Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 221: Hung thủ


- Đại ca, anh muốn đi thật sao?
Mặc dù sớm biết lão đại có thể một đánh mười, nhưng bây giờ là đi tới Nam thành - đại bản doanh của đối phương, không chỉ có mấy chục mà có thể lên đến hàng nghìn, Hầu Tử cũng không như lão đại điên cuồng như vậy, chẳng may có chuyện gì không hay, vậy thì cái mạng nhỏ này đành để lại đó.
- Yên tâm, không phải đi liều mạng, chỉ đến tìm hiểu một chút tin tức.
Hướng Nhật bực mình nói, bất quá trong lòng đã quyết, mặc dù mục đích lần này chủ yếu là dò xét thực hư ra sao, nhưng nếu tình cờ tóm được mấy con mồi đơn độc, Hướng Nhật cũng không từ tâm mà nương tay, ít nhất cũng phải thay thằng Mập hỏi thăm một chút.
Thấy lão đại không phải là muốn đi liều mạng, Hầu Tử liền thở dài một hơi rồi nói:
- Đại ca, chỉ có hai chúng ta thôi sao?
- Nói nhảm! Thằng Mập không phải còn đang nằm đó sao?
Hướng Nhật chỉ tay về phía xác ướp đang nằm trên giường.
- Hơn nữa, chú mày cảm thấy đi tìm hiểu tin tức cần nhiều người như vậy sao?
- Đúng, đúng.
Hầu Tử vội vàng gật đầu không ngừng.
Kế tiếp Hướng Nhật lại càng làm hắn yên tâm hơn:
- Nếu chú mày cảm thấy lo lắng, anh cho phép chú mang theo súng.
- Súng?
Hầu Tử sửng sốt, tiếp theo lại vui mừng như điên, hắn tự nhiên biết lão đại đang nói tới cái gì, nhớ lúc trước khi quán bar kia bị cháy đã lấy được một đống vũ khí, đến bây giờ vẫn chưa từng lấy ra dùng, bình thường cũng chỉ dám nhìn qua, giờ rốt cuộc cũng có thể lấy ra tỏ rõ uy phong.
- Súng trường không cần mang theo, mang súng ngắn là được rồi.
Thấy Hầu Tử kích động như vậy, Hướng Nhật sợ rằng hắn sẽ vác Ak - 47 đi mất.
- Đại ca yên tâm đi, em sẽ mang theo Desert Eagle.
Hầu Tử hưng phấn vỗ ngực, lại hỏi tiếp:
- Đại ca, anh có muốn.
- Anh không dùng, chú mày mang theo là được.
Hướng Nhật không chờ Hầu Tử nói xong đã ngắt lời hắn, hiện tại các loại súng lục này nọ đã không còn được hắn để trong mắt nữa, mà sở dĩ bảo Hầu Tử mang theo cũng chỉ là tránh những chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nếu mình không thể chiếu cố được hắn thì hắn cũng có thể tự bảo vệ cho mình.
Hai người thương lượng một lúc, thằng Mập nằm trên giường hâm mộ đến nỗi chảy cả nước miếng, sao cái loại chuyện tốt này lại không tới lân hắn, nếu như không bị thương, đoán chừng cũng có thể mang theo súng đi theo lão đại xông đến Nam thành, nhưng hiện tại xem ra. Thằng Mập nhìn cả người mình bị quấn băng như cái xác ướp, cũng chỉ có thể nằm trên giường mà tưởng tượng chính mình một súng đánh hạ bang hội đệ nhất Nam thành.
Sau khi nghe Hướng Nhật nói rõ chi tiết, Hầu Tử vội vàng quay trở về lấy súng, hai người hẹn hai mươi phút sau sẽ gặp nhau tại một địa điểm gần đó. Hướng Nhật nhìn đồng hồ rồi khẽ thở dài, đã đi tới chỗ này một lúc lâu rồi, cũng nên gọi cho các nàng nói mọi chuyện đều tốt, chắc các nàng cũng đang rất lo lắng.
- Hướng Quỳ, anh ở đâu?
Vừa mới bắt máy, An đại tiểu thư đã vội vã hỏi.
- Ở trong bệnh viện. Được rồi, các em về nhà chưa?
Bởi vì không muốn cho các nàng biết chuyện này, cho nên Hướng Nhật chuyển đề tài.
Nhưng bên kia An đại tiểu thư vẫn không chịu buông tha:
- Bệnh viện nào?
- Chuyện này em không nên xen vào, anh không sao, bây giờ anh phải ở lại chăm sóc bạn anh, chắc tối nay mới về.
Bởi vì đi Nam thành không biết khi nào mới về nên Hướng Nhật đã phòng bị trước.
Có lẽ bởi vì lời nói của hắn rất kiên quyết, An đại tiểu thư ở bên kia cũng không hỏi nữa, ngược lại nói:
- Hướng Quỳ, tối nay Văn Văn muốn ở lại chỗ chúng ta.
