái cô nàng Nhâm Quân vóc dáng cao như người mẫu cũng có quan hệ mập mờ với hắn. Cho dù là ai nghĩ đến việc này, trong đầu đều muốn điên lên vì hận mình không thể thay thế hắn.
Đương nhiên, suy nghĩ của mấy tên giống đực này chẳng ảnh hưởng gì đến người đẹp băng giá, bây giờ nàng chỉ đang tiến hành bước đầu tiên của kế hoạch, đôi mắt đẹp vô tình thoáng liếc nhìn nam nhân một cái, sau đó lại nhìn về phía Sở Sở:
- Tôi có thể ngồi đây không?
- Cứ tự nhiên!
Sở Sở hào phóng nói, dù sao mình ngồi bên ngoài, mà nam nhân ngồi bên trong, đối phương có ngồi xuống cũng có mình ngăn cách giữa nàng ta và nam nhân. Hai người đã không có cơ hội tiếp xúc, có lẽ cũng sẽ không nổi lên sóng gió gì.
Người đẹp băng giá lựa thế ngồi xuống, đặt quyển giáo trình mới tinh đã chuẩn bị sẵn lên trên bàn, vẻ mặt chăm chú nhìn chằm chằm vào bục giảng, ra vẻ mình là một sinh viên chăm học.
Nhưng Hướng Nhật lại cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, hắn cũng không cho rằng đối phương thực sự chuyển vào đây để học tập, nhất định là có mục đích gì đó, chỉ là bây giờ còn chưa biết mà thôi. Có điều chính mình rõ ràng biết đối phương có âm mưu nào đó, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể nói ra, vì nếu nói ra sẽ phải nhắc đến việc mình quen biết đối phương ra sao. Việc này. Không thể cho Sở Sở biết, dù sao chính mình đã từng giả bộ bị thôi miên để hôn đối phương.
Bởi vì không ai nói gì nên bầu không khí có phần nặng nề, Sở Sở ngồi ở giữa thật ra có chút ngại ngùng, đối phương dù gì cũng là ân nhân của cả nhà mình, mà mình cứ giữ cái thái độ chẳng nói chẳng rằng như vậy, về tình về lý hình như đều không ổn cho lắm.
Nghĩ tới đây, Sở Sở mở miệng nói:
- À. Liễu tiểu thư, lần trước thật sự phải cảm ơn các cô.
Người đẹp băng giá quay đầu lại, nàng cười nhẹ:
- Không có gì, đấy là việc chúng tôi phải làm.
Nàng ta đột nhiên quay đầu lại làm cho Sở Sở trở tay không kịp, nàng hỏi bằng giọng hơi bối rối:
- A, đúng rồi, sao đến bây giờ cô mới chuyển đến trường này học?
- Bị một số việc làm cho chậm trễ, thật ra.
Nói tới đây, người đẹp băng giá quét ánh mắt sang Hướng Nhật ở một bên, sau đó nói một câu khó hiểu:
- Tôi cảm thấy bây giờ chuyển đến mới là tốt.
Nói xong, không đợi Sở Sở có phản ứng, nàng tiếp tục hỏi:
- Bên cạnh là bạn trai cô à?
Quả nhiên, Sở Sở vốn còn muốn hỏi đối phương tại sao nói "Bây giờ chuyển đến mới là tốt", tuy nhiên bởi vì câu hỏi này của nàng ta, ánh mắt nàng lập tức sáng bừng, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc:
- Đúng vậy!
Nói xong, có thể vì cảm giác như thế chưa đủ để diễn tả quan hệ giữa mình và Hướng Nhật, nàng nhân cơ hội này ôm lấy cánh tay hắn.
Trong mắt người đẹp băng giá hiện lên vẻ cô đơn, tuy nhiên Sở Sở vì đang đắm chìm trong hạnh phúc nên cũng không để ý, chỉ ôm thật chặt cánh tay của nam nhân. Thật ra Hướng Nhật phát hiện điều này, nhưng hắn chỉ tưởng đối phương đang có chủ ý gì đó, chứ không hề nhận ra tình cảm khác thường của người đẹp băng giá dành cho bản thân.
Câu nói tiếp theo của người đẹp băng giá lại càng chứng thực suy đoán của hắn:
- Sở tiểu thư, có chuyện cần nhờ cô giúp.
- Chuyện gì vậy?
Sở Sở vừa cười ngọt ngào vừa hỏi, nàng không để ý tới ánh mắt khác thường của đối phương nhìn về phía nam nhân bên cạnh mình.
- Có thể cho tôi mượn bạn trai cô vài ngày được không?
olo
Đại học Bắc Hải.
