Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 216: Rất có thể


- Lam, nói cho ta biết tình hình lúc đó như thế nào.
Mới vừa về đến khách sạn, đội trưởng liền không thể chờ đợi được nữa mà quay sang hỏi băng mỹ nhân.
Mặc dù đội trưởng cũng không có nói ra việc cụ thể gì, nhưng băng mỹ nhân vẫn có thể biết là đang nói về chuyện gì, vốn nàng tâm tư đang rối bời, nhất là khi nghĩ đến hình ảnh đôi nam nữ thân thiết với nhau, nhưng cuối cùng cũng bình tỉnh kể lại đầu đuôi sự việc mình tận mắt nhìn thấy.
- Ngươi nói là. Hắn tay không mà công phá lôi điện?
Đội trưởng vẻ mặt cực kì kinh ngạc, tuy nói sớm có dự cảm người nào đó rất lợi hại, nhưng không nghĩ tới hắn lại lợi hại đến mức này, phải biết rằng, chỉ cần nói đến mặt ngoài của lôi điện kia cũng phải trăm ngàn vôn, thế mà tên này lại dùng thân thể phá vỡ, điều này không thể nói là "Dị thường" mà so sánh được nữa. Hơn nữa, ngay cả dị năng cực mạnh là "Lôi đao" Cũng không thể làm gì được hắn, thân thể của hắn còn là người được sao? Nếu như không phải tín ngưỡng kiên định với khoa học của mình, đội trưởng có thể coi hắn như là đại la thần tiên đầu thai.
Bên cạnh mấy người còn lại cũng há to mồm ra, vẻ mặt không dám tin, rõ ràng là dòng điện kinh khủng đó bọn hắn cũng đã thưởng thức qua, song không nghĩ tới trên thế giới này lại còn có tên có khả năng dị thường mà biến thái hơn như thế, điều này không khỏi khiến cho bọn họ thấy nếu hắn vào đội mình sẽ không phải làm cho đội mình cao cấp hơn sao, đáng tiếc cái tên quái đản kia nếu như không có việc gì khó giải quyết thì hắn cũng chẳng thèm gia nhập vào đội dị năng nhàm chán như thế này.
- Lam, ngươi xác định hắn lúc ấy không thi triển bất cứ dị năng gì chứ?
Đội trưởng một lần nữa hỏi, đồng thời nhìn vào tay phải của thanh niên cao ráo, năng lực của Tiểu Hắc hắn rõ rang nhất, đó là đem thân thể mình biến thành một khối siêu kim cương mà thế giới này không có gì có thể phá vỡ, nhưng tại lúc đó đánh lén mà vẫn bị cái lôi thuẫn kia dễ dàng công phá, nếu như không phải tên kia nóng lòng thoát khỏi vòng vây, sợ rằng cái tay kia đã bị phế đi. Lúc này hai tay của Tiểu Hắc ngó qua thì vẫn bình thường như nhau, nhìn kỹ mới có thể phát hiện được sự khác biệt trong đó.
- Đúng vậy.
Băng mỹ nhân khẳng định gật gật đầu. Lúc ấy nàng quả thật không thấy người kia sử dụng bất kỳ dị năng nào ngoài thân thể, mặc dù cũng có nhớ lời của Cá mập trắng "Không nghĩ tới ngươi cũng là dị năng giả", nhưng nàng căn bản cũng không rõ ràng lắm là tại sao mà đối phương lại nói như vậy. Dù sao lúc ấy nàng bị nam nhân chắn ở trước mặt, đương nhiên bị đối phương che mất tầm mắt, cho nên đối với thân thể hắn khi tiếp xúc với lôi điện thì nàng chỉ thấy được một trận hàm hồ mà thôi, vì trong lòng nàng còn có một chút tư tâm nên nàng đã cố ý đem việc này quên đi.
Vị đội trưởng lâm vào trong trầm tư, một lát sau mới ngẩng đầu lên mà nói:
- Bây giờ chỉ cần dùng chính thực lực của Cá mập trắng mà so sánh với hắn, tuy nói đối phương bị thương, nhưng căn cứ theo lời của Lam mà nói, chỉ sợ ngay cả khi tên Cá mập trắng kia ở trong lúc khỏe mạnh nhất cũng không phải là đối thủ của hắn, người như vậy thì chúng ta không còn khả năng để giám sát nữa, ta nghĩ chúng ta nên xin chỉ thị ở trên.
- Đội trưởng, ngươi muốn nói cho lão gia này biết không?
Một bên thanh niên tóc hồng quái dị dường như nhớ tới điều khủng khiếp gì đó, đầu tự dưng rụt lại. Mà thanh niên anh tuấn cùng thanh niên vóc dáng cao lớn cũng đồng thời nhìn chằm chằm vào đội trưởng, giống như họ cùng nhớ về một chuyện gì đó cực khó chịu trong quá khứ, vẻ mặt cũng có vẻ mất tự nhiên.