- Cũng được, dù sao vẫn còn phòng trống.
Hướng Nhật nói không có vấn đề gì, chỉ cần người đẹp băng sơn không chiếm lấy cô nàng họ An của hắn là được.
Nhưng An đại tiểu thư phía bên kia lại dập tắt huy vọng của hắn:
- Em không phải nói cái đó, ý em là đêm nay Văn Văn ngủ cùng em!
- Thế còn anh thì sao?
Hướng Nhật như bị kìm hãm, lập tức phản ứng lại, không một chút do dự hỏi. Trong đầu nhất thời hiện ra cảnh lúc mình đi theo An đại tiểu thư nhìn trộm, trong lòng nghi ngờ có phải là cô nàng lại muốn cùng người yêu cũ ôn lại tình xưa, nên mới dễ dãi với chuyện của hắn thế không nữa?
- Anh cùng Tiểu Thanh ngủ đi.
Vừa nói xong những lời này, An đại tiểu thư phía bên kia liền cúp máy, để lại Hướng Nhật buồn bực nhìn cái điện thoại ở trên tay.
Thằng Mập ở trên giường hiển nhiên cũng phát hiện vẻ không bình thường của hắn, liền hỏi:
- Đại ca, anh không sao chứ? Có phải chị dâu.
- Không sao.
Hướng Nhật vẻ mặt âm trầm, thầm quyết định đêm này dù làm cách nào đi chăng nữa cũng không thể để cô nàng họ An cùng người đẹp băng sơn ở cùng một chỗ, mặc dù hắn cũng cho rằng hai nữ nhân làm như vậy rất kích thích, nhưng trong đó lại có một người là nữ nhân của hắn khiến hắn không khoái lắm. Nghĩ tới đây, Hướng Nhật cảm thấy chuyện ở Nam thành phải tốc chiến tốc thắng mới được, tranh thủ về sớm để còn "giáo huấn" cô nàng họ An càng ngày càng không biết nghe lời kia.
- Mập, nghỉ ngơi cho tốt, anh đi trước.
Mặc dù biết lão đại cùng chị dâu có chuyện gì đó không thoải mái, nhưng loại việc này hắn cũng không có khả năng giúp đỡ, thằng Mập trong lòng rất không yên tâm, song lại càng cảm động, nếu không phải vì mình thì có lẽ lão đại đã không cùng chị dâu. Thằng Mập có chút nghẹn ngào nói:
- Đại ca, cẩn thận một chút!
- Yên tâm, sẽ không sao, đám hỗn tạp đó sẽ không làm gì được anh.
Tinh quang trong mắt Hướng Nhật chợt lóe, xoay người ra khỏi phòng.
°°°
Khu Nam thành mặc dù không phồn hoa bằng khu Đông thành, song dân cư lại nhiều hơn vì là nơi có nhiều lao động từ nông thôn lên kiếm việc, cơ hồ hàng năm lượng người từ nông thôn chen chúc nhau đến Bắc Hải " đãi vàng" bốn phần thì ba phần đặt chân tới nơi này, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nơi này còn có một số công trình lớn chưa hoàn thành mà thôi.
Đương nhiên, bởi vì lượng người rất lớn nên có rất nhiều việc xảy ra. Có thể nói, khu Nam thành chính là nơi có tỷ lệ phạm tội cao nhất, mà cũng là khu mà cục cảnh sát bận đến sứt đầu mẻ trán.
Nhất là trận bắn giết giữa hai bang phái mấy ngày trước, nghe nói đương trường đã chết mấy chục người, vô số người bị thương. Chỉ là không muốn để cho dân chúng biết chuyện này mà cục trưởng cục cảnh sát ở đây đã phí không ít tâm tư. Nhưng cũng may phần tử lưu manh lựa chọn thời gian bắn giết vào lúc đêm khuya, hơn nữa cũng đều tại nơi hoang phế cho nên ngoại trừ mấy người tham gia bắn giết thì cũng không có ai, dân chúng căn bản cũng không biết tại nơi đó vào lúc trời tối lại có thể diễn ra vụ thanh toán giữa hai bang hội mà bình thường chỉ có thể chứng kiến trên TV. Mà những người chẳng may nhìn thấy tràng chém giết này cũng bởi vì sợ rước họa vào thân, tự nhiên là sẽ không dám tiết lộ. Đến nỗi hiện tại đã qua rất nhiều ngày, chuyện này vẫn chưa được đưa ra ánh sáng.