An Tâm đang nghe giảng một cách nhàm chán, đột nhiên chủ nhiệm lớp đi vào, nói bên ngoài có người tìm mình. Trong lòng nhất thời vui hẳn lên, tưởng bạn trai vì nhớ mình nên tìm đến đây, nàng lập tức hưng phấn chạy ra khỏi phòng học, nhưng khi nhìn ra nam nhân đang chờ mình bên ngoài là ai, sự nhiệt tình lập tức biến mất.
- Em gái!
An Định trong trang phục mặc ở nhà vẫy vẫy tay với An đại tiểu thư.
An Tâm hỏi với vẻ chán nản:
- Anh ba, sao anh lại tới đây? - Không có gì, muốn tới thăm em một chút thôi.
An Định không hiểu tại sao em gái khi nhìn thấy mình lại tỏ thái độ thất vọng như vậy, tuy nhiên hắn cũng không quá bận tâm mà nói thẳng ra mục đích của mình:
- Em gái, ba muốn em về nhà ở.
An Tâm vừa nghe thế liền cự tuyệt thẳng thừng:
- Em không về!
An Định đương nhiên hiểu rõ tính tình của nàng, hắn nói một cách mập mờ:
- Em gái, nghe lời đi mà, gần đây có chút phiền phức.
Cái lý do này đã từng có hiệu quả trong quá khứ, trước kia trong nhà cũng xảy ra chuyện, chỉ cần vừa nói như vậy, em gái lập gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên lần này nhất định hắn phải thất vọng, An Tâm vẫn lắc đầu:
- Em mặc kệ, nói gì em cũng không về đâu!
- Em gái!
An Định nhất thời nặng giọng hẳn lên, phải biết rằng đây không phải chuyện đùa, ngay cả ông già mình cũng nói như vậy, chứng tỏ kẻ lần này cần đối phó không hề đơn giản.
An Tâm vẫn làm ngơ như cũ, hình như cũng không hề nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên mặt hắn, nàng nhịn không được nói:
- Trời ạ, sao anh phiền như vậy, yên tâm đi, Hướng Quỳ sẽ bảo vệ em, không cần các anh quan tâm!
- Nó bảo vệ em? Nó lấy cái gì để bảo vệ em!
An Định nổi nóng, mặc dù hắn cũng biết gia thế của cái gã được em gái mình nhắc đến quả thật không đơn giản, nhưng lần này kẻ địch có thể không phải người bình thường, ngay cả khi gã kia có một đám vệ sĩ cũng chưa chắc đã an toàn.
- Anh ba, ý anh là sao?
Nghe thấy trong lời của hắn có ý coi thường bạn trai mình, An đại tiểu thư không nhịn xuống được, kể cả đối phương là anh ruột của mình cũng không được phép làm thế, nàng lập tức nổi giận đùng đùng phản bác lại hắn:
- Anh chưa từng thấy thực lực của Hướng Quỳ thì sao biết anh ấy không được? Phải biết rằng, ngay cả bị xe đâm anh ấy còn không chết. Mặc dù em biết anh ba rất lợi hại, nhưng so với Hướng Quỳ anh còn thua xa!
Sau khi nói xong, nàng trừng mắt nhìn đối phương.
- Em nói gì.?
An Định tưởng mình nghe lầm, nếu như lời này xuất từ miệng người khác, hắn nhất định sẽ không tin, nhưng em gái hắn đúng là đã chứng kiến thực lực của hắn - cho dù không phải toàn bộ, nhưng ngay cả nó cũng nói như vậy, mặc dù có thể bởi vì nói về bạn trai mình nên nó có hơi cường điệu, nhưng chắc hẳn cũng không sai sự thật là mấy. Nói như vậy, em rể tương lai có thể cũng không phải người đơn giản. Tuy nhiên hắn vẫn muốn hỏi cho rõ, dù sao việc này quan hệ đến vấn đề an toàn của em gái mình, hơn nữa hắn cũng hoài nghi tính chân thật của việc này, vạn nhất đấy là em gái nói dối để lấy cớ không về nhà thì thật không ổn chút nào.
Cân nhắc một chút, An Định hỏi:
- Sao em biết nó lợi hại như vậy? Em có thấy tận mắt không?
- Anh nói vớ vẩn gì thế?