Đội trưởng bắt đầu cười khổ:
- Ta nghĩ không nói chỉ sợ cũng không được, nếu như có một ngày mà bọn họ biết được còn có một người có dị năng như vậy mà ta không cho bọn họ biết, ta sẽ lập tức bị bọn họ trừ khử thì sao?
Nói tới đây, đội trưởng xoay người đi vào trạm điện thoại công cộng, bắt đầu liên lạc điện thoại với nhân vật kinh khủng nào đó.
. Này, ngươi là tên nào thế? Lúc này lại gọi điện thoại cho ta, muốn ta đem ngươi mà xé ra làm tám mảnh không hả?
Phía bên kia đầu dây là một giọng nói tuy già nua nhưng đầy ngạo khí.
Đội trưởng trong lòng run run, sớm đã thích ứng với giọng nói âm trầm của người nào đó, nhưng vẫn cảm thấy được toàn thân kinh hoàng mà dựng tóc gáy. Sau đó nuốt một ngụm nước miếng trong mồm, đội trưởng cố gắng trấn tĩnh chính mình, chậm rãi nói:
- Trương lão, là ta, lão Tam a, chỗ này của ta.
.
Bất quá không đợi hắn nói xong, giọng nói âm trầm phía bên kia đã vang lên:
- Hóa ra là tiểu tử nhà ngươi, bất quá đừng tưởng rằng ngươi là đồ đệ của lão quỷ đầu thì ta không dám bắt ngươi. Nói đi, nếu như không có chuyện gì để ta thấy hứng thú thì khi quay lại ta sẽ lột da ngươi.
Đội trưởng lại run lên một chút, nói:
- Không phải, Trương lão, ta làm sao mà dám đùa bỡn ngài chứ? Chỗ này của ta có một người phi thường mà ngài chắc chắn sẽ cảm thấy hứng thú, Cá mập trắng chắc ngài biết đến, hắn.
Mới nói được lời này, lại bị giọng nói âm trầm của đầu dây bên kia cắt đứt:
- Thế nào, ngay cả tên tiểu tử đó mà cũng không thu thập được à? Có phải ngươi muốn cho lão đây thư dãn gân cốt một chút? Nói cho ngươi biết, không có cửa đâu! Hơn nữa tiểu tử ngươi dám lấy lý do như vậy mà gọi điện cho ta ư, ngươi coi chừng ta cho ngươi nếm thử thập đại cực hình!
Hiển nhiên, lão già đầu dây bên kia khẳng định là hiểu nhầm ý đồ của hắn.
- Đừng, đừng, đừng.
Đội trưởng trong lòng oan uổng kêu to, ngài chưa nghe hết mà cắt đứt lời ta là như thế nào, bất quá nghĩ là nghĩ, muốn oán giận nhưng hắn lại không dám, vội vã giải thích nói:
- Không phải chuyện này, Cá mập trắng đã bị thu thập.
- A?
Âm thanh âm trầm vang lên một tiếng, nói tiếp:
- Nhưng mà tên tiểu tử đó cũng có chút thực lực, sao lại dễ dàng bị ngươi hạ gục? Tiểu tử ngươi không phải là đang muốn báo công với ta đó chứ?
Người đối diện ngữ khí đã chậm lại, hẳn là ông ta đã đoán được cái gì đó.
- Ta làm sao dám vì việc nhỏ như thế này mà làm ngài bận tâm, là như thế này, hạ gục hắn không phải là người nào trong bọn ta, hắn là một người ngoài, hơn nữa hắn không dùng đên dị năng, chỉ cần dùng tay đã có thể thu thập tên đó.
- A, có người như vậy sao? Ở đâu? Tiểu tử ngươi không phải đang lừa ta đấy chứ? Tiểu Tam ngươi muốn đùa với điện không sợ bị điện giật sao?
Mặc dù nói như vậy, nhưng âm thanh trong điện thoại vẫn có sự xen lẫn giữa vui mừng và sợ hãi, giống như ở đất khách quê người gặp lại đồng hương làm cho hưng phấn.
- Ta làm sao dám trêu ngài cơ chứ, Trương lão? Người đó hiện tại đang ở Bắc Hải. Ta đây sợ mình gánh vác không nổi, nên vội vàng báo tin cho ngài biết?
Nghe giọng nói của đối phương không giống như lúc đầu, đội trưởng cuối cùng trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm.
- Hảo! Chuyện này tiểu tử ngươi làm tốt lắm, yên tâm, chỗ tốt là không thể thiếu ngươi được đâu.
Người đối diện đột nhiên cười lên ha hả, giống như đã ấm ức bấy lâu mà giờ được bộc phát.
- Bất quá Trương lão, có chuyện ta còn phải nói cho ngài một chút.
Đội trưởng có chút đắn đo mà lễ phép nói.
- Chuyện gì?
Bởi vì tâm tình thoải mái, người đối diện cũng không có so đo với cái tội mà có người cắt đứt tiếng cười của mình.
- Là thế này, bởi vì tên này nằm trong diện mục mà tổ chúng ta cần 'chiếu cố', nên ngài xem.