Đương nhiên, dân chúng không biết, không có nghĩa là các bang phái khác ở Bắc Hải không biết tin tức này, dù sao đối với đối với những bang phái lớn ở Bắc Hải mà nói thì không thua gì một trận động đất cấp mười. Thực lực của hai đại bang phái ở khu Nam thành cũng tương đương nhau, nếu cuộc chiến có một bên chiến thắng thì bên đó sẽ hoàn toàn chiếm lĩnh cục diện. Đối với bang phái có khả năng đem đối thủ có thực lực tương đương tiêu diệt, các bang phái ở khu khác cũng để tâm cảnh giới, cũng không thể không nhìn lại thực lực của kẻ thắng. Cho nên, trong thời gian này, rất nhiều người không rõ thân phận liều lĩnh tiến vào khu Nam thành, mà cũng trực tiếp kích thích sự phát triển kinh tế ở đây lên cao độ đến mức khó tin trong một thời gian ngắn.
Nhưng điều này Hướng Nhật cũng không biết, lúc này hắn đang cùng Hầu Tử đang ngồi trong một quán ăn bình dân nổi tiếng ở khu Nam thành, cũng đã lâu rồi chưa thưởng thức những món ăn ngon này, trong lòng Hướng Nhật lại không có bất cứ một chút cảm xúc nào, có lẽ đã sớm thành thói quen với cơ thể này, hắn bây giờ rất ít nhớ tới cảnh tượng của " hắn" trước kia.
Mà Hướng Nhật chọn quán ăn này cũng có nguyên nhân, bởi vì " hắn" trước kia có quen biết với chủ nhân của quán ăn này, đương nhiên, cũng chỉ là tới rất nhiều lần nên được ông chủ nhớ rõ, hai người cũng bởi vậy mà thường nói một hai câu. Ông chủ của quán ăn là một ông già hơn năm mươi tuổi, có cái tên rất đại chúng - Phúc Bá, theo lão nói là bởi vì không thể nhìn con dâu một mình chịu khổ nên mới mở ra quán ăn này. Nhân tiện nhắc đến, con lão mấy năm trước đã chết trong một tai nạn. Hướng Nhật còn nhớ rất rõ, khi lão nhắc đến con trai lão thì trên mặt liền hiện lên một nỗi bi thống nhớ tới người thân đã mất. Hướng Nhật dám cá, hắn chưa từng thấy người nào khi lộ ra sự đau thương lại làm người bên ngoài cảm động đến vậy, mỗi lần nhớ tới lúc đó, Hướng Nhật đều cảm thấy con mắt có chút ươn ướt, tựa như có thứ gì đó muốn từ bên trong chui ra.
- Đại ca, anh làm sao vậy?


Nhìn lão đại đang chầm mặc một thời gian dài, Hầu Tử lên tiếng hỏi.
- A, không có gì.
Hướng Nhật phục hồi tinh thần, giọng nói có chút trầm trọng:
- Chỉ là nghĩ tới một số chuyện cũ.
- Đại ca, cái gì qua đã qua. Có muốn ăn thêm một đĩa lòng không?
Hầu Tử tưởng hắn nhớ tới bị đại ca được gọi là " Bạch Hổ" kia, lập tức chuyển đề tài.
- Ừ.
Hướng Nhật gật đầu, thấy Hầu Tử chuẩn bị gọi, lập tực ngăn hắn lại:
- Hay là để anh gọi cho.
Vừa nói vừa hướng về phía bóng lưng quen thuộc đang bận rộn trong quán:
- Phúc Bá, cho một đĩa lòng!
- Được! Có ngay.
Bóng lưng có hơi chút gù xuống cao giọng đáp lại, tiếp theo bê một cái khay tới. Một bên để bát đũa xuống, một bên có chút kinh ngạc nhìn Hướng Nhật.
- Phúc Bá, có chuyện gì thế?
Hướng Nhật thấy ông lão nhìn chằm chằm vò mình, cũng có chút tò mò hỏi.
- A, không có gì.
Có thể cảm thấy mình đã nhầm lẫn với một người khác, Phúc Bá hơi có chút xấu hổ nói:
- Chỉ là đã lâu rồi không nghe người khác gọi ta như vậy, mấy người là lần đầu tiên tới đây?
Hướng Nhất dừng lại, nhưng loáng cái đã kiếm được một cái lý do:

- Thực ra trước lúc đến đây cũng đã nghe qua, món lòng vùng này thì chỉ có chỗ Phúc Bá là ngon nhất, cho nên mới tới đây.
Hầu Tử nghi hoặc liếc lão đại một cái, nhưng lại ra vẻ không nghe thấy gì, chỉ ngồi một chỗ. Nhớ lại lúc nãy, mình còn rất ghét cái quán vừa nát lại vừa cũ này, chỉ là ngại lão đại cho nên không dám nói ra. Nhưng bây giờ xem ra lão đại đối với nơi này xem ra rất quen thuộc, thậm chí ngay cả tên ông chủ cũng gọi thân thiết như vậy, Hầu Tử cũng không khỏi suy đoán lung tung có phải hay không lão đại cùng chủ quán có quan hệ. Nhìn cử chỉ của ông chủ, căn bản là không nhận ra lão đại. Hầu Tử cảm thấy đầu nhất thời to ra.