Đối với việc anh ba chẳng những hoài nghi lời nói của mình, mà ngay cả ý trung nhân của mình cũng không tin tưởng, An đại tiểu thư không thể chấp nhận được, lập tức đem chuyện đêm đó nói qua một lần, tuy nhiên cái đoạn vì nam nhân rình coi mới khiến quan hệ của hai người chính thức thành lập bị nàng trực tiếp bỏ qua, chỉ nói trên đường về nhà nam nhân bị chiếc xe tải có mưu đồ từ trước đâm văng ra xa đến bảy tám mét, nhưng cuối cùng vẫn bình yên vô sự, lại còn đứng lên nhảy nhót như chẳng có chuyện gì. Cuối cùng chốt lại một câu, nếu như không tin, có thể tìm đến bênh viện để hỏi thăm, vì nàng lo lắng nam nhân có thể bị nội thương nên bắt hắn phải vào đó kiểm tra toàn thân, chắc chắn sẽ có ghi chép lại. Giấy trắng mực đen rành rành ở đó, anh ba có muốn không tin cũng không được!
- Em nói thật chứ?
An Định bị mấy lời này của em gái làm cho giật mình, hắn biết em gái mình không phải loại người có thể bị tình yêu làm cho mù quáng, hơn nữa mình đã báo bây giờ là thời kỳ nguy hiểm mà nó vẫn ngang ngạnh không chịu về nhà, hiển nhiên là nó cực kì tin tưởng vào thực lực của bạn trai. Có điều nếu tất cả là thật, như vậy an toàn của em gái thật ra có thể được bảo đảm, bởi vì bị một chiếc xe tải có mưu đồ từ trước đâm phải, nếu thay là mình có thể chưa chắc đã bị ngoại thương, nhưng một chút nội thương vẫn không tránh được, nhưng thằng em rể tương lại hình như chẳng bị làm sao cả. Nói cách khác, nó có thể còn mạnh hơn mình!
Thấy thái độ anh ba đã có phần dao động, An Tâm không khỏi đắc ý:
- Em lừa anh làm gì! Thiệt là, không tin thì anh đi tìm Hướng Quỳ tỉ thí xem sao, có điều đừng trách em là em gái mà không nhắc nhở anh, cẩn thận anh bị đánh đến người chẳng ra người, ma chẳng ra ma!
- Em nói anh ba em như vậy à?
An Định thấy hơi tự ái, em gái mình tại tâng bốc một nam nhân khác trước mặt mình, mặc dù thằng đó rất có khả năng trở thành em rể mình, nhưng điều này vẫn làm hắn rất khó chịu, cho nên nhịn không được buột miệng nói:
- Nếu nó lợi hại như vậy sao lại bị thương?
- Cái gì bị thương?
An Tâm lập tức bật lại.
- Chính là tay phải của nó, nghe nói bị băng bó lại trông như đeo găng đấm bốc vậy, anh thanh minh trước, cái này không phải anh nói, là anh cả nói!
Rất hiển nhiên, dù trong lòng tự ái, nhưng An Định cũng không dám đắc tội với cô công chúa bảo bối trong nhà này.
An tâm lập tức trở nên nóng nảy, nàng cũng biết điều này có thể ảnh hưởng lớn tới hình tượng đại cao thủ của bạn trai, mặc dù nàng không biết tại sao hắn bị thương, nhưng lúc này đương nhiên nàng phải biện minh cho bạn trai:
- Có gì đâu, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, là em chuyện bé xé ra to, bắt bác sĩ phải băng bó cho anh ấy, hơn nữa mấy hôm trước chúng em đã đi băng bó lại rồi, bây giờ tay anh ấy chỉ còn lớp băng gạc rất mỏng, trông giống như đeo một cái bao tay trắng, người không biết chân tướng căn bản nhìn không ra anh ấy bị thương.
Nhìn thấy em gái lại có dấu hiệu tức giận, An Định vội lấy lòng nàng:
- Ra vậy, anh hoàn toàn tin em mà! Nhưng về phía ba.
Nói tới đây, An Định cứng đờ người, hình như là nhớ tới cái gì đó, hắn vội vàng hỏi:
- Em vừa nói cái gì, bao tay trắng? Thằng nhóc ấy đeo bao tay trắng?
- Em nói như vậy khi nào?
An Tâm rất bất mãn trước sự kinh ngạc của anh ba, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên:
- Em chỉ nói tay phải Hướng Quỳ được băng bó lại một lần nữa, thoạt nhìn trông như đeo một chiếc bao tay trắng mà thôi. Hơn nữa, anh ba, anh hỏi rõ như vậy làm gì, em cảnh cáo anh, ngàn vạn lần đừng nghĩ lợi dụng anh ấy giúp các anh làm gì, nếu không em với anh không anh em gì hết!
Nhưng An Định hiển nhiên không nghe thấy mấy lời uy hiếp của nàng, hắn chỉ thì thào trong miệng:
- Bao tay trắng? Chẳng lẽ là hắn.