Ý nghĩ của đội trưởng tất nhiên rất rõ ràng, không khỏi làm cho lão già đầu dây bên kia suy nghĩ giây lát.
- A? Ngươi nói hắn có chỗ dựa sau lưng sao?
Người đối diện tự nhiên biết điều đội trưởng nói là cái gì, cũng hiểu rõ ý nghĩa "Chiếu cố", không phải là có đại nhân vật muốn chiếu cố cho con cháu mình sao, lợi dụng lực lượng quốc gia mà làm cái việc đi bảo vệ hắn sao? Mà loại sự tình như thế này thì ông ta ghét nhất.
- Không cần biết hắn có quan hệ nào với ai! Ta muốn người nào thì ai dám không cho! Ngày mai ta phải đi Bắc Hải để tìm hắn!
Nói xong nổi giận đùng đùng mà cúp điện thoại.
Đội trưởng lặng người không nói gì!
.
.


Sau bữa cơm ở nhà An gia, Hướng Nhật quyết định đi bệnh viện một chuyến, bởi vì ngày mai phải có trận đấu bóng, không thể đem cái băng gạc lớn này theo được? Hơn nữa mấy ngày nay hắn cũng mơ hồ cảm thấy được tay phải của mình sau trận xe đụng cũng đã bình phục được nhiều, đôi khi cũng có thể cử động được một chút, nghĩ cũng nên thay băng gạc khác.
Đương nhiên vừa nói thế với An đại tiểu thư, cô nàng liền vung tay lên mà nói:
- Không cho phép đi!
- Ngày mai anh có trận đấu bóng.
Hướng Nhật giải thích nói.
- Em không phải nói là không muốn chứng kiến bạn trai mình là một kẻ thất hứa sao?
- Nhưng cái này thì khác, người ta lại càng không muốn nhìn thấy anh bị thương.
An đại tiểu thư thái độ rất kiên quyết, nhưng nói ra lời này khiến cho Hướng Nhật rất cảm động, nhưng lập tức nàng lại lộ ra mục đích của mình:
- Hơn nữa người ta cũng không biết lời anh nói là thật hay không, hay là anh lại nghĩ có thể cùng người nào đó hẹn hò đó?
Hướng Nhật dở khóc dở cười:
- Làm thế nào mà em có thể nói như vậy? Anh là cái loại người này sao chứ? Anh đã nói rất nhiều lần, anh xem cây gậy trúc đó quả thật là không hợp nhãn.
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng đã bắt đầu mơ tưởng đến vóc dáng của cây gậy trúc.
- Em nói không được là không được!
Trên thực tế, An đại tiểu thư trong lòng vẫn tức giận vì việc nam nhân giữa trưa vừa nghe điện thoại thì đã đi ra ngoài, ngay cả nói với mình một câu cũng không. Mặc dù người gọi đến chính là tỷ muội Sở Sở của mình, nhưng điều này không phải nói là Sở Sở thì nàng sẽ không ghen, trên thực tế nàng càng ghen nghiêm trọng hơn nữa, chỉ là đối phương chấp nhận cùng mình ở với nam nhân này nên nàng cũng không dám làm quá. Hiện tại nam nhân lại vì nữ nhân khác mà không ngại đến vết thương của mình, thực không phải làm cho An Tâm càng hận hắn sao?
- Cái này. An An.
Hướng Nhật cũng không biết nói cái gì cho đúng, hiện tại hắn trong lòng thầm nghĩ: Nữ nhân quả thật là biến đổi khó lường. Ngày hôm qua rõ ràng vẫn cho mình đi chơi bóng, mà hôm nay thoáng một cái lại biến đổi hoàn toàn? Lòng của nữ nhân, quả thật giống như mò kim đáy biển, thật sự không dễ dàng mà đoán ra. Chỉ là hắn hiện tại đang khổ sở mà không biết giải thích với cây gậy trúc ra sao, dù sao mình hôm qua cũng nói rất êm tai, vì danh dự của trường học mà xuất chiến. Hắc hắc, nói đến điều này thì cả mình cũng không tin! Nhưng mới một ngày trôi qua, mình lại lập tức đổi giọng, tuy nói mặt mình đã dày đến độ tường thành, nhưng đối loại chuyện này, lại thất tín đến cả hai người nữ nhân, Hướng Nhật đến cùng cũng không thể chịu nổi.
Bất quá cuối cùng, hắn cũng phải thỏa hiệp, so sánh với cây gậy trúc thì An đại tiểu thư vẫn quan trọng hơn một chút. Tuy nói mất đi cơ hội được hôn cây gậy trúc, nhưng cũng không còn cách nào khác.
- Được rồi, anh chấp nhận. Bất quá anh muốn đến bệnh viện, tay cũng nên phải thay băng gạc mới chứ.

Vừa nói Hướng Nhật vừa giơ tay phải của mình lên, bề mặt của băng gạc cũng đã bị bẩn một chút.
- Em đi với anh.