Mà Phúc Bá hiển nhiên rất cao hứng khi nghe khách ca ngợi như vậy, nhếch miệng cười lớn, sảng khoái nói không tính tiền, nhưng Hướng Nhật lại cự tuyệt, hắn biết, loại sinh ý nhỏ như vậy chẳng kiếm được bao nhiêu.
Phúc Bá cũng không nói gì nữa, cảnh này làm lão nhớ tới một người phi thường quen thuộc, nhớ tơi lần đầu mình gặp hắn cũng đã mời hắn như vậy nhưng cuối cùng hắn cũng lại cự tuyệt. Ai, đã lâu rồi không nhìn thấy hắn, cũng không biết đã đi đâu chẳng lẽ rời khỏi Bắc Hải rồi sao? Cho đến bây giờ, Phúc Bá cũng không biết thanh niên thường ghé quán mình cuối cùng là làm gì.
Thấy chủ quán thật lâu không nói gì, Hướng Nhật mở miệng hỏi:
- Được rồi, Phúc Bá, gần đây buôn bán tốt chứ?
- Tốt, tốt.
Phúc Bá nói luôn miệng, vẻ mặt tươi cười.
Nhưng Hướng Nhật cảm thấy nụ cười của lão có chút miễn cưỡng, nếu như làm ăn buôn bán tốt sẽ không có vẻ mặt này chứ?
- Phúc Bá, có phải là gặp khó khăn hay không?
Nếu đúng như vậy, Hướng Nhật cảm thấy mình phải làm một cái gì đó, mặc kệ là vì lý do gì, hắn cũng muốn giúp đỡ ông già này.
Nhưng Phúc Bá lại liên tục lắc đầu, hiển nhiên là không muốn nói ra tình hình thực tế.
Mà lúc này, có mấy thanh niên dáng vẻ lưu manh đi vào trong quán, đao to búa lớn chiếm lấy một cái bàn, trong đó có một thanh niên tóc dài hét lớn:
- Ông chủ, một đĩa lòng!
Phúc Bá biến sắc, nhưng lập tức khôi phục lại dáng vẻ của một người hiền lành, nhiệt tình đi tới bắt chuyện. Hướng Nhật mặc dù không hiểu lắm, nhưng cũng biết đám người kia rõ ràng là không chỉ đến ăn, từ cách bọn chúng hung hăng trừng mắt với mấy vị khách xung quanh là biết. Mà bây giờ, mấy người khách vốn còn đang ngồi ăn bị mấy ánh mắt không có ý tốt nhìn như vậy đều đứng dậy tính tiền.
Nhưng may mắn, khi Phúc Bá đem đĩa lòng lên bọn họ đều ăn miếng to uống ngụm lớn, không tiếp tục làm chuyện quá đáng nữa.
Đưa xong đĩa lòng, Phúc Bá liền quay lại. Hiển nhiên, trong lòng Phúc Bá, người đáng để lão chiêu đãi nhất là người biết thưởng thức kỹ thuật của lão.
- Những người này đến làm gì?
Thấy Phúc Bá đi đến, Hướng Nhật thấp giọng hỏi, tại chưa biết rõ thân phận của đối phương, Hướng Nhật cảm thấy không nên để Phúc Bá, chủ nhân của quán ăn này gặp phiền toái.
Nhưng Phúc Bá hiển nhiên không nói cho hắn, thấp giọng nói:
- Các cậu ăn nhanh lên một chút, ăn xong thì lập tức đi đi, những người này không nên trêu vào.
- A?
Ánh mắt Hướng Nhật chợt lóe, ngay cả Hầu Tử ở bên cạnh cũng cảm thấy hứng thú:
- Bọn họ là ai?
Nếu vừa rồi không phải lão đại kéo hắn lại thì hắn đã sớm ra tay vì dân trừ bạo rồi. Bởi vì ở trong người có súng, nên sự tự tin của Hầu Tử càng lớn, hắn đã sớm muốn đi giáo huấn đám tiểu lâu la đui mù kia rồi.
Nhưng Phúc Bá lại không trả lời, tiếp tục khuyên bảo:
- Đừng hỏi nữa, ăn nhanh lên một chút.
"Phanh!" một tiếng vang lên, cắt đứt lời Phúc Bá, chỉ thấy thanh niên tóc dài thu hồi bàn tay vừa đập xuống trên mặt bàn, chỉ một ngón tay về phía này:
- Ông chủ, bên đó là khách, chẳng lẽ bọn tôi không phải khách sao?
- Được, được, tới ngay đây!
Phúc Bá vội vàng đáp lại rồi hướng bên đó đi tới, nhưng lúc xoay người lại dùng tay phẩy phẩy hai người Hướng Nhật, ý bảo họ hãy rời đi.
Nhưng Hướng Nhật và Hầu Tử hiển nhiên cũng không định rời đi vào lúc này, theo trực giác của bọn họ, mấy tên côn đồ đến vòi vĩnh kia cùng đối tượng muốn điều tra không tránh khỏi có quan hệ.
Thanh niên tóc dài rất hài lòng vì thái độ rất biết nghe lời của lão già, lần nữa hung ác trừng mắt nhìn hai tiểu tử không biết thức thời ở bên kia, rồi lại đặt ánh mắt lên trên người lão già trước mặt hắn:
- Ông chủ, phí bảo vệ của tháng này cũng nên nộp đi chứ?
- Không phải thời gian còn chưa tới sao?
Phúc Bá cẩn thận nói, bây giờ mới đến giữa tháng, còn lâu mới tới cuối tháng, rõ ràng là đối phương tới bắt chẹt.
- Thời gian còn chưa tới? Nói cũng đúng. Thanh niên tóc dài gật đầu, tiếp theo lại cười rộ lên:
- Nhưng mấy lão đại ở trên hiện nay làm căng, lão có nhiều ít bao nhiêu cho mượn chút, chờ tới lúc chúng tôi buôn bán có lời, nhất định sẽ trả lại lão!
- Cái này.

Phúc Bá liền cảm thấy khó xử, lão biết, một khi đã cho mượn thì đừng hòng đòi về. Hơn nữa, đối phương đã ăn trái ngọt rồi, khẳng định lần sau sẽ lại tìm đến.
- Thế nào, ông chủ? Sợ bọn tôi không trả a?
Một thanh niên đầu trọc bên trái thanh niên tóc dài đột nhiên đứng lên, hung ác nói.
- Mày làm gì thế? Đối với ông chủ phải khách khí một chút.
Thanh niên tóc dài liền quát lớn, nhưng hai người Hướng Nhật ở phía xa đã sớm nhìn ra, bọn này đang diễn tuồng, một người xướng mặt đỏ, một người xướng mặt đen. Quả nhiên, thanh niên tóc dài liền lộ ra mục đích:
- Ông chủ, lão cũng thấy đấy, vị huynh đệ của ta tính tình không tốt. Nếu lão còn do dự như vậy, tôi cũng không thể cản được hắn, chuyện lần trước lão còn chưa quên chứ?
Vừa nói, thanh niên tóc dài gõ xuống cái bàn, giọng nói rất có lực:
- Quả nhiên là đã cũ rồi, cũng nên mua cái mới. Nếu lần trước không phải chúng tôi miễn phí giúp lão hủy đi cái bàn, cái bàn mới cũng không đến a, lão không cảm thấy cái bàn này đã cũ rồi sao?
Nghe tới đó, ánh mắt Hướng Nhật đột nhiên co lại, lúc vừa mới vào còn tưởng chủ quán cuối cùng cũng bỏ tiền mua cái bàn mới, không ngờ tới là bị người ta đập bể. Vuốt cái bàn được quét sơn lại, Hướng nhật đoán chắc rằng là do ông lão vì muốn để dành làm chi phí cho đứa cháu tương lại đi học đại học.
Mà mặt Phúc Bá thì co quắp lại, hiên nhiên rất đau lòng vì cái bàn bị đập bể, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, khổ sở nói:
- Mấy người muốn " mượn" bao nhiêu?
- A, cũng không nhiều lắm, cái này tính ra.
Thanh niên tóc dài nhàn nhã nói, đồng thời chìa bàn tay.
- 5000.
- Hiện tại không có nhiều như vậy, chỉ có 2000.
Phúc Bá run rẩy nói.
- 2000?
Thanh niên tóc dài do dự một chút, cảm thấy lão già cũng không lừa dối, gật đầu, có chút ủ rũ nói:
- Được rồi, 2000 thì 2000, lão nhanh lên một chút, chúng ta có việc phải đi.
Phúc Bá run lẩy bẩy xoay người lại, chuẩn bị đi vào trong lấy tiền, nhưng vừa mới đi qua cái bàn của Hướng Nhật, lập tức bị kéo lại. Thì ra chính là Hầu Tử, nhưng là do Hướng Nhật bảo hắn làm.
- Các cậu.
Phúc Bá kinh ngạc nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy trời đất rung chuyển, thoáng cái đã ngã vào người Hầu Tử.
Hướng Nhật trong lòng căng thẳng, lập tức tiến lên xem xét, kiểm tra một lúc mới thở dài một hơi, chỉ bị ngất mà thôi. Có lẽ do bị bó buộc, lại bị áp lực tinh thần quá lớn, khiến cho ông lão khi bị người khác chạm vào rốt cuộc cũng không chịu được sự dày vò của nội tâm mà hôn mê. Nhưng ngất đi thì cũng tốt, đỡ phải thấy những gì không nên thấy. Nghĩ tới đây, ánh mắt Hướng Nhật lạnh lẽo, nhìn về phía mấy tên côn đồ:
- Các ngươi là người của " Thiên Hồ bang" đúng không?