Thấy nam nhân đã đáp ứng, An Tâm cũng bớt lo lắng đi phân nửa, chủ yếu là nàng cũng không nghĩ để cho nam nhân bỏ qua sự tồn tại của nàng. Mục đích đã đạt được nên tâm tình của nàng rất khoái trá, quyết định đi cùng nam nhân một chuyến đến bệnh viện.
- Vậy ta đi thôi.
Hướng Nhật bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, An cô nương này, quả nhiên là một bình dấm chua lớn.
.
Bởi vì là đang ở trong khu phố trung tâm, chung quanh cũng có mấy bệnh viện lớn, với ý nghĩ của Hướng Nhật, vừa đi vừa về là kịp, bất quá nhạc phụ tương lai An lão hổ vừa nghe con rể muốn tới bệnh viện, thì lập tức không nói lời nào, phái người từ trong gara lấy ra chiếc xe đưa hắn đi, Hướng Nhật cũng không nỡ cự tuyệt hảo ý của nhạc phụ, chỉ có tiếp nhận. Chỉ là An đại tiểu thư có chút bất mãn, vốn muốn đi theo nam nhân để tản bộ rồi đi xem phim hoặc đi mua sắm vân vân, không ngờ không khí lãng mạn của mình đột nhiên bị ông gìa phá hỏng, vì thế, rất là tức giận mà nhìn về phía ba của mình.
Sau khi đến cửa bệnh viện, An đại tiểu thư lập tức bật người mà nhảy xuống xe đồng thời phái người tài xế đem xe trở về. Hướng Nhật cũng chẳng hiểu sao An Tâm lại khùng khùng như vậy, nhưng không đợi hắn suy nghĩ xong, An đại tiểu thư đã nhanh chóng lôi hắn vào bệnh viện.
Mà cái bệnh viện này nằm ở trong khu phố hoàng kim ở trung tâm thành phố nên nó cũng có điểm hơn người, ví dụ như chẳng những y tá ở đây có trách nhiệm mà còn xinh đẹp, làm cho người ta có cảm giác thân thiết, trong lúc đang còn hỏi phòng khám ngoại khoa ở đâu, một y tá nữ không những chỉ rõ đường đi, thậm chí nhiệt tình mà dẫn hai người đến phòng khám. Bất quá lại bị một y tá lớn tuổi hơn ngăn cản, hướng về phía nàng ta ra hiệu rằng bên cạnh Hướng Nhật còn có An đại tiểu thư, cuối cùng làm cho nữ y tá chững lại, ngượng ngùng mà cười cười không có dẫn đường nữa.
- Hừ! Tiểu hồ li tinh, nhỏ như vậy đã muốn câu dẫn nam nhân!
An Tâm một bên nhéo vào bên hông của nam nhân, một bên oán hận mà mắng.
Hướng Nhật chết lặng một hồi, bản lãnh ghen của An đại tiểu thư cũng không phải là bình thường, chỉ là không nghĩ là tới cả nữ nhân vừa mới gặp mặt mà cũng có thể ghen cho được, ngoài cảm giác chết lặng ra hắn không còn biết làm gì nữa.
- Hướng Quỳ, sao anhn không nói lời nào thế, có phải còn đang suy nghĩ đến con hồ ly tinh lúc nãy không?
Thấy nam nhân không nói gì, An Tâm lại phát huy trí tưởng tượng tuyệt vời của nàng.
Hướng Nhật dừng lại, hắn cảm thấy cần phải chỉnh sửa An đại tiểu thư này một chút, nếu không chuyện như vậy sẽ tiếp tục diễn ra, cho dù mình tránh xa các nữ nhân vài thước thì An đại tiểu thư vẫn có thể ghen, cho nên hắn nghiêm túc nhìn An đại tiểu thư mà nói:
- An An, không phải anh mắng em, nhưng ghen cũng phải có giới hạn, em cứ luôn như vậy. Ai, anh cũng không biết nói sao nữa.
Hướng Nhật đang muốn nghiêm khắc thêm một chút nữa, không ngờ trước mắt hắn đối phương đã rướm lệ vì lời nói của hắn.
- Người ta thấy anh cùng nữ nhân thì trong lòng thấy khó chịu muh!
An Tâm ủy khuất nói, giống như là một nữ sinh nhu nhược dễ bị ăn hiếp.
- Hơn nữa, không phải người ta càng ghen thì người ta càng thích anh đó sao?
". " Hướng Nhật không biết nói gì hơn, nếu như không phải hiểu rõ An đại tiểu thư chính là người như thế nào, hắn cũng sẽ bị dụ khị một phen. Bất quá An đại tiểu thư nói như vậy, hắn còn có thể nói cái gì nữa?
Nhưng thật ra An Tâm thấy bộ dáng buồn bực của nam nhân, cũng phát hiện mình hơi quá đáng một chút, chủ động nói:
- Được! Bất quá sau này em không làm thế nữa là được. Nhưng anh cũng không nên tưởng rằng thế thì có thể cùng nữ nhân khác mà thiếp thiếp chàng chàng, nếu như bị em thấy, em sẽ bóp chết ngươi!
Nói xong, để chứng minh cho uy lực trong lời nói của nàng, mà ngón tay không ngừn ở bên hông của nam nhân nhéo mạnh một cái.
Hướng Nhật vội vàng van xin:
- Sẽ không, sẽ không, nhất định sẽ không!
Vừa nói, vừa tiếp tục đi về phía trước.
Chưa đi được đến hai bước, An Tâm lại có chút chần chừ mà nói:
- Hướng Quỳ, cái kia. Ngày mai anh giúp Nhâm muội muôi chơi bóng cũng được.
- Ừ.
Hướng Nhật dừng lại, hơi hơi gật đầu, lại tiếp tục đi về phía trước. Lúc này, hắn cũng sẽ không dại dột mà đi hỏi An cô nương sao mà thay đổi thái độ như chong chóng thế, nếu mà làm như vậy sợ An cô nương lại thu hồi lại mệnh lệnh lần nữa thì hỏng. Chỉ là trong lòng nghĩ đến, có phải là lời nói của mình hồi nãy đã có tác dụng, nếu là như thế, vậy thật là tốt quá!
Trong khi nói chuyện một hồi, đã tới phòng khám ngoại khoa.
Bởi vì mới qua giờ cơm trưa, bây giờ cũng không còn có người bệnh, không cần phải đăng ký trước cho phiền toái. Mà người bác sĩ ngồi phía sau bàn làm việc đích thực có nhãn lực, vừa nhìn về phía hai người, biết ngay không phải là người bình thường, lập tức nhiệt tình mà đứng lên chiêu đãi.
Kiểm tra xong tay phải của Hướng Nhật, phát hiện cũng không có cái vấn đề lớn gì, lúc này bác sĩ mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thấy đối phương băng bó tay bị thương chu đáo như vậy, còn tưởng rằng bị trọng thương gì, bất quá qua kiểm tra có thể xác định, chỉ là so với bị thương nhẹ thì thê thảm hơn một chút thôi, sau đó băng bó lại thêm một lần nữa, xác định nam nhân nghỉ ngơi vài ngày nữa là có thể hoạt động như xưa.
Bởi vì xác định đối phương có lai lịch không bình thường, cho nên thầy thuốc cũng không có kêu tiểu y tá đến giúp, mà tự mình băng bó, đương nhiên, băng bó cũng rất cẩn thận tỉ mỉ, không có một chút thua kém với y tá. Mà thầy thuốc làm như vậy, rất rõ ràng sẽ chiếm được thiện cảm của An đại tiểu thư, mặc dù nói là trong lòng không một chút ghen tuông, nhưng trong tóm lại lúc đầu vẫn có chút khó chịu nếu thấy y tá xinh đẹp lởn vởn, hiện tại thấy thầy thuốc kia cũng không có kêu y tá, An Tâm trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
Hướng Nhật cũng rất hài lòng, nhìn vào cánh tay đang bị băng bó, không có cảm giác bị cồng kềnh, bởi vì lần này không phải là đem tay hoàn toàn băng bó vào bên trong, mà là dọc theo vết thương mà băng bó, cho nên sau một hồi băng bó thì cánh tay không giống như lúc đầu nữa mà giống một cái găng tay màu trắng, hơn nữa năm đầu ngón tay cũng có thể lộ ra, Hướng Nhật cử động một chút, đã không có gì đáng ngại.
Bởi vì hai người đều hài lòng về vị bác sĩ, thêm một chút tiền viện phí cũng không thành vấn đề, vì thế thầy thuốc cũng không thể không tự hào về sự thông minh của mình, hoàn toàn không chậm trễ khi vị đại phú hào này chiếu cố, nếu không thì món tiền boa lớn như thế cũng không rơi vào túi của hắn.

Ra khỏi bệnh viện, Hướng Nhật không nhịn được kích động, tay phải của mình cuối cùng cũng trở lại bình thường, thử tay ở trong không trung, chỉ thấy cảm giác tuy không linh hoạt bằng tay trái nhưng ngoài ra không có vấn đề gì. Nghĩ tới cuối cùng cũng có thể hưởng thụ được da thịt mềm mại của các lão bà một cách hoàn chỉnh, Hướng Nhật không khỏi đem ánh mắt hướng về trên người An đại tiểu thư, trong nội tâm có một chút gian trá, đêm nay phải lấy nàng "Khai đao".
- Anh cười cái gì chứ, trông thật biến thái a.
An Tâm nhìn thấy nét mặt cười cười của nam nhân liền có chút bất an, nổi giận nói.
- Không có gì.
Hướng nhật đình chỉ ý định yy, tiếp theo vươn tay phải ra cầm tay của An đại tiểu thư, vì đã lâu bàn tay này không cảm giác được sự mềm mại man mát của da thịt nên giờ thật thống khoái, nhưng vẻ mặt vẫn bình thường mà cười:
- An An, đêm nay chúng ta vẫn ngủ chung chứ?