Mấy tên côn đồ hiển nhiên không ngờ kiếm tiền lại nhanh như vậy, tự nhiên giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, thanh niên tóc dài giận dữ mà cười:
- Biết bọn tao là ' Thiên Hồ bang', như vậy lại không biết quy củ, tiểu tử, chán sống rồi sao?
- Sống được nhưng không nhịn được?
Hướng Nhật híp con mắt lại, giọng nói đầy trêu trọc:
- Thật ra không cần khẩn trương, ta chỉ muốn tìm mấy người chơi một trò chơi mà thôi.
Vừa nói, Hướng Nhật móc từ trong túi một sấp tiền mặt, ít nhất cũng phải mấy vạn, là hắn lấy từ ngân hàng trước đó, chỉ cảm thấy có chút hữu dụng, nhưng không ngờ lại có công dụng nhanh như vậy.
"Ực ực" Chỉ nghe thấy từng đợt âm thanh nuốt nước bọt, vốn mấy tên côn đồ đang muốn động thủ liền dừng lại, thanh niên tóc dài cầm đầu cũng quên chuyện đối phương phá rối chuyện tốt của mình, nhìn chằm chằm vào sấp tiền:
- Chơi trò gì?
- Rất đơn giản.
Hướng Nhật nhàn nhạt nói, đồng thời đem tiền đặt lên bàn.
- Ta đứng bất động ở chỗ này, các ngươi có thể dùng bất cứ vũ khí gì, chỉ cần đánh ngã được ta, tiền là của các ngươi.
Mấy tên côn đồ nhìn nhau, đều hoài nghi không biết người phía trước có mắc bệnh hay không, tự nhiên lại làm ra cái chuyện tốt như vậy? Nhưng xem ra không có mất đi lý trí, cũng nghĩ tới phương diện người kia, đoán rằng đối phương có hay không có âm mưu gì. Nhưng nhìn đối phương chỉ có hai người, hơn nữa loại trừ thanh niên có ria mép đang đỡ lão già coi như mạnh mẽ một chút, còn cái tên tiểu tử ấm đầu kia thật sự quá yếu, cơ hồ gió thổi cũng bay, càng không cần mấy người đi tới tiếp đón hắn.
Nhìn nhau lần nữa, thanh niên tóc dài đã có quyết định, nếu đối phương đã cho một cái bánh lớn, không có lý do gì lại không tiếp nhận, nhiều lắm nhìn tiểu tử cống hiến nhiều như vậy, đến lúc đó không cần đánh hắn thương nặng là được:
- Tốt, chúng ta nhận lời!

- Nếu nhận lời thì tốt rồi.
Hướng Nhật cười âm hiểm, lại tiếp tục nói:
- Nhưng nếu các ngươi có thể cầm vũ khí, ta cũng có thể cầm vũ khí ngăn cản chứ?
- Có thể!
Thanh niên tóc dài suy nghĩ một chút rồi nói, dù sao cũng chỉ là hai tên vô danh tiểu tốt. Với lại cho hắn cầm vũ khí thì đã sao? Bản thân nhiều người như vậy, chỉ cần một nắm tay cũng đập tên kia nhừ tử.
- Vậy bắt đầu đi.
Hướng Nhật vừa nói, lại hướng Hầu Tử phía sau đưa tay ra:
- Đưa đây.
Hầu Tử đầu tiên sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng lại, đồng thời cũng biết tại sao lão đại làm như vậy, thì ra là chỉ muốn giày vò thần kinh đám tiểu lâu la này một chút. Không kềm được cười rộ lên, đưa tay sờ phía bên hông, sau đó lấy ra một vật trực tiếp cầm ở trên tay.
- Là đồ giả sao?
Thấy trên tay đối phương xuất hiện một khẩu súng màu bạc rất lớn, mấy tên côn đồ nhất thời lại càng hoảng sợ, trong lòng đồng thời nảy ra cái ý nghĩ này.
Nhưng động tác tiếp theo của Hướng Nhật hoàn toàn làm vỡ nát ý nghĩ may mắn trong lòng bọn chúng, chỉ thấy hắn đưa tay ra đếm số người, sau đó nói:
- Tổng cộng có năm người, ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của các ngươi, như vậy đi lấy xuống hai viên đạn.
Vừa nói vừa ấn một cái chốt trên thân súng, rời khỏi kẹp đạn, rồi lại từ kẹp đạn lấy ra hai viên đạn để trên bàn.
"Đinh""Đinh" hai tiếng, chỉ có tiếng kim loại va chạm nhau mới cho thứ âm thanh như vậy.
Mấy tên côn đồ đối diện lập tức mắt đều mở to, bọn họ có thể khẳng định, trên tay đối phương tuyệt đối không phải là súng đồ chơi, đạn tuyệt đối cũng không phải chế tạo từ cao su, mà chính là đạn thật, cả người mềm nhũn, tâm lý may mắn lúc đầu không biết vất đi từ khi nào, cũng biết được, đầu đối phương không có bị chập mà từ lúc đầu đã có ý định vui đùa với chúng.