An Tâm trên mặt lập tức đỏ lên, nàng không thể ngờ nam nhân này nói chuyện không hề giữ mồm miệng, nơi đông người mà vẫn có thể nói lung tung, hoàn toàn không chú ý đến người bên cạnh, nhưng vẫn giận dữ mà liếc mặt một cái, thấp giọng nói:
- Hừ! Động tay động chân cái gì, chỉ làm cho người ta cả đêm không được ngủ ngon giấc, đêm nay không ngủ cùng anh nữa!
- Anh cùng em ngủ vẫn ngon giấc mà.
Hướng Nhật thay đổi cách nói khác nhưng mà ý nghĩ cũng chẳng có gì là khác nhau.
- Vô lại!
An Tâm trên mặt càng đỏ ửng, nhưng mà không có phản đối nữa, vừa lại cúi đầu nói:
- Vậy nếu Sở Sở hôm nay về thì sao.
- Yên tâm, cô ấy hôm nay sẽ không về đâu, buổi tối. Hắc hắc. Em là của anh!
Hướng Nhật cười vẻ mặt càng gian trá. Trên thực tế, hắn nói như vậy cũng không phải không có lý, giữa trưa hôm nay qua bộ dáng của nhạc mẫu đại nhân, nhất định đêm nay Sở cô nàng không thể về được.
Mà An Tâm thấy nam nhân càng cười càng khác lạ, không nhịn được tức giận mà nhéo vào tay hắn khiến Hướng Nhật lại kêu lên "A" một cái.
- Làm sao vậy, không có nhéo đau anh chứ?
Mặc dù vốn là muốn trừng phạt nam nhân một chút, nhưng thấy hắn kêu lên thê thảm như thế, An đại tiểu thư vẫn không nhịn được sự đau lòng mà hỏi.
- Không có gì, đầu khớp xương không vỡ.
Hướng Nhật nửa thật nửa giả nói, tiếp theo lại ra vẻ ủy khuất:
- An An, mặc dù tay của anh vấn đề không phải nặng, nhưng cũng bởi vì em làm cho tay anh bị thương, vậy phải bồi thường cho anh phải không?
- Anh muốn em bồi thường thế nào đây?
An Tâm không có chú ý tới gian kế của nam nhân mà hoang mang trả lời.
- Hắc hắc.
Ánh mắt của Hướng Nhật hướng về bộ ngực của An đại tiểu thư.
- Dù sao em cũng làm đau tay của anh, đêm nay phải dùng thân thể em xoa bóp giúp anh một chút, như vậy có thể nó sẽ hồi phục nhanh hơn đó.
- Lưu manh!
Không đợi Hướng Nhật nói xong, An đại tiểu thư đã tránh xa hắn ra. Hừ, người này, toàn nghĩ đến chuyện xấu thôi, buổi tối nhất định phải đem hắn đá xuống giường!
Về đến nhà, Hướng Nhật cảm giác được lần này cần nên làm việc chính trước đã, dù sao bộ dáng của mấy người kia cũng không tốt lắm, sớm giải quyết cũng tốt, mình cũng không muốn ngày mai bị mất mặt, nhất là trước mặt vị đại ca khùng khùng kia.
Đồ đệ Thạch Thanh cùng An cô nương đang ngồi trên ghế salon coi TV rồi nói chuyện, nên Hướng Nhật cũng nhanh chóng chuồn vào phòng, lấy danh nghĩa là: "Nghỉ trưa!" Trên thực tế, hắn muốn liên lạc với vị thượng tướng họ Trần để bàn về chiếc Rolls - royce mà thôi.
Vừa mới trốn được vào phòng, Hướng Nhật liền nối máy với vị Trần thượng tướng:
- Này, Trần tướng quân?
- Là ta! Lúc này lại chuẩn bị cho ta chuyện gì vui mừng hay sợ hãi đây.
Lúc trước thanh âm của vị thượng tướng họ Trần kìa đầy vẻ uy nghiêm, bất quá lần này nghe tựa như nói vui bình thường, có thể cảm thấy trong lời nói của hắn không giấu giếm che đậy úp mở cái gì cả.
Hướng Nhật trong lòng căm tức mà khinh bỉ hắn, vui mừng lẫn sợ hãi? Ngươi cho rằng cái loại vũ khí công nghệ cao này là chuyện thường như cơm bữa sao, nói có là có sao? Bất quá ngoài miệng là nói:
- Vui mừng lẫn sợ hãi nhưng thật ra không có, bất quá tôi có một việc gấp muốn thương lượng với Trần thượng tướng đây.

- A?
Người đối diện có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng vẫn rất dứt khoát nói:
- Có chuyện gì nói đi, chỉ cần trong khả năng của ta thì được.
- Cái này.
Hướng Nhật cân nhắc kỹ lời nói.
- Kì thật là muốn Trần thượng tướng mua giúp ta một chiếc xe.
- Xe? Nếu như ta nhớ không lầm với mấy tỷ Mỹ kim thì ngươi thừa khả năng làm nhiều thứ, còn có loại xe nào mà mua không được a? Ngươi chắc không phải là muốn ta mua xe tăng cho ngươi đấy chứ?