- Có thể bắt đầu được rồi chứ?
Hướng Nhật đút kẹp đạn vào lại trong súng, nói với mấy tên côn đồ.
Thanh niên tóc dài cả người run lên, nở một nụ cười nịnh nọt:
- Mấy vị đại ca, các anh hay nói đùa? Chúng ta biết cái này không phải là trò chơi?

Mặc dù tiền rất hấp dẫn, nhưng so với cái mạng nhỏ này, hiển nhiên là cái sau quan trọng hơn nhiều lắm. Dù sao trên người có nhiều tiền, nhưng không có mạng xài thì không phải là tiện nghi cho người khác sao?
- Nói không chơi là không chơi nữa, có chuyện tiện nghi như vậy sao?
Hướng Nhật quơ quơ khẩu súng ở trên tay nói.
Thanh niên tóc dài như sắp khóc tới nơi:
- Vậy. Đại ca cầm súng, chúng ta lại không có, cái này không công bằng.
- Muốn công bằng phải không?
Hướng Nhật đột nhiên nở một nụ cười xấu xa, đổi giọng nói.
- Như vậy đi, tao lại bỏ vài viên đạn ra, để lại một viên là được rồi.
Vừa nói, Hướng Nhật lại lấy ra bốn viên đạn, nói:
- Các ngươi yên tâm rồi chứ? Tao chỉ còn một viên đạn mà các ngươi lại có tới năm người, nói đi nói lại tao vẫn bất lợi hơn.
Nhưng cho dù có để lại một viên đạn bên trong, mấy tên côn đồ vẫn không dám tiến lên, bởi vì không biết ai sẽ may mắn trở thành người ăn viên đạn lạc kia, hơn nữa trên tay đối phương là một khẩu súng lục cỡ lớn, một viên đạn rất có thể giết chết vài người, cho nên ai cũng không dám mạo hiểm.
Mà lúc này Hướng Nhật lại tạo thêm áp lực cho đối phương, và mục tiêu rõ ràng là thanh niên tóc dài:
- Này thằng tóc dài, chính mày là thằng dẫn đầu hả? Yên tâm, kỹ thuật sử dụng súng của tao rất kém, không nhất định làm mày bị thương đâu.
Thanh niên tóc dài không chịu nổi sự kích thích này, chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất:
- Đại ca, anh đại nhân đại lượng, tha cho chúng tôi đi!
- Tha? Nói ra lý do khiến tao có thể nghĩ lại đi.
Hướng Nhật vừa nói vừa đem mấy viên đạn ở trên bàn lắp lại vào kẹp đạn.
- Cái này.
Thanh niên tóc dài sửng sốt, đột nhiên nhìn Phúc Bá bên cạnh Hầu Tử.
- Sau này chúng tôi sẽ không bao giờ đến nơi này kiếm chuyện nữa, phí bảo vệ cũng không cần thu.
Vừa nói, lại cẩn thận nhìn đối phương một cái.
- Đại ca, anh xem có được hay không?
Lông mi Hướng Nhật nhíu lại, cố ý như vô tình quét nòng súng nhắm về phía mấy tên này:
- Phí bảo vệ không thu, các ngươi sẽ báo lên trên thế nào đây?
Mắt thấy họng súng đen ngòn lúc nào cũng có thể phun lửa, thanh niên tóc dài sợ hãi không phải một điểm hai điểm:
- Tự chúng tôi xuất tiền.
Dù sao số tiền này cũng không nhiều lắm, thanh niên tóc dài tự an ủi mình như vậy.
- Ừ, lý do này xem ra cũng được, bất quá.
Nói tới đây, Hướng Nhật dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
- Muốn bỏ qua cũng không đơn giản như vậy, thế này đi, nếu không chơi trò chơi vừa rồi, như vậy mỗi người cho tao đâm một đầu ngón tay.
Vừa nói, Hướng Nhật dựng ngón trỏ tay trái lên.
- Được, được.
Mấy tên côn đồ gật đầu không ngừng, chỉ cần không cần dùng súng thì cái gì cũng được. Hiện tại chỉ bị yêu cầu lấy ngón tay đâm một cái, bọn họ như vậy xem ra đã lời rất nhiều. Hơn nữa trong lòng bọn họ, đối với thân thể nhỏ bé của đối phương, phỏng chừng cũng không có bao nhiêu khí lực, đâm một cái ngay cả ngứa cũng không tính.
Nhưng lúc bọn họ gật đầu đáp ứng, thanh niên có ria mép kia lại cười âm hiểm, bị lão đại đâm? Trời ơi! Trừ phi hắn cũng là loại người biến thái, nếu không thì bao nhiêu mạng cũng không đủ mang ra đùa.