Người đối diện lời nói có chút khoa trương mà ướm hỏi.
- Trần tướng quân thật là biết nói đùa.
Hướng Nhật trong lòng nghĩ, thật ra cũng muốn mua lắm, nhưng mà cũng không dám mua vì vướng mắc nhiều cái.
- Là như thế này, chiếc xe ta muốn mua này có một chút đặc biệt, là.
Tiếp theo, Hướng Nhật tìm tòi trong trí nhớ của mình, đem chiếc xe Rolls - royce mình đem vào bãi phế liệu mà miêu tả lại một lần.
- Đây chính là loại xe cao cấp đó!
Người đối diện cảm thán nói, làm trong quân đội thì điều này đâu có làm khó được hắn, đương nhiên hắn cũng biết chiếc xe này rất xa xỉ, hơn nữa trong nhà hắn cũng có một chiếc xe giống y như đúc, cho nên hắn cũng không thể không biết đến lọai xe này.
Chắc là tiểu tử này dùng để dao dịch cái gì đó.
- Ngươi hẳn là cũng phải có lợi ích gì với việc này chứ?
Trần thượng tướng không thể không hỏi cho rõ, vạn nhất chỉ là mua về để chơi, thì mình cũng không cần tổn hao công sức để lấy lòng nữa.
- Cứ xem là như thế đi!
Hướng Nhật cũng không biết xấu hổ nên nói ra vì đây là vần đề liên quan đến thể diện.

- Rất khó mua sao? Nếu như khó khăn như vậy thì thôi, để ta tìm cách khác vậy.
Hướng Nhật nói chuyện rất có tài, hắn nói như vậy, làm cho người ta lầm tưởng rằng hắn vội vã mua xe để thực hiện một nhiệm vụ quan trọng.
Quả nhiên, Trần thượng tướng đối diện cân nhắc một hồi:
- Cũng không phải rất khó, chuyện này ta có thể giải quyết được, ngươi muốn chừng nào thì có?
- Không biết có thể có trong ngày mai được không? Tốt nhất là đưa đến Bắc Hải đến? Ta nghĩ tướng quân hẳn là biết chỗ ở của ta chứ.
Hướng Nhật nói thử. Trên thực tế, hắn cũng nghe ra, đối phương biết là mình muốn loại xe như thế này cũng không phải chỉ là đơn giản để sưu tầm chơi.
- Ngày mai?
Người đối diện cân nhắc một hồi, cuối cùng ra quyết định.
- Cũng được, bất quá phỏng chừng phải trưa ngày mai mới đến được.
- Như vậy thì xin đa tạ Trần tướng quân.
Hướng Nhật từ trong đáy lòng mà nói câu cảm ơn.
- Kì thật chuyện này ta cũng nên làm, lần trước đúng là ngươi đã giúp ta một chuyện lớn. À không, chính xác mà nói, là giúp quốc gia một việc rất lớn, chút việc nhỏ như thế này thì nói làm chi! Chỉ là ngươi phải nhớ kỹ, lần sau còn có chuyện tốt như vậy nhớ là tìm ta a, quốc gia sẽ không bạc đãi ngươi.
Nhắc tới chuyện lần trước, Trần tướng quân tỏ vẻ hưng phấn lạ thường.
- Nhất định, nhất định!
Hướng Nhật luôn miệng đáp ứng, dù sao hắn cũng biết, còn muốn hắn làm tay sai như lần trước thì khó có khả năng, trừ phi chính mình vào trộm căn cứ bí mật của quốc gia người ta thì mới có thể a.
- Được rồi.
Trần tướng quân đối diện thần bí nói.
- Lần trước ngươi giao cho ta cái đồ vật ấy, hiện giờ nghiên cứu đã có chút kết quả.
- A, vậy thật sự chúc mừng.
Hướng Nhật nghĩ đồ vật mình giao không lâu mà đã có chút thành công, mặc dù chỉ là nghe đối phương nói "Có chút thành công", nhưng Hướng Nhật khẳng định là không chỉ có điều này, nếu không đối phương cũng sẽ không nói cho mình, hẳn là đạt được tiến triển rất lớn, đấy mới là sự thật.
Nhưng lập tức, người đối diện vừa lại nghiêm túc nói:
- Có chuyện này, ngươi phải nghiêm túc nói cho ta biết, phần tư liệu này ngươi có sao chép gì không?
Hướng Nhật cũng dị thường chăm chú đáp:
- Điều này ta có thể cam đoan, vật kia sau khi ta cho ông xem thì đem đốt ngay.
- Cũng được, phải biết rằng, giữ vật kia cũng nguy hiểm không kém đầu đạn hạt nhân a!
Tại một nơi ở xa trung tâm thành phố tại một phòng thí nghiệm dưới lòng đất, có một người khoảng hơn bốn mươi tuổi thở phào nhẹ nhõm, nói nói mấy câu, sau đó cúp điện thoại.