- Như thế sao còn không mau lại đây!
Hướng Nhật vẫy tay với mấy tên côn đồ, tay trái lại như trong lúc vô tình đặt trên mặt bàn.
Song chính cái động tác vô ý này làm cho mấy tên côn đồ lập tức đình chỉ việc tiến lên phía trước, bởi vì bọn chúng đều nhìn rõ, ngón trỏ dựng thẳng của đối phương dễ dàng cắm xuyên qua cái bàn gỗ dày ít nhất năm cm như cắm vào miếng đậu hũ, chờ tay nhấc ra, chỉ thấy trên bàn có một cái lỗ giống như bị đâm bởi một dụng cụ có độ chính xác cao. Đồng thời lòng thầm mắng đối phương thật biến thái, nhưng cũng không thể chế trụ được thân thể đang run rẩy, nếu như bị cái ngón tay này đâm vào thì không khác gì bị đao đâm một nhát, hơn nữa so với dao còn tàn nhẫn hơn, bởi vì nó là một cái lỗ nên tốc độ chảy máu sẽ nhanh hơn nhiều lần.
- Thế nào, lên hết đi a.
Ngón trỏ của Hướng Nhật hơi co lên, trong mắt lộ ra sự đăm chiêu. Thực ra, hắn vốn không muốn xuống tay. Bởi vì nếu làm như vậy thì phải diệt tận gốc ' Thiên Hồ bang', hơn nữa dù có tiêu diệt mấy tên côn đồ trước mặt này, chỉ cần có người từng gặp qua bọn chúng đến đây, vậy chủ nhân của quán ăn này thật sự sẽ rất thảm. Mà nếu như không làm cái gì mà để đối phương sợ hãi rời đi thì nhất định mấy tên côn đồ này sẽ quay lại trả thù, cho nên Hướng Nhật chỉ muốn trấn trụ đối phương, làm chúng vãi đái một phen.
Chỉ cần thấy được sự cường đại của mình, phỏng chừng chúng sẽ không dám quay lại đây.
- Đại ca, anh cũng không phải muốn sinh mạng của chúng tôi chứ?
Thanh niên tóc dài khóc rống lên, nếu có hối hận, hắn thề sẽ không bao giờ chở lại nơi này, cho dù trên người chủ quán có mấy chục vạn đi nữa.
- Được rồi, nhìn các ngươi đáng thương như vậy, tao cũng không muốn tay tao bị ô uế.
Vừa nói, Hướng Nhật cầm số tiền trên bàn lên, đưa cho mấy tên côn đồ bị dọa đến mức toàn thân run rẩy.
- Bất quá tiền các ngươi cứ cầm đi, chỉ là nhớ kỹ cho tao, sau này đừng quay trở lại quán quấy rối, nếu không tao sẽ khoan trên người các ngươi mỗi đứa hàng trăm phát.
- Cám ơn đại ca, cám ơn đại ca!
Chẳng những giữ được cái mạng nhỏ mà còn có được một số tiền lớn, mấy tên côn đồ không dám tin, lại nhìn vị lão đại đem bọn họ đùa bỡn ở trước mặt, cuối cùng cũng không chịu được sự cám dỗ của kim tiền, đưa tay hướng tới sấp giấy bạc màu phấn hồng trước mặt, đợi khi đã chộp được mới xác định, lão đại trước mặt thật sự chuẩn bị cho mình. Trong lòng kích động ngoài miệng không ngừng tạ ơn, thanh niên tóc dài vỗ ngực nói:
- Đại ca, sau này nếu ai tới đây giương oai, ta nhất định sẽ không khách khí với hắn.
- Hy vọng các ngươi nhớ kỹ những gì hôm nay đã nói.
Hướng Nhật thấy vấn đề cuối cùng đã được giải quyết, cũng muốn chuyển sang chuyện chính sự, nhưng hắn cũng không hi vọng mấy tên tiểu lâu la này có thể trả lời, chỉ là trong lòng cầu may:
- Được rồi, ta hỏi các ngươi, tối hôm qua có người nào của ' Thiên Hồ bang' đến khu Đông thành không?
- Có, đại ca.
Thanh niên tóc dài trả lời ngoài ý liệu của Hướng Nhật, trong lòng vui vẻ, xem ra hung thủ chính thức sắp lộ mặt. Thực ra, Hướng Nhật cũng biết, chuyện lặt vặt này, tên hồ ly kia sẽ không dễ dàng tự mình động thủ, chỉ phái thủ hạ tín nhiệm đi làm, dù sao nơi đó là khu Đông thành, không chuẩn bị cho tốt, có thể sẽ đến trận sống mái giữa bang phái hai khu, đến lúc đó sẽ không dễ dàng thu thập như vậy. Mà Hướng Nhật chỉ cần biết thủ phạm là ai, giải quyết xong bọn chúng liền trở về nhà.



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 221: Hung thủ