Bất quá điện thoại vừa mới cúp lại lập tức vang lên, người trung niên còn tưởng đối phương còn có cái gì chưa nói hết, cầm điện thoại trên tay khi thấy số hiện trên đó làm cho hắn khiếp sợ, trên mặt không thể bình tĩnh nữa mà rung lên, làm thế nào mà cái lão dị nhân kia lại gọi đến thế? Nhưng không dám chậm trễ, lập tức bắt máy:
- A lô, ngài tìm ta có việc?
- Nói nhảm! Nếu không có việc gì thì ta tìm ngươi để làm gì?
Thái độ của đối phương rất kiêu ngạo, ngữ khí âm trầm.
- Ta hỏi ngươi, có phải ngươi cho người đi bảo vệ một tên tiểu tử đúng không?
Trần Quốc Đống trong lòng căng thẳng, đối phương không phải nói đến cái người mới vừa gọi đến đấy chứ, trong lòng phỏng đoán có phải tiểu tử này lại đắc tội gì với lão già này không, miệng vội nói:
- Là như thế này, Trương lão, chẳng lẽ.
Bất quá người đối diện vẫn tiếp tục cắt đứt lời của hắn:
- Ta mặc kệ ngươi cùng tiểu tử đó có quan hệ gì, lập tức đem người rút lui, tiểu tử đó căn bản không cần ai bảo vệ!
. A? Không cần bảo vệ? Trương lão, ngài nói thế là thế nào, phải biết rằng hắn là người có cống hiến rất lớn cho quốc gia đó. Trần Quốc Đống trong lòng rất kinh ngạc, bất quá lại theo lý trí mà nói. Dù sao tiểu tử đó cũng được coi là công thần của quốc gia, tuy nói tên kia chắc không có khả năng đắc tội với lão dị nhân đối diện, nhưng dù gì mình cũng phải bảo vệ hắn.
- Ngươi đừng bắt ta phải nói toạc ra như thế, tiểu tử đó căn bản không cần bảo vệ. Ta hỏi ngươi, gần đây ở đó có một tên đào phạm chạy ra ngoài đúng không?
Đối diện vẫn là một âm thanh âm trầm.
- Đúng vậy, Trương lão, bất quá không cần bao nhiêu ngày thì đã bắt lại được.
Trần Quốc Đống cẩn cẩn mà nói với đối phương, thầm nghĩ đối phương làm sao mà biết được? Phải biết rằng, cái loại chuyện như thế này cũng không cần hắn ra tay. Đồng thời cũng hoài nghi lão già này không phải thần kinh có vấn đề chứ, phải biết rằng điều mà ở đây có kẻ trốn thoát và tiểu tử kia thì có quan hệ gì với nhau.
Nhưng lập tức, hắn biết có chuyện gì xảy ra.
- Vây bắt lại cái rắm, các ngươi thật vô dụng, đám bị cơm bị thịt vây bắt con cá kia còn để hắn trốn thoát, nếu không phải vì hắn xui xẻo đụng phải tên tiểu tử đó, một bóng của hắn ngươi còn không thấy được nữa kìa.
Lão già đối diện bắt đầu tức giận.
- A?
Trần Quốc Đống rất lấy làm kinh hãi, không, phải nói là rất rất kinh hãi, không thể tin mà hỏi:
- Trương lão, ngài có nói lầm không đó? Tiểu tử đó thật sự lợi hại như thế sao?
- Ngươi đang nói nhảm đó a? Ta cho ngươi biết, cái kẻ trốn thoát đó chính là hắn hạ gục, chỉ cần dùng quyền cước là xong!
Nói xong, lão già đối diện "crụp" một tiếng mà tắt điện thoại.
Trần Quốc Đống cười mà lắc đầu, hắn cuối cùng đã biết tại sao ông già này lại giận dữ như vậy, phỏng chừng là do mình không báo cho hắn biết có kẻ trốn trại. Bất quá mình cũng không biết tên tiểu tử kia lại có thực lực cường hãn như vậy. Chẳng lẽ đó cũng chính là dị năng? Nếu như hắn không có dị năng, chỉ sợ hắn cũng không có vật quan trọng đến thế. Bất quá nếu là dị năng bình thường thì lão già này có kiếm tới mình mà hỏi chuyện không? Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Quốc Đống đột nhiên ngẩn người ra, nhớ tới câu mà lão già này nói đến, " chính là quyền cước". Nói cách khác, không phải dị năng, chẳng lẽ hắn cũng giống như lão già kia - nhờ vào cơ thể công kích, mà đó chẳng phải là dị năng hiếm thấy đó sao? Nếu như là như thế, cũng khó trách lão già đó lại tức giận như vậy, bởi vì chính mình không nên phái đám dị năng giả đi bảo vệ một kẻ còn quái dị hơn bọn họ nữa, lão già này cho tới bây giờ vẫn cho cơ thể của hắn là cường hãn nhất, còn những dị năng khác thì hắn coi như là"mua may quay cuồng" mà thôi.
Cái này. Rất có thể!



Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh) - Chương 216: Rất có thể